Nội tâm Mộ Tòng Cẩm hỏng mất, hắn còn nhỏ như thế, gà con của hắn mới tám tuổi à, hắn mới tám tuổi đã bị cưỡng hôn rồi! Mặc dù đối phương cũng chỉ là một cô bé sáu tuổi, nhưng trong thân thể là linh hồn của nữ thanh niên lớn tuổi, một sự thật không thể chối cãi, nụ hôn này tuyệt đối không thể tính là trong sáng.
Tiền Lạc Cẩn là một người cưỡng hôn hỏng bét, sau khi nàng tỉnh rượu căn bản chẳng nhớ nổi chuyện này. Thấy Mộ Tòng Cẩm an vị bên giường nàng, cũng không quan tâm sắc mặt hắn tại sao tối sầm, hào hứng chào hỏi: “Khi nào tới vậy? Tại sao không đánh thức ta!”
“… Ta cũng hối hận không đánh thức ngươi sớm, cầm thú.”
“Tần Thọ[1] là ai?”
[1]Cầm thú và Tần Thọ đồng âm với nhau (qín shòu).
Mấy ngày tiếp theo Tiền Lạc Cẩn luôn muốn biết người tên ‘Tần Thọ’ ấy rốt cuộc là ai, tại sao Mộ Tòng Cẩm cứ nhắc tới hắn.
Khi Mộ Tòng Cẩm và Lạc Cẩn cùng nhau đi thăm con lạc đà cừu tên ‘Hàn Mai Mai’, Lạc Cẩn ôm Hàn Mai Mai vừa ôm vừa hôn, khơi gợi ký ức không mấy tốt đẹp của Mộ Tòng Cẩm, hắn nhịn không được mắng một câu: “Cầm thú.”
“Không đúng, lạc đà cừu không thể kêu là cầm thú, nó là súc vật.”
“Cầm thú.”
Tiền Lạc Cẩn không để ý tầm mắt Mộ Tòng Cẩm nhìn không phải Hàn Mai Mai mà là nàng, chỉ cảm thấy Mộ Tòng Cẩm không có văn hóa còn cố chấp: “Được được được, ngươi là hoàng tử, ngươi kêu cái gì đều được.”
Nhìn từ góc độ của Tiền Lạc Cẩn, chính là trơ mắt thấy Mộ Tòng Cẩm càng lúc càng buông thả. Nàng nghĩ, chắc chắn Mộ Tòng Cẩm ở trong cung bị hạ độc rồi, nên càng từ ái với hắn.
“Mộ Tòng Cẩm! Ngươi mau đến xem!” Lạc Cẩn hưng phấn như con chó Pug đợi chủ nhân tan làm, nhào tới ôm cánh tay Mộ Tòng Cẩm kéo vào phòng, thân thể nho nhỏ mềm mại dí sát cánh tay hắn.
Mộ Tòng Cẩm chợt giật mình hất Lạc Cẩn ra, làm nàng sững sờ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
“… Đừng có lôi lôi kéo kéo.”
Lạc Cẩn không hiểu nổi: “Có sao đâu, chúng ta mới bây lớn, đâu có kiêng kỵ.”
Mộ Tòng Cẩm bị Lạc Cẩn chẹn ngang không biết nên nói gì, hình như nàng quên mất bọn họ căn bản không phải trẻ con thật sự, hình như nàng không ý thức được, hành động của hai người họ nếu đặt ở hai người trưởng thành thì hẳn sẽ mập mờ cỡ nào.
“Được rồi mà, có phải ngươi lại chơi với đường muội quận chúa gì đó không? Được được được, ngài là hoàng tử cao quý, ngài muốn chơi với ai thì chơi với người nấy!”
Mộ Tòng Cẩm cũng không biết nên lộ ra vẻ mặt gì, lời này thật sự từ miệng một nữ nhân trưởng thành nói ra ư? Băng Tâm quận chúa chưa từng ấu trĩ như vậy, ấu trĩ đến mức khiến Mộ Tòng Cẩm nghĩ không ra nên đặt Lạc Cẩn ở vị trí nào.
Mấy ngày nay, tính tình Mộ Tòng Cẩm luôn biến ảo không ngừng, Lạc Cẩn buồn bực oán giận với Tú Hỉ: “Lục hoàng tử hắn có phải bị bệnh rồi không? Trước đây lúc mèo nhà mình sinh bệnh cũng biểu hiện như vậy, đụng một cái liền cào ta.”
Lạc Cẩn quá coi trọng Tú Hỉ rồi, Tú Hỉ mới bây lớn, hiểu được bao nhiêu đạo lý đối nhân xử thế chứ, chỉ phát huy sức tưởng tượng mà suy đoán: “Lục hoàng tử mới học vỡ lòng, chắc chắn rất cực khổ, người xem Tắc Nguyên thiếu gia học chung dạo này cũng gầy đi, hơn nữa hắn là hoàng tử, thân phận cao quý, tiểu thư phải dỗ dành lục hoàng tử nhiều hơn, tuyệt đối đừng chọc tức hắn.”
Dĩ nhiên Tiền Lạc Cẩn rất tán đồng với suy đoán của Tú Hỉ, trước đây Mộ Tòng Cẩm tốt với nàng bao nhiêu, tốt đến mức mỗi ngày Tạ Mộng Dao đều nôn nóng kéo khăn tay nhìn hai người họ vui đùa ầm ĩ, sao đột nhiên lại không tốt với nàng nữa chứ? Nhất định vấn đề không phải từ nàng, dù gì nàng thông minh xinh đẹp tới thế cơ mà, chắc chắn do bản thân hắn xảy ra vấn đề, vì bài tập quá khó và còn bị Lệ quý phi làm khó dễ nhỉ?
“Hàm Thúy, đem kim chỉ ra đây.”
“Tiểu thư, hôm nay không có môn nữ hồng ạ.”
“Ta biết chứ, mang ra đi, còn có bút nữa, trước hết phải phác thảo đã.”
Nha hoàn khắp phòng đưa mắt nhìn nhau, tiểu thư đây là uống nhầm trà à? Trước kia tiểu thư ghét nhất thêu thùa, ngày thường cũng không cho phép kim chỉ xuất hiện trước mặt nàng, hôm nay lại chủ động muốn thêu thùa?
Bình thường đi học không chăm chỉ nghe giảng, đến lúc muốn thêu chỉ khiến mọi thứ ngổn ngang, còn đâm trúng tay chảy máu.
“Tiểu thư ơi! Ngài cầm kim như thế đâm chết mình còn được, làm như vậy nè…”
Kỹ năng thêu thùa của Hàm Thúy xem như đạt tiêu chuẩn, dời ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh Lạc Cẩn, giúp đỡ nàng để ý đường kim mũi chỉ.
Mộ Tòng Cẩm hồi cung vẫn một mực nghĩ tới chuyện của Tiền Lạc Cẩn, ngồi ngây người ra đó luôn có thể nghĩ tới hình ảnh bị nàng cướp nụ hôn đầu đời, đáng giận hơn nữa là đối phương còn chẳng nhớ cái gì, song chuyện như vậy hắn không có cách nào mở miệng.
Lòng lạnh lẽo quá.
Có một cảm giác bị sàm sỡ xong lại bị vứt bỏ tàn nhẫn.
Nét mặt thỉnh thoảng thay đổi một cách vi diệu khiến Mộ Tòng Cẩm vốn dĩ ở trong cung đã kiệm lời giờ trông càng u ám hơn, thái giám cung nữ đều run lẩy bẩy đứng ở đấy, không dám có cử động nhỏ nào.
Cứ cảm thấy sau khi gặp phải Tiền Lạc Cẩn, chuyện phiền muộn còn nhiều hơn trước đây.
Trước đây Mộ Tòng Cẩm chỉ cần dõi mắt trông ngóng việc trưởng thành phong vương là được, nếu không phải vì Tiền Lạc Cẩn, thì hắn cũng không cần dính líu đến phủ Trấn quốc công. Hiện tại không chỉ có Lệ quý phi cho rằng hắn được hoàng hậu sắp xếp đi lôi kéo phủ Trấn quốc công, thậm chí trên triều đình thật sự có thế lực muốn ủng hộ hắn, một đám đồng đội ngu như heo, ai muốn làm hoàng đế chứ!
Mộ Tòng Cẩm tức giận đặt chén trà xuống, chén trà bị đập sứt mẻ loảng xoảng một tiếng, dọa các tiểu thái giám trong phòng đều rùng mình.
Quả nhiên cần phải cắt đứt liên lạc với Tiền Lạc Cẩn, việc hoàng tử tranh trữ liên quan đến tính mạng, hơn nữa mình không quen biết nàng, cũng đâu phải ca ca nàng đâu phải cha nàng, mọi người dễ hợp dễ tan, cũng đâu thể nói rằng hắn không có tình nghĩa đồng hương, Mộ Tòng Cẩm nghĩ như thế.
Phúc Lý khom người tiến đến bên cạnh Mộ Tòng Cẩm, khẽ bẩm báo: “Điện hạ, Tú Hỉ - nha hoàn bên người Tiền tiểu thư nhờ nô tài chuyển đồ cho ngài ạ.”
Phúc Lý trình đồ vật lên, là một cái hà bao, thoạt nhìn rất thô sơ, nhìn kỹ càng thấy thô ráp xù xì, giữa những đường may sắp vừa một ngón tay to, cũng chẳng biết giấu chỉ.
Mộ Tòng Cẩm dùng quen cống phẩm ngự dụng nên chưa từng thấy hà bao nào xấu như vậy, tò mò cầm lên thưởng thức.
Phúc Lý tiếp lời: “Tú Hỉ nói rằng do Tiền tiểu thư tự tay làm ạ.”
“Xấu thế, nghĩ cũng biết là nàng ấy làm, đây là cái gì…”
Trở mặt trước của hà bao lên, Mộ Tòng Cẩm trông thấy hình vẽ trên hà bao lập tức kinh ngạc đến ngây người, mặt trước thêu một con cừu vui vẻ với hình dáng xiêu vẹo. Hắn có thể đoán ra khi thêu con cừu vui vẻ Lạc Cẩn bị kim đâm chảy máu, bởi chỗ nào cũng có vết máu.
Mặt trước hà bao là một con cừu vui vẻ biến dạng với miệng chảy máu, cả người Mộ Tòng Cẩm đều không khỏe.
Trong hà bao còn nhét một tờ giấy, trên đó viết: Tuy không biết tại sao gần đây tâm trạng ngươi không tốt, đại khái ta có thể đoán được nguyên nhân từ trong cung đúng không? Ta từng xem phim các con trai của Khang Hi cửu vương đoạt đích khủng bố cỡ nào, suy nghĩ hồi lâu, không bằng chúng ta giả chết trốn đi? Ta biết làm ăn lắm, ta nuôi ngươi, nhất định sẽ không để ngươi chết đói đâu.
Mộ Tòng Cẩm lập tức đưa tờ giấy đến giá cắm nến tiêu hủy, nữ nhân thật là… rốt cuộc có biết dụ dỗ hoàng tử là tội chết không? Khóe miệng của Mộ Tòng Cẩm lại nhếch lên nở nụ cười, bản thân đã hỏng bét, còn dõng dạc đòi nuôi hắn, bạo mồm thật.
Tờ giấy biến thành tro tàn trên ngọn đèn dầu, ánh nến thêu đốt làm trái tim Mộ Tòng Cẩm ấm áp theo.
Sau khi Mộ Tòng Cẩm quyết định người làm thư đồng, nhị hoàng tử và tam hoàng tử vốn dĩ có cục diện địa vị ngang nhau bị phá vỡ, bởi Úc Hộc trở thành thư đồng của lục hoàng tử, triều đình lấy Úc tể tướng dẫn đầu lại xuất hiện một nhóm quan viên ủng hộ Mộ Tòng Cẩm. Đừng nói Lệ quý phi giậm chân, ngay cả tam hoàng tử có quan hệ máu mủ với Mộ Tòng Cẩm cũng dấy lên nghi kỵ với hắn.
Gia đình đế vương, tình người bạc bẽo, Mộ Tòng Cẩm đã lĩnh hội từ sớm, chẳng qua không ngờ Tiền Lạc Cẩn thật tình đối đãi hắn như thế. Tuy phần ‘trượng nghĩa’ này của nàng có lẽ vì cả đời nàng đều thuận buồm xuôi gió chưa bao giờ chịu qua gian khổ, song trong lòng Mộ Tòng Cẩm vẫn hưởng thụ, có một loại kích động muốn nàng duy trì sự ngây thơ hiếm có này mãi mãi, muốn nàng duy trì bộ dạng hiện giờ mãi mãi, đừng thay đổi.
Xem ra không thể ân đoạn nghĩa tuyệt với Tiền Lạc Cẩn rồi, không chỉ không thể đoạn tuyệt, mà còn phải đặt nàng ngay dưới mắt mình, phải trông nom mọi cử động, tránh cho nàng gây ra phiền toái gì. Vì duyên cớ của bản thân, mà phủ Trấn quốc công lần nữa trở lại vị trí bắt mắt, liên lụy đến Tiền Lạc Cẩn cũng không thể rảnh rỗi như trước đây, trách nhiệm này, Mộ Tòng Cẩm phải gánh.
“Tú Hỉ còn đợi ở bên ngoài không?” Mộ Tòng Cẩm hỏi.
“Còn ạ, nàng đang ở ngoài cửa Đông, không có lệnh bài không thể vào trong ạ.”
“Bọc những thứ này lại, bảo nàng mang về cho tiểu thư nhà nàng đi.” Mộ Tòng Cẩm chỉ một đĩa điểm tâm trên bàn nói.
Mộ Tòng Cẩm vẫn chưa ý thức được kế hoạch trong lòng hắn gọi là ‘nuôi nhốt’, mà hiện tại hành vi này của hắn gọi là ‘cho ăn’.
Phải nói rằng Mộ Tòng Cẩm đóng gói túi điểm tâm này cho Lạc Cẩn thật không đơn giản, có một ngày Lạc Cẩn tâm huyết dâng trào nói muốn ăn bánh sachima, hỏi một lượt đầu bếp trong phủ đều chưa từng nghe qua món này. Hôm nay Mộ Tòng Cẩm cũng tâm huyết dâng trào, bèn dặn dò cách làm sơ lượt với ngự trù, rốt cuộc vẫn là trình độ của ngự trù hoàng gia cao hơn, làm được bánh sachima.
Có thể ăn được món sachima ngày nhớ đêm mong, Tiền Lạc Cẩn hạnh phúc đến độ rơi nước mắt, còn không quên quở trách Tú Hỉ: “Nhìn tài nghệ của ngự thiện phòng người ta đi, xem trong phủ chúng ta kìa.”
“Tiểu thư ơi, đồ trong cung đương nhiên khác với chúng ta rồi.”
“Cùng một thứ, trong cung làm ngon hơn quý phủ của chúng ta?”
“Chắc chắn rồi, có thể làm ngự trù trong cung toàn là đầu bếp nổi tiếng khắp tửu lâu đó.”
Tú Hỉ không biết trong lúc vô tình mình đã thổi phồng Mộ Tòng Cẩm chiêu mộ một hạng mục to lớn, ngày hôm sau Lạc Cẩn cưỡng bức dụ dỗ Tạ Tắc Nguyên khi tiến cung đọc sách đưa tin cho Mộ Tòng Cẩm, nói nàng muốn ăn bánh đậu đỏ.
Tạ Tắc Nguyên cảm thấy nàng điên rồi, lục hoàng tử sẽ quan tâm nàng muốn ăn cái gì ư? Tạ Tắc Nguyên nói: “Giúp muội nhắn nhủ cũng được, nếu lục hoàng tử cảm thấy muội điên rồi, ta mặc kệ muội.”
Tạ Tắc Nguyên tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi hắn tan học, Mộ Tòng Cẩm thật sự bảo hắn ôm một lồng bánh đậu đỏ về.
“Quái lạ, sao lục hoàng tử tốt với muội thế? Muội cũng sàm ngôn uy hiếp hắn sao? Không thể nào, muội đâu có gặp được hoàng hậu nương nương.” Tạ Tắc Nguyên lộ vẻ không hiểu nổi.
Đâu chỉ Tạ Tắc Nguyên không hiểu nổi, ngay cả bản thân Mộ Tòng Cẩm cũng thấy khó hiểu, hoàng tử đưa thứ gì đều gọi là ban thưởng, lần trước tâm huyết dâng trào thưởng chút sachima cho Tiền Lạc Cẩn, sao lại biến thành nàng chủ động đặt đồ ăn chứ? Càng khó hiểu hơn là, hắn còn ngoan ngoãn sai người đi ngự thiện phòng đặt, trong đầu Mộ Tòng Cẩm nghĩ ra một hình ảnh kỳ quái, người huấn luyện thú trong đoàn xiếc quất hai roi phạch phạch, sư tử hung dữ cũng phải nghe theo.
Lẽ nào Tiền Lạc Cẩn từng làm việc trong đoàn xiếc? Mộ Tòng Cẩm ngầm hạ quyết định, lần sau gặp được nàng phải hỏi một chút công việc trước khi xuyên không của nàng.