Mộ Tòng Cẩm lại tránh được một kiếp, nhưng Lệ quý phi vẫn không ngừng ngáng chân hắn, chưa tới mấy ngày lại bắt được bím tóc của hắn, đến trước mặt hoàng thượng bôi đen: Quản Hạnh Thư – thư đồng của Mộ Tòng Cẩm lưu luyến thanh lâu.
Vụ kiện cáo này quả thật không có chút nhân tính, bởi Quản Hạnh Thư bao nhiêu tuổi chứ? Hắn ta còn chưa phát triển chức năng kia đó, nhưng Quản Hạnh Thư thật sự có đi thanh lâu, còn ở lại tới mấy ngày. Hoàng thượng kêu Mộ Tòng Cẩm tới dạy dỗ một trận, Mộ Tòng Cẩm oan ức lắm, bản thân hắn còn chưa dạo chơi thanh lâu cơ mà, song phải gánh tiếng xấu vì thư đồng đi thanh lâu, hơn nữa người thư đồng này cũng là đứa trẻ xấu xa làm không ngớt chuyện xấu với nữ nhân, ngẫm lại thấy không đáng chút nào.
Đương nhiên bản thân Mộ Tòng Cẩm không thể đi những nơi lộn xộn đó, hắn sai Phúc Lý tiểu thái giám bên người đi tìm Quản Hạnh Thư về cho hắn. Hỏi người ơi có bao nhiêu sầu, nhiều như một tên thái giám đi thanh lâu, trong lòng Phúc Lý cay đắng, tới chỗ thế này, trái tim hắn ta đang rỉ máu đó.
Mấy ngày Quản Hạnh Thư ở thanh lâu khỏi phải nói trôi qua tiêu sái bao nhiêu, hắn chọn Văn Hương lâu nổi tiếng nhất Đô Trung, ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, ở sương phòng lịch sự tao nhã nhất Văn Hương lâu, còn cố tính mua giấy bút mực đắt nhất cho hắn. Quan trọng nhất là, toàn bộ những việc này… Quản Hạnh thư chẳng cần bỏ ra một phân tiền.
“Quản tam công tử đáng yêu ghê ~” Hạnh Đào cô nương – hồng bài của Văn Hương lâu nói xong bóc thịt quả nho đưa vào miệng hắn.
“Bộ dạng nho nhỏ càng nhìn càng làm người ta yêu thích.” Hoa khôi Xuân Phi cô nương đưa tay sờ soạng mặt Quản Hạnh Thư một cái.
Hạ Liên cô nương – một hồng bài khác dựa sát Quản Hạnh Thư ngồi xuống, thân thể mềm mại thơm ngát dán chặt hắn, đôi tay ngọc ngà mềm mại không xương vuốt ve bả vai hắn: “Quản tam công tử viết mệt chưa? Ta xoa bóp cho ngươi nhé.”
“Theo ta thấy, chắc chắn Quản tam công tử khát rồi, lấy một bình rượu hoa điêu thượng hạng tới đây, hay… tỷ tỷ dùng miệng đút cho ngươi nhé?”
Một phòng oanh oanh yến yến toàn là cô nương nổi tiếng nhất Văn Hương lâu, mỗi một người đều là nhân vật được các vương tôn quý tộc dùng ngàn vàng khó mua được nụ cười, lúc này chen chúc trong sương phòng mà Quản Hạnh Thư ở tạm, không phải thừa cơ sờ soạng người hắn một phen thì dùng lời nói trêu ghẹo. Quản Hạnh Thư không bị dao động, vẫn hết sức chuyên chú viết tiểu thuyết của mình, tình cảnh ấy giống như Đường Tam Tạng bị đám nhền nhện tinh vây quanh.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Không mau viết cho xong quyển này đưa cho Băng Tâm quận chúa, thì chẳng biết Băng Tâm quận chúa lại ầm ĩ làm ra chuyện lớn gì.
Quản Hạnh Thư trú tại Văn Hương lâu nhiều ngày rồi, toàn bộ chi tiêu do mấy vị cô nương gánh. Không sai, hắn lại được nữ tử thanh lâu bao nuôi, hơn nữa hắn không thấy thẹn, thiếu niên còn nhỏ đã biết con đường ăn bám như thế, tiền đồ vô lượng.
Lý do Quản Hạnh Thư lưu lạc tới thanh lâu là vì hắn rời nhà trốn đi, mà lý do hắn rời nhà là vì Quản đại nhân ép hắn học tập. Đáng thương cho Quản Hạnh Thư là một học tra lại sinh ra trong một gia đình cả nhà toàn là giáo sư cấp quốc gia, đặc biệt hắn có người cha mỗi ngày đều dùng nửa quyển luận ngữ làm tư tưởng giáo dục hắn, đổi thành người khác cũng chẳng chịu nổi.
Cho nên Quản Hạnh Thư bỏ trốn, trong túi không mang một phân tiền, tới thanh lâu ăn cơm không trả tiền là muốn bị đánh tàn phế, song dáng dấp hắn đáng yêu, tưới nhuần tâm hồn khô khốc của mấy vị nữ tử thanh lâu, bèn kéo Quản Hạnh Thư ở lại, chi một số bạc lớn ở trên người hắn, ngược lại các nàng trở thành khách mua vui của hắn.
“Dù có ra sao ngài cũng không thể ở thanh lâu, còn ra thể thống gì.”
Phúc Lý tới mời Quản Hạnh Thư trở về, song hắn thà chết chứ không chịu về: “Giờ ta mà về chắc chắn sẽ bị đại ca nhị ca chế nhạo.”
Quản Hạnh Thư cũng là một người quật cường bất chấp đúng sai, ngay cả lời của Mộ Tòng Cẩm cũng không nghe, Phúc Lý tức đến mức muốn kiến nghị Mộ Tòng Cẩm lột cái chức thư đồng này đi.
Đối với Quản Hạnh Thư, rõ ràng càng phải dùng đòn sát thủ hữu dụng hơn, Tiền Lạc Cẩn nảy ra một chủ ý xấu khẽ nói với Phúc Lý: “Ngươi chỉ cần…”
Phúc lý nửa ngờ nửa tin, đầu óc Quản Hạnh Thư tuyệt đối có vấn đề, lời của lục hoàng tử còn không nghe, thì Băng Tâm quận chúa có là gì? Rơi vào đường cùng chỉ có thể thử xem. Quả thật có tác dụng, Quản Hạnh Thư mới nghe tục danh của Băng Tâm quận chúa thôi ruột gan đều run rẩy, vừa nghe quận chúa tính đích thân tới tìm hắn đã sợ rớt cả bút, cam đoan với Phúc Lý mình lập tức về nhà ngay, không dám trốn học nữa!
Phúc Lý vui vẻ hẳn, còn bị dọa đến như vậy? Lẽ nào Băng Tâm quận chúa có thể ăn thịt người?
Gần đây phủ Trấn quốc công chẳng biết chọc phải ôn thần nào, Tạ lão thái quân bệnh chưa hết, Tạ phu nhân lại nhiễm phong hàn. Tạ phu nhân luôn luôn có sức khỏe tốt, bao nhiêu năm ngay cả cảm cúm cũng chưa từng bị, đột nhiên bệnh, tất nhiên tình huống ác liệt, nằm trên giường không bò dậy nổi.
Lúc Tạ phu nhân sinh bệnh muốn vội cũng không được, bà đang gấp gáp sắp xếp sinh thần sắp tới của Tạ lão thái quân, một đống việc trong tay không thể làm, sinh thần của lão thái quân công phủ đâu thể sơ suất chứ? Khiến bao nhiêu người chê cười.
Tạ lão thái quân còn trên giường bệnh gắng gượng muốn đích thân chủ quản, lại bị Tạ Mộng Hoa ngăn cản: “Đâu có người được chúc thọ tự mình lo liệu sinh thần, không thể để mẫu thân nuôi uổng phí tỷ muội bọn con, nếu cảm thấy sắp xếp không ra dáng, tổ mẫu mới vất vả được không ạ?”
Tạ Mộng Hoa đã đến tuổi đợi gả, dựa vào xuất thân của Tạ Mộng Hoa chắc chắn phải gả vào thế gia vọng tộc, bên trong nước sâu nhiều chuyện không dễ quản. Hai năm qua Tạ Mộng Hoa luôn đi theo Tạ phu nhân học tập làm đương gia chủ mẫu, Tạ lão thái quân luôn xem trọng đứa cháu gái này, dù không yên tâm lắm, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Một là bản thân thật sự yếu sức, hai là như Tạ Mộng Hoa nói, nếu thật sự cảm thấy không ổn, bản thân mới ra tay tiếp nhận cũng không muộn.
Đương nhiên Tạ phu nhân muốn ra tay hỗ trợ cho khuê nữ bảo bối của mình, bèn phái Bảo Bình và Xảo Bình – hai nha hoàn tâm phúc giúp đỡ, có hai đại nha hoàn với kinh nghiệm phong phú này làm phụ tá, sự việc đã thuận lợi hơn phân nửa.
Tạ Mộng Hoa phụ trách viện quản lý chung, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, nhìn chằm chằm đám hạ nhân phân công công việc, vì nàng là áo bông tri kỷ của Tạ phu nhân, nên chẳng ai dám xem thường nàng.
Tạ Mộng Dao phụ trách danh sách chiêu đãi tiệc và sắp xếp vị trí, thân là một tiểu thư thứ xuất lại học thuộc lòng hết các mối quan hệ phức tạp của danh môn thế gia Đô Trung. Điều Tạ Mộng Hoa sợ nhất chính là Tạ phu nhân bắt phải thuộc mối quan hệ của mấy đại gia tộc kia, nghe thôi đã đau đầu rồi, song chúng lại đơn giản với Tạ Mộng Dao như Lạc Cẩn đọc thuộc truyện cười trong <Tiếu Lâm ký> vậy.
Tạ Mộng Hi phụ trách viết thiếp mời, thể chữ Nhan xinh đẹp của nàng khiến tiên sinh dạy khen ngợi không ngớt.
Tạ Tắc Nguyên thân là nam đinh duy nhất trong nhà, phụ trách chạy vặt trông nom công việc ở bên ngoài.
Tiền Lạc Cẩn được phân công nhiệm vụ tính sổ và mua sắm, có lẽ vì nàng là con gái thương nhân nên cảm thấy số học của nàng tốt nhỉ? Tốt xấu gì Lạc Cẩn cũng từng có bằng đại học, việc này ngược lại không khó với nàng.
Chỉ dựa vào mấy vị công tử tiểu thư trong phủ, công tác chuẩn bị thọ yến đều tiến hành đâu vào đấy. Đương nhiên, các thiếu niên thiếu nữ khó trách khỏi có lúc lông bông.
“Biểu ca! Huynh mua nhiều heo như thế làm gì? Định làm tiệc heo hả?” Nhìn hóa đơn mà Tạ Tắc Nguyên cầm về hoàn trả, Tiền Lạc Cẩn không thể tin được hai mắt mình, heo Bát Mi, heo Hải Hắc, heo tai nhỏ Điền Nam, heo Vinh Xương… tràn ngập một tờ giấy như luận văn chăn nuôi heo.
Tạ Tắc Nguyên còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Xem muội kìa, hẹp hòi, không ăn hết thì đem nuôi, phủ lớn như vậy nuôi thêm mấy con heo cho náo nhiệt chút.”
Hóa ra mỗi ngày nghe heo kêu éc éc cũng có thể gọi là náo nhiệt, được được được, đến lúc sức khỏe Tạ lão thái quân ổn rồi, Lạc Cẩn nhất định phải cáo trạng một phen.
Ngay cả Tạ Mộng Hi khéo léo cũng không bớt lo.
“Tam muội muội, không thể tính luôn phí hao tổn bút mực hàng ngày của muội vào chi phí thọ yến.”
“Không được, quân tử không thể tính loạn sổ sách, còn nữa, sao ngày nào muội cũng dùng hết một thỏi mực Tùng Yên vậy? Muội xem nó như kẹo ăn hết hả?”
“Kẹo… là một đặc sản của Vệ Lăng.”
Ban đầu định chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mình, nhưng Lạc Cẩn không chịu, sau khi hỗ trợ mấy ngày rốt cuộc có hứng thú, luôn cảm thấy thật sự thích cảm giác được người ta cần kiểu này.
“Xảo Bình, cho Tư Mã hầu phu nhân ra sau đi, bà ấy và Trường Bình hầu phu nhân không hợp nhau.”
“Biểu ca, huynh lại mua heo nữa, ta không trả lại tiền cho huynh đâu!”
“Mấy quả đào này không được, trả lại, chọn không được thứ tốt thì bảo hắn không cần mang tới nữa.”
“Dời bức bình phong ngọc bích kia ra ngoài, đặt ngay đại sảnh trước.”
“Lưu ma ma, ngươi dẫn theo người cắt cành khô ven đường đi, không còn tươi tốt nữa, cành tay cũng phải trông có sức sống.”
“Lạc Cẩn biểu muội, muội xem thứ tự vị trí ta sắp xếp thế nào?”
“Đến ngay ạ!”
Luôn bận đến ban đêm, Lạc Cẩn mới rảnh rỗi trở về phòng nghỉ ngơi, Hàm Thúy hầu hạ nàng thay y phục, lấy từng món trang sức trên người nàng xuống bỏ vào hộp nữ trang. Hộp châu báu làm từ bạch ngọc đặt lên chiếc bàn bằng gỗ Tử Đồng đặc biệt nổi bật, nắp hộp mở ra, trang sức châu báu bên trong đã để kín phân nửa.
Ánh mắt Lạc Cẩn bị hộp châu báu bạch ngọc thu hút.
“Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu của con nhất định thưởng cho con không ít bảo bối, thứ này cho con vừa khéo dùng để cất bảo bối.”
Mặc kệ đã trôi qua bao lâu, mỗi lần nhìn hộp châu báu bạch ngọc này nàng luôn nhớ tới Tạ nhị gia, luôn nhớ cái người gầy yếu nhưng phong thái phi phàm kia.
Đáng tiếc Tạ nhị gia không nhìn thấy, tiểu yêu tinh chỉ biết giày vò hắn hôm nay đã có thể lo liệu việc nhà một cách ra dáng.
Nếu hắn vẫn còn, thì hẳn vui mừng nhỉ?