GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ - ĐAM MỸ


Edit: Min
Lúc sau Quý Lam Xuyên tới công ty, là Tần Chinh tự mình xuống dưới đón người.
Vốn tưởng rằng, nam nhân đang bận họp.

Ai ngờ đối phương lại cho cậu cái mặt mũi lớn như vậy.

Phát giác được cô gái nhỏ ở quầy lễ tân thấy hiếu kì mà nhìn qua đây.
Thiếu niên hơi ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Làm phiền ngài rồi, kỳ thật tôi tự mình đi lên là được."
"Không làm phiền."
Chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt ôn hòa đứng ở sau lưng, Tần Chinh bình tĩnh nói: "Vừa lúc dẫn hắn xuống nhận người một chút."
Sớm đã đem tư liệu của thiếu niên thuộc đến làu làu, nhưng trợ lý đặc biệt của tổng tài vẫn là không ngờ, ông chủ nhà mình có thể ra tay với một đứa nhỏ như vậy.
Treo lên một nụ cười ấm áp như gió xuân, anh ta lễ phép gật đầu với thiếu niên: "Xin chào Quý thiếu gia, tôi là Phương Văn.

Nếu về sau Tần tổng không ở đây, cậu có chuyện gì thì có thể tới tìm tôi."
Rất hài lòng khi thấy cấp dưới không có bắt tay với đứa nhỏ nhà mình, Tần Chinh thực tự nhiên mà cầm lấy túi tài liệu từ trong tay thiếu niên: "Đi thôi, tôi dẫn cậu lên phòng."
Từ lúc bước vào cửa, cho đến khi đi về phía thang máy chuyên dụng, Quý Lam Xuyên căn bản đếm không hết có bao nhiêu đạo ánh mắt rơi trên người mình.
Nhưng cố tình người nam nhân bên cạnh lại là một bộ dáng giếng cổ không gợn sóng, giống như tất cả những xôn xao đều không có liên quan gì đến hắn.
Thẳng đến khi cánh cửa kim loại của thang máy đóng lại, thiếu niên có vành tai đỏ mới trộm nhẹ nhàng thở ra.
Dư quang thoáng nhìn động tác nhỏ xoa vành tai của đối phương, nam nhân xấu ý, cố tình trêu trọc: "Không phải là một streamer sao, như thế nào mà còn dễ thẹn thùng như vậy?"
"Kia không giống nhau......" Quý Lam Xuyên yếu ớt mà phản bác.
Cậu luôn cảm thấy, mấy nữ nhân viên nhìn mình bằng ánh mắt đặc biệt nóng bỏng.

Tuy rằng không mang theo ác ý, nhưng tuyệt đối không phải ánh mắt hiếu kì của nhưng người xem livestream.
"Lần sau, tôi sẽ bảo bọn họ chú ý."
Sau khi hoàn thành mục đích tuyên thệ chủ quyền, tâm tình Tần Chinh tốt hẳn lên: "Có khát không? Tôi bảo thư kí chuẩn bị sữa bò cùng nước trái cây cho cậu."
Trải qua một buổi sáng lăn lộn, Quý Lam Xuyên cũng chưa uống một giọt nước nào, lại cùng vai chính công thụ hai lần chào giá, thật là có chút miệng khô.

Cậu "Vâng" một tiếng, rồi thấp giọng cảm ơn: "Nước trái cây là được, cảm ơn Tam gia."
Kiều mềm mà không ngọt nị, xinh đẹp nhưng không nữ tính.

Ngay cả một thẳng nam thuần khiết như Phương Văn, cũng có thể hiểu được, ông chủ nhà mình cấm dục nhiều năm, lại hãm sâu vào như vậy.
"Đinh."
Cửa thang máy mở ra, Phương Văn thức thời mà đi thông báo cho thư kí chuẩn bị nước trái cây.

Quý Lam Xuyên vốn định đi ra theo sau nam nhân, ai ngờ đối phương vẫn luôn cố ý vô tình mà nhường mình đi trước.
"Tôi đã gọi điện thoại bảo Trịnh Thúc đem cửa phòng khóa kỹ lại rồi."
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Tần Chinh ý bảo thiếu niên ngồi xuống sô pha dùng để tiếp khách.
"Nói một chút đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nỗi áp lực ủy khuất đang đè nén của Quý Lam Xuyên đột nhiên dâng lên.

Cậu sắp xếp ngôn ngữ, đơn giản mà đem sự tình thuật lại một lần.
"Năm trăm triệu liền rời khỏi thành phố M?"
Trầm xuống tiếng nói, Tần Chinh hận sắt không thành thép mà nhìn về phía đối phương: "Tiền đồ."
Quý Lam Xuyên • Tự nhiên bị giáo huấn:..........
Cậu quả nhiên không thể hiểu được thế giới của kẻ có tiền.
"Cốc cốc."
Quy luật tiếng gõ cửa vang lên, nữ thư ký xinh đẹp mắt nhìn thẳng mà bưng nước trái cây cùng điểm tâm đi vào.
Quy quy củ củ mà đem khay đồ vật đặt ở một bên.
Tần Chinh rất tự nhiên mà lấy khăn ướt trên bàn trà cho thiếu niên.

Hắn còn không quên mở miệng dặn dò thư ký: "Giữa trưa đặt lịch ăn cho hai người, chọn nhà hàng nào có điểm tâm ngon một chút."
Nữ thư ký đi giày cao gót gật đầu đáp lại, quả thực là nhìn đậm chất tinh anh giỏi giang và nghiêm túc.

Ai mà ngờ, vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, cô liền lấy điện thoại di động ra, bấm vào nhóm Bát Quái của Wechat—
【Thư kí trưởng: A a a a a, bạn nhỏ nhà Tần tổng nói cảm ơn tui! Cậu ấy lớn lên cũng thật đẹp!】
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, đoàn người đang bàn luận không ngừng ăn dưa, lập tức bị càng nhiều tin tức spam.

【Tiểu C—Bộ phận tài vụ: Cầu cụ thể! Cầu đi sâu!】
【 Tiểu F—Bộ phận kỹ thuật: Nói một tiếng liền chạy đến văn phòng? Mau nói mau nói mau nói! 】
Trở lại chỗ của mình ngồi xuống, nữ thư ký mười ngón bay nhanh mà đánh chữ: 【 Tui sẽ không nói nhiều về nhan sắc của bạn nhỏ.

Trọng điểm là thái độ của Tần tổng đối với người ta.

Tự mình xuống lầu đón không đề cập tới, thời điểm tui đẩy cửa đi vào, hai người thế nhưng ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm! Nhân thiết cuồng công việc đã tan, tui hoài nghi Tần tổng hôm nay là giả ????】
【Lão C—Bộ phận tài vụ: Cây vạn tuế ra hoa, vỗ tay! 】
【 Tiểu G—Bộ phận hậu cần: Vô số nam nam nữ nữ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nguyên lai là Boss chúng ta thích cừu nhỏ? 】
【 Lão T— Bộ phận nhân sự: Cừu nhỏ nào? Cô đã xem video qua của Tống Nghĩa chưa, bạn nhỏ dạy người thật đẹp trai.】

【 Lão H—Bộ phận thị trường:??? Bạn nhỏ là Vân Lam? Tôi nói, bảo sao thấy cậu ấy quen mắt như vậy! Tiểu thịt tươi năm ba đại học, từ bạn nhỏ này chúng ta không gọi sai.


Thiếu niên khí chất sạch sẽ, dáng vẻ lại trẻ con, thoạt nhìn giống học sinh chưa ra trường.

Nếu như cậu mặc đồng phục, nói cậu là học sinh cấp ba cũng có người tin.
Cho nên, không đến mười phút ngắn ngủn, Quý Lam Xuyên đã có được một biệt danh mới mà chính mình cũng không biết——
Bạn nhỏ nhà Tần tổng.
Thân là người ở trong cuộc, Quý Lam Xuyên chưa từng nghĩ tới, hành động của Tần Chinh đặc biệt như thế nào.

Dù sao hai người cùng sống chung dưới một mái nhà, rất nhiều chuyện đã trở thành thói quen một cách vô tri vô giác.
Nhưng dừng ở trong mắt người ngoài, Tần Chinh đối đãi đặc biệt với thiếu niên càng thêm rõ ràng.

Tần tam gia đã tiếp quản Tần thị nhiều năm như vậy, đối phương vẫn là
"Người rảnh rỗi" đầu tiên có thể ở trong văn phòng tổng tài ăn ăn uống uống.
"Tôi sẽ không để Bạch Thời Niên làm phiền cậu nữa." Ngồi ở bên cạnh thiếu niên, Tần Chinh lãnh đạm nói, "Vấn đề tình cảm giữa tiểu tình lữ, hẳn là nên để bọn họ tự giải quyết riêng."
—— Dám uy hiếp người của mình rời khỏi M thành, Bạch Hải Vinh thật đúng là sinh được nhi tử tốt.
Tiểu tình lữ?
Không nghĩ tới đối phương sẽ dùng cái từ này để hình dung nhân vật chính công thụ.

Quý Lam Xuyên thoáng sửng sốt một chút.

Bất quá, cậu không phải nguyên chủ, nghe được lời này tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác thương tâm mất mát gì.

Nhớ tới tiệc mừng thọ của Hoắc gia lúc trước, mình đã cùng Bạch Thời Niên nói chuyện qua.
Thiếu niên do dự mà mở miệng: "Vẫn là thôi đi."
Nếu là Tần Chinh ra tay đi gõ Bạch Thời Niên, đối phương nhất định sẽ nhớ đến chuyện "Mẹ nhỏ" kia.
Tần Tử Hành tạm thời không đề cập tới.

Nếu Tần Chinh biết chuyện này, cậu làm sao mà không biết xấu hổ tiếp tục sống trong nhà cũ chứ.
Lúc ấy là nói cho sướng cái miệng, ai ngờ trong vòng một tháng, cậu không thể rời khỏi Tần gia.

"Tại sao?"
Nhận thấy được sự khác thường của thiếu niên, Tần Chinh không buông tha: "Tôi cần một lý do."
—— nếu như là đối với Tần Tử Hành vẫn chưa hết tình, hắn cần phải có biện pháp quyết liệt hơn.
Bởi vì lúc trước tôi đã nói với Bạch Thời Niên rằng, hai ta có một chân, thưa tổng tài ba ba!
Đáy lòng phát điên gào thét, Quý Lam Xuyên xấu hổ không dám nói ra.

Đặc biệt là sau khi phát sinh "Sự cố cưỡng hôn", cảm giác của cậu đối với Tần Chinh đã thay đổi một cách vi diệu.

Dưới tiền đề này, cho dù người đàn ông có hỏi như thế nào, cậu chỉ biết lựa chọn trầm mặc giả chết.
Vẻ mặt của thiếu niên thay đổi liên tục, nhưng vẫn là cố chấp mà không chịu nói ra.
Tần Chinh dưới đáy lòng mặc niệm mấy lần "Không quát không mắng", mới miễn cưỡng duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
"Tam gia liền nghe tôi một lần đi mà."
Quý Lam Xuyên đáng thương thả mềm giọng, lôi ra kỹ năng làm nũng đã lâu không dùng: "Tôi cầu xin ngài đó, có được không~?"
Cầu ngài......
Giọng nói mềm mại cùng một từ ngữ mấu chốt nào đó trong mộng giống hệt nhau.
Tần Chinh hô hấp cứng lại, nửa ngày mới giơ tay xoa xoa giữa mày: "Bởi vì Tần Tử Hành?"
"Không liên quan gì đến anh ta." Quý Lâm Xuyên nhanh chóng phản bác, dựng thẳng ba ngón tay lên, "Tôi thề."
Trong lòng thầm than sắc đẹp hại người, Tần Chinh bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Tùy cậu, nhưng không có lần sau."
May mắn vì mình tránh được một kiếp, Quý Lam Xuyên cười khanh khách mà khen đối phương hơn nửa ngày.

Đến khi nhìn thấy sự thẹn quá hoá giận hư hư thực thực trong ánh mắt của nam nhân, thiếu niên mới ngậm miệng lại.
Sau bữa trưa ngon miệng ở nhà hàng gần công ty, Quý Lam Xuyên phát hiện trong phòng làm việc còn có một phòng nghỉ ngơi.

Cậu liền mỹ mãn mà nhào xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Chăn cùng gối đầu có mùi thơm sạch sẽ, nửa điểm cũng không có mùi hương nhạt nhẽo trên người Tần Chinh.

Ý thức được đối phương hẳn là rất ít khi ngủ trưa, Quý Lam Xuyên trộm mở ra cửa phòng.

Quả nhiên, thấy được nam nhân đang cau mày mà phê chữa văn kiện trước bàn làm việc.
Sắp tứ tuần đến nơi mà còn không biết yêu quý thân thể.
"Tam gia."
Từ trong phòng nghỉ thò ra nửa người, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi bị lăn loạn, nhẹ giọng nói: "Ngài có muốn ngủ trưa hay không?"
"Chỉ cần nửa giờ thôi, cả buổi chiều sẽ tràn đầy tinh thần."
Nhớ tới bố cục trong phòng nghỉ chỉ có một cái giường, Tần Chinh bình tĩnh nới lỏng cà vạt: "Cậu xác định?"
"Ân ân, tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, có cái ghế sô pha là được rồi."
Một câu nói đánh vỡ tan mọi ảo tưởng kiều diễm của nam nhân, thiếu niên cười đến vô cùng xán lạn.
Lại lần nữa "Tự mình đa tình" • Tần Chinh:...........
"Nếu không tôi thử dùng lá bùa dẫn linh?"

Thấy đối phương cúi đầu làm việc không để ý tới mình nữa, thiếu niên nhỏ giọng nhắc mãi: "Tuy rằng phong thủy ở đây bình thường, nhưng là......."
"Quý Lam."
"Dạ?"
"Cậu rất muốn tôi nghỉ ngơi?"
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của nam nhân, Quý Lam Xuyên chần chờ gật đầu: "Vâng."
"Được."
Đặt văn kiện cùng bút máy trong tay xuống, nam nhân cởi ra áo vest ngoài.

Sau đó, sải bước đi về phía phòng nghỉ.
Quý Lam Xuyên phát giác có cái gì đó không ổn, liền theo bản năng muốn chạy trốn.

Đang tiếc, lại bị đối phương túm người lại.
Trở tay đem cửa phòng khóa trái, Tần tam gia trình diễn ra tiết mục cưỡng bức trong vòng một giây.

Sau đó, dùng chăn đem thiếu niên bao thành một cái cuốn: "Ngủ đi."
Thiếu chút nữa cho rằng mình bị người ta cưỡng bức tại đây • Quý Lam Xuyên:...............???
Tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng hiện tại tâm tình của cậu chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Cái quần què gì vậy trời?!
Cho nên, Tần Chinh quả nhiên là coi mình như con mà nuôi sao?
Đáy lòng sóng gió mãnh liệt, Quý Lam Xuyên tâm tình phức tạp, liền bị tổng tài ba ba bọc thành tằm cưng đẩy vào bên kia giương.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy hô hấp của Tần Chinh vững vàng.

Thiếu niên lặng lẽ mở mắt, cực tốn sức mà rút tay phải ra, rồi vẽ lá bùa dẫn linh.
Cùng nằm chung giường, động tác lớn như vậy, đáng nhẽ đã sớm đem Tần tam gia có lòng cảnh giác cực mạnh đánh thức.

Nhưng đối phương lại đang khẽ nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn chính là bộ dáng ngủ say.
Ngó trái ngó phải đều tìm không ra dấu vết giả bộ ngủ, Quý Lam Xuyên đánh bạo, tay chân nhẹ nhàng mà đem chăn chia cho nam nhân một nửa.
Khoảng cách an toàn giữa hai người đã rút ngắn đi rất nhiều.

Thiếu niên trong lòng nhảy dựng, tầm mắt không tự chủ được mà dời về đôi môi mỏng của người kia.
Dù sao cũng đã cưỡng hôn qua một lần rồi, nếu hôn trộm thêm một lần nữa thì hằn là không có vấn đề gì đi?
Lần này cậu không có uống say, nhất định sẽ không cắn nát miệng người ta, cũng sẽ không oán giận xong việc lại không nhớ kỹ được hương vị của đối phương.
Nếu thỏa mãn tò mò mà có thể hồi phụ lại tâm tình trước kia, như vậy, cậu sẽ không còn cái cảm giác gì mà không cam lòng nữa.
Cố ý tìm cho mình một cái lý do là bị ma quỷ ám.

Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng có trăm con hươu đang điên cuồng chạy loạn.
Thiếu niên ngừng thở, hơi hơi cúi đầu, thật cẩn thận mà nhích gần tới đôi môi của nam nhân ——
➖➖➖➖➖.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi