GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Triệu Quân Khiêm vốn cho là mình sẽ trước sau như một, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng mà hắn lại đánh giá thấp lực ảnh hưởng của đối phương, đã thành công làm cho hắn như hồ nước tĩnh lặng lại có động tĩnh.

Trong rượu bỏ thuốc đối với hắn vô dụng, động tay động chân đối với đèn xông tinh dầu càng không chút gì ảnh hưởng đối với hắn, nhưng mà không biết từ đâu có cô gái nhỏ này xông ra là cho tâm tư hắn động.

Nhưng hôm nay hắn không phải là người còn trẻ, sớm đã không phải nhóc con đầy xúc động, thứ hắn không thiếu nhất đó là lý trí tĩnh táo cùng nghị lực khống chế.

Sau khi kiềm chế được khác thường trên người, hắn vốn định đem ngừoi đẩy ra, nhưng dứoi chân đột nhiên bị chụp đèn làm cho ngã ở trên sàn, kéo theo Kiều Nhan té nhào trên người hắn, tay của cô như bạch tuột mà giãy dụa sờ mó xông vào bên trong tây trang.

"Đứng lên, có nghe hay không" hắn tê một tiếng khẽ quát.

Lúc này Kiều Nhan sớm đã bị dục hỏa đốt người lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ biết là cuốn lấy người làm cô thoải mái, làm sao còn nghe hiểu được hắn nói cái gì.

Hai người trên mặt đất dây dưa trong chốc lát, quần áo xốc xếch không còn hình dáng.

Cuối cùng là trời sinh người đàn ông lực lượng mạnh mẽ chiếm thế thượng phong, 1 phút sau, Kiều Nhan xoay như bánh quai chèo đã bị Triệu Quân Khiêm thở phì phò xách lên.

Nước lạnh như băng bỗng nhiên hắt vào Kiều Nhan làm ướt cả tóc lẫn quần áo, thật vất vả mà kích thích thần trí của cô tỉnh táo lại một chút.

Cô đứng ngây ngốc dưới vòi hoa sen, đợi nhìn thấy rõ tình cảnh cùng khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông lớn tuổi trước mắt, thì thân thể hư mềm kìm lòng không đặng rùng mình vài cái.

"Thanh tỉnh" Triệu Quân Khiêm bộ dạng phục tùng cởi ra khuy tay áo âu phục, thờ ơ hỏi.

Kiều Nhan theo bản năng gật đầu, cặp mắt hạnh đỏ ửng tản ra mê mang mị hoặc, yên lặng nhìn hắn, giống như không chứa nổi điều gì khác.

Triệu Quân Khiêm ngước mắt xem qua, khẽ cười một tiếng, "Muốn cùng ta làm" âm cuối khàn khàn, giấu giếm từng chút mê hoặc nhẹ nhàng len vào.

Nam sắc dụ người.

Kiều Nhan rầm một tiếng nuốt nước miếng, cảm giác trên người ngọn lửa tình lại kịch liệt thiêu đốt, ngay cả nước lạnh đều không cứu vớt được cô.

Nếu như là ở trong hiện thực, Kiều Nhan tuyệt đối tự biết mình hoàn toàn không nên trêu chọc tới người đàn ông nguy hiểm như vậy, nhưng bây giờ không phải là ở trong mộng thôi sao.

Nước từ vòi hoa sen chảy ra không biết tự khi nào đã biến thành độ ấm vừa phải, trong phòng tắm hơi nước bốc lên vây kín cả căn phòng, người đàn ông cao lớn tuấn tú đẹp đẽ ánh mắt thâm thuý ngấn cười như ẩn như hiện trong đó, tất cả thoạt nhìn như hư ảo.

Kiều Nhan ánh mắt mê ly, nhìn đối phương dùng đôi bàn tay sống trong nhung lụa tháo ra caravat, ngay sau đó cởi bỏ từng nút áo sơ mi.

Cảnh đẹp như thế, làm cho cô cả người như thoáng bị hải yêu dụ dỗ, trong đầu hiện lên một ý niệm nhưng sau đó lại bất chấp thẹn thùng mà liên tục gật đầu.

Trong hiện thực không có khả năng, trong mơ hư ảo nên phóng túng một chút, là có thể đi.

Trong hơi nước mông lung, hai thân ảnh dần dần vén đến cùng nhau.

Nước trên vòi hoa sen rơi xào xạt, che giấu đi tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên mấy lần, trên tủ ở đầu giường điiejn thoại di động đang rung động vang lên ông ông, nhưng rất nhanh yên tĩnh lại.

Kiều Nhan trong giấc mơ

Ban đầu trong giấc mơ, cô không thể giải thích được tại sao có một hồi gặp gỡ đẹp đẽ, cùng một người đàn ông cực phẩm triền miên với nhau ở một nơi xa lạ, liều chết mà trầm luân.

Sau đó bão táp rốt cuộc cũng lắng xuống, mệt đến mức tận cùng mà ngủ say, trong giấc ngủ mơ trong mơ. Cô mơ về nửa cuộc đời của một cô gái nhỏ đã trải qua, vừa chân thực vừa hoang đường.

Cô gái xuất thân từ một thôn nhỏ ở miền núi, gia đình nghèo khó, mang hết toàn lực mới may mắn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố Kinh Thị, trở thành niềm tự hào của cả nhà thậm chí của cả thôn xóm.

Vào năm ba đại học, cũng bởi vì cô gái có một hình ảnh tốt, dáng người không tệ, cho nên đã tìm được việc làm PG cho các đợt tổ chức lễ nghi để kiếm thêm tiền, ngẫu nhiên trong lúc này bị một tổng tài anh tuấn tiêu sái nhìn trúng.

Người nọ có một gia đình có không ít công ty lớn nhỏ, gia thế xuất chúng, giá trị con người xa xỉ, cô gái nhỏ cho tới bây giờ chưa từng có tiếp xúc qua dạng người thượng lưu cao cấp này, so với cô cách biệt một trời một vực.

Kỳ thật hai người gặp nhau rất đơn giản, một là thanh niên tuấn tú có tài lên đài lãnh thưởng, một là cô gái bưng khay để hoa cắt khai trương nghi lễ, hoàn toàn không có gì lãng mạn đáng nói.

Nhưng qua đi, thanh niên tài tuấn lại hướng về cô gái nghèo tuổi trẻ xinh đẹp, nhiệt liệt triển khai theo đuổi, giống như nhất kiến chung tình trong truyện bạch mã hoàng tử theo đuổi cô bé lọ lem khuynh tâm ưu ái.

Cô gái tuy rằng động tâm, sau đó vẫn là do dự mà cự tuyệt

Trong lí trí của cô là sự tự ti, hiểu rõ ràng là bản thân không xứng với đối phương, càng chơi không nổi, chẳng thà duy trì mối quan hệ bằng bạn bè thì tốt đẹp hơn, chưa bao giờ cóý nghĩ vượt quá.

Thanh niên tài tuấn không buông tay, vì thế theo đuổi mãnh liệt hơn, những người xung quang cô gái bắt đầu truyền lưu những lời đồn đãi không tốt đẹp.

Mọi người mắng cô là làm ra vẻ thanh cao, trào phúc cô kẻ ngốc mà muốn lập đền thờ, bạn học thì hết lòng khuyên cô có cơ hội hốt kim quy tế* thì cứ làm, cho dù là cuối cùng không thành đôi, ít ra cũng chiếm được chút ít, ít nhất thì cũng cải thiện được tình hình trong nhà cô hiện giờ, đừng bỏ lỡ cơ hội sau đó sẽ hối hận không thôi.

Kim quy tế*: rùa vàng => ám chỉ người đàn ông có quyền lực lắm tiền.

Đúng lúc đó, người thân của cô bé xảy ra chuyện.

Cha ở quê vì mạo hiểm kiếm chút tiền sinh hoạt phí mà gởi cho cô, mạo hiểm leo lên vách đá thẳng đứng mà lấy tổ chin yến bán lấy tiền, trên đường leo lên bị té xuống gãy hai chân, chảy máu quá nhiều đã đánh mất đi nửa cái mạng, nếu chữa trị không kịp thời, đừng nói là chữa khỏi chân mà ngay cả nửa cái mạng còn lại cũng đều không có.

Nhưng giải phẫu cần một số tiền lớn, họ hàng thân thích đều nghèo, nói thì nhiều người thật đấy, nhưng chân chính giúp được thì có mấy ai.

Cô gái không còn cửa nào để xin giúp đỡ, cuối cùng tiếp nhận sự giúp đỡ của thanh niên tài tuấn, miễn cưỡng nhận tiền gởi về nhà để bảo vệ tính mạng cho cha.

Thanh niên tài tuấn nắm lấy cơ hội mà mãnh liệt truy người, giúp đỡ sinh hoạt phí, tặng quà chế tạo lãng mạn nghiêm túc theo đuổi, người vừa đẹp trai lại lắm tiền, cô gái khó có thể mà kháng ngự được sức hấp dẫn của đối phương, rất nhanh rơi vào lâu đài tình yêu màu hồng do hắn xây nên, khi cùng hắn xác định quan hệ, trong tim, trong mắt chỉ duy nhất có hắn.

Chỉ là sau khi cô thật sự lòng yêu thương, trải qua hai năm bạn trai vẫn không chạm qua cô, ngay cả hôn môi cũng chưa từng, chỉ là mỗi khi nhìn cô thì càng lúc càng xuất thần nhiều hơn, sau đó là thổ lộ lời ngon tiếng ngọt.

Ở phương diện này đối với con gái luôn là không được tự nhiên, cứ nghĩ là do đối phương thực lòng quý trọng coi nên mới không muốn chạm vào cô.

Cô gái rơi trong tình yêu rối rắm và ngọt ngào, bất tri bất giác coi bạn trai là trọng tâm mà xoay chuyển xung quanh, so với ngày xưa là một học sinh ưu tú thì nay bài vở đã để hoang phế đi rất nhiều.

Cũng may bản chất cô là người thông minh, cuối cùng cũng thuận lợi mà lấy được bằng cấp.

Nhưng bởi vì không có được thành tích xuất sắc từ trường, cho nên sau khi tốt nghiệp cô gái tìm việc làm gặp vấn đề khó khăn, vì sự tự tôn cuối cùng của mình mà cô không đi tìm bạn trai nhờ giúp đỡ.

Bạn trai sau lưng cùng người đàn bà khác đi vào khách sạn cùng với ảnh chụp lộ ra, bị bạn học gởi đến di động chế giễu.

Cô gái không dám tin, ẩn nhẫn yên lặng điều tra như một chú ruồi không đầu, một thời gian thật lâu sau đó, cuối cùng có người hảo tâm nói toạc ra chân tướng.

Thì ra bạn trai của cô cùng người con gái khác tự tin đi vào khách sạn ước hẹn lại là mối tình đầu của hắn, vừa từ nước ngoài áo gấm về nhà, đang nhậm chức cho một xí nghiệp lớn, tiền đồ rộng lớn, là cô so với cô ta thật là kém rất xa.

Bọn họ đã từng yêu nhau, cũng là một đoạn chuyện xưa bạch mã vương tử và cô bé lọ lem, yêu oanh oanh liệt liệt.

Mặc dù không biết cuối cùng hai người tại sao phải chia tay, nhưng bạch mã vương tử hiển nhiên còn không quên được cô bé lọ lem kia, bởi vì cô gái có diện mạo và khí chất tương tự với cô bé lọ lem mối tình đầu của hắn a.

Cho tới tận bây giờ, cô gái không thể không nhận ra một sự thật, thì ra cô chỉ là vật thế thân cho người khác, là tiểu thuyết cẩu huyết tổng tài dùng thế phẩm để tưởng niệm tình yêu đích thực của mình. Hiện tại chính phẩm đã trở lại, thế thân thành vô dụng nên bị lạnh nhạt thờ ơ.

Nhưng cô gái không cam lòng, vài lần trộm nhìn tổng tài cùng mối tình đầu hẹn hò đi khách sạn, cảm thấy cực kỳ bi thương, trong xúc động mà quyết định trả thù.

Cô không có tiền tài cùng năng lực, tâm kế lại không nhiều lắm, còn có cả nhà ở quê nên phải cố kỵ, do đó căn bản không dám sử dụng thủ đoạn ngoan tuyệt trực tiếp đối phó hai người kia, cuối cùng chỉ nghĩ ra biện pháp ngây thơ ấu trĩ.

Đối phương không phải cho cô đội nón xanh (cho cắm sừng) sao, cô cũng nên cho hắn cắm sừng thôi, hơn nữa phải tuyển chọn được người cũng nằm trong giới thượng lưu đó, như thế mới cô mới tự thấy rằng đã lừa được tổng tài.

Trong lúc tổng tài cùng mối tình đầu nối lại tình xưa ngọt ngọt ngào ngào thì cô gái hành động.

Cô trộm thiệp mời dự tiệc của tổng tài, đổi mới trang điểm đã hoàn toàn thành công lẫn vào buổi yến hội thượng lưu, sau đó tìm kiếm con mồi ở đằng kia, khi nhìn trúng một vị tổng tài có hình ảnh vài phần tương tự bạn trai tuấn mỹ.

Người nọ có vẻ mặt thành thục đẹp đẽ, so với tổng tài cao lớn uy nghiêm hơn, nếu so sánh kỹ hơn là càng uy vũ khí phách, tuyệt đối có năng lực áp tổng tài, đem nón xanh cho tổng tài mang rất vừa ý .

Cô gái lòng tràn đầy bi phẫn, cắn răng một cái quyết định là hắn ta .

Người nọ vừa thấy thì không phải là vật trong ao, cô không dám cho đối phương kê đơn, cho nên tự xuống tay với bản thân, tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ mà câu dẫn, vì phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì đó không đúng kế hoạch nên mua thêm thuốc trợ tình.

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, cô gái lặng lẽ theo đuôi người đàn ông tuấn mỹ lên lầu, sắp thành công gặp gỡ đối phương, thì bản thân vì dính thuốc nên đuối sức mà té xỉu ở một góc hành lang dài.

Sau đó, vốn không có sau đó.

Cô gái đáng thương này đi theo hướng tà đạo cũng tên ‘Kiều Nhan', Kiều Nhan sau khi đến trong thân thể này là trùng tên trùng họ, nhưng là hai con người khác nhau.

Khi Kiều Nhan cả người đau nhức mà tỉnh lại, thanh tỉnh và nhận thức xác nhận một chuyện đó là không phải nằm mơ mà là chuyển kiếp.

Lúc trước cho là giấc mơ, nhưng đó không phải là mơ mà là kí ức của nguyên chủ.

"Thức rồi thì ngồi dậy, chúng ta cần nói chuyện."

Thanh âm từ tính của người đàn ông đột nhiên vang lên, phá vỡ sự lừa mình dối người của Kiều Nhan, làm cho cô không thể không mở to mắt mà đối mặt tất cả.

Nhìn nắng sớm mờ mờ với bóng dáng cao lớn khôi phục trong bộ âu phục được cắt may cẩn thận tỉ mỉ và giày da, khiến cho Kiều Nhan không khống chế được nhớ lại điên cuồng xảy ra đêm qua.

Căn phòng mờ tối, khi người đàn ông cúi xuống luật động ở trên người nàng khàn khàn thở dốc, nửa người trên khỏe mạnh tựa như báo đốm, mồ hôi theo động tác không ngừng mà rịn ra chảy trên mặt hắn.

Triệu Quân Khiêm chống lại ánh mắt khác thường cuar cô, nhướng đuôi mày lên mang theo một tia phong lưu tùy ý chưa thoả mãn, trong nháy mắt phá vỡ hình tượng nghiêm cẩn thận trọng trầm ổn của hắn.

Kiều Nhan lập tức quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Ngẫm lại chính mình xuyên qua, cùng với nguyên chủ trải qua thị phi phải trái, còn có tối hôm qua một đêm trầm luân, cảm giác rất là hoang đường.

Cô thế mà lại xuyên vào một cô gái cùng họ cùng tên, thần xui quỷ khiến lại là ngủ với một người đàn ông tuấn mỹ mà cô gái đó đã chọn trúng, lại còn thành công cho bạn trai tra nam đội nón xanh.

Chuyện này tốt lắm, nguyên chủ đã thật thuận lợi mà trả thù.

Chỉ là chân chính làm người bây giờ lại trở thành Kiều Nhan, chuyện này làm cho tâm của cô xuất hiện rất nhiều hoảng sợ, luôn có cảm giác sự việc không phải là đơn giản như thế.

Cô giãy dụa ôm chăn mà ngồi đó, nhức đầu với câu hỏi không biết nguyên chủ sẽ làm ra hành động ngây thơ nào nữa đây, về chuyện xuyên qua này không thể không tin, nhưng trước mắt phải giải quyết phiền toái này đã.

"Vị tiên sinh này, tối hôm qua là ngoài ý muốn, chúng ta" không bằng cứ tính như vậy đi.

"Ta là Triệu Quân Khiêm." người đàn ông đột nhiên giới thiệu.

Hắn dựa lưng vào trên quầy bar, trên tay bưng một cái ly rượu chát, nhẹ lay động động tác có vẻ tự phụ tao nhã.

"Triệu tiên sinh, tất cả đều là hiểu lầm, ngài có thể coi như chưa có phát sinh chuyện gì đi." Tâm Kiều Nhan vừa mệt lại thêm xấu hổ vì nguyên chủ mà cũng vì bản thân để thu thập cục diện rối rắm.

Chỉ là, tên Triệu Quân Khiêm này, nghe như thế nào lại cảm giác có chút quen thuộc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi