GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ - ĐAM MỸ


Edit: Min
Kiếm khí vô hình quét ngang, trong nháy mắt thổi bay vạt áo Tần Chinh, bản năng thân thể đang điên cuồng kêu gào nguy hiểm, nhưng hắn vẫn đứng bất động dựa theo lời thiếu niên nói.
Sợi tơ vàng nhạt tượng trưng cho nhân quả gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, nhưng trong mắt Quý Lam Xuyên sở hữu Âm Dương Nhãn, đối phương quả thực giống như ánh sáng đom đóm trong đêm tối, tay phải cầm chuôi kiếm dùng sức hạ xuống, bên tai cậu liền truyền đến một tiếng thanh thúy.
"Răng rắc ——"
Tựa hồ như có trói buộc vô hình nào đó sụp đổ, thân thể ốm yếu từ lâu của Tần Chính chợt nhẹ hẳn đi, nhưng không đợi hắn nói gì nữa, một cỗ áp lực nặng nề như núi rừng trong nháy mắt đánh vào đầu vai nam nhân.
"Thả, tâm."
Cắn răng an ủi đối phương, Quý Lam Xuyên hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng hết khí lực toàn thân cùng sợi tơ vô hình kia đọ sức, nhân quả cha con giữa Tần Chinh cùng Tần Tử Hành chỉ là bề ngoài, nếu muốn tổng tài ba ba chân chính đạt được tự do, cái cậu muốn trảm kỳ thật là "Thiên đạo".
Suy diễn một cách thờ ơ và nhẫn tâm về cái kết của nguyên tác, các nhân vật liên quan đến vai chính đều bị giam cầm trong quỹ đạo đã định, đối phương giống như một con rối hai tay treo đầy tơ tằm, thao túng số mệnh của mọi người một cách bất công và cao siêu.
Nhưng Quý Lam Xuyên lại là một biến số.
Dựa vào Tần Chinh lấy công đức kim quang che chở, cậu thành công sống sót ở thế giới trong sách.

Khi đối phương bởi vì thân phận dân chính gốc mà bị Thiên Đạo bài bố, người ngoài như cậu ngược lại có thể không chút do dự hướng về phía vận mệnh vung kiếm hướng về phía nhau.
Tần Chinh là của tôi.
Bùa quanh người xoay tròn với tốc độ cao, thiếu niên mặt mày lạnh lùng nghĩ rằng ngay lúc này, cậu sẽ cướp lại người của mình từ trong tay Thiên Đạo đồ bỏ kia.
"Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn......"
Kim quang thần chú hiện ra, trên kiếm gỗ đào tinh xảo lập tức phủ lên một tầng tử lôi quang màu tím nhạt nhàn nhạt, Quý Lam Xuyên cắn chót lưỡi, liền lấy máu huyết của mình thấp giọng quát: "Trảm!"
"Rầm——"
Kết giới vững chắc mà mắt thường không thể nhìn thấy đã bị thanh kiếm của thiếu niên xuyên thủng, vô số "Mảnh vỡ thủy tinh" phản chiếu ánh sáng nhiều màu lơ lửng giữa không trung, sau đó lại giống như vạn tiễn, đồng loạt đâm về phía thiếu niên.
"Cẩn thận!"
Kèm theo tiếng hét của Tần Chinh, Quý Lam Xuyên nhanh chóng cắt đứt sợi tơ vàng nhân quả vì mất đi sự bảo hộ mà lộ ra hành tung, cùng với bầu trời kết nối, tiếng sấm vang lên bên tai, thiếu niên không chút sợ hãi nhướng mày, tay trái trống rỗng thì nhanh chóng bóp chặt Đạo gia pháp quyết khiến người ta hoa cả mắt.

Bùa giấy xoay tròn tốc độ cao là bảo hộ tốt nhất cho thân thể thiếu niên, chỉ chốc lát sau, những mảnh vụn bén nhọn mà chói mắt kia liền bị đánh tan tiêu tán trong không khí.

Nhưng cho dù như thế, Quý Lam Xuyên cũng không cách nào tránh thoát khỏi phản phệ trên hồn phách, do vọng động cấm thuật mang đến.
Bùa mất đi ánh sáng rơi xuống bốn phía, thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, mạnh mẽ nuốt xuống vị tanh ngọt từ cổ họng dâng lên.

Thấy nam nhân thần sắc lo lắng nhưng vẫn ở yên tại chỗ như đã hứa, đáy mắt cậu không khỏi đẩy ra một vòng ý cười nhợt nhạt.
Tần Chinh hôm nay, thật sự rất ngoan a.
Tinh thần mệt mỏi làm cho người ta đầu váng mắt hoa, Quý Lam Xuyên vứt bỏ trường kiếm gỗ đào trong tay, lảo đảo đi về phía đối phương, đầu ngón tay khẽ điểm lên ngực nam nhân, thanh âm thiếu niên nhỏ như tơ: "Thu."
Nhân quả khí cơ hỗn loạn trở về trong cơ thể Tần Chinh, hơi thở đang kìm nén trong lòng Quý Lam Xuyên cũng theo đó buông lỏng xuống, một vệt máu đỏ tươi từ khóe miệng trào ra, hai mắt cậu nhắm nghiền, ngã thẳng vào trong lòng đối phương.
Thật tốt.
Cốt truyện của vai chính công thụ sẽ kết thúc như thế nào, về sau tất cả đều không có quan hệ gì với bọn họ.
Chờ cậu mở mắt lần nữa, nhất định phải để Tần Chinh hảo hảo khen ngợi mình mới được.

Sau Tết Dương Lịch không đến một tháng, Tần gia hỗn loạn lại khôi phục bình tĩnh.
Sau khi khỏi bệnh, Tần tam gia ra tay mạnh mẽ, không nói hai lời liền thu lại danh hiệu "Người thừa kế Tần thị" của Tần Tử Hành.
Hai người cũng không phải cha con ruột thịt, lúc làm con thừa tự chỉ là ở bổn gia sửa đổi gia phả.

Hiện giờ Tần Chinh muốn đổi người bồi dưỡng, Tần Tử Hành căn bản không có chỗ để phản kháng.
Từ sau khi Tần Chinh một mình dùng sức chống đỡ Tần gia, cũng chưa từng có người nào dám phản bác mệnh lệnh của hắn.


Huống chi Tần Tử Hành gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, sớm đã không còn là thiếu niên anh tài khiến mọi người tâm phục khẩu phục lúc đầu.
Chuyện tập đoàn Tần thị thay đổi người thừa kế chính là một quả dưa kinh thiên động địa không giấu được, không chỉ là paparazzi, ngay cả tin tức tài chính cũng nhịn không được mà theo dõi đưa tin chuyện này.

Liên tưởng đến xích mích gần đây giữa hai nhà Tần Bạch, cư dân mạng đều sôi nổi gọi Tần Tử Hành là hình mẫu của "Muốn mỹ nhân không cần giang sơn".
Nhưng cũng có rất nhiều quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, cảm thấy loại tình cảm dũng cảm phản kháng gia tộc này mới là tình yêu đích thực.
Tổng bộ Tần thị có Phương Văn ngăn cản, nhà cũ Tần gia lại đóng cửa không tiếp khách, Tần Tử Hành có lòng muốn tìm Tần Chinh hỏi rõ ràng, nhưng ngay cả mặt đối phương cũng không thấy được.

Hắn căm giận mà ném đi thư điều động của tổng bộ, trong nháy mắt Tần Tử Hành từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

Hằng đêm mua say, liều mạng dùng rượu để làm tê liệt chính mình, quên hết mọi thứ trong hiện thực——
Đùa gì chứ, nếu như hắn thật sự bị tổng bộ điều ra khỏi M thành, như vậy, cả đời này hắn vĩnh viễn không thể ngồi lên vị trí người đứng đầu Tần gia nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng không thể cứ như vậy mà xám xịt rời đi.
"Cạch."
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Bạch Thời Niên bị mùi rượu nồng nặc làm cho nhíu mày, A Hành trong trí nhớ không thể so sánh nam nhân trước mắt này.

Y khom lưng nhặt chai rượu rải rác trên mặt đất, ánh mắt bình tĩnh như một vũng nước đọng không còn gợn sóng: "Tần Tử Hành, chúng ta chia tay đi."
"Em, em nói cái gì?" Ngây ngốc hỏi ngược lại, Tần Tử Hành nghe được một chút tiếng động xốc chăn lên.
"Tôi nói, chúng ta chia tay đi." Bạch Thời Niên lạnh lùng đứng thẳng người, "Chúng ta ở bên nhau, bản thân chính là một sai lầm."
Nếu y không đáp ứng theo đuổi của A Hành, tất cả bất hạnh của kiếp trước và kiếp này sẽ không xảy ra.

Nếu bọn họ chỉ là thanh mai trúc mã, Tần tam gia sẽ không một chân với Quý Lam, thân phận người thừa kế của A Hành cũng sẽ không bị mất.
Nếu như mình không vì đố kỹ hãm hại Quý Lam, Bạch gia cũng sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Rượu trong đầu trong nháy mắt tan đi, Tần Tử Hành không dám tin mà đứng dậy nhìn về phía đối phương: "Anh cho rằng, em nên cổ vũ anh một lần nữa tỉnh lại."
"Tần thúc.......Thủ đoạn của Tần tam gia anh cũng biết." Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Bạch Thời Niên không né tránh đáp, "Tôi hiện tại càng để ý chính là Bạch gia."
Gia tộc sóng gió phiêu diêu, ba Bạch bệnh nặng trên giường, trong lúc mấu chốt này, y thật sự không có tâm tình tiếp tục dây dưa với A Hành, chấp niệm không bỏ được đều bị thực tế mài giũa sạch sẽ.

Có lẽ buông tha lẫn nhau mới là kết cục tốt nhất đối với hai người bọn họ.
*
Cánh bướm nhẹ nhàng vỗ, Bạch Thời Niên trọng sinh, Quý Lam Xuyên xuyên sách, hơn nữa Tần Chinh không bị Thiên Đạo bày bố, thế giới trong sách vốn do tiểu thuyết sinh ra, sớm đã bất tri bất giác đi về phía cục diện không thể khống chế.
Mà "Thủ phạm" tạo thành tất cả, giờ phút này đang ngủ say trên chiếc giường lớn trong phòng chính của Tần trạch.
Suốt 7 ngày trôi qua, thiếu niên ngất đi trong ngực Tần Chinh vẫn không mở mắt, thân thể không có vấn đề gì, Quý Lam Xuyên vốn được chăm sóc tỉ mỉ, lại thiếu vận động, thậm chí còn tăng cân đôi chút.
Ngồi ở bên giường nắm chặt ngón tay đối phương, Tần tam gia vốn nên hoàn toàn khỏi hẳn, giờ phút này thoạt nhìn so với lúc trước còn tiều tụy hơn một chút.

Cho dù đèn trường minh thuộc về "Quý Lam" đã được cung phụng ở Phật tự, hắn vẫn rất sợ thiếu niên sau khi mở mắt ra, sẽ biến thành người xa lạ với mình.
Đối với Tần Chinh mà nói, Quý Lam Xuyên không thể nghi ngờ là ngoài ý muốn đẹp nhất trong cuộc đời của hắn.
Sợi dây đỏ trên cổ tay cùng chiếc nhẫn bạc giữa ngón tay của thiếu niên giao nhau rực rỡ, lộ ra một chút dịu dàng và yên bình.

Không biết qua bao lâu, Tần Chinh sớm đã quen với việc đối phương không hề đáp lại, bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay đặt ở lòng bàn tay của mình hơi động một chút.
"Lam Xuyên?"
Hô hấp cứng lại, Tần Chinh theo bản năng nhìn vào mắt của thiếu niên, nhớ tới lần trước "Gọi hồn" ở trong bệnh viện, hắn liên tục gọi cả họ lẫn tên của cậu: "Quý Lam Xuyên."
Như tỉnh lại sau một giấc mộng dài đằng đẵng, đôi mi cong cong của thiếu niên khẽ rung, cuối cùng từ trong bóng tối vô biên vùng vẫy trở về nhân gian.

Nhìn đôi đồng tử còn đang say mê của đối phương, Tần Chinh nhịn không được mà cúi người ôm thiếu niên vào trong ngực.

"Tần Chinh?"
Bị cái ôm đột ngột của nam nhân làm cho giật mình, Quý Lam Xuyên cố sức giơ tay vỗ vỗ lưng đối phương, sau đó nhẹ giọng hỏi như phát hiện ra điều gì: "Em ngủ rất lâu sao?"
"Hoàn hảo."
Khắc chế cảm xúc của mình, Tần Chinh nửa vịn nửa ôm để cho thiếu niên dựa vào đầu giường: "Có thể tỉnh lại được là tốt rồi."
"Phi phi phi, không được nói những lời không may mắn này." Một giấc ngủ này quá lâu, tứ chi Quý Lam Xuyên mềm nhũn không chút khí lực, tựa vào gối đầu mềm mại phía sau, cậu hơi áy náy mà mở miệng, "Xin lỗi, em cho rằng em chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Tần Chinh được cậu bảo vệ trong sinh môn, đương nhiên không cách nào vận dụng công đức kim quang che chở cho mình.

Nếu không phải Quý Lam Xuyên có đạo pháp vững chắc, chỉ riêng ăn xong cấm thuật phản phệ, cũng đủ để cho cậu nguyên khí đại thương ngủ không tỉnh.
"Nhưng anh được tự do, phải không?" Thấy nam nhân khí sắc không tốt nhưng lại không có bệnh dung, ánh mắt thiếu niên sáng lên, "Em đã nói là anh phải tin em."
Bị đôi ngươi trong trẻo mà nhảy nhót của đối phương câu đến tâm can ngứa ngáy, Tần Chinh rũ mắt cúi đầu, trân trọng mà hôn lên cánh môi hơi khô ráo của thiếu niên: "Em nói đúng."
Cái gọi là tình yêu bình đẳng, cho tới bây giờ cũng sẽ không chỉ dựa vào một bên ngăn cản tất cả mưa gió.
Nhưng cộng phú quý cũng có thể cộng hoạn nạn, quan hệ giữa hắn và thỏ con, sớm đã không còn đơn giản là "Thử xem" nữa.
"Ngứa quá."
Vốn nên là cảnh ấm áp thâm tình chân thành, nhưng Quý Lam Xuyên bị râu nam nhân đâm tới, lại không nhịn được cười ra tiếng.

Trước đó, cậu còn chưa từng thấy qua Tần tam gia có một mặt lôi thôi lệch thếch như vậy đâu.
"Ngứa cũng phải nhịn."
Không nói một lời liền đè lại con thỏ con đang cười đến như hoa nở rộ trong lòng mình, Tần Chinh cố ý dùng cằm đầy râu để cọ cọ đối phương.

Trịnh thúc chờ ở ngoài cửa nghe được tiếng đùa giỡn mơ hồ trong phòng, lập tức dừng tay phải muốn gõ cửa ——
Chờ đến mây tan thấy trăng sáng, bóng ma bao phủ trong lòng mọi người ở Tần trạch, cuối cùng cũng triệt để tiêu tán vào giờ phút này.
➖➖➖➖➖.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi