FOG [ĐIỆN CẠNH]

Chu Hoả lần này không đi theo đội, tình cảnh này đương nhiên không thấy, có điều trên đường sau khi ăn cơm xong cùng trở về căn cứ vẫn phát hiện ra.
Trên đường về căn cứ hơi kẹt xe, Chu Hoả ở trên xe buồn chán chỉ có thể chơi điện thoại di động, lúc lướt weibo nhìn thấy chuyện Dư Thúy nhận quà của fan.
Lúc xuống xe trở về căn cứ, Chu Hoả quơ quơ điện thoại di động với Dư Thúy, "Bình thường fan chuẩn bị cho cậu nhiều quà xa xỉ như vậy không muốn, ngày hôm nay vậy mà nhận một con rối, còn không phải là chức nghiệp của cậu."
Chu Hoả nhịn cười, thấp giọng nói, "Đột nhiên cầm con rối Tay Đột Kích của fan, chà chà..."
Thời Lạc làm bộ không nghe thấy, huýt sáo đeo balo giấu con rối bên trong đi vào cửa lớn căn cứ.
Chu Hoả vui mừng nhìn Dư Thúy, từ đáy lòng cảm thán, "Thật sự, cậu là người đỡ lo nhất tôi từng dẫn theo, cậu sao lại săn sóc như vậy? Fan của cậu đều đang đoán cậu cầm con rối Tay Đột Kích là muốn cho ai."
"Cái con rối kia là Tay Đột Kích?" Thần Hoả xuống xe, nghe vậy ngạc nhiên nhìn về phía Dư Thúy, hết sức bất ngờ, "Cho tôi? ! Tôi...Tôi thật ra không thích con rối lắm."
Dư Thúy quay đầu mặt không cảm xúc nhìn Thần Hoả, Thần Hoả hơi sửng sốt một lát mới phản ứng được là cho một Tay Đột Kích khác trong đội, bĩu môi, "Xì! Không hiếm lạ!"
"Cậu một hai phải tự rước lấy nhục hỏi câu này làm cái gì?" Puppy chua xót liếc nhìn anh em ngốc của mình, "...Bây giờ không chỉ riêng fan đau lòng cậu, tôi cũng đau lòng cậu."
Lão Kiều nhìn Dư Thúy, lại nhìn bóng lưng Thời Lạc đã tiến vào cửa căn cứ, trong lòng có một bóng đèn đột nhiên sáng lên.
Lão Kiều tỉnh ngộ, quay đầu nhìn Thần Hoả còn đang khinh thường, tự dưng không hiểu ra sao có cảm giác ưu việt, lão Kiều vỗ vỗ lưng Thần Hoả một cái, cũng đi vào căn cứ.
Bởi vì kẹt xe, lúc trở về căn cứ đã là 11 giờ, lão Kiều không cho mấy người thời gian thu dọn rửa mặt, trực tiếp kéo mọi người đến phòng huấn luyện xem video thi đấu của Saint và NSN ngày hôm nay.
Trạng thái của tất cả thành viên hai đội đều kéo đầy, ba trận game có thể nói là khổ chiến từ đầu đến cuối, lão Kiều không lãng phí một giây nào xem lại hoàn chỉnh cả ba trận thi đấu.
Chiến thuật Saint nhằm vào NSN cũng đã xác định, chỉ là khắc chế hơn không có mạnh như đối chiến với Free. NSN cũng không có đặc điểm riêng biệt gì cực kì rõ nét, thật ra như vậy cũng không phải chuyện xấu, người ta không đi con đường bình thường, nhưng mà mỗi phương diện đều làm đến nơi đến chốn, Ngoã Ngoã trước kia là khuyết điểm của chiến đội cũng không xảy ra vấn đề gì, bọn họ không có sát chiêu mạnh, tuy nhiên không dễ dàng bộc lộ ra góc độ nào để đối thủ đánh hạ, Saint thua rồi thua vẫn đang nghĩ cách đột phá, luôn tấn công trước, mà chẳng những không tấn công được còn bị giết ngược lại, mấy lần như vậy thế yếu càng lớn hơn, ác chiến xong ba ván, dính vào một tí xui xẻo ít ỏi thua thi đấu.
Xem lại xong ba ván thi đấu, lão Kiều khép lại sổ ghi chú nói, "Thi đấu playoffs mà gặp phải cường độ này...Chúng ta không nắm chắc được, mọi người vẫn phải nỗ lực hơn."
Dư Thuý nhìn màn hình, yên lặng một lát nói, "Từ lần trước thi đấu với chúng ta tôi đã muốn nói, Saint thật ra không nhất thiết phải..."
Dư Thúy không tiếp tục nói nữa.
Thời Lạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dư Thúy, trong chốc lát hiểu rõ ý của hắn, khe khẽ lắc đầu.
Lão Kiều gật đầu, "Đúng thật không cần thiết, không đáng."
Thần Hoả hơi ngẩn ra một giây mới hiểu được, hơi do dự, cũng không nói ra.
Chu Hoả cùng ngồi nghe ba ván video thi đấu của đội khác đến đầu óc choáng váng, mờ mịt nhìn mấy người, chờ một lúc lâu không ai có ý định giải thích, đành phải thấp kém hỏi, "Có ý gì? Các cậu bây giờ đã có thể giao lưu bằng ánh mắt? Tôi đây không phải tuyển thủ chuyên nghiệp cho nên không xứng được nghe sao? Dù sao cũng bưng trà rót nước cho các cậu mấy tiếng, giải thích cho người bình thường một tiếng có được hay không?"
Lão Kiều thắc mắc nhìn Chu Hoả, "Lời này hỏi rất đúng, tôi cũng rất muốn biết, cậu một câu cũng nghe không hiểu, cả một tối ngồi trong đây làm gì?"
"Cậu sợ lộ chiến thuật không cho đi tới phòng huấn luyện quay, tôi chỉ có thể tự mình làm thôi." Chu Hoả cầm cái camera nhỏ, bất đắc dĩ nói, "Các anh hai, tôi còn phải kinh doanh chiến đội, cần có tư liệu...Thôi các cậu đều không quan tâm, đây không phải trọng điểm, cho nên tôi muốn biết Saint không nhất thiết phải làm gì?"
Được Chu Hoả hứa hẹn lát nữa sẽ quay đặc tả cho mình rồi Puppy mới chậm rãi giải thích, "Dư thần vẫn rất mềm lòng đó...Cậu ta biết miệng mình xui xẻo không muốn nói ra, mà thật ra việc này quá rõ ràng."
Puppy nhìn Chu Hoả, buông tay, "Saint gần đây hơi tích cực quá, không cần thiết."
Chu Hoả bật cười, "Tích cực thi đấu còn không cần thiết, thái độ của các cậu đây là gì, lời này mà truyền ra các cậu sẽ bị fan nổ tung đó có hiểu không?"
"Cho nên không thể truyền đi." Puppy lười biếng nói, "Anh dám nói ra ngoài tôi diệt khẩu anh...Không phải nói bọn họ tích cực không tốt, bọn tôi ai cũng muốn thắng, thế nhưng cũng phải cân nhắc đây là đang đánh thi đấu gì, đánh thắng sẽ phải gánh chịu tổn thất gì."
Chu Hoả vẫn không hiểu, Thần Hoả thiếu kiên nhẫn chen vào nói, "Là nói đến trận cùng đánh với chúng ta kia, chiến thuật tốt như vậy, luyện lâu phối hợp lâu như vậy, trước đó giấu không lọt một tiếng, đột nhiên lấy ra, có phải là để đánh cho chúng ta game over không?"
Chu Hoả ngơ ngác gật đầu, "Đúng thế!"
"Cho nên không cần thiết! Kiểu sát chiêu này không nên thi đấu thường quy đã lấy ra, bọn họ cũng không phải đứng ở bờ vực sắp không vào được thi đấu playoffs, nhất thiết phải đánh thắng trận thi đấu thường quy đó sao?" Thần Hoả cũng không nghĩ ra, cau mày nói, "Lúc đó bọn họ nên đánh bình thường, thua thì thua, giấu cái chiến thuật tốt này chờ đến bán kết thi đấu playoffs hoặc là chung kết đánh cho chúng ta trở tay không kịp mới đúng!"
Chu Hoả trong nháy mắt hiểu rõ, chính mình cũng hơi sửng sốt, "Đúng, đúng thế..."
"Tuy rằng lúc đó là BO5, thời gian cho chúng ta phản ứng dài hơn, mà sát chiêu vẫn là sát chiêu, ít nhất có thể ăn chúng ta một trận, ván đầu tiên tại sân chung kết chơi chúng ta một chiêu này, cho dù là để ăn điểm hay để lung lay tâm thái của chúng ta, đều có thể đem lại hiệu quả, mà bọn họ lại không...Nhất định phải tại một trận thi đấu thường quy không đi đến đâu đã lộ ra, còn cả ngày hôm nay." Thần Hoả hất hất cằm, nhìn màn hình cau mày nói, "Chiến thuật đánh với NSN này chắc chắn cũng phí không ít tâm tư để nghĩ ra, mà ở một trận thi đấu thường quy đã mang ra dùng, đừng nói Dư Thúy...Tôi còn muốn đi hỏi Thiên Sứ Kiếm, nghĩ cái gì thế? Vạch toàn bộ ra rồi, thi đấu playoffs mấy người định chơi cái gì?"
Puppy lắc đầu, "Quá lãng phí, hơn nữa tôi thắc mắc nhất là, những việc này chúng ta cũng nghĩ đến, Saint chẳng lẽ không nghĩ đến? Bọn họ đây là làm cái chiến thuật vẹo gì?"
"À..." Chu Hoả hiểu được, lắp bắp nói, "Vậy, có lẽ là bọn họ muốn thi đấu thường quy có thứ hạng tốt?"
"Thứ hạng thi đấu thường quy có tác dụng quỷ gì...Xếp hạng bọn họ vững vàng trong ba vị trí đầu, chỉ cần không phải ba vị trí đầu đếm ngược lên là chắc chắn có thể vào thi đấu playoffs, đều như nhau." Thời Lạc cau mày nói, "Thua mấy trận thì làm sao? Chống đỡ chịu bị bình phun mắng mấy ngày, không đau không ngứa, có liên quan gì."
"Mặc dù có lợi cho chúng ta, mà tôi cũng cảm thấy Saint không nên đánh như vậy." Lão Kiều đóng video thi đấu, chậm rãi nói, "Đương nhiên, cũng có thể là bọn họ đã chuẩn bị sát chiêu cao cấp hơn, không để ý lắm show một cái cho chúng ta xem, cũng có khả năng."
Thời Lạc ngước mắt, hỏi lại, "Chúng ta có nhiều điểm bị nhằm vào như vậy?"
Thần Hoả bật cười, "Không, không thể."
"Ai chà, quan tâm bọn họ nghĩ gì làm chi đâu, ngược lại có lợi với chúng ta không phải sao? Vậy là được rồi." Chu Hoả không nghĩ ra cũng không muốn phí đầu óc, "Thật sự là...Thế này đâu có giống với các cậu? Lo lắng thay chiến đội khác?"
Mấy người không lên tiếng, lão Kiều bất đắc dĩ nói, "Trên sân là đối thủ, ngoài sân...Nói hữu nghị thì hơi buồn nôn, chắc là anh hùng tiếc anh hùng thôi, đều cùng một khu thi đấu, coi như là đối thủ cạnh tranh, mà có ai ngóng trông đối phương chết thật? Con đường này của bọn họ tôi thật sự không tán thành...Một cái thi đấu thường quy, mẹ nó mỗi lần đều đánh y như thi đấu thế giới, mà đánh trận không kết quả, không cần thiết."
Năng lực đồng cảm của Chu Hoả đối với các tuyển thủ khác có hạn, vẫn chỉ nghiêng về tuyển thủ nhà mình, không thấy vấn đề gì nói, "Có lợi đối với chúng ta là được, được rồi được rồi, nhìn ống kính."
Mọi người mệt mỏi cả ngày, lại còn nghĩ đến chuyện của Saint, vẻ mặt không còn bao nhiêu sức sống, mỗi người đều mặt không cảm xúc, Chu Hoả miễn cưỡng chụp mấy tấm ảnh, lại chụp thêm mấy tấm cho người duy nhất phối hợp, Puppy.
Gần tới 2 giờ, lúc này khởi động máy cũng không đánh được mấy trận, lão Kiều bảo mọi người giải tán đi nghỉ ngơi đi, Thần Hoả Puppy nghe tiếng này balo thiết bị cũng không dọn, đi thẳng về ký túc xá của mình, chỉ có Thời Lạc đi tới một bên lấy balo thiết bị của mình lên.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc, "Làm sao vậy?"
Thời Lạc cúi đầu lấy con rối ra, "Ngày hôm nay không huấn luyện lại, chơi mấy trận rồi đi ngủ...Đỡ cho ngượng tay."
Chu Hoả bật cười, "Không cần đâu, đây là làm gì? Tự dưng liều mạng như vậy."
Thời Lạc nhíu mày, một lát sau nói, "Lỡ gì Saint thật sự còn giấu mấy cái sát chiêu nữa thì sao?"
Không chờ người khác mở miệng, Thời Lạc lấy bàn phím con chuột trong balo thiết bị của mình ra, cắm về lại máy tính của mình, "Không nghe thấy bình phun nói thế nào? Cả chiến đội, chỉ có một người không có kinh nghiệm đấu giải. Tôi ít kinh nghiệm, nếu bọn họ thật sự chuẩn bị sát chiêu, 80% là đối phó tôi...Tôi chỉ đánh 1 tiếng, không cần để ý đến tôi."
Chu Hoả không nhìn nổi, còn muốn khuyên nữa, Dư Thúy lại nói, "Đặt đồng hồ báo thức 3 giờ, đúng 3 giờ tắt máy."
Thời Lạc gật đầu, "OK."
Chu Hoả kinh ngạc nhìn Dư Thúy, hoàn toàn không còn cách nào khác, "Được thôi, cậu đã không đau lòng, tôi còn nói làm gì."
Lão Kiều đã hiểu rõ mờ ám giữa hai người phất tay, "Cậu không cần để ý, tuỳ đối phương nghỉ ngơi là đau lòng? Không cản trở, không làm lỡ đối phương mới là đau lòng thật."
Chu Hoả không hiểu nổi lãng mạn giữa tuyển thủ chuyên nghiệp, lắc đầu một cái đi ngủ.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc mở máy, chính mình trở về ký túc xá tắm, thu dọn xong quần áo dơ, sấy khô tóc, gửi tin nhắn hỏi thăm ba mẹ, kéo qua phải lật qua trái, miễn cưỡng chờ đến 3 giờ.
Dư Thúy khoác thêm áo khoác, đẩy cửa ra đi đến phòng huấn luyện.
Trong phòng huấn luyện, Thời Lạc đeo tai nghe, còn đang ở trong custom luyện súng.
Ngày thường trong phòng huấn luyện, mọi người ngại người khác ồn ào, tất cả đều mang tai nghe cách âm, Thời Lạc cũng không nghe thấy tiếng Dư Thuy mở cửa, Dư Thúy đóng cửa, lại trở về ký túc xa của mình chơi hai trận game trên điện thoại.
Đánh xong hai trận game, đã 3 giờ rưỡi, Dư Thúy đến phòng huấn luyện liếc mắt nhìn, Thời Lạc vẫn còn ở trong đó.
Trong phút chốc Dư Thúy cảm thấy, khả năng đây chính là chiến thuật bẩn của Saint.
Thông qua việc không ngừng show chiến thuật mới hù doạ mấy chiến đội khác, dùng cách làm bạn trai của mình mệt chết để giành chiến thắng.
Lại kéo dài sắp tới 4 giờ, Dư Thúy đi đến phía sau Thời Lạc, thay Thời Lạc kéo xuống tai nghe.
Thời Lạc sợ hết hồn, "Anh...Còn chưa ngủ."
"Sợ em chơi suốt đêm." Dư Thúy cầm tai nghe Thời Lạc, vừa định nói gì đó, đột nhiên ngẩn ra, cụp mắt nhìn về phía tai nghe.
Trong tai nghe truyền tới âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, mà tai Dư Thúy quá tốt, bằng đấy âm thanh vẫn đủ cho Dư Thúy nghe đến vô cùng rõ ràng.
Tai Thời Lạc ửng đỏ, tốc độ tay nhanh chóng đóng trình phat nhạc của mình, Dư Thúy yên lặng chốc lát, chậm rãi nói, "Thời thần, em vừa nãy là nghe...Giọng của anh được fan cắt ghép ra sao?"
Một ít fan nhỏ của Dư Thúy tự cắt nối ra tự vui, ghép một vài câu nói của Dư Thúy lại với nhau, tổng hợp thành một đoạn audio không rõ ý nghĩa, Dư Thúy đã biết từ lâu, nhóm fan nhỏ tự nghe tự vui, không có ác ý gì, chính Dư Thúy cũng không để ý, mà hoàn toàn không ngờ tới, Thời Lạc đây vậy mà cũng có một đoạn.
"Không rõ lắm...Em nghe loại audio cắt ghép này làm gì." Dư Thúy tận lực nhịn cười, thành khẩn nói, "Thời thần, nếu em muốn, anh có thể ghi lại một đoạn duy nhất cho em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi