GÃ ĂN XIN MÙ BẤT HẠNH



"A a a a!"
Vương Cẩm Tài bò lên từ dưới nước, trong lòng trở nên lạnh lẽo, cười khan nói: "Ha ha ha......!Ngươi......!Không phải muốn tìm y báo thù đấy chứ?"
"Lâu quá rồi ta không nhớ rõ mặt y nữa," Tô Thảo Nhi nhếch môi cười tà ác, "Ngươi khẩn trương cái gì?"
"Ta, ta đâu có khẩn trương."
Gió nhẹ thổi qua làm Vương Cẩm Tài sởn tóc gáy, y khóc không ra nước mắt, chuyện Tô Thảo Nhi vừa kể thật sự một chút ấn tượng y cũng không có, thiên hạ có lắm quỷ keo kiệt như vậy, theo lý mà nói thì không phải là y......!Nhưng sao y vẫn thấy bồn chồn thế chứ?
Trong thời điểm này vẫn nên đổi chủ đề đi, Vương Cẩm Tài làm như lơ đãng hỏi, "Còn phải đi bao lâu nữa mới về trấn?"
"Một ngày." Tô Thảo Nhi cũng nhảy lên bờ, chỉ vào đỉnh núi trước mặt nói, "Sáng mai vượt qua chỗ đó là có thể đến trấn lân cận, buổi chiều trèo thêm nửa ngọn núi là về nhà rồi."
"Gần vậy sao?" Vương Cẩm Tài giật nảy mình, không ngờ con đường này có thể đi nhanh như vậy.

Đi xa cũng gần hai tháng rồi, chẳng biết Vương bá đã xây xong nhà mới chưa? Mỗi tháng có thu tiền thuê đất đúng hạn không? Nha hoàn có thừa dịp y vắng nhà ăn vụng thịt không?
Nghĩ vậy lại thấy sốt ruột, Vương Cẩm Tài quyết định ngày mai phải tăng tốc về nhà sớm một chút mới được.

Mặt trời chói chang trên cao, tuy đã sang thu nhưng đi đường núi tới trưa Vương Cẩm Tài vẫn thấy rất nóng.

Khó khăn lắm mới đến nơi thì lại phát hiện trấn lân cận vốn sung túc đã hoàn toàn thay đổi.

Người trên đường không nhiều nhưng ăn xin lại đầy rẫy.

Có mấy người bán hàng rong đi qua đều mang vẻ mặt sầu khổ.

Gặp nạn đói sao?
Tình cảnh này Vương Cẩm Tài đã quen thuộc, thầm nghĩ không xong rồi, mắt không thấy lòng không bận, phải mau về nhà thôi.

"Ngươi chạy đi đâu?"
Tô Thảo Nhi gọi y lại, "Ở đây gặp nạn châu chấu, hoa màu mất mùa, không ít người bị đói đâu."
Quay đầu đã thấy Tô Thảo Nhi đứng giữa đám ăn xin cho tiền, trên người hắn còn dư rất ít bạc nên chỉ chốc lát sau đã rỗng túi.

Thấy hắn như vậy, Vương Cẩm Tài lập tức rùng mình, có dự cảm cực kỳ không tốt.


"......" Tô Thảo Nhi không nói gì mà chỉ nhìn y với vẻ trông mong.

Bị hắn nhìn đứng không được ngồi cũng không xong, Vương Cẩm Tài lắp bắp, "Thật ra......!cứ vài ba năm thì lại gặp thiên tai một lần......!Nhiều người như vậy......!chắc không có chuyện gì đâu......!Ơ?" Đang nói thì chợt cảm thấy có ai đó giật ống quần mình, Vương Cẩm Tài cúi đầu nhìn, một đứa bé chụm tay thành hình cái bát, nước mắt lưng tròng xin y nảy lòng từ bi bố thí cho.

Ngay cả bát cũng không có nữa sao?! Trời ạ! Trong lòng Vương Cẩm Tài kêu rên, muốn dồn ta vào đường cùng à! Giương mắt nhìn Tô Thảo Nhi, Vương Cẩm Tài đang muốn càu nhàu đều do ngươi hại thì đột nhiên bị hắn phủ đầu dội cho một gáo nước lạnh.

Gương mặt lạnh lùng chẳng có chút biểu cảm nào, đôi mắt đen láy cũng không còn ý cười.

Mò mẫm lấy tiền giấu trong ngực ra, Vương Cẩm Tài không rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy tay run lập cập.

Bị nhìn đến phát run! Mặc dù cho tiền nhưng sự phẫn nộ không cách nào kiềm chế lại dâng lên.

Vương Cẩm Tài siết chặt nắm đấm, bả vai cũng run rẩy.

Khốn! Trong thiên hạ có bao nhiêu kẻ làm giàu bất nhân? Lại có bao nhiêu người thật lòng từ bi thích làm việc thiện? Y chỉ là một tài chủ bình thường, lo mỗi thân mình là sai sao? Y đâu có nợ những người này, không cho thì đã sao! Dựa vào cái gì mà nhìn y với ánh mắt đó!
"A, Vương đại tài chủ ở trấn kế bên kìa!"
Một tiếng reo phá vỡ cục diện giằng co này, có người nhận ra Vương Cẩm Tài.

Ngay cả Vương Cẩm Tài cũng không biết y nổi danh ở trấn này từ khi nào, hay là trong thời điểm này mới có người nhận ra y?
Nhiều người xúm lại nài nỉ y bố thí ít bạc, chờ qua nạn này sẽ đến nhà trả nợ, cảm tạ đại ân đại đức này nọ.

"Biết ngay sẽ thế này mà, giờ vừa lòng chưa?" Vương Cẩm Tài hít sâu một hơi nói lớn, chính là muốn để Tô Thảo Nhi nghe thấy!
"Lý viên ngoại ở trấn các ngươi chẳng phải cũng rất giàu à? Sao không hỏi mượn hắn đi, không mượn hắn mà tìm ta làm gì?! Cả Huyện thái lão gia nữa, sao hắn không phát thóc, đâu liên quan gì tới ta chứ?!"
Người chung quanh xôn xao một trận, cái gì cũng nói.

Vương Cẩm Tài mắt điếc tai ngơ, cứng cổ trừng Tô Thảo Nhi.

Tô Thảo Nhi liếc mắt nhìn y rồi quay đầu đi.

Cái nhìn kia tràn đầy khinh bỉ và chán ghét.

Trong lòng Vương Cẩm giật thót, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

Y thấy cách đó không xa Tô Thảo Nhi đang gọi người trong thôn đi theo hắn, hắn có cách.

Vừa đi mấy bước Tô Thảo Nhi lại dừng chân, có đứa nhỏ ăn xin chảy nước miếng trước sạp bánh nướng, nhưng trong tay nó chỉ nắm chặt một xu.


Tô Thảo Nhi thản nhiên mỉm cười rồi đột ngột giật đứt sợi dây đỏ trên cổ mình, đưa đồng xu kia cho nó.

Đứa nhỏ nhận lấy đồng xu nói cám ơn.

Thời gian quay ngược, Vương Cẩm Tài bỗng dưng nhớ lại khoảnh khắc mười năm trước mình đưa đồng xu này.

Trong đầu ong ong, nhiều năm qua Vương Cẩm Tài chưa từng đau lòng khổ sở, giờ phút này lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bên bờ sông ở trấn lân cận có không ít thôn dân ăn xin tụ tập.

Tuy cùng một dòng sông nhưng tốc độ chảy trước núi và sau núi lại khác xa nhau.

Sông ở đây hẹp, nước sâu chảy xiết, hai bên bờ cực kỳ dốc đứng, vì vậy người bình thường đừng nói là câu cá mà ngay cả lội xuống sông cũng rất khó vớt được một con.

Tô Thảo Nhi đứng trên bờ hờ hững nhìn dòng nước chảy xiết, trong đầu chỉ nghĩ đến Vương Cẩm Tài.

Người này keo kiệt thành tính, yêu tiền như mạng, tính tình cũng xấu, người thì như cây sào tre, lúc ngủ còn hay cựa quậy, chỉ có khuôn mặt là dễ nhìn, thực sự không có điểm nào đáng để người ta chung tình với y.

Nhưng Tô Thảo Nhi lại có thể làm điều mà người khác không thể, chính là thích y.

Đã vậy thì còn giận dỗi gì với y nữa chứ? Haizzz.

Cảm giác phiền muộn không có chỗ nào trút, Tô Thảo Nhi hét to một tiếng rồi vận hết nội lực đánh một chưởng xuống sông.

Tựa như có tiếng rồng thét hổ gầm vang động núi sông, nước sông trong vòng mấy chục trượng đều bị chấn động bắn tung tóe hai bên bờ.

Đây mới thật sự là Hàng Long Thập Bát Chưởng nhưng chỉ có một chiêu, còn lại mười bảy chiêu cha hắn không nhớ nổi nên Tô Thảo Nhi cũng không biết.

Nhưng dùng ở chỗ này chỉ cần uy lực vậy là đủ rồi, từng đàn cá to theo nước sông văng lên bờ bị các thôn dân chen lấn tranh nhau chộp lấy.

Ai cũng xách một con cá to, các thôn dân mừng rỡ tạ ơn Tô Thảo Nhi rồi vui vẻ về nhà.

Trên cổ trống rỗng, trong lòng cũng lạnh lẽo, Tô Thảo Nhi đi theo họ, trở lại sạp bánh nướng lúc nãy.

Bốn phía không còn thấy bóng dáng Vương Cẩm Tài, chắc đã về trước rồi.


"Chủ quán, vừa rồi tiểu quỷ kia mua bánh nướng trả hai xu còn đó không?"
Thấy Tô Thảo Nhi, chủ quán liền nhớ ra, "A, có phải là một xu cũ lắm rồi không? Có người cũng tới hỏi, còn đòi đổi xu kia nữa!"
"Vậy à."
Tâm tình tốt hẳn lên, Tô Thảo Nhi mỉm cười đi ra ngoài trấn.

Không dùng khinh công mà bỏ ra hơn một canh giờ chậm rãi vượt qua đỉnh núi, Tô Thảo Nhi tạm thời đeo kính Tây Dương đi vào trấn nhỏ của Vương Cẩm Tài.

Nơi này không có vẻ gì là bị thiên tai ảnh hưởng, các thôn dân quen biết vừa thấy gã ăn xin mù xui xẻo trở về còn thân thiện đưa trái cây cho hắn ăn.

Cắn quả đào tươi ngon mọng nước trong tay, Tô Thảo Nhi đập cổng nhà mới của Vương gia.

Nhà mới này không hổ là Vương bá xây, so với nhà cũ thì đẹp hơn nhiều, ngay cả cánh cổng đập cũng vang hơn.

Chẳng bao lâu sau cổng mở, Tô Thảo Nhi vừa thấy lão quản gia thì hỏi ngay:
"Vương bá, Vương tài chủ về chưa?"
"Ăn xin mù đến rồi đấy à," Vương bá gật đầu, "Thiếu gia về rồi nhưng có vẻ rất gấp, chưa nói năng gì đã lấy bạc và lương thực rồi kéo nha hoàn đi mất rồi."
"Kéo nha hoàn đi?" Tô Thảo Nhi suýt nữa không thể tin vào tai mình, "Còn mang theo bạc và lương thực nữa à? Bọn họ có nói đi đâu không? Khi nào về?"
Những chuyện này không cần hỏi Tô Thảo Nhi cũng biết, chỉ là quá khó tin.

Nếu là bị ép thì cũng thôi, thế mà trong lúc mấu chốt này Vương Cẩm Tài lại chủ động đem bạc và lương thực ra ngoài sao?!
"Không nói.

Nhưng nhiều bạc như vậy bỏ đi hai ba năm cũng đủ xài, không chừng khi bọn họ trở về thì con cái đã bò đầy đất rồi!" Vương bá nhíu mày than vãn, "Lúc đầu muốn hỏi cưới nha hoàn này cho cháu ta, nhưng thiếu gia đã nhìn trúng thì cũng chẳng còn cách nào......"
Không để ý nuốt phải hột đào, Tô Thảo Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, đây là suy đoán gì vậy? Không ngờ Vương bá này lại......!bà tám như thế, quả nhiên là người già nhưng tâm không già, nhìn người không thể xem bề ngoài được.

"Không không không, vẫn có khả năng rất lớn cực lớn vô cùng lớn là nàng sẽ gả cho cháu ngươi đấy." Tô Thảo Nhi trịnh trọng vỗ vai lão nhân gia nói, "Ta cam đoan."
"Phải không phải không?" Vương bá phấn khởi đang định hỏi lại thì Tô Thảo Nhi đã bay vút đi không thấy đâu nữa.

Thi triển khinh công vượt qua rừng núi, Tô Thảo Nhi chỉ hận không thể mọc thêm một đôi cánh sau lưng.

Khi hắn đến được trấn lân cận thì mặt trời đã lặn.

Đang là giờ ăn cơm, rất nhiều người cầm nồi niêu chén bát đứng xếp hàng đầu trấn.

Chờ mãi cũng chán nên đám người mồm năm miệng mười trò chuyện.

"Không ngờ thật sự có người phát cháo, còn là cháo rau nữa!"
"Đúng vậy, nghe nói là Vương đại tài chủ ở trấn kế bên, đúng là người tốt mà!"

"Không chỉ vậy y còn bằng lòng cho vay không tính lãi nữa, chỉ cần viết giấy nợ hẹn ngày trả là được rồi, ta vừa mượn y hai lượng bạc đấy."
"Có bạc mà ngươi còn tới đây à?! Nhưng ta không biết chữ thì làm sao bây giờ?"
"Khoan đã, các ngươi đều cả tin quá rồi! Chẳng lẽ không biết người này nổi tiếng vắt chày ra nước sao? Ta cảm thấy chuyện này rất lạ, chắc chắn là yêu nghiệt rồi!"
"Vậy Hoàng Bán Tiên ngươi còn tới lấy cháo làm gì? Biến đi!"
......!
Để hùa theo các thôn dân, Tô Thảo Nhi cười híp mắt lặng lẽ nhặt lên một viên đá bắn vào đầu gối Hoàng Bán Tiên làm hắn ngã sấp mặt.

Phía trước dãy người, nha hoàn béo lâu rồi không gặp đang cầm muôi thép, bên cạnh là một cái nồi lớn, đằng đằng sát khí quát lớn không được chen lấn rồi vung muôi thép hầu hạ.

Còn Vương đại tài chủ thì giống như cô hồn đứng một bên, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt thất thần, bộ dạng kia quả thật chẳng khác gì yêu nghiệt sắp thăng thiên.

Trong lòng xoắn xuýt nhưng đột nhiên lại muốn cười to, Tô Thảo Nhi chần chờ không biết làm thế nào cho phải, đúng lúc đó Vương Cẩm Tài cũng nhìn thấy hắn.

Bốn mắt giao nhau, nếu nói kẻ này cười như Bồ Tát thì kẻ kia chính là ác quỷ Tu La.

"Nha hoàn, cho ta mượn muôi thép một lát."
"Không được, ta đang cần dùng mà," nha hoàn bận rộn đưa cho Vương Cẩm Tài một cái nồi, "Lão gia ngươi cầm cái này xài tạm đi."
Tô Thảo Nhi xoay người bỏ chạy, Vương Cẩm Tài co cẳng đuổi theo.

Vừa chạy Tô Thảo Nhi vừa cười to, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ thoải mái, vô vàn cảm xúc cùng dâng lên khiến hắn chỉ muốn ăn sạch tài chủ này ngay lập tức.

Nhưng hắn chưa kịp dụ người tới chỗ vắng thì Vương Cẩm Tài đã chạy không nổi nữa.

Quay đầu nhìn mới phát hiện hai chân y đang run lẩy bẩy.

Vương Cẩm Tài chỉ là người bình thường không giống như hắn, từ sáng sớm đến tối mịt chạy ròng rã trên đường núi cả ngày, e là chân đã sắp gãy lìa rồi.

Hắn quay lại quẳng cái nồi đi rồi bế người lên, Tô Thảo Nhi chợt thấy kỳ quái, sao Vương Cẩm Tài không có phản ứng gì, chẳng phải nên chửi ầm lên rồi la oai oái thả bản lão gia xuống sao?
Sắc mặt Vương Cẩm Tài tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, dường như rất khó chịu.

"Ngươi sao vậy, chỗ nào không thoải mái?!" Tô Thảo Nhi lập tức hoảng hồn, lo lắng hỏi y.

"Đau." Khó khăn lắm mới thốt ra một chữ, Vương Cẩm Tài chỉ vào ngực mình.

Động tác này quả thực giống như mũi tên đâm vào ngực làm Tô Thảo Nhi cũng đau theo.

Đang định mở miệng nói thì lại thấy Vương Cẩm Tài há miệng run rẩy móc ra một xấp giấy từ chỗ y mới chỉ.


"Nhiều giấy nợ như vậy! Tim ta như bị dao cắt!" Cuối cùng Vương Cẩm Tài đã thở ra hơi, phẫn nộ không thôi, "Đời ta chưa bao giờ cho ai nhiều tiền thế đâu! Khốn, ngươi phải bồi thường cho ta! À, đầu tiên phải nói trước, ngươi lấy gì bồi thường cho ta?"
"......" Không biết nên khóc hay nên cười, quả nhiên đây mới là Vương Cẩm Tài.

Tô Thảo Nhi nhếch môi xích lại gần mặt y, "Không thể báo đáp thì lấy thân báo đáp, cả người ta đều cho ngươi được không?"
Không để Vương Cẩm Tài kịp trả lời, Tô Thảo Nhi đã hôn chụt một cái lên môi y.

Thấy Vương Cẩm Tài đờ đẫn biến thành người gỗ, Tô Thảo Nhi liếm môi y rồi hôn sâu hơn.......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi