Nước miếng của Diệu Diệu dính đầy trên mặt Ninh Thu Thu, cô kéo tai nó lắc hai cái, " Trên mặt tao có phấn, không sợ bị ngộ độc chết hả? Con chó ngốc này! "
Diệu Diệu được bà chủ coi trọng nên rất vui mừng, đầu của nó bị Ninh Thu Thu giữ chặt không thể cử động, cái đuôi của nó vẫy đuôi liên tục, cái miệng " Ư Ư" kêu lên làm nũng với Ninh Thu Thu.
Triển Thanh Việt rút một tờ giấy cho Ninh Thu Thu lau nước miếng trên mặt, Ninh Thu Thu nhận lấy và nói: “ Em đi rửa mặt thay quần áo. ”
" Đi đi ", Triển Thanh Việt nói.
Diệu Diệu thấy Ninh Thu Thu đi liền lẽo đẽo theo sau, vừa chạy theo vừa cọ vào chân cô tỏ vẻ thân thiết, cho đến khi nghe thấy tiếng Triển Thanh Việt gọi nó: “ Diệu Diệu, lại đây. "
Diệu Diệu lập tức dừng lại, do dự một lúc giữa bà chủ và ông chủ, cuối cùng vẫn cúi đầu trước thế lực tà ác, ngoan ngoãn trở lại bên chân " cha " của mình.
Triển Thanh Việt ngồi xuống ghế sofa, bây giờ anh không thể đứng quá lâu, bởi vì chân đã lâu không hoạt động, cộng thêm chịu đựng sức nặng của cơ thể, các khớp xương tay, mắt cá chân và cả mu bàn chân đều đau.
Diệu Diệu không dám cọ vào chân anh như Ninh Thu Thu, nó chỉ giám ngồi xuống trước mặt anh, không ngoan nhìn qua anh, hận không thể dán mấy chữ “ con sẽ nghe lời " lên mặt.
Triển Thanh Việt không để ý đến nó mà nói với quản gia: " Đi lấy một túi thịt bò nhập khẩu mà nó thích ăn đến đây. "
Diệu Diệu rất nhạy cảm với một số từ, chẳng hạn như bệnh viện thú cưng khiến nó mất Đản Đản, cho nó ra ngoài đi dạo, còn có những miếng thịt bò nhập khẩu làm cho nước bọt của nó tiết ra mạnh mẽ nữa.
Người quản gia đồng ý rồi đi lấy một túi thịt bò đến đây, khi nhìn thấy thịt bò trong tay quản gia, ánh mắt của Diệu Diệu đã dính vào đó rồi, đặc biệt là lúc Triển Thanh Việt cầm lấy cộng với âm thanh tuyệt vời khi xé cái túi ra, toàn bộ thần kinh của nó đều hưng phấn, cái đuôi nhỏ còn vẫy nhanh hơn so với lúc nãy ở cùng Ninh Thu Thu, hận không thể mở miệng gọi một tiếng cha.
Ninh Thu Thu đi vào phòng để tẩy trang, rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da một lần nữa và đổi quần áo mặc ở nhà, lúc xuống lầu thì nhìn thấy Triển Thanh Việt cũng đang nghe điện thoại, Diệu Diệu tủi thân ngồi bên cạnh chân anh.
Trên miệng của Diệu Diệu có mấy miếng thịt bò, bởi vì thèm nên nước miếng chảy ra, tích tụ thành một bãi nước nhỏ trên mặt đất, nhưng lại không thể ăn mà giữ nguyên tư thế bất động, bằng không thì thịt bò sẽ rơi mất.
"... "
Có thể huấn luyện một con husky thành ra như vậy, Triển Thanh Việt đúng là kỳ nhân. Không đi làm người huấn luyện chó quả là lãng phí tài năng.
Triển Thanh Việt này dường như có chút thần kỳ.
Lúc anh chơi game có thể đánh cho người khác ngả mũ cúi đầu bái phục, ngay cả Thiên Hạ Đệ Nhất Chùy cũng gọi anh là cha.
Trên phương diện kinh doanh, anh có thể hồi sinh lại nhà họ Ninh từ cõi chết, Triển Thanh Viễn bỏ nhà trốn đi, bỏ mặc công ty, anh cũng có thể giải quyết ổn thỏa, không để cho người khác nhân cơ hội này đến để hút một ngụm máy nào, ngay cả thị trường chứng khoán cũng không gặp biến đổi, nghe đâu là tạm thời phong bế tin tức, ngoại trừ người trong Trác Sâm biết thì không một ai biết nó đã đổi chủ.
Ngoài ra còn có khía cạnh châm chọc người khác, Ninh Thu Thu cảm thấy rằng kỹ năng nói chuyện của vị này rất điêu luyện, lúc tức giận máng chửi người khác cũng không nói lời thô tục, nói những người chậm phát triển trí tuệ cũng dùng những từ ngữ văn minh: Vốn dĩ sinh ra đã kém cỏi.
Khụ khụ
Loại người này, khó trách tác giả để cho anh ngủ hẳn một cuốn sách, nếu mà tỉnh lại giữa chừng thì làm gì còn nam chính nữa.
Cô vừa đi xuống cầu thang, Triển Thanh Việt cũng đúng lúc cúp điện thoại di động, Ninh Thu Thu nhìn bộ dạng đáng thương của Diệu Diệu liền nói: " Tại sao anh lại bắt nạt Diệu Diệu! "
" Tôi đang rèn luyện ý chí của nó. "
"... Con chó cần gì có ý chí? "
Ninh Thu Thu bội phục, làm chó trong nhà anh cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là một người không chịu quản husky.
Triển Thanh Việt bình tĩnh lấy một quả quýt từ bàn trà trước mặt và bóc nó ra rồi nói: " Tất nhiên là cần thiết, bài học hôm nay có tên là: Từ chối sự cám dỗ. “
Ninh Thu Thu: "????? "
Đây không phải là... có độc đi.
" Nó ăn vụng à? "
Tuy Diệu Diệu ham chơi ham ăn nhưng nó chưa bao giờ ăn vụng, dù sao cô cũng chưa thấy ai nhắc đến.
" Ừ. "
Triển Thanh Việt nghiêm túc gật đầu: " Nó ăn vụng đào của tôi. "
"... "
Vô nghĩa, bây giờ làm gì có đào, Ninh Thu Thu có thể nhìn ra anh Triển bởi vì khó chịu nên mới chút giận lên người Diệu Diệu, lúc thấy Ninh Thu Thu đi đến, lập tức liền trở nên tủi thân, trong cổ họng phát ra mấy tiếng “ Ư ử " rất nhỏ.
Ninh Thu Thu vỗ đầu chú chó của mình và nói: " Ăn đi, Diệu Diệu. "
Vì hành động của mình, hai miếng thịt bò trên mũi nó rơi xuống đất, Diệu Diêu đã nhận lệnh của bà chủ, nó rất muốn ăn, nhưng lại không dám.
Nó biết rõ ai là người lớn nhất trong căn phòng này.
" Ơ, con chó này. "
Ninh Thu Thu bị bộ dạng tủi thân của nó làm cho mềm lòng, cô đẩy nhẹ Triển Thanh Việt và nói: “ Không được trêu nó nữa! "
Một người yêu chó tỏ ra vô cùng đau lòng.
Vợ đã lên tiếng, Triển Thanh Việt mới phát từ bi, anh nói với Diệu Diệu, " Ăn đi. "
Diệu Diệu nhận lệnh, nó vui vẻ cúi đầu xuống ăn mấy miếng thịt bò, lúc ăn xong còn phe phẩy cái đuôi nhìn lên bàn trà... trong túi vẫn còn thịt bò, nó lại nịnh bợ nhìn Triển Thanh Việt như muốn ăn nữa.
Ninh Thu Thu: "... "
Tại sao vì một chút đồ ăn mà mày lại không có tiết tháo như vậy chứ!
Triển Thanh Việt phớt lờ nó, anh từ từ bóc vỏ quýt, đưa cho Ninh Thu Thu và hỏi cô: “ Có còn công việc gì nữa không? "
" Vẫn còn một vài quảng cáo... nhưng nó rất nhẹ nhàng, cũng coi như là không có việc gì nữa “
Ninh Thu Thu ăn một miếng quýt mà Triển Thanh Việt đưa, “ Ừm, quả quýt này rất ngọt. "
Diệu Diệu thấy bà chủ ăn, nó khó khăn rời ánh mắt khỏi túi thịt bò, phe phẩy cái đuôi như muốn quýt trong tay cô.
Nhìn cũng có vẻ ngon.
Ninh Thu Thu đút cho nó ăn một miếng.
Triển Thanh Việt: "... "
Người không bằng chó mà.