GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Tiểu Trì rất biết điều dẫn Diệu Diệu về phòng cô ấy, nhường chỗ cho cặp tình nhân xa cách đã lâu.

Thật đáng tiếc cặp đôi xa cách đã lâu này cũng không phải đang làm việc tiểu biệt thắng tân hôn, Ninh Thu Thu tưởng rằng Triển Thanh Việt đang trêu cô, kết quả người ta thật sự cầm sách của cô, bắt đầu kiểm tra.

Người đàn ông chó má ( mỉm cười.ing).

Triển Thanh Việt chưa từng thoải mái trong việc kiểm tra, giống như cấp trên kiểm tra cấp dưới vậy, sẽ không cười toe toét với bạn, phải là chắc chắn, chứ không phải là sẽ không, nếu anh đi làm Giáo viên chủ nhiệm, chắc chắn sẽ thuộc về cấp bậc ma quỷ.

Một câu thôi, thật là đáng sợ.

Từ khi Ninh Thu Thu đến đây sau khi học kịch bản cũng sẽ đọc sách, nhưng không nghiêm túc giống như nhà, có lẽ vì ở nhà sẽ cùng Triển Thanh Việt ngồi trong phòng sách, anh làm việc cô đọc sách, bị bầu không khí kia ảnh hưởng, bình tĩnh hòa nhã, thoạt nhìn cũng rất thú vị.

Còn ở đây trên cơ bản là nằm trên giường xem, giống như sự khác biệt của việc ôn thi giữa kì ở thư viện và phòng ngủ vậy, đọc sách kiểu này căn bản không hiệu quả chút nào, xem một chút mí mắt lại không nhịn được bắt đầu đánh nhau...

Cho nên bài thi của thầy Triển, có một nửa là Ninh Thu Thu không trả lời được.

“ Bài kiểm tra của tôi toàn là câu hỏi cơ bản. "

Triển Thanh Việt đứng trước mặt Ninh Thu Thu, giọng nói không gợn sóng, rất có xu thế mưa gió sắp đến.

"... "

Ninh Thu Thu ngồi trên ghế, xấu hổ cúi thấp đầu, như cô học sinh làm sai việc, không dám nhìn anh.

Đúng là cô không đủ cố gắng.

“ Cô Ninh ”

Triển Thanh Việt gõ thành ghế của cô, dạy dỗ cô, “ Học hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. "

Ninh Thu Thu biết nghe lời phải nhận lỗi: “ Em sai rồi, sau này em sẽ cố gắng! "

Triển Thanh Việt nhìn chằm chằm đỉnh đầu Ninh Thu Thu, nếu lúc này Ninh Thu Thu ngẩng đầu lên nhìn, sẽ thấy trên khuôn mặt người đàn ông chó má này thật ra đang có ý cười.

Người đàn ông chó má che giấu ý cười, tiếp tục tỏ vẻ nghiêm túc: “ Cố gắng bình thường không đủ, phải tăng thêm một số biện pháp trừng phạt khác nữa, ví dụ như người xưa chuẩn bị thước kẻ, không trả lời được một câu thì đánh vào lòng bàn tay một cái. "

"... "

Không cần ác như vậy chứ, Ninh Thu Thu ngẩng đầu lườm anh, “ Anh như vậy là bạo lực gia đình! ”

" Ồ.. "

Triển Thanh Việt kéo dài giọng, đột nhiên khom lưng, ánh mắt sáng rực nhìn cô, “ Vậy đổi sang một cái không bạo lực gia đình. "

Hai người cách nhau rất gần, Ninh Thu Thu cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh, khuôn mặt lập tức nóng bỏng: “ Cái gì? "

“ Phạt chép 10 lần, sao nào? "

Ninh Thu Thu: "??? "

Mẹ nó!

Ninh Thu Thu đưa tay muốn đẩy đầu chó của Triển Thanh Việt ra, lại bị anh tóm lấy cổ tay, lúc cô muốn tránh thoát, đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Triển Thanh Việt, một giây sau, đối phương cúi đầu, che kín cái miệng đang định nói chuyện của cô.

"... "

Cái tên khốn này, Ninh Thu Thu lại muốn cắn anh.

Nhưng lần này Triển Thanh Việt sớm đã đề phòng, trong khoảnh khắc cô há miệng đã kéo giãn khoảng cách với răng môi của cô, Ninh Thu Thu tức giận lườm anh, Triển Thanh Việt cười khẽ, giơ tay che mắt của cô.

Sau đó, lại tiếp cận triền miên với cô.

Ninh Thu Thu bị anh che mắt, mặc cho anh hôn một hồi, lại nghe được giọng nói mang theo sự dụ dỗ của anh: “ Ngoan, nhắm mắt. "

Do dự một chút, cô vẫn thuận theo nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn càng dày đặc hơn đang rơi xuống, không giống với lần bị người say cưỡng hôn ném đá giấu tay đó, nụ hôn này rõ ràng có chuẩn bị mới đến, cô bị đôi môi thật mỏng lặp đi lặp lại gặm nuốt, mút nhẹ, khiến cả người đắm chìm trong đó, không có cách nào tự kềm chế.

Ninh Thu Thu bị hôn đến chân tay nhũn ra, không biết từ khi nào đã đổi vị trí với anh, biến thành tư thế ngồi trên đùi anh, bị ép nhận lấy nụ hôn của anh.

Đừng nhìn khí chất của anh không sắc bén không bá đạo, trên thực tế lại cướp lấy hơi thở của cô, đại não thiếu oxi nghiêm trọng, không có bất kì khả năng suy nghĩ nào, chỉ còn cảm xúc răng mối quấn lấy, chiếm cứ toàn bộ cảm nhận của cô.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Triển Thanh Việt cũng buông cô ra, chống đỡ cái trán của cô, nhìn ánh mắt xinh đẹp của cô, trên môi còn ánh nước lấp lánh, cũng không biết là của ai, có lẽ đó là hỗn hợp của hai người.

“ Cách trừng phạt này thế nào? "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi