GẢ CHO HOÀNG TỬ DỄ DÀNG SAO

“Mẹ, còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?” Tiền Lạc Cẩn đã không nhớ nổi lần thứ mấy mình hỏi vấn đề này rồi.

Tiền phu nhân ngồi chung xe đang ở đối diện nhắm mắt dưỡng thần, thật ra dương dương tự đắc: “Sắp rồi, con nhịn thêm chút nữa đi.”

Tiền Lạc Cẩn mất hứng bĩu môi, xuyên thành người có tiền thì sao, cổ đại không có máy bay không có đường sắt cao tốc, nên có tiền chăng nữa cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa mất mấy ngày, xóc nảy muốn nát cả mông.

Lần này Tiền Lạc Cẩn theo Tiền phu nhân tới nhà ngoại tổ ở Đô Trung, mấy xe hành lý lớn đi theo, xem ra phải ở thời gian dài. Chẳng biết Tiền tiểu thư chân chính trước đây từng đến Đô Trung chưa, bởi từ sau khi Tiền Lạc Cẩn xuyên vào thân thể này thì chưa từng rời khỏi quê hương Vệ Lăng, cũng may thân thể này chỉ là một đứa bé năm tuổi, không nhớ là chuyện bình thường.

Nhớ lại ngày đầu tiên xuyên tới nơi này, khi Tiền Lạc Cẩn choáng váng tỉnh lại trong cơn hôn mê, bỏ qua tiếng kêu khóc lóc xung quanh, cố gắng dùng tầm mắt lờ mờ của mình quan sát cách bài trí của căn nhà, bàn ghế giường tủ toàn là gỗ lê thơm, hoa văn điêu khắc rườm rà, trên bàn là bát hương lung linh kim điêu ngọc mài đang đốt hương an thần. Có lẽ sợ xung đột với mùi hương ấy, nên trong bình hoa phỉ thúy bên cạnh không cắm hoa, lại nhìn về phía bàn trang điểm, Tiền Lạc Cẩn yếu ớt chẳng hiểu sao có sức lực trợn to mắt. Trên bàn trang điểm này đặt một hộp bách bảo trang to lớn, bề ngoài còn khảm vô số bảo thạch xanh đỏ. A di đà phật, gia đình này giàu ghê, cuộc sống hưởng phúc tới rồi!

“Con gái ơi!” Một giọng nam thô khàn kéo mạch suy nghĩ của Tiền Lạc Cẩn trở về, nam nhân này đặc biệt nổi bật, giống như… giống như một củ khoai tây sinh trưởng trong vạn hoa.

Củ khoai tây này là cha nàng.

Căn cứ vào di truyền học, Tiền Lạc Cẩn cảm thấy lo lắng cho tướng mạo của mình, thời đại này không có phẫu thuật thẩm mỹ, có tiền cũng vô dụng!

“Gương!” Tiền Lạc Cẩn vén chăn xuống giường, nha hoàn ở bên cạnh cơ trí nhanh chóng lấy gương đồng nhỏ cho Tiền Lạc Cẩn, trong gương chiếu ra gương mặt tròn nhỏ núc ních của bé gái, ngũ quan mang theo vẻ ngây thơ, đáng yêu, nhất là đôi mắt to long lanh, vừa nhìn đã thích. May quá, toàn thân trên dưới không có chút nào giống người cha hờ này… Đợi đã, căn cứ theo di truyền học, không lẽ là con nuôi?

“Lạc Cẩn… đáng thương của ta…” Một phụ nhân đoan trang có dáng người mảnh khảnh một tay lau nước mắt, còn tay kia kéo tay Tiền Lạc Cẩn, “Con của ta… con còn chỗ nào khó chịu không?”

Vị phụ nhân này là Tiền phu nhân hiện tại đang ngồi đối diện nàng, bà là một mỹ nhân trăm phần trăm, quan trọng hơn là bà còn hùng hồn di truyền khuôn mặt đẹp ấy cho Tiền Lạc Cẩn, có Tiền phu nhân – người mẹ ruột xinh đẹp với gen trội, Tiền Lạc Cẩn hạnh phúc cũng cảm kích.

“Mẫu thân, Đô Trung chắc chắn rất náo nhiệt đúng không?” Tiền Lạc Cẩn tràn đầy mong đợi hỏi, hai năm qua ở quê nhà Vệ Lăng, nàng sống nghẹn khuất lắm. Vệ Lăng là một địa phương nhỏ, tuy xuyên thành bạch phú mỹ, nhưng có tiền mà chẳng có chỗ tiêu, ngươi nói xem có tức không chứ!

Ngón trỏ của Tiền phu nhân búng lên ót nàng một cái: “Con bé này, Đô Trung không thể so với Vệ Lăng của con, nơi đó là dưới chân thiên tử, bao nhiêu hoàng thân quốc thích ở đấy, đến rồi con tuyệt đối phải tuân thủ phép tắc, đừng làm ta mất mặt, biết chưa?”

“Vâng vâng vâng, con nhất định nghe lời, theo mẹ theo cữu mẫu học phép tắc cho giỏi, làm một tiểu thư khuê các.”

“Con bé này, nói được thì phải làm được nha.”

Ngoại tổ của Tiền Lạc Cẩn đâu phải là bách tình bình thường trong ngõ hẻm, mà là Trấn quốc công Tạ Hạng, công thần năm đó đi theo tiên đế thời loạn lạc đăng cơ. Sau khi tiên đế định ra đại nghiệp đã sắc phong ba vị phụ quốc công khanh, Tạ Hạng là một trong tam công. Tuy vì con nối dõi đơn bạc và đế vị thay đổi, ân sủng của Tạ gia cũng thua năm đó, song Trấn quốc công vẫn là Trấn quốc công, phủ Trấn quốc công vẫn là phủ Trấn quốc công.

Một đội móng ngựa lộc cộc tiến vào Đô Trung, Tiền Lạc Cẩn định vén rèm lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, bàn tay nhỏ nắm rèm bị Tiền phu nhân đánh một cái: “Đã quên những lời đã hứa với mẹ rồi hả? Tuân thủ quy củ.”

Tiền Lạc Cẩn bĩu môi, dán mặt lên thùng xe, nghe âm thanh rộn ràng bên ngoài. Hoàng thành Đô Trung, dưới chân thiên tử, nàng chợt có cảm giác căng thẳng như dân quê lần đầu lên thành phố.

Mức độ căng thẳng của bọn hạ nhân bên phủ Trấn quốc công cũng không kém Tiền Lạc Cẩn, đại nha hoàn Bảo Bình hết lần này tới lần khác cứ kiểm tra gian viện đã chuẩn bị cho cô nãi nãi còn sơ suất nào không, gian viện này là nơi Tiền phu nhân ở trước khi xuất giá, sau khi bà xuất giá cũng không cho người nào ở nữa. Khi Tiền phu nhân xuất giá, Bảo Bình còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ như in Tạ lão phu nhân thương yêu người con gái duy nhất này cỡ nào. Tiền phu nhân xa giá Vệ Lăng, mấy năm qua lần đầu trở về, Tạ phu nhân thân là tẩu tử tất nhiên không thể chậm trễ, sai nha hoàn đắc lực nhất – Bảo Bình một ngày kiểm tra ba lần, rất sợ sẽ xảy ra sơ suất gì làm lão thái quân không vui.

“Tới rồi tới rồi! Xe ngựa của cô nãi nãi vào Đô Trung rồi!” Gã sai vặt đã trông chừng ở cửa thành từ sáng sớm vội vàng chạy về báo tin.

Tạ lão thái quân luôn miệng đọc “con của ta con của ta” muốn đích thân ra cổng đón, song Tạ đại gia và Tạ phu nhân vội vàng ngăn lại, Tạ phu nhân vội vàng nói: “Mẫu thân, tuyệt đối không được, Thục Mẫn thấy sẽ lo lắng, con dâu và phu quân đứng ngay cổng đón được rồi.” Vừa dứt lời bà nhìn Tạ lão thái gia đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy lão thái gia gật đầu, mới cùng Tạ đại gia lui ra ngoài.

Buổi sáng mùa thu, gió Bắc thổi to, có chút se lạnh, Tạ phu nhân và Tạ đại gia khoác áo choàng trên người, mặt lại bị gió thổi đến độ ửng hồng, người qua đường thấy vậy lén hỏi người hầu Tạ phủ: “Khách quý từ đâu tới thế, cần cả lão gia phu nhân nhà ngươi đứng trong gió chờ?”

Người hầu ấy cũng cóng đến xoa tay: “Cô nãi nãi nhà ta, mấy năm trước gả tới Vệ Lăng, hôm nay trở về thăm thái gia và thái phu nhân nhà ta, ngươi có thể đi chỗ khác rồi, đừng cản xe ngựa của cô nãi nãi nhà ta.”

Lộc cộc lộc cộc, tiếng vó ngựa không ngừng, chừng mười chiếc xe lục tục đứng ngay cổng chính phủ Trấn quốc công, dù sao người mà Tiền phu nhân gả là nhà giàu số một Vệ Lăng, lễ nghi về thăm nhà tất nhiên không thể thiếu.

Xe ngựa vừa mới dừng lại, lập tức có hạ nhân dời ghế nhỏ tới, Tiền phu nhân dưới sự dìu đỡ của Phùng ma ma chậm rãi bước xuống, y phục đỏ thẫm càng tôn lên nét rực rỡ động lòng người của bà, suýt nữa nhìn không ra bà đã là mẫu thân có đứa con năm tuổi. Tiền Lạc Cẩn còn nhỏ, chân ngắn không với nổi ghế nhỏ, nhũ mẫu Hồ ma ma dứt khoát ôm nàng xuống.

“Thục Mẫn, Thục Mẫn ơi, muội trở về rồi.” Tạ phu nhân kéo tay Tiền phu nhân, hai mắt đong đầy nước mắt, cuộc đời như một vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng biểu diễn. Tạ phu nhân vào cửa chưa được một năm thì Tạ Thục Mẫn gả đến Vệ Lăng, nào có bao nhiêu tình cảm đáng nói.

Tiền phu nhân cũng đỏ mắt, không phải vì Tạ phu nhân, mà vì cánh cổng sơn đỏ quen thuộc của phủ Trấn quốc công, vì huynh trưởng đang xúc động nghẹn ngào.

Nha hoàn bên người Tạ phu nhân – Xảo Bình đúng lúc chen miệng vào: “Lão gia, phu nhân, cô nãi nãi, đi vào trước đi, lão phu nhân đang sốt ruột chờ đợi ạ.”

Tạ lão thái quân đã sớm đứng ngồi không yên đợi trong phòng, vừa thấy con gái nhiều năm không gặp trong vòng vây của một đám người, lúc này lại bất chấp uy nghiêm gì đó của tổ mẫu, bước nhanh mấy bước, cùng Tiền phu nhân ôm nhau khóc.

Trái lại Tạ lão thái gia vẫn ngồi an ổn, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hôn sự của Tạ Thục Mẫn mà Tạ lão thái quân oán hận ông không ít. Mùng hai năm nay, Tạ Thục Mẫn vẫn không trở về nhà thăm cha mẹ, Tạ lão thái quân lại luyên thuyên cằn nhằn mấy ngày, vừa khéo, hay tin Tạ Thục Mẫn muốn dẫn cháu ngoại trở về, lỗ tai của Tạ lão thái gia mới được thanh tĩnh.

Tạ lão thái quân và Tiền phu nhân khóc đến thương tâm, mọi người trong phòng đều khóc sướt mướt theo, một lúc lâu, Tạ phu nhân mới khuyên Tạ lão phu nhân trở về chủ vị. Tiền phu nhân nháy mắt, Hồ ma ma nắm tay Tiền Lạc Cẩn tiến lên trước, Tiền Lạc Cẩn dựa theo việc dạy dỗ trước đó quỳ trên mặt đất: “Lạc Cẩn thỉnh an ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.” Dứt lời nàng vững vàng dập đầu lạy ba cái.

“Đứa bé ngoan, mau tới cho ngoại tổ mẫu xem nào.”

Lỗ ma ma bên người Tạ lão thái quân tiến lên nâng Tiền Lạc Cẩn dậy, dẫn nàng đến bên người Tạ lão thái quân, bà đưa qua đưa lại khuôn mặt nhỏ núc ních của nàng, không nỡ buông tay. Tạ lão thái gia cũng muốn nhìn cháu gái của mình, đáng tiếc nha hoàn toàn đều do Tạ lão thái quân quản lý, không ai giúp ông hết, ông bèn đưa mắt ra hiệu cho bà mấy lần, nhưng bà đang hăng say xoa nắn gương mặt của Tiền Lạc Cẩn, cứ thế không thèm để ý ông.

Tạ lão thái quân hơi béo một tí, trên đầu đeo mạt ngạch[1] rất giống Phật Di Lặc, thoạt nhìn không nhạy bén lắm, rất giống cụ bà vì tẩm quất miễn phí mà bị dụ dỗ mua sản phẩm y tế mười nghìn tệ. Rốt cuộc Tạ lão thái quân có bị lừa hay không, vẫn là Tạ phu nhân – người con dâu này biết rõ. Cả đời Tạ lão thái gia đều dành cho đánh giặc, phơi đến đen ngòm như gà Châu Phi, ưu điểm chính là dáng người đẹp, dù tuổi đã cao nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

[1]Mạt ngạch: hay còn gọi là đai trán.

Mắt thấy Tạ lão thái quân sắp xoa mặt Tiền Lạc Cẩn đỏ lên, Lỗ ma ma thiện ý nhắc nhở: “Lão phu nhân, nên cho biểu tiểu thư chúng ta nhận biết người nhà ạ.”

“Đúng, ta hồ đồ quá.” Tạ lão thái quân tự mình kéo Tiền Lạc Cẩn, chỉ từng người một trong phòng cho nàng xem: “Đây là đại cữu và đại cữu mẫu của con.”

Đại cữu và đại cữu mẫu của Tiền Lạc Cẩn là phu thê Tạ đại gia, dung mạo của Tạ đại gia rất giống Tạ lão thái quân, không tính là xấu cũng tuyệt đối không tính là đẹp, tuy nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, nhưng dựa theo tướng mạo của Tạ đại gia, hòng thay đổi gen ắt hẳn phải đặt tướng mạo làm chuẩn mực để cưới vợ, nên ngoại hình của Tạ phu nhân không tồi, không thể nói là đại mỹ nhân, song ít ra dáng dấp đoan trang thanh tú. Nếu bà không đứng cạnh Tiền phu nhân – người có giá trị nhan sắc rất cao, thì trong lòng Tiền Lạc Cẩn sẽ chấm điểm cao hơn chút cho ngũ quan của Tạ phu nhân.

“Ta già rồi, chuyện trong nhà đều giao cho cữu mẫu con quản lý, con muốn ăn gì muốn chơi gì mặc gì thì cứ tìm cữu mẫu con.”

Tạ phu nhân mỉm cười cung kính lên tiếng đáp: “Mẫu thân yên tâm, con dâu đều ghi nhớ.”

“Con còn một nhị cữu nữa, sức khỏe không được tốt, nên không cho hắn tới.”

Tiền phu nhân lộ vẻ lo lắng: “Bệnh của Hằng Tâm nặng đến vậy ư? Chốc nữa con dẫn Lạc Cẩn đến thăm đệ ấy.”

Tạ lão thái quân gật đầu, lại căn dặn: “Dẫn theo Lạc Cẩn đừng ở lâu quá, tuổi con bé còn nhỏ, không chống được bệnh khí đâu.”

Con nối dõi của phủ Trấn quốc công đơn bạc, cũng chỉ có mấy người trưởng bối này, Tiền Lạc Cẩn đều gặp từng người một. Tạ lão thái quân vẫy tay với mấy đứa trẻ trong phòng, mấy đứa trẻ lập tức đi qua đứng thành hàng, bà lần lượt giới thiệu: “Đây là đại tỷ tỷ của con, Mộng Hoa, lớn hơn con bốn tuổi.”

Tiền Lạc Cẩn với tuổi tác hiện tại nhìn Tạ Mộng Hoa như đứa trẻ mẫu giáo nhìn học sinh tiểu học, cao hơn Tiền Lạc Cẩn một cái đầu. Trước khi tới, Tiền phu nhân từng nói qua với Tiền Lạc Cẩn về mấy đứa trẻ của phủ Trấn quốc công, giờ nàng chỉ cần đối chiếu thôi. Tạ Mộng Hoa là trưởng nữ của phủ Trấn quốc công, cũng là cô con gái đích xuất duy nhất của Tạ phu nhân, tuy ba tiểu thư của phủ Trấn quốc công đều ăn mặc gấm vóc, nhưng đồ trang sức có thể so ra cao thấp. Món Tạ Mộng Hoa dùng toàn là của hồi môn của Tạ phu nhân mang tới, cũng không phải do cửa hàng bạc tầm thường làm. Nhìn tướng mạo của Tạ Mộng Hoa, người thê tử này của Tạ lão gia cưới rất đáng, không có chút nào giống ông, cái gọi là cháu gái giống cô, Tạ Mộng Hoa phân nửa giống Tạ phu nhân, phân nửa giống Tiền phu nhân, ngũ quan đoan chính, lại có chút xinh đẹp.

“Đây là nhị tỷ tỷ của con, Mộng Dao, lớn hơn con một tuổi.”

Nếu nói lúc Tiền Lạc Cẩn thấy Tạ Mộng Hoa bèn nghĩ ‘đứa trẻ này xinh thật’, thì trong nháy mắt nàng thấy Tạ Mộng Dao, trong đầu chỉ có một câu: Trời đất ơi, đứa nhỏ này sắp thành tinh rồi! Đẹp gì đẹp thế! Khi Tiền phu nhân nhắc tới Tạ Mộng Dao cũng từng nói, bề ngoài Tạ Mộng Dao đều không thua thiệt gì tại Đô Trung, khi ấy Tiền Lạc Cẩn không coi ra gì, chỉ nghĩ mấy đứa trẻ đâu có phân chia xấu đẹp. Hôm nay gặp được Tạ Mộng Dao, Tiền Lạc Cẩn mới tin đứa trẻ này có sự xinh đẹp pha trộn giữa thiếu nữ và tiểu cô nương.

Thấy ánh mắt đờ đẫn của Tiền Lạc Cẩn, Tạ Mộng Dao lấy khăn tay che miệng khẽ cười, chỉ là một đứa nhỏ, nhưng nhất cử nhất động đều toát ra thần thái xinh đẹp dịu dàng.

Ai cũng nói lời của trẻ nhỏ không có cố kị, Tiền Lạc Cẩn thẳng thắn: “Nhị tỷ tỷ đẹp quá.”

Biểu hiện thẳng thắn của đứa nhỏ chọc những người lớn trong phòng cười haha, Tạ lão thái quân cũng cười: “Con dỗ nhị tỷ của con như vậy, nhị tỷ của con cũng không cho con kẹo, nào, đây là tam muội muội Mộng Hi, nhỏ hơn con một tuổi.”

Tạ Mộng Hi có tướng mạo bình thường của một tiểu cô nương nên có, ngượng ngùng thi lễ với Tiền Lạc Cẩn.

Ba vị tiểu thư của phủ Trấn quốc công đều gặp rồi, kế tiếp chính là màn kịch quan trọng, vị thiếu niên lên sân khấu tiếp theo là biểu ca của Tiền Lạc Cẩn, cũng là ma tinh mà cả phủ Trấn quốc công nghe tin đều sợ vỡ mật, tiểu thiếu gia đích xuất duy nhất – Tạ Tắc Nguyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi