GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

[Mũi hắn vô tình chạm vào nàng]

Trưởng công chúa rời đi, Lê Ngưng lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu mới từ từ tỉnh dậy, nàng sai người hầu hạ rửa mặt chải đầu, sau đó lấy ra mấy món ăn vặt mua từ trước Tết, đi đến gian ngoài có thể nhìn thấy cây mơ trong sân, dựa vào trường kỷ vừa ăn vừa xem thoại bản.

Cả người nàng được bọc trong lớp chăn gấm dày cộm, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, thoại bản đặt trên bàn nhỏ, để cho Đông Tuyết thay nàng lật trang. Thu Phong thì hầu hạ bên cạnh, đợi Lê Ngưng ăn xong món này rồi lại đút cho nàng ăn món khác.

Xem thoại bản mệt rồi, nàng có thể ngẩng đầu lên thưởng thức cây mơ trong sân.

Thật là thoải mái biết bao!

Ngày thường Lê Ngưng không hề xa hoa như vậy, rất ít khi giống như hôm nay ngay cả tay cũng lười nhác không muốn động, chỉ vì hôm nay nhiều yếu tố cộng lại mới tạo nên cảnh tượng này.

"Ta muốn uống nước."

Lê Ngưng ăn không ít thịt khô, cổ họng cũng hơi khô. Vừa dứt lời, Thu Phong liền cầm lấy nước ấm đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, đưa đến bên miệng Lê Ngưng.

Lê Ngưng cúi đầu uống, từng ngụm từng ngụm nhỏ hút nước, sợ nước nhỏ xuống chăn.

Uống xong nước, Lê Ngưng chuyển sang ăn mứt quả, lại bảo Đông Tuyết lật sang trang khác.

Hưởng thụ như vậy suốt nửa ngày, có người bẩm báo Trưởng công chúa đã về phủ, đang đi tới Lăng Sương viện.

Lê Ngưng bị sặc một cái, ngăn tay Thu Phong đang vỗ lưng cho mình, vội vàng nói: "Nhanh dọn dẹp đi, đừng để mẫu thân nhìn ra sơ hở."

Ba chủ tớ vội vã thu dọn bàn nhỏ, cất hết mứt quả và thoại bản, ngay cả vỏ hạt dưa và vỏ trái cây cũng dùng đồ che lại.

Vừa dọn dẹp xong, Trưởng công chúa đã bước vào.

"Mẫu thân, chẳng phải người đã đến Thừa tướng phủ sao, sao lại về nhanh vậy?"

Lê Ngưng quỳ gối trong chăn, ngoan ngoãn cười với Trưởng công chúa.

"Còn nhanh gì nữa, sắp đến giờ ngọ rồi." Trưởng công chúa vừa đi vào, vừa ôn hòa nói với thiếu niên phía sau, "Bên ngoài lạnh, mau vào trong sưởi ấm đi."

Lúc này Lê Ngưng mới phát hiện, mẫu thân không về một mình, mà còn dẫn theo một vị khách không mời mà đến.

Mắt Lê Ngưng mở to.

Trưởng công chúa gọi Bùi Trác vào phòng, hoàn toàn không biết biểu cảm kháng cự của Lê Ngưng.

Sau khi Bùi Trác bước vào, ánh mắt liền dừng trên người Lê Ngưng.

Nàng chỉ để lộ mỗi cái đầu, Bùi Trác chỉ nhìn thấy gương mặt nàng hơi ửng đỏ, thế là chỉ có thể chăm chú nhìn gương mặt ấy.

Khi nhìn đến khóe miệng Lê Ngưng, Bùi Trác hơi sững người.

Đôi môi đỏ mọng căng mọng, khóe miệng còn vương lại vết màu mật ong. Lại nhìn vẻ ngoan ngoãn không kịp che giấu trên mặt nàng, cùng ánh mắt hiểu ý giữa nàng và hai nha hoàn, Bùi Trác lập tức đoán ra mọi chuyện.

Sau đó, Bùi Trác giơ tay lên, nhìn Lê Ngưng, dùng ngón trỏ chấm vào khóe miệng bên phải của mình.

Lê Ngưng lập tức hiểu ra, không nhịn được hít vào một hơi, len lén liếc nhìn Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa vừa tìm được chỗ ngồi xuống, còn chưa chú ý đến tình hình bên Lê Ngưng.

Lê Ngưng vội vàng dùng đầu lưỡi cuốn đi vết bẩn ở khóe miệng.

Ngọt ngọt, dính dính, xem ra là mứt quả vừa ăn vô tình dính vào miệng.

Bờ môi bị l.i.ế.m qua, càng thêm phần bóng nước, đỏ mọng kiều diễm, khiến người ta suy nghĩ miên man.

Cổ họng Bùi Trác khẽ động, quay đầu đi, dời tầm mắt.

Để phòng hờ, Lê Ngưng cẩn thận l.i.ế.m hết môi một lượt, xác định không còn vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn Bùi Trác, hắn không biết đã dời mắt từ lúc nào, đang nhìn ngó xung quanh căn phòng.

Cũng không phải chưa từng thấy, có gì đáng để hắn tò mò như vậy chứ?

Lê Ngưng thầm oán trong lòng.

Trưởng công chúa gọi Bùi Trác một tiếng, bảo hắn ngồi xuống ghế bên cạnh bà.

"Chẳng lẽ trong phòng này đốt than quá ấm?" Thấy sắc mặt Bùi Trác, Trưởng công chúa hỏi.



Bùi Trác ôn hòa cười nói: "Không sao ạ. Chỉ là vừa từ ngoài vào, nhất thời chưa thích ứng được."

Trưởng công chúa lại nhìn Lê Ngưng, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng dặn dò Đông Tuyết: "Phòng phải thường xuyên mở cửa sổ thông gió, quận chúa sợ lạnh thì nhân lúc nó còn trốn trong chăn hãy mở, thời gian đốt than cũng phải chú ý một chút."

Đông Tuyết cúi đầu đáp: "Vâng."

"Bây giờ con cảm thấy thế nào rồi, người có đỡ hơn chút nào không?" Trưởng công chúa hỏi.

Lê Ngưng nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ."

"Vậy thì tốt." Trưởng công chúa liếc nhìn Bùi Trác, cười nói, "Bùi tiểu lang quân nghe nói con bị bệnh, liền theo ta về phủ, đến thăm con."

Lúc Trưởng công chúa đến Thừa tướng phủ chúc Tết, phu nhân Thừa tướng tất nhiên sẽ hỏi thăm Lê Ngưng, biết Lê Ngưng thân thể không khỏe, bà vô cùng lo lắng, lúc ấy Bùi Trác cũng có mặt, liền nói thay mẫu thân đến thăm Lê Ngưng.

Bùi Trác cũng nói: "Quận chúa thân thể bất an, con thật sự rất lo lắng."

Lê Ngưng hoài nghi nhìn Bùi Trác, Bùi Trác đang mỉm cười nhìn lại nàng.

Không cần nghĩ cũng biết, Bùi Trác là vì nể mặt mối quan hệ giữa trưởng bối, nên mới chủ động đề nghị đến thăm nàng.

Nhưng làm vậy thì có ích gì, nàng cũng sẽ không vì hắn đến thăm mà thân thể khỏe hơn.

Nhưng Lê Ngưng đương nhiên không thể nói ra những lời trong lòng, dù sao nàng và Bùi Trác trước mặt trưởng bối vẫn phải duy trì cách cư xử hòa thuận.

Không đối đầu với Bùi Trác, Lê Ngưng cũng không biết nên nói gì, nửa ngày mới thản nhiên nói: "Đa tạ Bùi công tử, có huynh đến thăm ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt, quận chúa phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào." Bùi Trác như cười như không, ngữ điệu chậm rãi, nói những lời chỉ hai người bọn họ hiểu, "Đặc biệt là phải kiêng miệng, đồ ăn ngon đến mấy cũng không thể ăn quá nhiều một lúc, nếu không dễ bị tích thực, bụng sẽ chịu không nổi đâu."

Nói xong, ánh mắt hắn quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào môi nàng.

Lê Ngưng hoảng hốt nhìn về phía Trưởng công chúa, thấy sắc mặt Trưởng công chúa như thường, dường như không nghe ra lời nói của Bùi Trác có ẩn ý, Lê Ngưng mới yên lòng, hung hăng trừng mắt với Bùi Trác.

Nàng biết ngay, Bùi Trác không thể nào tốt bụng như vậy, trêu chọc nàng mới là mục đích của hắn.

Không thể nổi giận trước mặt Trưởng công chúa, Lê Ngưng gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết rồi, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời này của Bùi công tử."

Ghi nhớ lời hắn nói hôm nay, ngày sau nhất định phải tìm cơ hội trả thù!

Bùi Trác không nói gì, Trưởng công chúa nghe ra sự xa cách trong lời nói của Lê Ngưng, cau mày: "Sao lại gọi xa lạ như vậy, trước kia con không phải gọi là 'ca ca' sao?"

Lê Ngưng cười gượng: "Lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Trưởng công chúa nhìn Bùi Trác một cái, lại nhìn Lê Ngưng một cái, như có điều suy nghĩ.

Hai người đúng là đã lâu không gặp, sau khi Bùi Trác trở về e rằng cả hai còn chưa từng ở riêng với nhau, nên dành chút thời gian cho bọn họ làm quen lại cũng tốt.

Một lát sau Trưởng công chúa đứng dậy, nói mình còn chút việc cần xử lý, bảo Lê Ngưng tiếp đãi Bùi Trác cho tốt.

Trưởng công chúa đi rồi, Lê Ngưng lộ nguyên hình, uể oải nằm xuống, dựa vào giường, lại bảo Đông Tuyết và Thu Phong mang đồ ra bày biện.

Liếc nhìn vị khách bị lạnh nhạt bên cạnh, Lê Ngưng hơ cằm về phía hắn: "Huynh cứ tự nhiên."

Bùi Trác nhướng mày, hỏi: "Không phải thân thể không khỏe sao?"

"Chuyện này thì có liên quan gì đến việc ta ăn uống?" Lê Ngưng kỳ quái nhìn hắn một cái, "Không khỏe thì không thể ăn sao?"

"Đương nhiên là có thể. Chỉ là..." Bùi Trác không muốn cãi nhau với nàng, thuận miệng hỏi, "Quận chúa rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Bị làm sao?

Nàng dám nói, hắn dám nghe sao?

Nhưng nghĩ lại, Lê Ngưng bỗng cong môi cười, nụ cười gian xảo, từ trong chăn bông duỗi ra một tay, ngoắc ngoắc ngón tay với Bùi Trác.

"Huynh lại đây, ta nói nhỏ cho ngươi nghe."

Bùi Trác không biết nàng muốn giở trò gì, nhưng vẫn đi tới.

Lê Ngưng vẫn nằm dựa vào giường, không có ý định đứng dậy, Bùi Trác đành phải cúi người, ghé sát lại.



Lê Ngưng lại đến bên tai hắn, một tay làm động tác che chắn, khẽ mở môi, nhỏ giọng nói: "Huynh muốn biết sao, ta lại không muốn nói cho huynh biết."

Giọng nàng nhẹ nhàng, chậm rãi, nếu không nghe nội dung, nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy giọng nói này ôn nhu dễ nghe vô cùng, nhưng nội dung lại đầy ý trêu chọc, vô cùng xấu xa.

Bùi Trác quả nhiên bị nàng lừa, nhất thời ngẩn ra không phản ứng.

Kế hoạch thành công, Lê Ngưng không nhịn được cười thành tiếng.

Lại một lần nữa cảm giác như lông vũ lướt qua đầu tim.

Bùi Trác bất ngờ quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, mũi gần chạm mũi.

Gương mặt hắn tuấn tú, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, trong một khoảnh khắc nào đó, chóp mũi hắn vô tình chạm vào mũi nàng.

Tiếng cười của Lê Ngưng đột ngột im bặt, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm, sau khi lấy lại tinh thần liền ngẩng đầu lùi lại.

"Huynh, huynh lại gần như vậy làm gì!" Trong lòng Lê Ngưng hoảng loạn, lập tức giành trước một bước chất vấn.

Bùi Trác thẳng người, không để ý đến sự lật lọng của nàng.

"Không phải quận chúa bảo ta làm vậy sao?"

"Được rồi, ta đã nói cho huynh biết rồi." Lê Ngưng bình tĩnh lại, bắt đầu đuổi hắn, "Huynh mau ngồi về chỗ đi."

Bùi Trác khẽ tặc lưỡi, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa với nàng nữa.

Nhìn nàng vẫn có thể cười nói vui vẻ, hẳn là thật sự không có gì đáng ngại.

Sau khi Bùi Trác ngoan ngoãn ngồi xuống, Lê Ngưng rụt tay về trong chăn, tiếp tục để Đông Tuyết và Thu Phong hầu hạ nàng xem thoại bản và ăn uống.

Bùi Trác ngồi đối diện nàng, không có việc gì làm, chỉ có thể nhìn Lê Ngưng hưởng thụ.

Một khắc sau, Bùi Trác đứng dậy cáo từ, Lê Ngưng không thèm liếc mắt nhìn hắn, miệng qua loa đáp: "Ừ, đi thong thả không tiễn."

Sau khi Bùi Trác rời đi, Lê Ngưng len lén nhìn ra cửa một cái, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

*

Buổi tối, Trưởng công chúa lại đến Lăng Sương viện, lúc này Lê Ngưng vừa mới tỉnh dậy.

"Con thấy, Bùi tiểu lang quân thế nào?" Trưởng công chúa hỏi.

Lê Ngưng nghe hiểu lời bà nói, nhưng không hiểu ý của mẫu thân: "Thế nào là thế nào ạ?"

"Bùi tiểu lang quân dung mạo tuấn tú, người lại khiêm tốn lễ phép." Trưởng công chúa hài lòng cười, "Còn là Chỉ huy sứ tam phẩm, năm sau sẽ nhậm chức."

Hôm nay khi đến Thừa tướng phủ thăm hỏi, phu nhân Thừa tướng có nhắc đến chuyện Bùi Trác sau này sẽ nhậm chức với Trưởng công chúa, Trưởng công chúa càng nghe càng thêm thưởng thức.

Lê Ngưng chấn động toàn thân.

Lời này, sao nghe quen tai vậy? Hình như lúc mẫu thân lấy danh sách những công tử thế gia cho nàng xem cũng đã từng nói những lời tương tự.

Lê Ngưng chậm rãi chớp mắt, cân nhắc lựa chọn từ ngữ: "Vậy cũng khá tốt... ạ?"

"Cái gì mà 'khá tốt'?" Trưởng công chúa trừng mắt nhìn nàng, "Con thấy hắn thế nào?"

"Đương nhiên là..."

Lời Lê Ngưng còn chưa nói xong, Trưởng công chúa đã cắt ngang: "Thôi con đừng nói nữa, dù miệng con nói hay thì trong lòng cũng chưa chắc nghĩ vậy."

Lê Ngưng: "..."

Tuy rằng bình thường nàng đúng là như vậy, nhưng lần này mẫu thân đã đoán sai rồi.

Bỏ qua ân oán cá nhân không nói, hắn quả thực là nhân tài văn võ song toàn.

Trưởng công chúa lại tiếp tục khen ngợi Bùi Trác với nàng, từ năng lực đến học thức, rồi từ dung mạo đến phẩm hạnh, Lê Ngưng vừa nghe vừa thờ ơ đáp lại.

May mà cho đến khi Trưởng công chúa sắp rời đi, cũng không nói ra chuyện Lê Ngưng lo lắng nhất.

Nếu mẫu thân có ý chọn Bùi Trác làm phò mã cho nàng, vậy thì phiền phức rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi