GẢ CHO BABA CỦA BẠN TRAI CŨ

Trên bụng Kiều Nhan đột nhiên có động tĩnh khiến Triệu Cảnh Hàn kinh sợ, dù anh hốt hoảng đến đâu vẫn phải bình tĩnh lý trí tránh chọc giận Triệu Quân Khiêm.

Từ lúc trở thành gia chủ, Triệu Quân Khiêm hiếm khi biểu lộ thần sắc hỉ nộ ái ố như vậy, sau khi sự tình phát sinh anh cho người gọi bác sĩ tư nhân đến đây, sau đó tiến lên đi đến bên cạnh Kiều Nhan.

“Cô cảm thấy thế nào?” Anh cúi người trầm giọng hỏi, trong giọng nói xen lẫn một chút quan tâm khẩn trương khó lòng nhận ra.

Kiều Nhan lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, vỗ về bụng, cô đoán hẳn là thời gian con đã trưởng thành, thai nhi đã bắt đầu cử động.

Triệu Quân Khiêm buông mi mắt nhìn phía bụng hở ra, tay lớn vươn ra dường như định đụng vào một chút, hoặc là đặt trên mu bàn tay trắng trẻo nhẵn mịn của cô cùng cảm thụ chút thần kỳ của sinh mạng.

Kiều Nhan dường như phát hiện cái gì, hô hấp cứng lại nâng lên mí mắt, cùng ánh mắt thâm thủy ẩn nhẫn của đối phương đối diện nhau, đáy lòng giống như bị thạch anh hung hăng đánh vài cái, kịch liệt nhảy lên, tâm loạn như ma.

Trong phút chốc, bầu không khí giữa hai người đột nhiên yên lặng, không một tiếng động mập mờ cùng một chỗ.

Thư ký Lý nhìn đến màn này vẻ mặt cứng đờ chớp mắt, theo bản năng nhìn về phía người còn lại ở đây, Cảnh đại thiếu còn vì sự kiện vừa rồi mà đang sợ hãi, không phát hiện được điểm bất thường, còn ông chủ nhà mình thì đứng quay lưng lại, đem Kiều Nhan bao bọc che kín mít.

Thời gian phảng phất trôi qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ là một lúc.

Đợi đến lúc tâm tình quỷ dị khó tả của thư ký Lý phục hồi lại như bình thường, Triệu Quân Khiêm đã bế lên Kiều Nhan, tư thế bế công chúa trực tiếp mang cô ấy lên lầu.

“Ba…” Triệu Cảnh Hàn cảm giác chính mình dường như đã gây họa, hô ra một tiếng, muốn đuổi theo sau lại bị thư ký Lý thuận tay ngăn lại.

Bước chân của người đàn ông không vì cái gì mà dừng lại, chỉ để lại một câu nói lạnh lùng phân phó.

“Đứng nơi đó, chờ tôi xuống dưới.”

Dứt lời, Triệu Quân Khiêm ôm Kiều Nhan biến mất ở cuối cầu thang tầng hai, sau đó liền có bước chân gấp gáp chạy đến, nữ giúp việc mang bác sĩ tư nhân vội vàng chạy tới, không rảnh chào hỏi thư ký Lý mà trực tiếp chạy lên lầu.

Sau khi bác sĩ đi lên, một lúc lâu sau, Triệu Quân Khiêm cũng từ từ đi xuống.

Áo khoác tây trang trước đó đã cởi ra, caravat cũng tùy hứng không rõ tung tích, cổ áo sơ mi trắng mở ra hai cái cúc áo, lộ ra một chút phong lưu khó giấu, giống như mở ra loại cấm kỵ nào đó.

Anh từng bước từ trên cầu thang đi xuống, đi đến trước mặt Triệu Cảnh Hàn đang thấp thỏm lo âu, trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn chăm chú một giây, sau đó đưa tay đánh mạnh một quyền.

Triệu Cảnh Hàn bất ngờ không kịp phòng bị, A một tiếng bị đánh ngã trên mặt đất, dưới lực bất ngờ không khống chế được lăn vài vòng mới dừng lại.

“Ba, không phải con cố ý, con chỉ là muốn ở lại thêm chút muốn ba hỗ trợ.” Triệu Cảnh Hàn che mắt vừa bị đánh, lảo đảo đứng lên cuống quít giải thích.

Triệu Quân Khiêm căn bản không để ý, nếu còn ở đây dây dưa anh lại đá thêm một cước, lực đạo tàn nhẫn khiến đối phương ngã xuống đất lần nữa, ngã nhào trên sàn nhà lạnh lẽo, dường như không đứng lên được.

Từ đầu đến cuối nhìn lại, dáng vẻ người đàn ông bất phàm trước mắt càng lộ vẻ cao lớn, Triệu Cảnh Hàn co quắp nằm đó há miệng th ở dốc, không dám đề cập lại chuyện kia.

Thư ký Lý đã sớm lùi sang một bên đứng xem, đối với chuyện phát sinh tất cả đều như không thấy.

Đám người làm trong phòng khách chẳng biết lúc nào cũng né tránh ra ngoài, tốt xấu gì cũng cho đại thiếu gia kim tôn ngọc quý một chút mặt mũi.

Triệu Quân Khiêm đứng ở chính giữa, cúi đầu không chút hoang mang sửa sang lại cổ tay áo sơmi, có thêm vài phần tùy hứng, chỉ là lời nói trong miệng vẫn mang theo một chút tức giận chưa biến mất.

“Nhớ kỹ, ở bên ngoài muốn bảo vệ ai ta mặc kệ, chỉ cần bên phía lão phu nhân cao hứng, sự việc diễn ra đều tùy các người.”

“Nhưng trong cái nhà cái này, nếu ta đã quyết định muốn bảo vệ người nào, mấy người đừng hòng tìm cách làm tổn thương người đó, biết không?”

“Biết thì cút đi!”

Liên tiếp mấy lời cảnh cáo khiến sắc mặt Triệu Cảnh Hàn hết sức xấu hổ, nhưng không dám phản bác cái gì, chỉ có thể khó khăn đứng lên thành thật gật đầu, sau đó khập khiễng rời đi.

Người gác cổng của trang viên nhìn đại thiếu gia rời đi, phát hiện tư thế đi đường không đúng hiển nhiên là đã bị đánh.

Có thể đánh người như vậy ngoài chủ nhân nơi này còn có thể là ai, hơn nữa xuống tay cũng không nhẹ, cho dù đối phương cố ý cúi đầu, bọn họ cũng nhìn thấy trên mặt còn có dấu vết xanh tím mắt gấu trúc.

Sau khi Triệu Cảnh Hàn rời khỏi, thư ký Lý cũng rất thức thời rời đi, nếu không ở lại để làm bóng đèn bị ghét bỏ sao.

Vô tình bị ông chủ nhét cho một bát thức ăn cho chó, anh cũng muốn đi tìm trợ lý Tôn nhà mình lãng mạn mập mờ, ai mà không có bạn gái để yêu thương.

Triệu Quân Khiêm đuổi người đi hếtrồi tiến lên lầu, bác sĩ cũng vừa kiểm tra xong cho Kiều Nhan, không có vấn đề gì, mẹ con bọn họ đều rất tốt, đều khỏe mạnh.

Đối với trường hợp vừa rồi, sau khi được bác sĩ giải thích phản ứng khi mang thai, thai nhi phát triển tốt, dưới tác động bên ngoài sẽ có chút bản năng đáp lại, cũng chính là thai đang máy.

Đây là lần đầu tiên thai nhi cử động.

Triệu Quân Khiêm biết không có gì đáng ngại liền hối thúc bác sĩ cùng đám giúp việc rời đi, nhìn cô gái mệt mỏi ngủ say trên giường ánh mắt khẽ thay đổi.

Anh đưa mắt nhìn một lát rồi đi đến bên cửa sổ kéo rèm xuống, ngăn trở ánh sáng chói mắt bên ngoài, lại tắt đi hết bóng đèn bên trong, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ nhỏ có thể tạo ra cảm giác yên tâm.

Làm xong tất cả, người đàn ông lặng yên không một tiếng động đi đến bên giường nghiêng người ngồi xuống.

Dưới ánh sáng mời ảo của ngọn đèn ngủ, cặp mắt phượng yên lặng dừng trên khung cảnh trước mặt không bỏ sót một chi tiết, trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hô hấp nhàn nhạt, cùng hơi thở nóng rực hòa quyện chung một chỗ.

Sau một lúc lâu, anh cử động, nâng tay lặng lẽ tiến vào chăn đệm.

Hành động này rất nhẹ nhàng, ngón tay thon dài xuyên qua chăn, áo ngủ cùng áo bó, cuối cùng đặt lên da thịt ấm áp nhẵn nhụi của cô, đôi tay cảm nhận được hơi ấm nóng rực.

Triệu Quân Khiêm cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, con ngươi buông xuống nhìn không ra biểu cảm, tự tay cảm thụ được hô hấp của cô gái nằm trên giường, đầu ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng vuốt nhẹ.

Theo thời gian, chỗ anh chạm qua có nhảy lên một chút, rõ ràng đang đáp lại hành động của anh.

Ánh mắt anh chợt động, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, rồi nhanh chóng giấu kín tâm tư ở nơi sâu nhất.

Sau đó lại một loạt động tĩnh, cùng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng đi ra đóng cửa, trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại.

Cô gái trên giường lật người lại, chậm rãi mở mắt.

Một ngày sau, Kiều Nhan phát hiện Triệu Quân Khiêm không còn cố ý né tránh mình nữa, ngược lại thời gian ở nhà càng nhiều, thời gian ở chung tiếp xúc cũng càng lớn, hai người giống như người một nhà sống chung với nhau.

Có đôi khi, anh sẽ đem công việc về nhà xử lý, hai ngày cuối tuần đều ở trong trang viên hiếm khi ra ngoài.

Chưa nói đến chuyện một ngày ba bữa ăn cơm cùng nhau, chỉ cần Kiều Nhan xuống lầu, bình thường đều có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, không phải ở phòng khách xử lý công việc thì cũng là ngồi trên sofa đọc sách, pha trà.

Không tới mấy ngày, không gian sinh hoạt của cô dần dần bị anh im lặng tiến vào từng bước ăn mòn, dần dần chiếm lấy một nửa nơi đây.

Hai người cùng xuất hiện càng ngày càng nhiều, cho dù bình thường trò chuyện rất ít, nhưng bất tri bất giác tạo thành không gian ăn ý hòa hợ.

Có đôi khi Kiều Nhan đứng giữa không khí ấm áp anh xây dựng nên bừng tỉnh, ý thức cảnh giác như vậy thật không đúng, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy cùng với tình trạng mang thai càng thêm vất cả mệt nhọc, cuộc sống nhàn nhã hòa thuận, rất nhanh lại xua tan đi suy nghĩ ngắn ngủi đó.

Sinh hoạt của bọn họ lặng yên không một tiếng động dần dần thay đổi mùi vị, giống như một đôi vợ chồng lâu năm, người vợ mềm mại nhu thuận, gian khổ mang thai đứa con, người chồng kiệm lời ít nói, cố gắng kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình.

Không khí vô cùng hài hòa cho đến khi có người thứ ba xuất hiện.

Triệu Cảnh Hàn không biết uống lộn thuốc gì, có lẽ là lần trước bị đánh không đủ thảm nên chưa được nửa tháng, anh ta lại tìm đến cửa.

Triệu Quân Khiêm đối với đứa con này thật sự không thích, tuy rằng có chút năng lực, nhưng không biết thức thời khiến người khác chướng mắt, lần này tới không phải nhờ anh hỗ trợ, cũng không phải vì người trong lòng đến cầu xin, mà mục đích đến để thăm Kiều Nhan, còn có đứa con trong bụng.

Có lẽ những lời lần trước bị đuổi đi đã k1ch thích anh ta, cũng thể vui đùa bên ngoài cùng cục cưng thiên tài nên đánh thức tình thương của người cha, dù sao lần trước bé con cử động vẫn khiến anh ta chấn động, vẫn nhớ kỹ muốn cảm thụ một chút.

Dù sao cục cưng thiên tài cũng đã hai tuổi, anh ta không thể tham gia vào quá trình trưởng thành ban đầu của con cũng khó tránh khỏi cảm giác áy náy, tất cả sự bồi thường hay ưu ái đều không lấp đầy được chỗ trống trong lòng.

Nhưng ở chỗ Kiều Nhan vẫn có thể, vẫn có thể khiến cho anh ta tận mắt chứng kiến con phát triển từng chút một, vừa lúc bù lại tiếc nuối khi không thể chứng kiến quá trình lớn lên của con trai thiên tài.

Vì thế, anh ta lại mặt dày lại tìm đến cửa, chuẩn bị rất nhiều thứ mang đến làm một ‘người cha’ quan tâm.

Tuy rằng Triệu Quân Khiêm cùng Kiều Nhan đều không hoan nghênh, nhưng đối phương da mặt dày căn bản không để ý ánh mắt của người khác.

Anh ta tự cho mình là cha của đứa con này, gần như say mê với việc làm cha, không chỉ mua đồ vật tới mà còn hứng trí bừng bừng muốn giúp cô dưỡng thai, vì thế cứ cách một hai ngày lại đến trang viên một chuyến, giống ruồi bọ đáng ghét không đuổi đi được.

Kiều Nhan bởi vì Triệu Quân Khiêm không lên tiếng, cho nên không thể không chịu đựng anh ta, nhưng không hay biết Triệu Quân Khiêm lại nghĩ cô không bài xích “người cha” này nên tạm thời dễ dàng tha thứ cho đứa con này ở trong trang viên nhảy nhót.

Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc khi được làm ba của Triệu Cảnh Hàn, đối với đứa trẻ trong bụng Kiều Nhan đọc sách nói chuyện thì cô âm thầm chú ý đến người nào đó có chút lạnh lùng thâm trầm, ánh mắt sâu như vực thẳm.

Người đàn ông càng thêm trầm mặc, cảm xúc ẩn nhẫn nào đó bị lý trí hung hăng đè nén, chỉ chờ đến một điểm cực hạn, đem tất cả bạo phát ra ngoài.

Trước đó, Triệu Cảnh Hàn còn tại vô tri vô giác làm chuyện ngu xuẩn, vô tình thêm củi đốt nhà.

Cuối cùng lửa đốt đến chân vẫn còn chưa ý thức được, nhưng không khí trong trang viên cũng vì thế mà bị thiêu cháy.

Hứa Nhã Nhã được cầu hôn vẫn luôn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, một bên chờ đợi hôn lễ long trọng từ vị hôn phu, chờ đợi cảm giác thở thành thiếu phu nhân của Triệu gia, bước vào cuộc sống hào môn sang trọng.

Cuộc sống vô cùng mỹ mãn, vừa ngọt ngào lại hạnh phúc, cô nhịn không được đem tin tức tiết lộ ra bên ngoài.

Đeo lên nhẫn kim cương rêu rao khắp nơi, không đến hai ngày, cho dù là đồng nghiệp hay bạn bè, hầu như tất cả mọi người đều biết cô sắp gả cho chàng rể kim quy.

Mọi người không ngừng hâm mộ, bắt đầu vây quanh lấy lòng cô, cộng thêm người tình bá đạo, ôn nhu cùng con trai thông minh bảo bối, Hứa Nhã Nhã cảm thấy cô như nữ thần được ban phát hạnh phúc, cuộc sống tràn đầy tươi đẹp.

Nhưng hôn lễ thế kỷ vẫn chậm chạp không đến, tất cả đều không viên mãn giống như cô tưởng tượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi