Tại phủ Định Quốc Công.
Trừ bỏ vài người biết chuyện, khi hạ nhân phủ Định Quốc Công nhìn thấy cái bụng nhô ra của phu nhân Quốc Công đi lại, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt bị kinh sợ.
không phải phu nhân đã ăn trúng thức ăn có bỏ Hoa Vô Tử sao?
Chẳng lẽ là bọn họ hoa mắt?
Bọn hạ nhân sôi nổi dụi mắt, cuối cùng thừa nhận một sự thật, nghĩ đến Trần Thái y luôn luôn tới cửa, sợ là phu nhân Quốc Công của bọn họ đã sớm mang thai, chỉ là ẩn giấu đi.
"Ông trời có mắt, Quốc Công Gia có hậu, chúng ta có tiểu chủ nhân." một cái nào đấy lính già tuổi khá lớn tuổi mù một con mắt lệ nóng doanh tròng, kích động cả người run run.
hắn là lính già tuổi trẻ đã từng đi theo Định Quốc Công lên chiến trường giết địch, đối với Định Quốc Công trung thành và tận tâm, vẫn liên tục lo lắng Định Quốc Công phục vụ quên mình kiếm được tước vị nhưng không giữ được.
hiện tại tốt lắm, rốt cục không cần lo lắng nữa.
Trừ cái người lính già này, còn lại là hạ nhân đã đi theo Định Quốc Công ăn nằm trên chiến trường tất cả đều vui mừng nhướng mày, hưng phấn kích động, toàn bộ phủ Định Quốc Công một mảnh vui sướng.
Tạ Cảnh Dực khiếp sợ nhìn cả người tản ra thiên chức làm mẹ Khương Nịnh Bảo, trong lòng mùi vị khôn kể, môi mỏng giật giật, cuối cùng hóa thành một câu: "Chúc mừng mẫu thân!"
Khương Nịnh Bảo mỉm cười, khuôn mặt tròn trịa trở nên ôn nhu, cảm thụ được động tĩnh trong bụng truyền ra, trong lòng một mảnh mềm mại, đối với con nuôi Tạ Cảnh Dực khó có thêm vài phần quan tâm.
"Cảnh Dực, nghe nói ngươi gần đây bề bộn nhiều việc, nhưng bận rộn đi nữa cũng phải chú ý thân thể, ngươi còn trẻ, Dương Thư Thanh đã chuẩn bị gả cho Tần vương, ngươi cũng nên lo lắng mình một chút chung thân đại sự ."
"Về chuyện chung thân đại sự của ngươi, Tạ Nhị phu nhân gởi thư cùng ta đề cập qua vài lần, ngươi cũng để ý một chút."
Gần đây vẫn liên tục không thấy bóng dáng Tạ Cảnh Dực, nếu không như vậy thì lúc bụng của nàng vừa tựa như thổi khí cầu, Tạ Cảnh Dực đã phát hiện rồi.
Tạ Cảnh Dực im lặng.
hắn mấy ngày nay vẫn liên tục tránh cùng Khương Nịnh Bảo gặp mặt, chính là muốn người trong mộng cùng ngoài mộng tách ra, càng là như thế, hắn càng là quên không được hạnh phúc trong mộng người kia cùng hắn là như thế nào.
sự thật cùng cảnh trong mơ lặp lại dây dưa, Tạ Cảnh Dực đối với Khương Nịnh Bảo phát sinh biến hóa cảm tình, hắn cũng không muốn cố sức ngăn cản.
Khương Nịnh Bảo là do hắn buông tay, nhưng hắn hối hận.
Đáng tiếc hối hận thì đã muộn.
hắn chỉ muốn yên lặng nuốt xuống phần quả đắng này.
Nghe được vị hôn thê trước kia lại thúc giục hắn cưới vợ, tim của hắn hơi hơi đau nhói một chút.
không biết được nội tâm Tạ Cảnh Dực đang mãnh liệt gào thét, Khương Nịnh Bảo khóe miệng giật mộtcái, Tạ Cảnh Dực im lặng là từ chối sao, nhưng nàng không ngại, chỉ là Tạ Nhị phu nhân gây phiền lần nữa, Khương Nịnh Bảo chỉ là lại đề xuất.
"Ngươi đi về trước suy nghĩ thật kỹ một chút."
Khương Nịnh Bảo ý bảo Tạ Cảnh Dực rời đi, nàng đi lại nhiều để rèn luyện thân thể, thân thể của nàng tốt, nhưng lâu không vận động, sau này lâm bồn sẽ nếm mùi đau khổ.
Lời này là Trần Thái y nói.
Khương Nịnh Bảo vẫn liên tục nhớ ở trong lòng mà hành động.
Tạ Cảnh Dực hành lễ xoay người rời khỏi chủ viện.
Tạ Cảnh Dực vừa ly khai, Khương Nịnh Bảo bắt đầu ở trong sân đi tới đi lui, bụng tuy lớn, nhưng khôngcó lớn đến dọa người, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lại khẩn trương vội vã nhìn chăm chú.
Khương Nịnh Bảo buồn cười nhìn các nàng liếc mắt một cái.
không khí vào cuối thu dễ chịu, thời tiết chuyển lạnh.
Khương Nịnh Bảo đi qua đi lại vài vòng đều không có ra mồ hôi rịn, cả người thần thái sáng láng, nhìn nàng có bầu năm tháng nhưng vẫn không có nôn nghén, mỗi ngày ăn ngủ rất tốt.
Ngay cả Trần Thái y đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử mang thai song thai tình trạng tốt như vậy.
Chờ Khương Nịnh Bảo ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Tạ lão phu nhân đã tới, bà nhìn thấy con dâu bụng thậtto, cười híp mắt lại, bà gần đây làm thiệt nhiều đồ lót, chờ cho cháu trai ngoan sinh ra, là có thể mặc được đồ lót bà làm ra.
"Mẫu thân, tại sao ngài lại tới nữa?" Khương Nịnh Bảo đang uống nước canh bổ dưỡng Hoàng ma ma bưng lại, nhìn Tạ lão phu nhân lại đây, trên mặt không còn lời gì để nói.
Mấy ngày này, Tạ lão phu nhân mỗi ngày đều đến chủ viện vài lần.
"Ta sang đây xem cháu ngoan của ta, Nịnh Bảo, cháu ngoan có náo loạn với con không?" ánh mắt Tạ lão phu nhân nhìn xuống bụng Khương Nịnh Bảo, cười híp mắt nói.
Khương Nịnh Bảo: "... không có, đứa nhỏ thật ngoan."
Tạ lão phu nhân có chút mâu thuẫn, hai đứa cháu không làm khó, trong lòng bà không nỡ, nhưng nếu chúng nó làm loạn, bà lại lo lắng Nịnh Bảo chịu không nổi.
"Nịnh Bảo, chuyện con mang thai đã không gạt được, vừa truyền ra sợ là muốn không được an bình." Tạ lão phu nhân trên mặt tràn đầy rối rắm, Nịnh Bảo mang thai là chuyện tốt, vấn đề là Nịnh Bảo đãtừng ăn qua đồ ăn có bỏ Hoa Vô Tử.
Bà vốn là giấu được ngày nào hay ngày đó, hiện tại giấu không nổi nữa, có bầu năm tháng bụng cứ như vậy lớn, nghe nói song thai bình thường rất dễ dàng sinh non, cũng nguy hiểm hơn.
Phụ nữ có thai cảm xúc hay thay đổi.
Tạ lão phu nhân không muốn bên ngoài hỗn loạn dồn dập ảnh hưởng đến Nịnh Bảo dưỡng thai.
"Mẫu thân, không sao đâu, có thể giấu giếm được năm tháng là rất khá." Khương Nịnh Bảo không thèm để ý chút nào nói, Dương Thư Thanh đã gả cho Tần vương, phủ Định Quốc Công rất an toàn.
Người tới cửa cầu kiến, nàng có thể dùng lí do dưỡng thai mà cự tuyệt.
Tạ lão phu nhân: "..."
Nhìn thái độ của Nịnh Bảo, bà là lo lắng vô ích, cũng là Nịnh Bảo tâm thái một mực rất tốt, nghĩ đến lúc trước nàng buông lời muốn gả cho con trai bà, dẫn tới không ít tin đồn, Nịnh Bảo đều không có để ý.
Hai ngày này trong phủ mẹ chồng nàng dâu đang tán gẫu, bên ngoài kinh thành lại gió nổi mây phun.
Tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai năm tháng truyền ra ngoài, oanh động toàn bộ kinh thành, mộtngười từng ăn trúng thức ăn thả Hoa Vô Tử mang thai, chẳng phải là nói Hoa Vô Tử có thuốc giải?
Còn có người không tin, nói là tin tức giả.
Người ở Thái y viện nhớ lại Trần Thái y thường xuyên đi Định Quốc Công xem chẩn, vội vàng hỏi chuyện phu nhân Định Quốc Công mang thai thiệt hay giả, Trần Thái y không có giấu diếm, đem Khương Nịnh Bảo mang thai song thai chuyện lộ ra.
Có lời Trần thái y nói ra như chuỳ đá giáng xuống, chuyện Khương Nịnh Bảo mang thai chiếm được xác nhận.
Trong lúc nhất thời, các võ tướng sôi nổi chúc mừng Định Quốc Công, Càn Nguyên đế cũng quang minh chính đại để cho hoàng hậu đưa một phần hạ lễ đến phủ Định Quốc Công, quý phi Phó Uyển Ninh là bạn bè tốt với Khương Nịnh Bảo cũng không có quên.
Nữ quyến tiến đến phủ Định Quốc Công chúc mừng nối liền không dứt.
Có một số người là vì chuyện Hoa Vô Tử, Tạ lão phu nhân nói việc này có thể hỏi Trần Thái y, đại đa số nữ quyến đều thấy được Khương Nịnh Bảo tròn trịa.
Người người đều tán dương Khương Nịnh Bảo có phúc.
Khương Nịnh Bảo cười đáp lễ, cả người lộ ra hài hòa, chỉ là giữa trán ẩn ẩn lộ ra thần sắc mệt mỏi, người tới đều là rất có ánh mắt, sau khi nhìn đến Khương Nịnh Bảo, sôi nổi chỉ uống một ngụm trà liền rời đi.
Đại cữu mợ đỡ người đi đến nội thất, lo lắng nói: "Nịnh Bảo, thân thể ngươi không tiện, phải cùng lão phu nhân nói một tiếng, không cần đến chào hỏi khách khứa, cẩn thận mệt chết mình."
Khương Nịnh Bảo thân mật câu lấy cánh tay đại cữu mợ, cười khẽ cười: "không trở ngại, ta kỳ thật mộtchút không phiền lụy, vừa mới ta là cố ý giả vờ."
Đại cữu mợ vừa bực mình vừa buồn cười điểm hạ mũi nàng: "Ngươi nha, thật là một quỷ linh tinh."
Trong lòng lại buông xuống lo lắng.
cô cháu ngoại này của bà là người có chủ ý.
thật sự là lo lắng vô ích.
Nữ nhân gả đến phu gia, có con nối dòng, coi như là chân chính đứng vững vàng gót chân.
Khương gia
Khương lão phu nhân thần sắc nhàn nhạt ngồi ở ghế trên, Hồng Hạnh bên cạnh lại không dám thở mạnh một cái.
"Mẫu thân, không phải nói Tứ nha đầu trúng Hoa Vô Tử, đời này đều không thể sinh dục sao?" Khương Đông Minh vừa nghe đến tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai, toàn bộ đều tức điên, nổi giận đùng đùng đến chủ viện chất vấn.
Lúc trước cũng là bởi vì chuyện Trương thị làm ra sự việc Hoa Vô Tử, làm cho phủ Trường Ninh Bá không có, chức quan của hắn cũng mất, thành ra nhà quyền quý chỉ cần tuỳ tiện một cước dẫm đạp ông mà thôi..
Chênh lệch lớn như vậy làm Khương Đông Minh chán chường hơn hai tháng, hiện tại vừa phấn chấn lên, tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai lại đưa hắn vào vực sâu.
Phủ Trường Ninh Bá thành một truyện cười, nha đầu chết tiệt kia lại phong quang vô hạn.
Khương Cẩn còn thi đậu cử nhân.
Chi thứ hai là thật đi lên.
Khương Đông Minh không thể nhận kết quả này.
"Đông Minh, ngươi trước yên tĩnh một chút, Trần Thái y không phải nói Hoa Vô Từ có giải dược sao, chỉ là chúng ta không biết thôi, việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng làm ẩu, Khương gia đã trải qua không còn vẫy vùng nổi."
Khương lão phu nhân nhịn không được cảnh cáo một câu, khẩu khí này bà ta nhất định phải nuốt xuống, cháu trai cháu gái của muội muội từng người một so ra có tiền đồ, trong nội tâm bà ta khó mà chấp nhận được, nói không có ghen ghét là giả.
Khương Đông Minh trên trán gân xanh nhảy dựng, môi không ngừng run run, cuối cùng cứng rắn nói: "Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm loạn."
Lúc này không giống ngày xưa, Khương gia bọn họ cần nhìn sắc mặt Tứ nha đầu làm việc.
nói xong, Khương Đông Minh sắc mặt mang chút chán nản rời đi viện tử lão phu nhân.
Khương lão phu nhân cười khổ than một tiếng, nhìn thoáng qua Hồng Hạnh bên cạnh, xoa nhẹ mi tâm, phân phó: "Hồng Hạnh, ngươi đi khố phòng của ta chọn một phần hậu lễ đưa đi phủ Định Quốc Công."
Càng là lúc này, càng là không thể để cho người chê cười.
Chỉ cần Tứ nha đầu nguyện ý che chở Khương gia, Khương gia ở kinh thành liền sẽ không bị quyền quý khác ức hiếp..
Phủ Tần vương.
Những ngày này đường làm quan Dương Thư Thanh rộng mở, dã tâm bừng bừng giúp Tần vương mượn sức triều thần, thuận tiện cài vào cung Hiền tần chơi ngáng chân, thời gian phấn khích hứng thú vừa xuất hiện, ai ngờ lại đột nhiên lộ ra ngoài tin tức Khương Nịnh Bảo mang thai năm tháng.
Cẩn thận tính toán, đây không phải là sau đại hôn một tháng liền mang bầu sao?
Dương Thư Thanh tức thiếu chút nữa hộc máu, nhớ ngày đó nàng ta còn làm ra thai giả chuẩn bị hãm hại Khương Nịnh Bảo, ai ngờ người ta sớm mang thai, còn giấu giếm nghiêm nghiêm thực thực.
đã vậy còn may mắn mang bầu song thai.
Dương Thư Thanh ghen tị ánh mắt đều đỏ, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nói: "Này Khương Nịnh Bảo yểu yểu xìu xìu, vừa thấy vốn không có mệnh sinh con trai, thai này nhất định là con gái."
Thiến Dung cùng Thiến Bích trong lòng một trận bất đắc dĩ.
Tiểu thư mỗi lần nghe được tin tức tốt của phu nhân Quốc Công đều sẽ tức giận đến giơ chân, kỳ thậttiểu thư nay đã là sườn phi Tần vương, chờ tương lai Tần vương lên ngôi, tiểu thư chắc chắn phong quang vô hạn.
Làm gì cùng phu nhân Quốc Công mà nổi giận, không duyên cớ tự chọc tức mình.
Nhưng mà các nàng không dám khuyên.
"Tiểu thư, Vương gia luôn luôn tại ngài nơi này ngủ lại, nói không chừng ngài rất nhanh sẽ có con nối dòng của vương gia." Thiến Bích thận trọng nói.
Dương Thư Thanh nghe vậy sắc mặt giãn ra, giữa trán hiện lên một chút thần sắc kiêu ngạo.
Nàng ta đời trước từng có mang thai là con trai, đáng tiếc cuối cùng bị người ta hãm hại làm mất đi thai nhi đã thành hình con trai, có thể nghĩ, Dương Thư Thanh lúc ấy có bao nhiêu là hận.
Cả đời này, nàng ta dám chắc đứa bé đầu tiên cũng là con trai.
Lúc này Dương Thư Thanh vẫn còn không biết bởi vì chính mình tìm đường chết nên đời này đều khó có khả năng có con.