GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Đối mặt với một Triển Thanh Việt mặt ngoài đứng đắn, mặt trong mang thù còn có thuộc tính phúc hắc, Ninh Thu Thu lại lần nữa xấu hổ trốn tránh.

Không biết như thế nào, cô luôn có dự cảm, trong quyển sổ "ghi thù" của người nào đó, cái tên Ninh Thu Thu của cô là chiếm nhiều chỗ nhất.

Tiểu Thanh Việt cười dữ tợn lộ ra đôi răng nanh, nói: Ngươi chọn hấp hay là làm thịt kho tàu đây, hihihi.

"......" Ninh Thu Thu thấy não mình có điểm phong phú hơn rồi đấy.

Bất quá cô xác thật có việc nha, đóng phim tốn khá nhiều thời gian, cô cũng phải bớt chút thời giờ trở về Ninh gia một chuyến.

Giả Tình nói câu kia khiến cho Ninh Thu Thu đánh hồi chuông cảnh giác, khiến cô lần nữa nhớ tới vận mệnh thê thảm của Ninh gia vào phút cuối. Tuy rằng cô có thể vẽ cho Ninh phụ lá bùa khai vận để giúp ông khai vận tránh nạn, nhưng loại chuyện phá sản này vốn không phải thình lình xảy ra, nó cư nhiên là một quá trình, bộ rễ của công ty đã bắt đầu hư thối từ sớm, bùa khai vận cũng chỉ giúp chậm lại quá trình hư thối mà thôi, không có biện pháp ngăn cơn sóng dữ, bằng không cô chỉ cần vẽ bùa khai vận rồi chào hàng cho mấy lão bản đang gặp khó khăn cũng đủ phát tài rồi.

Cô tuy rằng không thể giúp cái gì, nhưng cũng muốn biết chút tình hình, tính toán chuẩn bị tốt từ sớm, lúc phá sản phải bồi tiền gì đó, cũng có cái để ứng biến.

"Tiểu thư, cô đã về rồi!" Người giúp việc Ninh gia - Mộng Mộng ra mở cửa, nhìn thấy người đến là Ninh Thu Thu mặt mũi liền vui vẻ. Ninh Thu Thu hết đóng phim lại chạy qua bệnh viện, phải một đoạn thời gian chưa trở về rồi.

"Ân, mẹ tôi ở nhà sao?"

Mộng Mộng: "Ở, lễ phục mới của phu nhân vừa mới tới, bà còn đang thử a."

"Đúng không, vừa vặn tôi cũng muốn xem." Ninh Thu Thu cười nói, đổi giày xong đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Ninh phu nhân mới vừa thay xong một bộ lễ đính hôn.

Váy là váy lụa bằng ren tinh xảo nhưng không lộ liễu, dùng hai loại hạt cườm thuộc tông màu xanh biển, hào phóng ưu nhã lại mang theo vài phần gợi cảm, tà váy khá đẹp, mỗi động tác đều linh động phiêu dật, thoạt nhìn phi thường cao quý hoa mỹ.

"Thu Thu đã trở lại a, thế nào, lễ phục này mẹ ngươi mặc đẹp không?" Ninh phu nhân xoay tại chỗ cái vòng, đắc ý mà khoe khoang, "Đây là kiểu dáng đang thịnh hành nhất Paris hiện giờ đấy."

"......" Ninh Thu Thu có dự cảm bất thường, "Mẹ mặc bộ lễ phục này là muốn tham gia tiệc rượu vang đỏ gì đấy đúng không?"

"Đúng vậy, Tần thái thái tổ chức tiệc rượu vang đỏ, mẹ còn đang muốn hỏi con có đi hay không đấy, lần này những người tham gia đều phi phú tức quý*, hết sức phô trương, rất có mặt mũi."

(*) Phi phú tức quý: không giàu thì sang, ý chỉ giới thượng lưu.

"Con không đi, tiệc như thế con càng không đi." Ninh Thu Thu dứt khoát cự tuyệt nói, cô đối với mấy loại tiệc tùng danh lợi này rất không có hứng thú, nói trắng ra đây chỉ là đi đua đòi mà thôi, cô mới không đi thèm cái loại náo nhiệt này.

Nhưng, buổi tiệc rượu này có xuất hiện bên trong tiểu thuyết, bởi vì Triển Thanh Viễn đã mang theo Quý Vi Lương đến tiệc rượu, chính là loại kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết đó: tổng tài bá đạo đem theo cô bé lọ lem đã biến thành một chú thiên trắng vạn người chú ý, kinh diễm kiều sắc khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Này không phải trọng điểm, trọng điểm là, trong sách, Ninh Thu Thu cùng Ninh phu nhân cũng có đi.

Các cô đi, đương nhiên là đi tìm phiền toái cho nữ chủ, sau đó tiện thể đưa mặt cho cô ta đánh luôn: một thân lễ phục dạ hội quý khí sang trọng này của Ninh phu nhân bị nữ chủ chỉ ra vài chi tiết, khẳng định là hàng nhái, khiến Ninh phu nhân cực kỳ mất mặt, từ đấy về sau, một khoảng thời gian dài bà đều được làm chủ đề nói chuyện.

May mắn bị cô thấy được, bằng không đã mất mặt chết, Ninh Thu Thu nói: "Mẹ, cái váy này mẹ đừng mặc đi tiệc rượu, đây là hàng nhái đấy."

"Hàng nhái?!" Ninh phu nhân thét chói tai một tiếng, "Không thể nào, sao con biết?"

"Mẹ tìm ảnh người mẫu mặc thời điểm mới ra mà xem, so sánh với chiếc váy này kĩ một chút sẽ phát hiện mấy chỗ rõ ràng không giống nhau, thừa dịp hẵng còn sớm, nhanh chạy đi tìm người bán bắt đền đi."

"Để mẹ nhìn xem, cái váy này mẹ đã phải chi khoản lớn, nếu là hàng nhái thật, mẹ sẽ khiến cho bọn họ bồi thường đến táng gia bại sản, thiếu chút nữa hại ta mất mặt!"

Ninh phu nhân tìm tạp chí tuần lễ thời trang, ngồi so cẩn thận với chiếc váy, quả nhiên tìm ra vài điểm bất đồng, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn được.

Bà đầy một bụng tức, lập tức gọi điện cho người ta, đầu kia mới vừa nhấc máy bà đã mắng phủ đầu một đốn, sau đó bắt ông chủ bọn họ tự mình đứng ra xin lỗi, thương lượng chuyện bắt đền, bằng không kiện chết bọn họ. Toàn bộ hành trình ngữ khí bén nhọn, rất có phong phạm người mẹ cực phẩm của nữ phụ ác độc.

Ninh Thu Thu: "......"

Xem ra kịch bản này muốn ném cũng không được.

Giữa trưa, Ninh phụ cũng trở về, nhìn thấy Ninh Thu Thu thì rất cao hứng. Sau khi biết Triển Thanh Việt thật sự đã tỉnh lại, ông cũng rất phấn khởi giống Ôn Linh, Triển Thanh Việt có bao nhiêu ưu tú, bọn họ đều biết rõ, lúc trước hắn chính là con rể vàng người người muốn gả, hiện tại Triển Thanh Việt đã ngóc đầu trở lại, nữ nhi của ông lại nhặt được, rất tốt mà.

Không thể không nói, về điểm này, suy nghĩ của Ninh phụ Ninh mẫu cực kỳ giống nhau.

Chỉ là, khi bị Ninh Thu Thu hỏi về sự tình công ty, Ninh phụ lại im lặng, ông chỉ nói chuyện tốt, không đề cập đến chuyện xấu, xua tay nói: "Công ty mình hoạt động rất tốt, có thể có chuyện gì —— có phải tiền tiêu vặt ngươi không đủ khômg, quay đầu lại bố cho ngươi thẻ khác."

"...... Không phải," Đầu Ninh Thu Thu đầy hắc tuyến, "Cổ phiếu Ninh thị đều bị giảm, bố còn nói không có việc gì, bố đừng coi con như trẻ ba tuổi nữa đi."

"Thị trường chứng khoán lên lên xuống xuống không phải rất bình thường sao, yên tâm, sẽ không khiến ngươi với mẹ ngươi bị đói."

Ninh Thu Thu: "......"

Vô pháp giao lưu.

Tính cách Ninh phụ cực kỳ cố chấp, Ninh Thu Thu hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra cái rắm gì, ngược lại còn đầy một bụng tức, vì không muốn phát sinh tình tiết "cha con phản bội" nên cô đành thôi.

Lát nữa cô phải mướn một nhân viên chuyên nghiệp trong phương diện này điều tra một chút mới được.

Ninh phu nhân mua cho Triển Thanh Việt một chút đồ bổ đắt tiền gì đó, bảo Ninh Thu Thu mang về. Loại đối đãi này với "con rể", Ninh phu nhân cũng coi như tận tâm tận lực, Ninh Thu Thu vốn không tính toán đi bệnh viện, nhưng nếu cô không mang qua, Ninh phu nhân lại tự mình đưa đến. Mà bà qua đó lại muốn nói bậy gì đó, cân nhắc một chút, Ninh Thu Thu vẫn quyết định tự mình đưa qua.

Mộng Mộng tiễn tiểu thư nhà mình xong, lại có đề tài mới, hưng phấn mà móc di động ra mở diễn đàn, tìm cái chủ đề cũ đã lâu không bàn tán nên bị chìm xuống "[616] ta ở hào môn làm bảo mẫu những năm đó", cập nhật: Hôm nay phu nhân mua phải váy hàng nhái.....

Khi Ninh Thu Thu đến bệnh viện, vừa vặn đụng phải Tinh Tinh đang đẩy Triển Thanh Việt thanh tỉnh ra ngoài đi bộ.

"Ninh tiểu thư tới rồi," Tinh Tinh nhìn thấy cô, ân cần lại đây giúp cô xách đồ, "Ai! Đây đều là mua cho Triển tiên sinh sao, oa, nội tâm của chị thật khiến người khác đủ cảm động nga!"

"...... Khụ khụ, ba mẹ chị đưa, nói không rảnh qua đây thăm Triển tiên sinh, bảo chị mang chút lễ vật, chúc Triển tiên sinh sớm ngày khoẻ lại."

Triển Thanh Việt ngồi trên xe lăn quét mắt vài thứ kia, nói: "Cảm, ơn."

"Không cần cảm ơn." Ninh Thu Thu hơi hơi mỉm cười với hắn, không thể giả mạo!

"Ninh tiểu thư, em muốn đẩy tiên sinh ra ngoài dạo một chút, chị muốn cùng đi sao, ai không đúng, bên ngoài có thể có paparazzi, chị đi có thể bị chụp a!"

"Chin lại không tính là đại minh tinh, nơi nào bị nhiều người chụp vậy, hơn nữa trừ bỏ tai tiếng ra chị không thể có bạn bè sao, đúng không. Hơn nữa..," Ninh Thu Thu nhìn Triển Thanh Việt, bởi vì tinh thần đang tốt lên, cả người hắn thoạt nhìn càng thêm tươi đẹp vừa mắt, híp mắt cười nói, "Có thể cùng Triển đại thiếu tạo scandal, cũng là vinh hạnh của chị a."

Tinh Tinh: "......"

Sao Ninh tiểu thư tự nhiên chân chó hơn cả cô vậy!

Triển Thanh Việt nghe vậy, chỉ hiện chút ý cười như có như không trên mặt, không tiếp lời, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô một cái, đơn giản nói: "Đi."

"Ai da nha nha nha nha em đột nhiên bụng đau quá nha, Ninh tiểu thư chị đi dạo trước đi nha, em giải quyết một chút rồi xuống tìm mọi người sau, oa oa a." Dứt lời, cô nàng liền ôm bụng chạy.

Ninh Thu Thu: "......"

Ngươi nói loại này hộ lý chuyên trốn việc diễn trò này thuê tới làm gì!

Ninh Thu Thu vốn đang nghĩ, có Tinh Tinh ở bên cạnh khoa môi múa mép sẽ giúp không khí giữa hai người bớt xấu hổ hơn một chút. Nhưng hiện tại Tinh Tinh đã chạy, Ninh Thu Thu thật vô cùng muốn đập cho Tinh Tinh một trận.

Nhưng cô ấy đã chạy, Trần Nghị cũng không ở đây, hai ngày nay thân thể Triển lão gia không khoẻ nên đã về nhà nghỉ ngơi, Ninh Thu Thu hết cách, đành phải đẩy xe lăn, một mình mang theo Triển Thanh Việt ra ngoài đi bộ.

Ninh Thu Thu tuy ngoài miệng nói không sợ tai tiếng, nhưng cô đẩy một nam nhân anh tuấn như vậy ra ngoài tản bộ thì rất đáng chú ý, hơn nữa sự kiện paparazzi lần trước chứng tỏ cô thật sự bị người khác chụp trộm, Ninh Thu Thu vẫn là có điểm đề phòng, đẩy Triển Thanh Việt đi về phía tương đối ít người.

"Oa nga, phong cảnh ở đây không tồi a." Ninh Thu Thu giả vờ tùy ý tìm đề tài, cô đã hoá trang hết khả năng, đủ khiến người khác nhìn không ra nàng là ở không lời nói tìm lời nói.

Đây là bệnh viện tư nhân mới xây mấy năm, chẳng những điều kiện chữa bệnh tiên tiến, mà khuôn viên xung quanh cũng xanh quanh năm, thật sự rất đẹp, mặt sau bệnh viện còn có một tòa núi giả nho nhỏ, đường đi thoáng đãng rộng rãi, thường xuyên có người nhà mang theo người bệnh tới nơi này tản bộ.

"Ân," Tâm tình Triển Thanh Việt không tồi, rất nể tình mà phụ họa nói, "Không tồi."

Ninh Thu Thu thấy hắn nói chuyện tốt hơn trước kia một chút, lại vuốt mông ngựa nói: "Triển tiên sinh thân thể khôi phục thật nhanh nha, càng ngày càng ngày tốt, hẳn sẽ không tốn nhiều thời gian như bác sĩ nói là anh có thể khôi phục như lúc ban đầu rồi."

"Cô, hộ lý, chiếu cố rất...... tốt."

Triển Thanh Việt nói chuyện không tính quá nhanh nhạy, một câu phải dừng lại hai lần, nhưng không hiểu sao Ninh Thu Thu chỉ cảm thấy cái kia giống như thêm dấu nhấn mạnh, giống như hắn cố ý dừng ở đoạn đó ý!

Bất quá, nghe hiểu cũng phải làm bộ không hiểu, Ninh Thu Thu nói: "Hẳn là nhờ bọn họ, tôi chính là đục nước béo cò, tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, ngay cả bản thân cũng không chiếu cố tốt, không dám kể công."

"Nhìn ra được,." Triển Thanh Việt không khách khí mà nói.

Ninh Thu Thu: "???"

Triển Thanh Việt cường điệu khiến cô chột dạ, nói cô không chiếu cố người nàng lại khó chịu!

Tôi khiêm tốn một chút mà anh cũng không khách khí như vậy à! Còn nữa, cô chiếu cố không tốt sao, cho hắn uống nước canh không tốt sao, lau thân thể không sạch sẽ sao!

Ninh Thu Thu thở phì phì, lực độ đẩy xe lăn cũng lớn hơn, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh "lạch cạch lạch cạch".

Vì Triển Thanh Việt đưa lưng về phía cô, cô nhìn biểu cảm của Triển Thanh Việt, trước đây đại não của hắn chưa hoàn toàn khống chế được cơ bắp trên mặt, còn bây giờ, trên gương mặt than ấy lúc nào cũng ẩn ẩn ý cười nhỏ đến không thể phát hiện.

Giống như hắn đụng phải người rất thú vị a.

"Triển tiên sinh à." Ninh Thu Thu cảm thấy Triển Thanh Việt người này rất nhẫn nhịn, khiến cô suýt chút nữa bỏ qua tâm tình yếu ớt của hắn, xúc động nói thẳng sự việc kết hôn của hắn ra, tốt nhất là khiến hắn bất ngờ rồi ngất luôn đi. Nhưng lời nói đến bên miệng cô lại nói không nên lời.

Tu luyện không tới nơi, khó có thể mở miệng!

"Ân?" Triển Thanh Việt nghe thấy cô gọi hắn nhưng hồi lâu không lên tiếng, nghi hoặc hỏi.

"Ai, không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút, anh hôn mê lâu như vậy, sau khi tỉnh lại nhìn thấy chung quanh hết thảy đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất thì có cảm giác gì?"

Triển Thanh Việt nói: "Kinh hỉ."

Kinh hỉ? Đúng rồi, kinh hỉ là rõ, rốt cuộc sau khi ngủ hai năm, tỉnh lại phát hiện Triển gia không sụp đổ, em trai chèo chống gia nghiệp, ông nội cũng khỏe mạnh, còn mình đại nạn không chết, còn có thể hồi phục lại, xác thật rất kinh hỉ.

Ninh Thu Thu dùng cách suy nghĩ này lý giải xong, cảm thấy mình quả thực là thiên tài suy luận, lại hỏi: "Còn có?"

"Không còn."

Hết rồi? Ninh Thu Thu nói: "Vậy năng lực tiếp thu của anh rất mạnh nha."

"Ân, rất mạnh."

"......" Cô vì sao chỉ cảm thấy lời nói của Triển Thanh Việt có ẩn ý vậy.

Ninh Thu Thu đẩy Triển Thanh Việt đi rồi một vòng, rất may là không bị người khác nhận ra, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Lúc đẩy hắn về tới cửa, Triển Thanh Việt bỗng nhiên giơ tay chỉ chỉ chỗ cách đó không xa, nói: "Đi kia."

Bên kia là cổng chính bệnh viện, có đài phun nước xây khá đồ sộ, cũng coi như là một cảnh quan lớn của bệnh viện, cho nên, người cũng rất nhiều.

"Nhiều người như vậy, nếu đi qua đó sẽ động đến anh đấy." Ninh Thu Thu "săn sóc" mà nói, buồn cười, tuy cô đã đeo khẩu trang buộc tóc, nhưng nếu cứ lắc lư qua đó một vòng thì mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ bị nhận ra.

Triển Thanh Việt nói: "Muốn, thỏa mãn cô."

"A? Thoả mãn tôi cái gì?"

Triển Thanh Việt: "Tạo tai tiếng."

Ninh Thu Thu: "......."

Truyền cái em trai anh tai tiếng ý, cô chỉ thuận miệng vuốt mông ngựa, không nghĩ rằng tên này lại tích cực như vậy!

"Bị dính tai tiếng thì phải có ảnh chụp," may là chỉ số thông minh của Ninh Thu Thu online, nhanh chóng tìm ra lý do, "Tôi thì không ngại tạo tai tiếng đâu, chỉ là một khi lên Weibo thì chẳng khác nào tuyên bố toàn thế giới tin tức anh tỉnh lại, bảo đảm ngày mai cửa chính bệnh viện đều bị đạp vỡ. Nhiều người tới thăm anh như vậy, rất phiền đúng không?"

Triển Thanh Việt tựa hồ bị cái này lý do thuyết phục, hào phóng mà buông tha cô.

......

Triển Thanh Việt có thể nằm ở bệnh viện, nhàn nhã tản bộ, chậm rãi dưỡng bệnh, nhưng Ninh Thu Thu lại không nhàn hạ như thế. Cô phải nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, tính toán tốt chuyện phá sản, nói không chừng về sau còn phải bao dưỡng Triển Thanh Việt không nghề nghiệp không thu nhập đây.

《 Phiêu Diêu 》 tiến vào giai đoạn quay chụp cuối, tiết tấu đóng phim rõ ràng nhanh hơn. Bởi vì mọi người đã hoàn toàn có tâm trạng, cho nên đạo diễn không còn xoi mói giống giai đoạn trước nữa, một ngày có thể quay được gấp hai lần trước kia, cảnh quay mọi người một ngày cũng tăng lên.

Hôm nay quay phân cảnh cao trào nhất trong phim —— Vân Dao hòa thân gả xa.

Trong phim, tiên hoàng đột nhiên băng hà, tân đế lên ngôi, triều cương náo loạn, rất nhiều thế lực cũ chưa diệt trừ ngo ngoe rục rịch, mọi người ai cũng muốn đâm tân hoàng đế một đao, thể xác và tinh thần tân đế đều mệt. Lúc này Tây Kinh quốc nhân cơ hội tới cầu hôn công chúa, thời điểm biên cảnh không thể loạn, bọn họ cần phải có người đi hòa thân.

Công chúa không muốn bị gả đi, hoàng đế lại không có tỷ muội, tân đế thì cần một tỷ tỷ muội muội gả qua, hơn nữa người này còn phải hết sức thông tuệ, EQ cao, mới có thể đảm nhiệm được vai trò "đại sứ hòa bình".

Vân Dao dứt khoát nhận lệnh.

Đây là một hồi diễn rất bi tráng, để có thể thể hiện được cảm xúc này, đạo diễn quyết định quay chi tiết toàn bộ quá trình lễ nghi, mặt khác còn có thể đề cao độ chỉnh chu của bố cục bộ phim, khí phách rất lớn.

Này chỉ khổ Ninh Thu Thu, cô phải đội mũ phượng phức tạp khá nặng, đồ trang sức không có vẻ rất giống hàng vỉa hè, đều là loại mạ bằng vàng mà thành, thượng vàng hạ cám đều cắm hết vào đầu, đặc biệt nặng. Trên đầu đội cái mũ nặng như vậy mà còn phải làm các loại lễ tiết bái khấu, muốn đạt tới hiệu quả tốt nhất lại phải quay lặp đi lặp lại, Ninh Thu Thu thiếu chút nữa gãy cổ.

Đầu đương như không còn là của mình nữa.

"Tiểu Trì, qua đây xoa xoa cổ cho chị một lúc." Thừa dịp nghỉ ngơi, Ninh Thu Thu lết đỉnh đầu cứng đờ mà về, bảo Tiểu Trì xoa xoa mình, cổ cô cứng muốn rút gân rồi.

"Được rồi." Tiểu Trì buông di động, qua đây ấn cổ cho cô. Trước kia cô thường xuyên luyện vũ đạo đến nỗi eo đau đùi đau chân rút gân, phải nhờ Tiểu Trì mát xa, cho nên thủ pháp rất quen thuộc, ấn Ninh Thu Thu thoải mái đến muốn khóc.

Ninh Thu Thu cảm giác thư thái hơn rất nhiều, sau đó hỏi Tiểu Trì: "Làm gì mà có vẻ mặt như thâm thù đại hận với di động vậy, ai chọc ghẹo em?"

"Nói ra chị cũng đừng bị ảnh hưởng tới cảm xúc nha, lúc trước khi chị đi ký hợp đồng không phải đã chạm mặt mấy cô nàng bột lọc đi hát sao, bọn họ đăng ảnh chụp chung có ký tên lên Weibo khoe một chút, tỏ vẻ không hợp thể cũng thực vui vẻ. Kết quả bị người có tâm xen mồm vào, nói cái gì mà chị trộm đi xem nhóm biểu diễn, khẳng định chị đang thập phần hối hận vì đã rời đi, hiện tại nhóm Mystery Girl nóng như lửa vậy mà —— hối hận cái con khỉ ý, cũng không biết lúc trước là ai cọ nhiệt độ chúng ta."

Ninh Thu Thu nghe xong, có điểm cạn lời lại có điểm buồn cười, gần đây cô cũng xem như hot, mấy tài khoản ảo kia đại khái toang ôm chân cô, cô có cái sự tình rắm gì, đều bị bọn họ lan truyền.

"Đừng để ý đến bọn họ, nói Cù ca xử lý là được rồi."

"Đúng đúng," Tiểu Trì nắm tay, "Có người bôi đen chứng tỏ mình có ảnh hưởng, em khinh, phi!"

Ninh Thu Thu bị cô nàng làm cho buồn cười.

Lúc này, Từ Á bưng hai ly ca cao nóng lại đây, một ly đưa cho cô nói: "Bổ sung một chút năng lượng, chờ lát nữa mới có sức lực lăn lộn tiếp."

"Cảm ơn." Ninh Thu Thu tiếp nhận, nhấp một ngụm, độ ngọt vừa vặn, nhiệt độ cũng thực thoải mái.

Ai cũng không đoán được Từ Á đối xử với cô tốt như thế sẽ là người lúc đầu khiến cô khó xử ở đoàn phim. Cô bảo Từ Á lại đây ngồi, hỏi: "Cô hôm nay tâm trạng quay phim không tốt, có tâm sự sao?"

"Cũng không tính là đại sự gì, hợp đồng của tôi với công ty năm nay không phải hết kỳ hạn sao, nếu gia hạn hợp đồng, thì tôi lại không nghĩ như vậy, nhưng đãi ngộ công ty khác lại không tốt như bên này, rất rối rắm."

Hiện tại danh khí Từ Á nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, vẫn kém những minh tinh hạng hai trở lên, nhưng cô ấy hẵng còn trẻ, không gian phát triển rất lớn, thiêm dài chừng rõ ràng thực mệt.

"Tiếp tục thì bao lâu a?" Ninh Thu Thu hỏi.

"Mười năm."

Dài như vậy à...... khác gì cống hiến cả thanh xuân cho cái công ty này đâu, xác thực rất lỗ.

"Ai nha, nếu tôi có tiền thì tốt rồi, tự mình mở công ty rồi làm giám đốc, sướng lên mây, không cần nhìn ánh mắt mấy lão giám độc kia, bị áp bức đến gắt gao." Từ Á cười khổ nói.

Ninh Thu Thu bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Kha lần trước cô gặp ở ban diễn xuất của công ty cũ —— dung mạo bình thường nhưng tương lai sẽ trở thành đại minh tinh, cô lúc ấy còn nghĩ sẽ thu cô nàng dưới cánh của mình. Bất quá sau này cô kết hôn với Triển Thanh Việt, rồi lại nhận vai nữ phụ 《 Phiêu Diêu 》, liền có chậm trễ chưa làm.

Cô bỗng nhiên nảy ra ý tưởng lớn mật.

Hiện tại Triển Thanh Việt không phải đã tỉnh sao, nhưng Triển thị hiện tại ở trên tay Triển Thanh Viễn, tương lai Triển Thanh Việt có lấy lại quyền quản lý công ty về tay hay không rất khó mà nói, nhưng một hai năm nữa phỏng chừng là sẽ không, hiện tại công ty Triển gia phát triển hoàn toàn dựa vào thế lực Triển Thanh Viễn, Triển Thanh Việt đã ngủ hai năm, nào có chuyện muốn quản lý liền quản lý dễ dàng như vậy.

Tình cảm huynh đề Triển gia không tồi, trừ phi Triển Thanh Việt là loại nhân vật ác độc chuyên tranh quyền đoạt thế trong sách, bằng không hắn sẽ không làm ra mấy việc huynh đệ phản bội, nhiều lắm là cùng Triển Thanh Viễn nắm tay phát triển sự nghiệp Triển gia.

Nhưng bộ dáng này đối với hai bên mà nói phỏng chừng đều có điểm nghẹn khuất, phát triển mở rộng gia nghiệp là điều đương nhiên, không bằng, cô xúi giục Triển Thanh Việt tự mình sáng lập một công tu giải trí, lợi dụng lợi thế xuyên sách, cô sẽ mời mấy vị minh tinh tiềm tàng đến công ty bọn họ làm, chẳng phải là...... rất tuyệt sao.

Triển Thanh Việt ở phương diệm quản lý quyết sách xuất sắc như vậy, hơn nữa có cô ở bên truy tìm "tiềm lực" đỏ chót trong tương lai, công ty giải trí này, tương lai không phát triển mới là là!

Nói không chừng lại trở thành trùm công ty giải trí, đến lúc đó cô sẽ trở thành vương giả một tay che trời trong giới trí a, ha ha ha ha ha.

Càng nghĩ Ninh Thu Thu càng cảm thấy chủ ý quá tốt.

Cô quyết định chờ thời điểm thân thể Triển Thanh Việt tốt lên thì thương nghị cùng hắn một chút.

"Dù sao cũng chưa hết năm mà, cô đừng vội, nói không chừng lúc sau sẽ có công ty càng ưu tú tới chọn cô." Ninh Thu Thu an ủi Từ Á nói.

Tỷ như công ty tương lai của cô này.

"Ai nha, tôi thì không vội, mà là tên cẩu đại diện mỗi ngày cho tạo áp lực cho tôi ý, buổi sáng hôm nay lại nói nói một tràng, khiến tôi tức đến hộc máu!" Từ Á tức giận mà nói.

Ninh Thu Thu vỗ vỗ bả vai cô nàng: "Tin tôi đi, thuyền đến đâu cầu tự nhiên thẳng, tên đại diện kia tạo áp lực cho cô vì muốn cô đồng ý thôi, càng như vậy cô lại càng không thể đồng ý."

"Cô nói đúng!" Từ Á nghe nói như vậy, phản ứng lại đây, "Thì ra cô ta chỉ muốn bức tôi đồng ý, tôi mà quýnh lên ngược lại lại trúng kịch bản của cô ta, đã thế tôi liền mặc kệ, dù sao quyền chủ động ở trên tay tôi, tôi không quản cô ta tự tìm chết!"

Ninh Thu Thu mỉm cười gật gật đầu.

Ngồi một lúc, đạo diễn bên kia kêu chuẩn bị, Ninh Thu Thu tiếp tục đi quay.

Cảnh cuối, Ninh Thu Thu cáo biệt người thân, chôn mối tình của mình tận cùng đáy lòng, dứt khoát bước lên xe hướng đến Tây Kinh hoa lệ, rơi lệ ly hương.

Trước cảnh cô rời đi có một đoạn phối diễn cùng nam chủ. Chỉ có một câu thoại nhưng phải thể hiện nội tâm rất nhiều, lời yêu với nam chủ không thể nói ra vì đó chỉ là tư tình nhi nữ, không thể biểu hiện ra ngoài. Nếu quần thần cùng vua xứ Tây Kinh - cũng chính là phu quân nàng biết, thì đây chính là huynh muội chi gian không thể tha thứ.

Đạo diễn nói qua cảnh quay này, bảo cho bọn họ chuẩn bị.

Ninh Thu Thu cúi đầu tìm trạng thái, chờ khi đạo diễn kêu "action" thì trong mắt cô đã đong đầy nước mắt.

"Hoàng huynh."

Thanh âm Vân Dao có vài phần khàn khàn, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô dám to gan nhìn thẳng nam nhân mình ái mộ. Người trước mắt tuy mặc cẩm y long bào, nhưng hắn quá tiều tuỵ vì đã lâu không thể yên giấc, đã không còn vẻ phong lưu như trước. Thế nhưng, cô vẫn không thể kìm nén cảm xúc mà thích hắn.

Nhưng, phần tình cảm này từ nay về sau chỉ có thể đè dưới đáy lòng, về sau, cô chính là công chúa, là muội muội hắn, gánh nặng trên vai đều giống nhau, chính là bảo vệ con dân quốc gia này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Dao trở nên kiên định lên, nói: "A Dao đi rồi, bảo trọng."

Nói xong, cô dứt khoát xoay người, leo lên xe hoa, khom lưng ngồi vào, màn xe lập tức buông xuống, ngay cái liếc mắt nhìn lại cũng không có.

"Được, cut!" Đạo diễn kêu dừng, không khí nghiêm túc lúc đầu nháy mắt chạy mất, Ninh Thu Thu xuống xe, nhận lấy khắn giấy trợ lý đưa qua, lau nước mắt.

"Ô ô ô, em xem diễn thôi mà cũng muốn khóc a, em cũng ngốc quá đi." Tiểu Trì vừa đưa khắn giấy cho cô vừa khóc.

Ninh Thu Thu duỗi tay ôm ôm bả vai cô nàng, ngẩng đầu thì phát hiện: phàm là nữ sinh ở đây đều bị diễn xuất của cô khiến cho nước mắt nước mũi dào dạt.

"Tôi còn nghĩ phải diễn ít nhất một hai lần nữa," Phương Cẩn Nhiên đi tới nói với Ninh Thu Thu, "Kỹ thuật diễn cùng cảm xúc với nhân vật của em đều khiến anh ghen tị đấy."

"Anh còn khen em như vậy thì cái đuôi của em chắc phải vểnh lên tận vũ trụ mất." Ninh Thu Thu cười nói.

Khi vẫn còn ở thế giới hiện thực, cô đã làm diễn viên những 7 năm, tuy rằng không tính là đại minh tinh, nhưng kỹ thuật diễn đều hàng thật giá thật tôi luyện ra. Bản thân cô cũng là tốt nghiệp chính quy, cho nên chỉ cần lý giải tốt nhân vật này thì nhập vai sẽ rất dễ.

Quan trọng hơn chính là, cổ cô sắp gãy rồi!

"Đúng là nên vểnh lên tận vũ trụ đấy," Phương Cẩn Nhiên không tiếc lời khen ngợi, "Thật sự rất tuyệt."

Ninh Thu Thu cùng Phương Cẩn Nhiên nói mấy câu, cũng có khá nhiều người qua đây khen cô diễn tốt, nói rằng xem xong đều phải khóc lóc một hồi. Ninh Thu Thu chỉ khiêm tốn cảm ơn.

Quý Vi Lương đứng cách xa xem xong cũng khá chấn động. Bất quá, cô ta khẳng định sẽ không qua đây khích lệ cô, chỉ yên lặng nắm tay, đem kinh diễm cùng một tia ghen ghét không dễ nhân thấy hóa thành động lực.

Quý Vi Lương cô cũng có thể!

Đến khi Ninh Thu Thu có thể về phòng nghỉ tháo đồ trang sức, cô cảm động tí thì khóc, Tiểu Trì đưa điện thoại của cô lại đây, nói: "Chị Thu Thu, lúc nãy thời điểm chị đóng phim, điện thoại kêu một lần, là Tinh Tinh gọi, chị xem có phải việc gấp không."

"Nga." Ninh Thu Thu nhận lấy, Tinh Tinh vội vã tìm cô như vậy, tám chín phần là có "tình địch" xuất hiện, cô nàng muốn cô trở về để thu thập tình địch đây.

Tỷ như Giả Tình kia.

Ninh Thu Thu mở WeChat xem, quả nhiên Tinh Tinh gửi cho cô một đống tin nhắn.

Cô nhìn lướt qua, nhanh chóng bắt được trọng điểm: Ba mẹ cô đến bệnh viện thăm Triển Thanh Việt.

Ninh Thu Thu:!!!!!!

Chờ khi Ninh Thu Thu đuổi tới bệnh viện, ba mẹ cô đã đi rồi.

Cô thấp thỏm đi vào phòng bệnh, Triển Thanh Việt không ngủ, hắn nhìn thấy Ninh Thu Thu tiến vào, cười như không cười nói: "Bố vợ? Mẹ vợ?"

Ninh Thu Thu: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi