GẢ CHO HOÀNG TỬ DỄ DÀNG SAO

Nếu lấy thân phận của lục hoàng tử tùy tiện yêu cầu dẫn Tiền Lạc Cẩn ra ngoài phủ, có lẽ Tạ gia cũng chẳng dám nói chữ ‘không’, nhưng đối với việc Lạc Cẩn luôn cố gắng duy trì hình tượng tiểu thư khuê các chắc chắn có ảnh hưởng không tốt, Lạc Cẩn kiên quyết phản đối: “Ngươi đâu phải không biết nữ nhân cổ đại xuất giá khó khăn cỡ nào, trừ phi ngươi đồng ý cưới ta, thì ta chẳng sợ gì nữa.”

Mộ Tòng Cẩm quả đoán quyết định: “Ta sẽ nghĩ cách khác.”

Mộ Tòng Cẩm lại nghĩ tới một người có thể giúp hắn một tay, người này xem như đường muội của hắn —— con gái của Hoài Ấp vương, Băng Tâm quận chúa. Lấy danh nghĩa quận chúa tìm Lạc Cẩn đồng hành, không chỉ không tổn hại danh tiếng của nàng, mà còn dát vàng lên mặt nàng. Song Băng Tâm quận chúa chưa từng gặp Tiền Lạc Cẩn, tại sao phải tìm Lạc Cẩn đồng hành? Việc này còn cần một khúc dạo đầu hoàn mỹ, để Băng Tâm quận chúa và Lạc Cẩn xảy ra tình tiết vừa gặp như đã quen thân.

Con chó săn Hoa Dật Văn có lương tâm nghề nghiệp, hắn về nhà ra vẻ đáng yêu với mẹ một hồi, giày vò Gia Dụ trưởng công chúa đòi bà dẫn Băng Tâm quận chúa theo bọn họ tới phủ Trấn quốc công, Gia Dụ trưởng công chúa nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng giống phu quân bà của Hoa Dật Văn, còn có gì chẳng đồng ý chứ?

Phụ thân của Băng Tâm quận chúa là Hoài Ấp vương, người nhà đều ở đất phong Hoài Ấp xa xôi, chỉ có một mình nàng bị đưa đến Đô Trung, có chút hàm ý là con tin, trên danh nghĩa do thái hậu nuôi dưỡng, nhưng thái hậu căn bản lười trông nom nàng, chỉ có Gia Dụ trưởng công chúa thấy nàng đáng thương, nên thường xuyên dẫn nàng về phủ công chúa. Dần dà nàng, Hoa Dật Văn và Mộ Tòng Cẩm – khách quen của phủ công chúa trở nên thân thiết.

Nhiệm vụ này, Băng Tâm quận chúa đâu cam tâm tình nguyện tiếp nhận, đứa trẻ ở độ tuổi này như nàng đã biết được bốn chữ ‘tranh giành tình cảm’, Tạ Tắc Nguyên có quan hệ tốt với Hoa Dật Văn thì thôi, vì Tạ Tắc Nguyên quen Hoa Dật Văn sớm hơn nàng, con người luôn phải nói thứ tự trước sau, mà Tiền Lạc Cẩn là ai chứ? Họ hàng xa không nói, lại tới trễ, còn muốn nàng giả vờ vừa gặp như đã thân với Tiền Lạc Cẩn? Không được, bé con chịu không nổi cục tức này.

Mộ Tòng Cẩm và Hoa Dật Văn hai người mỗi người một câu năn nỉ nàng, Băng Tâm quận chúa mềm lòng, ngoài miệng đồng ý, song trong lòng vẫn uất ức, nên khi nàng gặp Tiền Lạc Cẩn, vẻ mặt như đậu phụ thối, nhìn sao cũng không thích nổi Tiền Lạc Cẩn.

Đương nhiên ba tỷ muội Tạ gia cũng phải ra ngoài gặp quận chúa, bốn cô nương chơi với nhau ngược lại cũng không nhìn ra vì ai mà Băng Tâm quận chúa lại đen mặt. Tạ Mộng Hoa không coi trọng vị quận chúa này lắm, nói là con gái vương gia, ai cũng biết Hoài Ấp vương cha nàng đang có quan hệ không được tốt với đương kim thánh thượng, người một nhà trốn tại Hoài Ấp xa xôi, đẩy nàng vào cung làm con tin. Có điều bề ngoài vẫn phải cho nàng sự tôn quý của quận chúa.

Tạ Mộng Dao thì có chút tự ti nhạy cảm, cứ đa nghi rằng có phải vì thấy mình một thứ nữ mới mất hứng không? Vốn dĩ có tâm tư muốn lôi kéo quận chúa làm quen cũng phai nhạt, dù là quận chúa làm con tin cũng sẽ không kết bạn với một thứ nữ nhỉ!

Chỉ có mỗi Tạ Mộng Hi là không nghĩ do mình, quân tử thường bình thản vô tư, tiểu nhân thì hay buồn lo ưu sầu, rõ ràng nàng là một người bình thản vô tư mà.

Mộ Tòng Cẩm và Hoa Dật Văn đều đưa mắt ra hiệu cho Băng Tâm, Băng Tâm quận chúa rất mất hứng lườm một cái, đi tới kéo tay Tiền Lạc Cẩn: “Nghe cô mẫu bảo rằng Tiền tiểu thư mới tới phủ Trấn quốc công thông tuệ đáng yêu bèn muốn tới gặp một lần không biết sao cảm thấy đặc biệt có duyên với Tiền tiểu thư giống như trước đó đã quen biết bản quận chúa lần đầu tiên đến phủ Trấn quốc công không bằng Tiền tiểu thư dẫn bản quận chúa đi dạo vườn hoa ở đây được không?”

Tiền Lạc Cẩn kinh ngạc đến ngây người, Băng Tâm quận chúa không chút đổi sắc đọc ra một chuỗi lời thoại dài, rõ ràng là học thuộc lòng, không có suy nghĩ tình cảm, ngay cả dừng còn chả có, rõ ràng nàng ấy vốn không muốn nói như vậy!

“Nhị tỷ tỷ, vị quận chúa này thật kỳ quái.” Tạ Mộng Hi quay đầu khẽ nói với Tạ Mộng Dao.

Tạ Mộng Dao há hốc mồm, cũng không biết nên nói gì cho phải với Tạ Mộng Hi, dù sao bản thân cũng bị khiếp sợ.

Đừng nói đám trẻ Tạ gia, ngay cả Tiền Lạc Cẩn trước đó đã được Mộ Tòng Cẩm đánh tiếng còn khẽ vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình.

“Ha… hahaha! Đứa cháu gái này của ta cũng quá nghịch ngợm rồi, cứ thích nói lời quái dị.” Hoa Dật Văn lanh trí che đậy cho Băng Tâm quận chúa, vai vế của hắn cũng thật sự quá lớn, cho đến bây giờ Tiền Lạc Cẩn vẫn chưa kịp thích ứng với việc Hoa Dật Văn xưng huynh gọi đệ với Tạ đại gia – đại cữu cữu của nàng.

Tạ Mộng Hoa như có như không nở nụ cười: “Nếu quận chúa thích biểu muội Lạc Cẩn như thế, biểu muội nên bầu bạn với quận chúa nhiều hơn, đột nhiên ta nhớ ra có một số chuyện phải tìm mẫu thân, cáo từ trước.” Tạ Mộng Hoa cúi chào xong dẫn theo nha hoàn rời đi, Lạc Cẩn luôn cảm thấy tỷ ấy trông như đang chạy trốn.

Trong ba tỷ muội Tạ gia, chỉ có Tạ Mộng Hoa từng tiếp xúc mấy lần với Băng Tâm quận chúa, Tạ Mộng Hoa biết rất rõ vị quận chúa này nổi tiếng điêu ngoa, nàng cũng không muốn hầu hạ chủ nhân như vậy. Song chính vì thân phận quận chúa ở đó, Tạ Mộng Hoa phải đến làm hết cấp bậc lễ nghĩa, xong xuôi rồi thì nhanh chóng chạy đi. Chẳng phải quận chúa coi trọng Tiền Lạc Cẩn sao, cũng tốt, để Lạc Cẩn hiểu biết thêm chút Đô Trung không phải nơi dễ lăn lộn.

Tuy Tạ Mộng Dao chưa từng gặp quận chúa, nhưng nàng có tâm nhãn nha, thường xuyên nhìn đích tỷ của mình, thấy Tạ Mộng Hoa chạy nhanh thế chắc chắn không phải chuyện tốt, chân chợt mềm nhũn gần như nửa đè lên Thu Đường, cắn môi một cái lập tức trở nên trắng bệch, dáng vẻ làm người ta xót xa: “Đột nhiên trong người không thoải mái lắm, quận chúa thứ lỗi.”

Tiền Lạc Cẩn rất muốn vỗ tay khen Tạ Mộng Dao, xuất sắc, quá xuất sắc, đã thấy giả bệnh rất nhiều rồi, có thể tự do khống chế sắc môi thì lần đầu tiên mới thấy đó! Tài năng của Tạ Mộng Dao ngươi không xuyên không đến hiện đại xin nghỉ bệnh trốn học cũng quá uổng phí.

Đột nhiên ba tỷ muội chỉ còn lại Tạ Mộng Hi vẫn ngây ngốc ở đấy, Tạ Mộng Hi không biết nói dối, thời khắc mấu chốt vẫn là nhị biểu cữu ra tay giúp đỡ, Hoa Dật Văn kéo Tạ Mộng Hi đi: “Nghe huynh trưởng con nói con đang học luận ngữ? Đi nào, chúng ta đi thảo luận một chút nào.”

Hoàn hảo, chướng ngại vật đều bị dọn dẹp hết, hiện tại chỉ cần làm dáng thêm tí, để toàn bộ người trong phủ đều biết quận chúa và Tiền Lạc Cẩn ở chung vui vẻ cỡ nào.

Tiền Lạc Cẩn dẫn Băng Tâm quận chúa đi dạo trong vườn, Mộ Tòng Cẩm và Tạ Tắc Nguyên xa xa đi theo, chủ yếu để gây áp lực cho Băng Tâm quận chúa.

“Chẳng biết tại sao lục đường huynh và Hoa nhị thúc muốn dẫn ngươi ra ngoài chơi, bản quận chúa làm sao cũng nhìn không ra ngươi có chỗ nào làm người ta yêu thích.” Băng Tâm quận chúa không chút khách sáo quan sát Tiền Lạc Cẩn từ trên xuống dưới.

Tiền Lạc Cẩn cũng cúi đầu đánh giá chính mình, sao có thể nhìn không ra chứ, cả người nàng từ trên xuống dưới toàn là ưu điểm đó.

“Để ta nghĩ xem, rõ ràng ưu điểm của ta là thông minh, hiểu chuyện, da trắng, xinh đẹp, am hiểu lòng người, tài trí nhanh nhẹn, văn thao võ lược… Ơ! Quận chúa, ngài đi chậm chút nào!”

Băng Tâm quận chúa tức điên, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, Hoa nhị thúc suốt ngày cười hì hì thì thôi, dù gì với ai hắn cũng tốt hết, ngay cả lục đường huynh luôn luôn quái gở còn hướng về nàng ta, cuộc sống thật sự không có cách nào trôi qua nổi mà, tại sao thế!

“Bản quận chúa mệt rồi! Sao mà đi bộ với ngươi lại mệt tới vậy!” Băng Tâm quận chúa mất hứng, nghiêng đầu không chịu đi tiếp.

Xa xa thấy đại nha hoàn của Tạ phu nhân – Bảo Bình đang đi về phía bên này, Tiền Lạc Cẩn nhanh chóng nói với Băng Tâm: “Mau cười lên, đó là nha hoàn của cữu mẫu ta.”

Hai người xoay lại đối diện nhau cười khúc khích, Mộ Tòng Cẩm nhìn từ xa, thấy vậy nhịn không được che miệng bật cười, Tạ Tắc Nguyên ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn đến ngây ngốc. Lần đầu hắn trông thấy Mộ Tòng Cẩm cười ấy, nghe đồn vị lục hoàng tử này trước giờ không bao giờ cười, là một người khó chịu lạnh lùng, xem ra lời đồn có vấn đề lắm.

Bảo Bình được Tạ phu nhân sai tới thăm dò chút tình huống, thuận tiện hỏi xem ngọ yến quận chúa muốn ăn gì không ăn gì, Lạc Cẩn làm trò trước mặt Bảo Bình, thân thiết kéo tay Băng Tâm quận chúa: “Quận chúa nhất định phải nếm thử bún thịt trong phủ của ta.”

“Được, bản quận chúa sẽ nếm thử.”

“Dạ vâng, quận chúa, biểu tiểu thư, nếu không có gì phân phó nữa thì nô tỳ xin cáo lui.”

Bảo Bình mới vừa đi, Băng Tâm quận chúa lập tức rút tay về: “Còn không mau tìm chỗ cho bản quận chúa nghỉ ngơi.”

“Được được được, mời ngài qua bên này.”

Hai người tới cái đình ngắm cảnh ở bên cạnh ngọn núi giả, làm vậy bề ngoài, lúc hạ nhân đi qua đều có thể thấy hai người đang ở trong đình trò chuyện với nhau vui vẻ. Mộ Tòng Cẩm và Tạ Tắc Nguyên thì khổ cực hơn nhiều, hai người này như diễn binh sĩ ghé vào bụi cỏ, chỉ sợ một phút sơ sẩy không nhìn chằm chằm thì Băng Tâm quận chúa sẽ đá hất chân sau mặc kệ, dựa vào tính cách của quận chúa, mọi việc đều có thể xảy ra cả.

Dưới sự giám thị chặt chẽ của Mộ Tòng Cẩm, Băng Tâm quận chúa không tìm được cơ hội bãi công, Tiền Lạc Cẩn thành công dựng lên hình tượng rất được lòng quận chúa. Với kết quả này, người khó tiếp nhận nhất chính là Tạ Mộng Hoa, sao Tiền Lạc Cẩn có thể hầu hạ nổi vị quận chúa như pháo đốt mắt mọc trên đỉnh đầu ấy nhỉ? Tạ Mộng Hoa đoán, chí ít Lạc Cẩn phải bị Băng Tâm quận chúa đẩy xuống hồ một lần.

Gia Dụ trưởng công chúa cao hứng biết bao nhiêu, hiếm có tiểu cô nương cùng tuổi có thể hợp ý Băng Tâm quận chúa, trước đây bà cố gắng tìm cho nàng vài người bạn chơi, con gái của đại thần tại Đô Trung xấp xỉ tuổi Băng Tâm đã tìm được vài người, song ai cũng khóc lóc bỏ về, cũng có người cương trực, ví dụ như Chu Thành Bích – thiên kim tể tướng đào hố cho cha nhảy, không thể không nói ngạo nghễ của nàng ta là ngạo nghễ có cốt khí, ở trước mặt quận chúa cũng không giảm bớt, cuối cùng lưỡng bại câu thương với Băng Tâm quận chúa.

Băng Tâm quận chúa xấu tính có thể chơi với biểu tiểu thư phủ Trấn quốc công, Gia Dụ trưởng công chúa cảm thấy gánh nặng của mình đã giảm đi, tươi cười khen một câu: “Ta thấy biểu tiểu thư nhà ngươi là một đứa trẻ ngoan dịu dàng bình tĩnh, tính tình Băng Tâm nóng vội, thích hợp chơi với những đứa trẻ như vậy.”

Tạ phu nhân liên tục nói phải, trong lòng lại chấm điểm cho Tiền Lạc Cẩn cao thêm chút, điểm này Lạc Cẩn kiếm được khó biết bao. Cũng chẳng biết Băng Tâm quận chúa từ đâu có địch ý lớn vậy, tìm được cơ hội sẽ công kích Tiền Lạc Cẩn. Có điều nàng ấy giễu cợt Lạc Cẩn như nắm tay in lên bông vải, dù sao Lạc Cẩn mặt dày mà.

Về điều kiện khách quan, hiện tại đã chuẩn bị xong, cộng thêm sự tán thưởng của Gia Dụ trưởng công chúa, có thể nói chỉ thiếu gió đông thôi. Cách mấy ngày, tìm một buổi trời trong nắng ấm, Mộ Tòng Cẩm sai Băng Tâm quận chúa lấy danh nghĩa quận chúa lại đi tìm Lạc Cẩn đồng hành, chẳng qua lần này nơi phải đi là phố xá Đô Trung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi