GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ

Sau khi máy bay hạ cánh thì hai người Kiều Nhan và Triệu Quân Khiêm lần lượt xuống may bay. Chờ bọn họ rời khỏi, cô lấy vé xe lửa đã được đặt trước đi vòng sang thành phố.

Sau một hồi đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến huyện Đồng Mộc, lúc này đã là năm sáu giờ chiều.

Cũng may ngày hè trời vẫn sáng, Kiều Nhan vẫn còn đủ thời gian đến bệnh viện huyện trước, thăm cha Kiều một lát, cũng biết tình huống cụ thể của ông ấy thế nào.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng về huyện thành không nhiều lắm, chỉ có mỗi trường trung học của huyện và nhà ga là có chút quen thuộc, mấy nơi khác cơ bản cũng chưa từng đi qua.

Kiều Nhan mua trái cây, thuận tiện hỏi chủ quán đường đi tới bệnh viện huyện, được đối phương nhiệt tình giới thiệu một người chạy xe ôm, trả hai đồng tiền sẽ được chở thẳng đến cửa chính bệnh viện.

So ra thì chi tiêu ở nơi này thì rẻ hơn ở thành phố nhiều. Kiều Nham mua hai bịch chuối và táo cũng chỉ tốn hơn mười đồng, cảm giác vừa tiện nghi lại có lợi. Bỏ qua cảm thán này đó, Kiều Nhan cũng tìm được khu nội trú, đứng ở dưới lầu, cô gọi điện thoại cho mẹ Kiều, “Mẹ, con đến rồi, ba ở phòng bệnh nào vậy?”

“Tiểu Nhan, con đợi một lát, mẹ xuống lầu đón con.” Mẹ Kiều không ngờ rằng con gái lại trở về nhanh như vậy, vừa mừng vừa sợ, không ngừng dặn dò mấy câu, muốn xống dưới đón cô.

Kiều Nhan cúp điện thoại, vì phòng ngừa mẹ Kiều xuống dưới không tìm thấy người, cô trực tiếp đứng ở cửa đợi, vóc người cao gầy cùng với gương mặt nổi bật của cô thế nhưng lại hấp dẫn không ít người đi ngang qua.

Chưa đến hai phút, từ bên trong cánh cửa là một người phụ nữ trung niên thật cao lại ốm yếu hơi hoang mang chạy ra, bà ấy có nước da ngăm đen, ăn mặc mộc mạc, nhìn một chút là có thể thấy tướng mạo của bà và Kiều Nhan có vài phần tương tự.

Chỉ thấy bà ấy chạy ra, vội vàng nhìn chung quanh, nhìn thấy Kiều Nhan thì từ trong hốc mắt sâu của bà có thể thấy được đôi mắt màu nâu đậm như lập tức toả sáng.

Thần sắc Kiều Nhan ngẩn ra, không nghĩ đến ở trong trí nhớ của nguyện chủ, mẹ Kiều có tính cần kiệm, tính tình như bà quản gia lại là hình ảnh như vây.

Hẳn đối phương là con lai rồi, dáng người cao ráo, ngũ quan rõ ràng nổi bật, nếu không phải bởi vì hàng năm làm lụng vất vả mà màu da trở nên rám đen, chỉ sợ với dáng người như vậy cũng phải là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Vốn dĩ vóc người nguyên chủ cao gầy cộng thêm dung mạo xinh đẹp, sợ là đều di truyền từ người mẹ này.

“Tiểu Nhan, con đã về rồi. Nhanh như vậy đã đến đây, có mệt hay không?” Mẹ Kiều vui vẻ lôi kéo tay của Kiều Nhan hỏi han ân cần, yêu thương cô đi suốt đêm cả một quãng đường xa như vậy.

Kiều Nhan hoàn hồn, cười đáp, “Mẹ, con rất khoẻ. Cha thế nào rồi ạ? Chúng ta lên gặp cha nào.” Nói xong thì muốn đem theo rương hành lý lên lầu.

Mẹ Kiều muốn nhận lấy hành lý thì bị Kiều Nhan nhét hai bì hoa quả.

“Con trở về là được rồi, còn mua hoa quả làm gì, lại phí tiền. Mẹ với cha con đều sống tốt, cũng không ăn mấy thứ ăn chơi tinh quý này.” Mẹ Kiều cầm táo và chuối, vừa dẫn đường đi lên lầu vừa nhắc nhở.

Kiều Nhan nhịn cười, tỉ mỉ nghe bà nói, trả lời, “Cũng không đắt lắm đâu, có hơn mười đồng thôi mẹ.”

“Đắt đỏ, mấy trái cây này tám phần là bọn họ cho rằng con từ thành phố đến, cố ý nâng giá cao rồi.” Mẹ Kiều tức giận nói.

Nếu không phải bận tâm con gái vừa trở về, đoán chừng bà sẽ lập tức cầm hai bịch hoa quả kia đi tìm người bán trái cây lý luận , nhất định phải đem tiền lấy trở về.

Kiều Nhan nói: “Vậy sau này không mua trái cây ở chỗ bọn họ nữa.”

Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, đã tới một căn phòng bệnh ở lầu hai, cha Kiều đang nằm nghỉ, bên cạnh giường ngủ có treo bình nước.

“Cũng may con gửi tiền về, bằng không ngay cả lối đi ở hành làng ở bệnh viện cũng không để cho cha mẹ ở.” Mẹ Kiều lau mắt, nhỏ giọng cảm khái. Trong ánh mắt nhìn về phía Kiều Nhan có chút muốn nói lại thôi, muốn hỏi lại không dám hỏi.

Kiều Nhan vỗ vỗ bờ vai của bà, cũng không có trực tiếp đẩy cửa tiến vào, mà trước tiên nhìn qua cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong. Giường ngủ ở giữa có người đàn ông tướng mạo đoan chính, làn da đen thui, trầm mặt ít nói chính là cha Kiều.

Theo như trí nhớ của nguyên chủ từ năm trước khi trở về thăm cha mẹ, thoạt nhìn ông ấy gầy hơn, tình thần cũng không tốt lắm, chắc vì chân tái phát bị thương, nên rất đau khổ.

Nhưng mà cũng bởi vì lo lắng quấy rầy công việc của con gái, nên vẫn bảo người trong nhà liên tục gạt nguyên chủ, không cho nói, một mình ở nhà yên lặng chịu đau đớn. Kiều Nhan thở dài, đây là một người cha không biết cách biểu đạt nhưng lại cực kỳ thương con.

Cô đẩy cửa ra lén lút đi vào, đứng ở đầu giường bệnh của cha Kiều, lúc ông ý thức được có người đến nên mở đôi mắt đục ngầu thì Kiều Nhan đã mở miệng nói, “Cha, con về thăm cha đây.”

Trên mặt cha Kiều là vẻ mặt mờ mịt, hoảng hốt tưởng như đang nằm mơ, bằng không làm sao con gái ông mới đó đang ở trong thành phố mà đã chạy về bên người thế này.

Mẹ Kiều đợi Kiều Nhan tiến vào phòng rồi mới bước vào, ánh mắt liếc nhìn ông, giống như cô vợ nhỏ không dám nhìn cha Kiều.

Trong lúc nhất thời không khí có chút yên tĩnh, vẫn là người chung phòng bệnh thấy diện mạo và khí chất Kiều Nhan nên có chút tò mò, trêu ghẹo hỏi cha Kiều có thật là con gái của ông không vậy, cảm thấy người đàn ông thô kệch như ông không thể sinh được đứa con gái như vậy.

Chẳng qua liếc mắt nhìn thấy bộ dạng mẹ Kiều hiện tại vẫn được chăm sóc tốt, còn có ngũ quan hai cha con bọn họ lớn lên có điểm giống nhau, đây tuyệt đối là người một nhà rồi. Ai ui, trong vùng núi hẻo lánh này lại có phượng hoàng sinh ra, xem như bọn họ quả thực được chứng kiến rồi.

Vấn đề của người ở cùng phòng bệnh làm cho cha Kiều hoàn hồn, xác định chính mình không có nằm mơ, người đứng bên cạnh giường bệnh chính là con gái của ông.

“Sao con lại về đây? Từ đây tới lễ đón năm mới vẫn còn dài mà, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Cha Kiều vội vàng quan tâm hỏi, nâng thân mình muốn ngồi dậy.

Mẹ Kiều chẳng quan tâm đến bộ dạng kỳ quái vừa rồi của bà, vội vàng tiến tới đỡ cha Kiều ngồi dậy, Kiều Nhan muốn giúp đỡ một tay thì bị hai vợ chồng xua tay cự tuyệt, bảo cô nên nghỉ ngơi trước.

“Bên kia không có việc gì. Không phải là cha bị bệnh sao, con phải trở về thăm cha mới yên tâm được.” Kiều Nhan nói một cách trôi chảy, nhân cơ hội liếc mắt nhìn quanh phòng bệnh một cái.

Phòng bệnh này có bốn bệnh nhân, hơn nữa còn có giường của người nhà, không gian có vẻ chật chội, ngược lại vệ sinh vẫn tạm được. Đại khái bởi vì nguyên nhân tầng trệt thấp, bên tròng phòng bệnh có chút ẩm ướt, không khí cũng không lưu thông, tràn ngập mùi thuốc.

Mẹ Kiều đem đệm lót tốt làm chỗ tựa lưng gối đầu cho cha Kiều, lại vội vàng đem cái ghế duy nhất ở bên giường đưa cho Kiều Nhan ngồi, mà bản thân bà thì ngồi cuối giường, ngồi một góc nhỏ, thoạt nhìn trên mặt có chút bất an.

Kiều Nhan kỳ quái, nhưng câu nói đầu tiên của cha Kiều đã giải đáp nghi hoặc của cô. “A Anh, là bà gọi Kiều Nhan trở về phải không? Không phải tôi nói là đừng để nó biết rồi hay sao?” Cha Kiều mở miệng hỏi, mày rậm đều xoắn lạị. Ông ngồi một lát đã có chút hít thở không thông, trên trán còn toát mồ hôi, có thể thấy được thân thể có bao nhiêu suy yếu.

Trước đó Kiều Nhan cũng đã có suy đoán đối với chuyện này, lúc này biết được mẹ Kiều quả nhiên là gạt cha Kiều nhờ cô giúp đỡ, vậy nên cô cũng không có gì kinh ngạc. Hơn nữa cô hiểu rõ tại sao từ khi mẹ Kiều tiến vào phòng bệnh lại có chút bất an không yên, có lẽ là lo lắng bị cha Kiều trách cứ rồi.

“Cha, việc này không thể trách mẹ được. Hai người không nên gạt con, bằng không lỡ may xảy ra chuyện gì, đợi sau này mới nói cho con biết, lúc đó con sẽ càng khó chịu.” Kiều Nhan giải vây giúp mẹ Kiều.

Cô vừa nói vừa lột một trái chuối tiêu đưa cho cha Kiều, thành công đem giận dữ của đối phương tiêu trừ.

“Cha ăn hoa quả đi, con lại gọt táo cho mẹ.” Kiều nhan cố ý thoải mái bông đùa, xoa dịu bầu không khí căng thẳng của hai người.

Mẹ Kiều có con gái đứng về phía mình, trong lòng giống như được uống mật ngọt, làm gì nhớ tới sắc mặt giống như hổ giấy của cha Kiều chứ, lập tức quên mất vừa rồi bà còn đứng ngồi không yên, vội vã khoát tay không để Kiều Nhan hao tâm tốn sức.

“Không cần cắt cũng không cần gọt gì hết, con cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, mẹ đem đi rửa là có thể ăn rồi.” Vẻ mặt mẹ Kiều tươi cười đoạt lấy táo trong tay Kiều Nhan, nhìn thoáng qua cha Kiều, sau đó liền nhanh chóng ra khỏi cửa.

Sau khi mẹ Kiều rời đi, cha Kiều vẫn chưa ăn trái chuối tiêu mà Kiều Nhan đã lột ra, há miệng thở dốc, do dự bất định dường như muốn hỏi vấn đề gì đó.

“Sao cha lại không ăn? Trong bịch vẫn còn rất nhiều, con mua nhiều lắm.” Kiều Nhan cười nói, nghĩ đến người cha này thường quen tiết kiệm, nhịn ăn.

Cha Kiều muốn đáp lời, mở miệng vài lần, cuối cùng nhỏ giọng hỏi, “TIểu Nhan, con... Lần trước con gửi về một số tiền lớn, là ở đâu ra?”

Kiều Nhan nghe được vấn đề này, phích nước nóng trong tay hơi run một chút. Thấy vậy, cha Kiều dường như khẳng định suy nghĩ trong lòng, gương mặt trải đời lập tức hiện nét đau lòng, không đợi Kiều Nhan trả lời, ngay sau đó ông lại ân cần dạy bảo.

“Con gái à, nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng không thể bỏ nguyên tắc làm người được. Chân của cha bị thương trị không hết cũng không sao, nhưng con tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này mà đi sai đường.”

Lúc ông nói chuyện luôn tận lực nhỏ giọng, bảo đảm chỉ có Kiều Nhan ngồi trước giường bệnh là nghe được. Ông lo lắng để người khác nghe được lại hỏng thanh danh của cô, lại bởi vì không qua được tiêu chuẩn trong lòng, lại càng không muốn con gái bảo bối bị huỷ mà không thể không nói gì.

“Haiz, đều là cha mẹ không có bản lĩnh gì.” Hai mắt cha Kiều ửng đỏ, bất đắc dĩ đấm thật mạnh vào cái chân gìa đang bị thương.

“Cha, cha nói gì vậy chứ. Tiền đó một chút cũng không có vấn đề gì cả, cha mẹ cứ yên tâm mà dùng.” Sau khi Kiều Nhan phản ứng nhanh nhẹn đã ngăn lại động tác của ông.

Khi cô đang kính nể cách làm người của đối phương, đồng thời không thể không suy nghĩ xem nên biên soạn lý do gì để thoái thác, giải thích số tiền này là từ đâu tới. Dù sao trong tay nguyên chủ không có tiền mặt gì, lại vừa tốt nghiệp, là thời điểm mấu chốt cần tiêu tiền. Người trong nhà biết tình huống này, hiện tại một lần lại gửi về nhà mười vạn, quả thật làm người ta nghi ngờ.

Mà một cô gái một thân một mình ở bên ngoài rơi vào đường cùng, muốn có được một số tiền lớn, trong mắt đại đa số người đời, tóm lại không phải là con đường vẻ vang gì.

“Không thành vấn đề? Vậy... vậy chẳng lẽ con vay mượn của bạn trai? Cái này cũng không thể được. Hai đứa chưa kết hôn, chúng ta cũng không thể dùng tiền nhà trai, bằng không sau này con gả đi, không phải là chịu tội sao.” Mẹ Kiều rửa táo vừa trở về, lặng lẽ nghe xong từ một phía, giờ phút này lại gần nhỏ giọng la lên.

Cha Kiều mẹ Kiều biết con gái mình ở năm thứ ba đại học có quen một người bạn trai trong thành phố, nguyên chủ không có gạt cha mẹ chuyện này. Nhưng mà bởi vì gia cảnh quá khác biệt, nguyên chủ lo lắng nói cho cha mẹ thì bọn họ sẽ không đồng ý, cho nên đối với đề tài bạn trai vẫn liên tục nói năng cẩn thận, ít khi nhắc tới trước mặt hai người, cho dù có nhắc tới cũng đều vờ vĩnh cho qua.

Bởi vậy, nhiều chuyện của nhà trai, hai vợ chồng không rõ lắm, chỉ biết từ trong lời của con gái rằng đây là người để tính đến chuyện kết hôn, là người có thể sống qua ngày.

Trong trí nhớ Kiều Nhan nhảy ra chuyện này, quả quyết chuẩn bị vì toàn cảnh mà đặt dấu chấm hết, tất cả những chuyện có liên quan đến tên khốn kia vẫn nên nói rõ ràng thì hơn.

“Cha mẹ, con và người đó đã chia tay. Về sau không cần nhắc đến anh ta nữa, còn về chuyện tiền bạc...” Thần sắc Kiều Nhan bình tĩnh nói ra trước, rồi sau đó chần chừ một chút, mới ói ra lý do mà bản thân cô vừa biên soạn ra để thoái thác.

“Con tìm được một công việc tốt. Khoản tiền kia là ông chủ con thấy con làm việc tốt, nên xem như tiền thưởng.”

“Chia tay?” Điểm chú ý của cha Kiều mẹ Kiều lập tức được dời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi