GẢ CHO BABA CỦA BẠN TRAI CŨ

Kiều Nhan sau khi mở mắt chỉ cảm thấy trên người đau gần chết, cả người mệt mỏi giống như  trường chinh qua nghìn vạn Vạn Lý Trường Thành.

Trước mắt đập vào vách tường cùng trần nhà trắng tinh, không khí thoang thoảng mùi nước sát trùng, còn có một bóng dáng tuấn mĩ cao lớn đứng dưới ánh mắt trời.

Ánh sáng trước mắt hơi chói, lý trí cùng ký ức nháy mắt trở lại, cô nhớ cô vừa sinh bánh bao cô mang thai hơn chín tháng.

“Bé con đâu?” Không khí yên lặng, cô đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm yếu đuối có chút vô lực.

Triệu Quân Khiêm ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vốn dĩ anh đang nhìn xấp văn kiện trong tay, động tác lật rất nhẹ, nghe được động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, mắt phượng chợt lóe tia âu yếm.

“Con rất tốt, em thế nào? Có muốn gọi bác sĩ tới xem một chút…” Anh vừa nói vừa muốn đi rung chuông, giọng điệu không cho cô cự tuyệt.

Kiều Nhan lắc lắc đầu, ý bảo hiện tại trừ hơi mệt chút cộng thêm có chút đau, cô cũng không có gì khác, chỉ là muốn nhìn bảo bảo một chút.

Đó là cục thịt cô mang thai chín tháng trên người, cũng chính là người có huyết mạch tương liên với cô ở thế giới này.

Kiều Nhan nghĩ đến chuyện này liền không nhịn được xuất hiện ý cười, ngăn lại hành động của Triệu Quân Khiêm không để anh vội vàng đi gọi bác sĩ, mà thúc giục đem con mang tới cho cô xem một chút.

Triệu Quân Khiêm không lay chuyển được cô, vẫy tay cho người ôm đứa bé đến, thuận tiện ấn chuông gọi bác sĩ, anh muốn xác nhận cô có làm sao không.

Cục cưng được ôm đến trước, một đoàn bác sĩ cũng vội vàng chạy đến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhóm người giúp Kiều Nhan làm một loạt kiểm tra, cuối cùng đưa ra kết luận sức khỏe sản phụ bình thường, mọi việc hết sức thuận lợi, không có ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ. Trong thời gian ở cữ chăm sóc bản thân thật tốt, sức khỏe sẽ dần trở lại như trước.

Triệu Quân Khiêm lúc này mới triệt để yên tâm, tinh thần căng thẳng gần nửa ngày cuối cùng cũng buông xuống.

Kiều Nhan cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn xuống cái bụng đã xẹp xuống, nghĩ nghe nói phụ nữ chăm sóc tốt sau sinh sẽ phục hồi rất nhanh, đối thân thể cũng tốt, chờ xuất viện trở về nhà cô sẽ suy nghĩ đến phương diện này, phụ nữ đối với bạn thân mình tốt một chút là chuyện nên làm.

Thời điểm Kiều Nhan miên man suy nghĩ, bé con đã được bác gái dày dặn kinh nghiệm ôm tới.

Triệu Quân Khiêm nhìn tới thằng nhóc mới sinh chưa được bao nhiêu, tuy rằng trên gương mặt nghiêm cẩn của anh bộ dạng tương đối ghét bỏ, nhưng động tác vẫn vững vàng cẩn thận từng li từng tí ôm lấy bảo bảo mềm nhũn đưa qua cho cô xem.

“Thật xấu.” Kiều Nhan nhìn một chút yên lặng phun ra hai chữ này, không đợi Triệu Quân Khiêm có phản ứng gì, một giây sau chính cô đã cười xì một tiếng.

“Ha ha ha, thật giống khỉ con da đỏ”

Kiều Nhan cười chảy cả nước mắt, nửa người dưới thoáng rung ẩn ẩn đau, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, cô vừa thấy được khỉ con mềm mềm da đỏ vẫn còn đang ngủ say.

“Đây là con của chúng ta.” Không phải cái gì mà khỉ con da đỏ.

Lời nói của anh vô cùng trịnh trọng, trong giọng nói nghiêm túc dễ dàng có thể nghe ra.

Lúc này, lão phu nhân vừa đẩy cửa đi vào, nghe được câu chuyện của hai vợ chồng cũng cười híp mắt.

Mẹ Triệu giải thích, trẻ con mới sinh ra đều như vậy, giống như Triệu Quân Khiêm ngày trước cũng chỉ là thằng bé xấu xí đỏ hỏn, trưởng thành mới có bộ dạng này, cho nên cục cưng tuyệt đối không xấu, lớn một chút sẽ rất đẹp trai.

Đi phía sau bà còn có một bác gái, trong tay bà xách một cái nồi giữ ấm, bên trong là nước đường trứng gà mà lão phu nhân cố ý vì con dâu chuẩn bị, còn có canh gà cho sản phụ uống.

Lão phu nhân đối với cháu nội mới ra đời cũng rất âu yếm, Triệu Quân Khiêm thuận thế ôm bé con giao cho bà, chính mình tiếp nhận công việc của bác gái, cầm bát canh đút cho cô.

Kiều Nhan thụ sủng nhược kinh, cô vốn định ngồi dậy tự mình uống, kết quả bị Triệu Quân Khiêm ấn trở về trên giường, sau đó bị anh từng miếng từng miếng uy hiếp uống no cả bụng.

Nước đường trứng gà hay canh gà đều rất dễ uống, dòng nước ấm áp trực tiếp theo thực quản đi vào dạ dày sau đó làm ấm toàn thân.

“Ăn nhiều một chút, ăn no cơ thể mới nhanh khỏe, phụ nữ sau khi sinh con sức khỏe rất yếu…” Lão phu nhân ở bên cạnh một bên dụ dỗ cháu nhỏ, một bên từ ái cười nói.

Kiều Nhan ngoan ngoãn gật đầu, vốn dĩ cô đã no bảy phần, nhưng sau đó vẫn đem nốt số canh còn lại nuốt xuống bụng.

Bé con sau khi mọi người xem xong liền bị ôm trở về phòng giữ ấm, lão phu nhân cũng ngóng theo đi qua, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Kiều Nhan cùng Triệu Quân Khiêm.

Sau khi ăn xong, gương mặt tái nhợt của Kiều Nhan rốt cuộc có chút huyết sắc, không còn bộ dáng suy nhược giống như vừa lúc sinh xong thật khiến người khác đau lòng.

Triệu Quân Khiêm đỡ cô nằm xuống, động tác vô cùng cẩn thận cùng ôn nhu, bất tri bất giác liền tản ra mị lực của người đàn ông thành thục.

Anh mắt của Kiều Nhan kìm lòng không được bị anh hấp dẫn, sau đó chợt nhớ tới một việc “Triệu Quân Khiêm, anh đã đặt tên cho con chưa?”

Lấy suy nghĩ của cô, cho dù là tên thật hay nhũ danh, tóm lại trước tiên vẫn nên suy nghĩ trước, nếu không cục cưng vẫn không có tên gọi rõ ràng, người khác không biết còn tưởng trong nhà có thêm một Bảo Bảo khác.

Dù sao, hiện tại Triệu Cảnh Bảo đã sửa lại tên mình, nhưng cái tên trước đó cũng đã gọi thành thói quen, cho nên Bảo Bảo cũng giống như tên nhũ danh của thằng bé, tốt nhất vẫn không nên dùng dến.

Cô không hi vọng, đứa bé mình vất vả sinh ra lại vì một cái tên mà phải sống dưới bóng của một người khác, bé con đối với cô mà nói chính là độc nhất vô nhị.

Triệu Quân Khiêm nghe được câu nói của cô động tác có chút dừng lại, thần sắc tại có có hơi ảo não.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh chỉ lo đến sức khỏe của cô, cũng vì để bớt chút lo lắng mà tập trung xử lý một chút chuyện của công ty, trên thực tế vẫn còn chưa kịp nghĩ đến chuyện này.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, anh không thể không đưa ra câu trả lời, không thì cô sẽ nghĩ anh là một người ba không quan tâm con mình.

Sự thật cũng là như thế, anh rất để ý đến cô, về phần đứa con, có thể bình an sinh ra, anh đã đủ yên tâm rồi, hiện tại tạm thời lực chú ý không đặt lên người tiểu gia hỏa mới xuất hiện này.

Triệu Quân Khiêm thần sắc hơi thay đổi, trong đầu chợt lóe ra một chút phức tạp, nhưng tất cả đều bị anh giấu kín bên trong, không để cho Kiều Nhan phát hiện.

Mặc kệ nội tâm thế nào, ngoài mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh bày mưu tính kế, rất nhanh đã nghĩ ra được một cái tên thích hợp làm nhũ danh cho cục cưng, giống như anh đã sớm đặt tâm tư suy nghĩ xong.

“An An, nhũ danh gọi là An An đi, tên gọi lấy Cảnh làm tên lót, nên gọi là Triệu Cảnh An.”

Kiều Nhan nghe được lời này chép miệng nghĩ một chút, cảm giác cũng không tệ lắm.

Triệu Cảnh An, cả đời an nhàn, khỏe mạnh, mặc dù tên so với hai người kia không đủ uy vũ khí phách, nhưng bình an đơn giản chính là phúc, không cần xưng hô hoa hòe lòe loẹt cái gì.

Kiều Nhan gật gật đầu, xác nhận cái tên này.

Triệu Quân Khiêm nhếch môi cười, sau nói hai ba câu liền đem đề tài trở về hai vợ chồng, không để cô chú ý đến cục cưng hơn anh.

Năm ngày sau, Kiều Nhan bị lão phu nhân cho người bọc kín mít, theo bệnh viện trở về trang viên.

Một tháng sau đó, cô vẫn ở trong trang viên ở cữ.

Mẹ Triệu cũng biết việc này, tùy thời điểm mời tới không ít giáo viên hỗ trợ cô, giáo viên thể dục, dinh dưỡng, điều trị hậu sản, cái gì cần có đều có.

Kiều Nhan cũng đang có ý đó, đương nhiên cô sẽ không phụ lòng của mẹ Triệu, vô cùng vui vẻ chấn nhận.

Bên phía cục cưng cũng có bảo mẫu chăm sóc, hơn nữa cô cùng mẹ Triệu cũng vô cùng quan tâm bé con, căn bản không có cơ hội bỏ sót nó.

Mỗi ngày cô đều ôm con dạy dỗ bồi dưỡng tỉnh cảm, trên thực tế cô cũng không phải làm chuyện gì khác.

Trong một tháng này chính là thời gian cô bận rộn rèn luyện, nhất thời không rảnh chú ý đến những thứ khác, ngay cả Triệu Quân Khiêm để lộ chuyện muốn tặng cô một sự ngạc nhiên trong ngày lễ tròn tháng của cục cưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Cùng lúc đó, Triệu Quân Khiêm cũng không nhàn rỗi, trừ việc công tác như ngày thường, anh còn phải chú ý sinh hoạt của vợ mình, còn cả lễ trăng tròn của con trai, và một việc quan trọng khác đấy chính là hồ sơ về chuyện của anh trai.

Lúc này anh đang ở trong văn phòng yên lặng nhìn ảnh chụp của bảo bối với vợ mình thì thư ký Lý gõ cửa đi vào.

“Sếp, thân thế của Cảnh Bảo thiếu gia đã tra ra được.” Lý Bí Thư vào cửa cung kính đem tư liệu đưa lên, thuận mắt liếc vào di động của ông chủ đặt trên mặt bàn, trên màn hình còn đang xuất hiện ảnh chụp của phu nhân cùng tiểu bảo bảo.

Ánh mắt thư ký Lý không khỏi giật giật, không nghĩ đến ông chủ luôn luôn nghiêm cẩn, hạn chế làm việc riêng của mình cũng có lúc công tác không tập trung làm việc.

Chậc chậc, đúng là lão nam nhân kết hôn sinh con liền sẽ thay đổi, kiên cường đến mấy cũng cam tâm tình nguyện bị quấn vào cuộn chỉ mềm mại.

Triệu Quân Khiêm mặc kệ nội tâm thư ký Lý đang oán thầm thế nào, anh cầm lấy tư liệu điều tra, vừa mở ra đã liền nhíu mày.

Hiện nay thằng bé đã đổi tên thành Triệu Cảnh Bảo, tên cũ Hứa Bảo Bảo thân thế nói đơn giản cũng đơn giản, ít nhất nó cùng Triệu đại thiếu đã qua đời không có quan hệ, tuy rằng trên pháp luật bọn họ có quan hệ máu mủ.

Mà nói phức tạp cũng có chút phức tạp, thậm chí còn liên lụy đến Triệu Cảnh Hàn.

Sau khi đọc kết quả điều tra, Triệu Cảnh Bảo trên lý thuyết hẳn nên là anh em cùng tuổi.

Chỉ là quá trình làm thụ tinh diễn ra sau này, trải qua mười tháng được sinh ra.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nói ngắn gọn, Triệu Cảnh Hàn cùng Triệu Cảnh Bảo hai đứa trẻ đều sinh ra từ ống nghiệm. Năm đó, đóa bạch liên hoa trước khi bỏ trốn đã trộm t1nh trùng của Triệu đại thiếu tự mình tìm kết khoa học kỹ thuật.

Chẳng qua Triệu Cảnh Hàn là người may mắn, lúc ấy đã được lựa chọn sinh ra, cùng đóa bạch liên hoa kia trở về đòi lại lợi ích.

Đáng tiếc Triệu đại thiếu không đồng ý hôn sự, cũng không cho rằng tình yêu tồn tại, càng đừng nói đến chuyện cô ta bức hôn, cánh cửa Triệu gia không phải để cô ta dễ dàng bước chân vào.

Cho nên sau này mới xuất hiện sự cố tai nạn xe cộ, Triệu đại thiếu cùng đóa bạch liên hoa kia thật sự đã chết, không có khả năng còn sống, sự kỳ vọng của lão phu nhân xem như là công dã tràng.

Mà Triệu Cảnh Bảo chính là phôi thai dự bị bị lưu lạc ở bệnh viện, sau nhiều năm ngoài ý muốn lại được người khác mang thai, sau khi sinh ra phát hiện không phải đứa bé mình muốn liền từ bỏ, cơ duyên thế nào lại được Hứa Nhã Nhã nhặt được.

Thư ký Lý nhìn đến những kết quả này cảm giác không biết nên nói gì. Triệu Quân Khiêm lật đến trang cuối cùng rốt cuộc cũng giãn mày, thần sắc tự nhiên giống như vừa đọc qua một xấp văn kiện.

“Sếp, bên phía lão phu nhân vẫn đang thúc giục hỏi rõ sự việc, ngài xem?”Thư ký Lý thử nhắc nhở.

Triệu Quân Khiêm vẫy tay, quyết định gạt mẹ Triệu, trước không để cho bà biết, bởi vì có đôi khi ôm một tia hi vọng so với việc mất hết hi vọng vẫn tốt hơn rất nhiều.

Sự việc đã điều tra xong, Triệu Quân Khiêm  tính toán buổi tối trở về cùng bà xã nói chuyện một chút, cái khác anh không để ý, cuối cùng lại nhớ đến cái gì, anh hỏi đến tung tích gần đây của Triệu Cảnh Hàn.

Thư Ký Lý nâng gọng kính mắt, báo cho ông chủ nhà mình biết, Triệu Cảnh Hàn trước mắt không ở trong nước, cậu ta đã đi Mỹ.

“Đi Mỹ? Tôi nhớ người trong lòng Hứa Nhã Nhã kia cùng tình nhân của cô ta cũng đi Mỹ, nó đến đó để điều tra chân tướng hay vẫn đi gặp tình nhân?”

Triệu Quân Khiêm khuôn mặt thâm trầm, theo quy luật gõ gõ lên bàn làm việc, giọng nói ngay thẳng lại khinh thường, cuối cùng lạnh giọng phân phó.

“Đem chân tướng chuyển phát cho nó một phần, để cho nó đừng lãng phí thời gian tra xét, lập tức về nước chuẩn bị, tham gia bữa tiệc trăng tròn của em trai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi