“ Nào có, tôi đây không phải là chị dâu quan tâm em trai sao, anh đừng nghĩ tôi phiến diện như vậy, mặc dù trước đây là tôi không đúng, cũng không làm chuyện có lỗi với anh có phải không? "
"... "
Cái này thì là thật, Ninh Thu Thu có lỗi với ai cũng không có lỗi với anh ta.
Triển Thanh Viễn bị nghẹn một cái, hơi biến sắc, cuối cùng cứng đờ nói: “ Không phải là hiểu lầm, giữa tôi và cô ấy không thể, cô đừng nói đến cô ấy nữa ".
Ah, vì sao không thể, cô vẫn rất muốn biết.
Nhưng mà, Triển Thanh Viễn đã nói đến mức này rồi, cô truy hỏi nữa thì có vẻ rất không biết điều, Ninh Thu Thu không thể làm gì khác hơn là ngăn lại tâm tư tò mò, nói.
“ Haiz, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, bỏ lỡ bụi cỏ này, phía trước còn có một bụi cỏ càng tươi xanh hơn, đừng nhụt chí ".
Triển Thanh Viễn bị cô chọc cho nở nụ cười, khoanh tay dựa trên cửa phòng họp nói: “ Vậy cô làm chị dâu, có nên giới thiệu cho tôi một bụi cỏ tươi xanh không? "
“ Hay là quên đi, tôi sợ bị sét đánh, anh cứ tiếp tục cô đơn đi, tạm biệt! "
Nói xong, Ninh Thu Thu thu thập đồ đạc của mình, chuồn ra cửa sau.
Triển Thanh Viễn: "... "
Triển Thanh Việt và các cổ đông khác nói chuyện trao đổi với nhau một lúc, sau khi xong việc cũng đến lúc tan làm rồi, hai người cùng nhau về nhà.
Ninh Thu Thu thấy Triển Thanh Việt ngồi vào chỗ điều khiển, có chút thấp thỏm ngồi vào ghế phụ, muốn nói lại thôi.
“ Cô Triển, anh lái xe không đến mức khiến người ta sợ hãi như vậy! ".
Triển Thanh Việt thấy dáng vẻ muốn nói lại không tiện mở miệng của Ninh Thu Thu thì mở miệng nói.
Ninh Thu Thu bị anh nhìn thấu tâm tư, dùng lời của anh đáp lại anh: “ Em đây không phải sợ tuổi còn trẻ mà đã thành quả phụ sao? "
“ Đã hiểu ", Triển Thanh Việt cong môi, “ Vậy nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, anh cố gắng một xe hai mạng ".
"... Phi phi phi ", trong đầu của một cô gái vẽ bùa như Ninh Thu Thu có vài phần tư tưởng mê tín, tức giận, “ Không cho phép nói ra những vấn đề như vậy trong lúc lái xe ”.
Triển Thanh Việt rất biết nghe lời: “ Được, không nói ".
Ninh Thu Thu muốn hỏi có cần cô lái không, nhưng Triển Thanh Việt đã cho xe chạy rồi, ra hiệu cô thắt dây an toàn lại, cô đành phải thôi.
Sự thực chứng minh, Triển Thanh Việt vẫn có thể lái xe, ước chừng trong thời gian này có luyện qua, rất bình ổn, không đến mức khiến người ta ngồi mà nhịp tim như rớt ra ngoài.
“ Hửm? Đây là hướng đi về sao? ".
Sau khi trầm tĩnh lại, Ninh Thu Thu mới phát hiện không thích hợp.
Triển Thanh Việt: “ Dì giúp việc ở nhà xin nghỉ, cơm tối tự giải quyết ".
" Ah ".
Lại nói tiếp, bọn họ quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ra ngoài ăn riêng...
Trước đây Triển Thanh Việt đi đứng bất tiện, cộng thêm phương diện đồ ăn cũng do bác sĩ dinh dưỡng trông nom, vì để thân thể anh hồi phục với tốc độ nhanh chóng, thế cho nên hai người chưa có cơ hội ra ngoài ăn.
Tại sao nghĩ như thế trong lòng lại chua xót nhỉ.
Thời gian tan tầm, có kẹt xe một chút, xe đi chậm rãi trên đường, Ninh Thu Thu thấy chưa thể đến nơi ngay lập tức được nên lấy điện thoại di động ra chơi.
Trên wechat, Tinh Tinh gửi cho cô một tin nhắn.
[ Tinh nịnh bợ: QAQ cô Ninh, cái tên Chu Dương kia có độc, anh ta vậy mà lại tặng tôi một bộ đồ trang điểm, nói bạn anh ta lúc xuất ngoại, đám bạn không cẩn thận mua nhiều hơn một bộ, cưỡng ép cho anh ta, anh ta đem về cũng vô dụng nên đưa cho tôi ]
[ Tinh nịnh bợ: Đồ trang điểm tôi tra một cái, thật sự là rất đắt, làm sao bây giờ, tôi đưa tiền anh ta lại tức giận, cô nói anh Triển giúp tôi hỏi anh ta một chút có được không, rốt cuộc tôi có chỗ nào không đúng a ]
Ninh Thu Thu: "... ".
Đúng rồi, chuyện của Tinh Tinh và Chu Dương, cô suýt chút nữa bận rộn mà quên mất.
Thấy tin nhắn này của Tinh Tinh, Ninh Thu Thu liếc nhìn người lái xe bên cạnh: “ Trợ lý của anh xảy ra chuyện gì à, thích người ta thì theo đuổi đi, còn ra vẻ, khiến Tinh Tinh cho rằng anh ta có thành kiến với cô ấy, dáng vẻ như vậy, cô gái nào thích anh ta mới là lạ ".
Triển Thanh Việt quan sát con đường phía trước, thuận miệng hỏi: “ Em cảm thấy Chu Dương là người như thế nào? "
Chu Dương? Ninh Thu Thu không tính là quá quen anh ta, luôn cảm thấy vị trợ lý này lạnh như băng, đối đãi với người khác khách khí lễ phép, càng giống tổng tài bá đạo hơn so với bất kỳ một tổng tài bá đạo nào.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “ Rất chững chạc, rất đáng tin cậy... à, em hiểu ý anh, anh cảm thấy Chu Dương không phải là loại người tùy tiện ra vẻ? "
Triển Thanh Việt gật đầu, mỉm cười nói: “ Xem ra đọc nhiều sách vẫn rất có ích ".
Đầu óc thông minh lên rất nhiều.
"... "
Ninh Thu Thu luôn cảm thấy trong lời này không có ý tốt nào, nhưng mà vẫn tìm không ra có chỗ nào không ổn, “ Cho nên, trên người Tinh Tinh có điểm nào khiến cho anh ta nhịn không được tức giận? "