GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

[Lê Ngưng hướng hắn lộ ra nụ cười đắc ý và khiêu khích]

Cơn giận ngập tràn của Lê Ngưng chuyển hóa thành một câu hỏi: Hắn rốt cuộc còn bao nhiêu khối ngọc bội hoa mai nữa?

"Món quà đó là do Nhị điện hạ chuyển tặng, quận chúa nhận lấy đúng là không có gì không ổn, vừa rồi là ta lỡ lời." Bùi Trác ánh mắt lộ vẻ áy náy, thái độ nhìn qua vô cùng thành khẩn, "Nhưng hôm đó ở Mãn Hương lâu, ta nhớ quận chúa từng nói mình không đoạt thứ người khác yêu thích, hay là nói ——"

Bùi Trác chớp chớp mắt: "Quận chúa chỉ là không đoạt thứ mà tayêu thích?"

Lê Ngưng: "..."

Nàng thiếu chút nữa đã tin những lời xin lỗi hắn nói lúc trước.

Lê Ngưng ánh mắt lộ vẻ chán ghét, lui về sau nửa bước, như thể sợ đến gần hắn sẽ dính phải hơi thở đáng ghét của hắn, nhíu mày nói: "Mới hai ngày không gặp, bản lĩnh tự mình đa tình của huynh ngược lại tăng lên không ít."

Bùi Trác không lấy làm xấu hổ, ngược lại còn lấy làm vinh hạnh: "Đều là quận chúa cho thần thêm can đảm."

Lê Ngưng hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, như thể nếu hắn còn dám nói thêm một câu nữa, nàng sẽ dùng ánh mắt đ.â.m cho hắn một nhát, để hắn biết sự lợi hại của nàng.

Không muốn ở đây thêm nữa, Lê Ngưng dùng cằm chỉ khối ngọc bội hoa mai, giọng điệu cao ngạo: "Đã biết mình nói sai, chẳng lẽ không nên bồi tội cho bản quận chúa sao?"

"Đương nhiên." Bùi Trác rất dễ nói chuyện, xòe lòng bàn tay ra, khối ngọc bội hoa mai rơi vào tầm mắt của Lê Ngưng.

Lê Ngưng dùng ánh mắt ra hiệu cho Đông Tuyết đến lấy, không ngờ Đông Tuyết vừa mới bước được một bước, Bùi Trác đã nắm tay lại, thu khối ngọc bội về.

"Vì là quà bồi tội cho quận chúa," Bùi Trác nói năng khéo léo, "Nên phải do quận chúa tự mình đến lấy mới đúng."

"Cái này..." Đông Tuyết do dự không dám tiến lên, lưỡng lự đi hỏi ý kiến của Lê Ngưng.

Tự mình lấy thì tự mình lấy.

Lê Ngưng để Đông Tuyết lui xuống, tự mình đi lên.

Bùi Trác lại xòe lòng bàn tay ra, khối ngọc bội hoa mai lại lộ ra.

"Huynh đừng hòng giở trò gì."

Lê Ngưng lẩm bẩm lấy khối ngọc từ lòng bàn tay Bùi Trác, đưa lên trước mắt cẩn thận kiểm tra.

Rất tốt, đẹp y như hai khối nàng nhận được trước đó.

"Đây là cái gì?" Lê Ngưng xoay khối ngọc, đưa phần lõm nhỏ ở đáy khối ngọc bội hoa mai cho Bùi Trác xem. Nàng đã phát hiện ra khi nhận được khối ngọc đầu tiên, nhưng vẫn chưa có thời gian hỏi.

Bùi Trác không đáp, chỉ nói: "Quận chúa thông minh hơn người, không bằng thử đoán xem."

Nếu nàng đoán được thì còn cần hỏi hắn sao?

Lê Ngưng khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Bùi Trác nhìn xe ngựa, xung quanh trống không, không có một thị vệ nào.

Thị vệ đều bị Nhị hoàng tử giữ lại ở tửu lâu bọn họ dùng bữa trưa, đi cùng Lê Ngưng chỉ có Đông Tuyết và phu xe.

"Quận chúa sao lại nghe lời Nhị điện hạ như vậy, bảo không mang theo thị vệ thì không mang, bảo đi đâu thì đi đó. Ta không ngờ quận chúa cũng là người nghe lời như thế."

Bùi Trác cúi đầu nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt đến mức gần như đang trách móc.

Lê Ngưng rất bất mãn với giọng điệu này của hắn.

Nàng đi theo Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đã cầu xin nàng như vậy, nàng làm sao có thể từ chối.

Hơn nữa, đâu có nhiều nguy hiểm như vậy, từ nhỏ đến lớn, nàng trừ năm mười tuổi gặp phải một lần nguy hiểm đến tính mạng, thì chưa từng gặp nguy hiểm nào khác, nếu lúc nào cũng phải lo lắng xem mình có gặp nguy hiểm hay không, vậy nàng còn sống ung dung tự tại kiểu gì nữa.

Lê Ngưng bực bội nói: "Chẳng lẽ ta còn cần phải báo cáo với huynh sao?"

"Đương nhiên là không cần." Bùi Trác vẫn rất bình tĩnh, so với trách móc, thì giống như đang dạy dỗ hơn, "Quận chúa nên đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu."

Hôm nay Bùi Trác đặc biệt lắm lời, khiến Lê Ngưng nhớ đến vị tiên sinh đầu tiên dạy nàng lễ nghi khi còn nhỏ. Nàng ăn đồ ăn vặt cũng bị nói, ra ngoài chơi cũng bị nói, thậm chí đến cả việc nàng dùng hai cây trâm cài tóc khác nhau trên búi tóc cũng bị nói. Lê Ngưng nhịn không được, chưa đến ba ngày đã để Trưởng công chúa đổi tiên sinh.

Lê Ngưng không kiên nhẫn nói: "Sự an toàn của ta thì có liên quan gì đến huynh?"

"Sao lại không liên quan đến ta?"



Lê Ngưng sững sờ, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, chậm chạp nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.

Nàng chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ biểu cảm của Bùi Trác.

Không vui không giận, thần sắc nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, cũng không giống như là cố ý nói để phản bác nàng.

Như vậy, khiến Lê Ngưng nghi ngờ rằng mình vừa rồi nghe nhầm.

Sự an toàn của nàng có liên quan đến hắn sao?

Không có mà...

Lê Ngưng nghĩ mãi không ra, nhưng không hiểu sao lại có chút chột dạ, không dám tranh luận với hắn về vấn đề an toàn nữa.

Nhìn bộ dạng nàng nhíu mày buồn bực suy nghĩ rồi lại lúng túng quay mặt đi, Bùi Trác chậm rãi nói: "Nếu quận chúa gặp nguy hiểm, sau này không thể sống sót xuất hiện trước mặt ta nữa, ta sau này công thành danh toại, không thể khoe khoang trước mặt quận chúa, vậy chẳng phải sẽ mất đi bao nhiêu niềm vui sao."

"?"

Lê Ngưng không thể tin được, lại một lần nữa nhìn về phía Bùi Trác.

Tốt lắm, hắn rốt cuộc cũng để lộ sơ hở, thừa nhận hắn cũng thích khoe khoang trước mặt nàng.

Cho nên không chỉ Lê Ngưng muốn đè Bùi Trác một bậc, mà Bùi Trác sau lưng không biết đã vắt óc suy nghĩ như thế nào để thắng nàng.

Sắc mặt Lê Ngưng biến hóa mấy lần, tâm trạng cũng trải qua một phen thăng trầm, sau đó bùng lên ngọn lửa chiến đấu.

Nàng nhất định phải tìm được một cơ hội, triệt để đè lên đầu Bùi Trác, để Bùi Trác cam tâm tình nguyện nhận thua, thừa nhận nàng lợi hại hơn hắn.

Bùi Trác sẽ không đoán được Lê Ngưng đang nghĩ gì.

Nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy chiến ý của nàng, hẳn là đã quên đi chút lúng túng vừa rồi.

"Không có thị vệ, quận chúa định về bằng cách nào?" Hắn hỏi.

Nơi này cách tửu lâu kia không tính là gần, nhưng Lê Ngưng không cho rằng đoạn đường này nàng không có thị vệ sẽ gặp nguy hiểm gì.

"Không có thị vệ ——" Lê Ngưng nhìn chằm chằm Bùi Trác, chậm rãi chớp chớp mắt, dùng giọng điệu ngây thơ vô tội hỏi, "Không bằng hôm nay Bùi thiếu tướng quân làm thị vệ cho bản quận chúa như thế nào?"

Bùi Trác nhướng mày.

"Sao vậy, không muốn? Bùi thiếu tướng quân vừa rồi chẳng phải còn rất lo lắng cho sự an toàn của bản quận chúa sao?" Lê Ngưng lại bày ra vẻ mặt rất thất vọng, "Thì ra chỉ là nói suông, không đáng tin."

"Được làm thị vệ cho quận chúa, là phúc phận của thần." Bùi thiếu tướng quân chắp tay cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng, như thể hắn thật sự là thị vệ của Vĩnh Lạc quận chúa.

"Vậy hôm nay xin làm phiền Bùi thiếu tướng quân rồi." Lê Ngưng dùng cằm chỉ vào quán bán kẹo mạch nha cách đó ba mươi bước, ra lệnh cho Bùi Trác, "Đi mua cho bản quận chúa ít kẹo đậu phộng."

Bùi Trác thần sắc khó hiểu nhìn nàng một cái, Lê Ngưng đường hoàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề né tránh.

Trên bãi chiến trường, vị thiếu tướng quân Bùi Trác oai phong lẫm liệt cúi người trước mặt Vĩnh Lạc quận chúa, cung kính nói một tiếng "Tuân lệnh", rồi xoay người thẳng lưng, sải bước về phía mục tiêu.

Bóng lưng hắn chính trực, khí khái ngút trời, dù không khoác chiến bào vẫn toát lên khí chất uy vũ của một vị tướng quân. Nhìn hắn không giống như đi mua kẹo, mà giống như đang tiến ra sa trường.

"Quận chúa, sai khiến Bùi thiếu tướng quân như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao..." Đông Tuyết cảm thấy có chút bất an.

Quận chúa bảo Bùi Trác làm thị vệ cho nàng chắc là nói đùa, nhưng Bùi thiếu tướng quân sao lại hùa theo nàng...

"Có vấn đề gì chứ." Lê Ngưng chẳng hề để tâm, nhìn theo bóng lưng Bùi Trác, giám sát hắn có ngoan ngoãn đi mua kẹo đậu phộng cho mình không, "Ta cũng đâu có ép hắn."

Lê Ngưng nghĩ, Bùi Trác nhất định là vừa rồi nói quá mức mới thốt ra những lời quan tâm đến an nguy của nàng. Nàng thuận nước đẩy thuyền, Bùi Trác không xuống đài được, đành phải đồng ý.

Hắn cho rằng những lời hắn nói trong phòng riêng vừa rồi đã xúc phạm nàng, một khối ngọc thạch hình hoa mai là có thể khiến nàng tha thứ cho hắn sao?

Mơ đi!

Ngọc thạch nàng nhận, nhưng Bùi Trác cũng đừng hỏng trốn thoát.

Vĩnh Lạc quận chúa ân oán phân minh, đã chịu thiệt thì nhất định phải đòi lại gấp bội.

Lê Ngưng nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn Bùi Trác từng bước đi đến cửa hàng bánh kẹo.



Chờ đến khi Bùi Trác đến cửa hàng, nhỏ giọng nói chuyện với người bán hàng, Lê Ngưng hài lòng bước lên xe ngựa.

Đông Tuyết khó hiểu hỏi: "Quận chúa, người không ăn kẹo đậu phộng nữa sao?"

Bùi Trác đã nhận lấy kẹo đậu phộng, trả tiền, đang định quay lại. Thấy Lê Ngưng đã bước lên xe ngựa, hắn sững người một chút.

Lê Ngưng nhìn hắn, nở nụ cười đắc ý và khiêu khích, sau đó vào trong xe.

"Để hắn tự mình ăn đi."

*

Hôm nay, Bùi Trác quả thật là ra ngoài gặp bạn bè, nhưng là ở một tửu lâu khác.

Thẩm Thanh Ý một mình uống trà, cửa phòng riêng bị đẩy ra, hắn ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Huynh đã về rồi."

Bùi Trác không nói gì, đặt một túi giấy dầu gói đồ lên bàn trước mặt hắn.

"Đây là gì?" Thẩm Thanh Ý vừa hỏi, tay đã nhanh chóng cầm lấy gói giấy mở ra.

"Kẹo đậu phộng?" Giọng Thẩm Thanh Ý kinh ngạc đến mức cao vút, "Huynh không phải là ghét nhất đậu phộng sao?"

Bùi Trác rót cho mình một chén nước, rồi nói: "Cho ngươi đấy."

Thẩm Thanh Ý lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, giòn tan, ngọt ngào.

"Vị cũng được."

"Quận chúa sai huynh đi mua kẹo đậu phộng đấy à." Thẩm Thanh Ý như hiểu ra điều gì.

Vừa rồi, hai người bọn họ đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm, Thẩm Thanh Ý phát hiện nha hoàn thân cận của Vĩnh Lạc quận chúa đang ở dưới lầu tửu lâu bên cạnh.

Quận chúa đến tửu lâu là chuyện bình thường, nhưng không cho nha hoàn thân cận đi cùng, điều này thật kỳ lạ.

Ngay lúc Thẩm Thanh Ý đang tự mình suy đoán, Bùi Trác để lại một câu "Xin lỗi" rồi biến mất.

Lại nhìn, hắn đã xuất hiện trước mặt nha hoàn kia.

Sau đó, Lê Ngưng và Bùi Trác lần lượt đi ra, cách nhau một khoảng, Thẩm Thanh Ý không biết bọn họ nói gì ở ven đường, sắc mặt Bùi Trác không thay đổi gì mấy, nghiêm túc và chăm chú, còn Lê Ngưng thì lúc nhíu mày, lúc trừng mắt, sau đó lại kinh ngạc sững sờ, biểu cảm thay đổi rất phong phú.

Cuối cùng, Lê Ngưng không biết sai Bùi Trác làm gì, còn nàng thì lên xe ngựa đi trước.

Đến lúc này, Thẩm Thanh Ý mới biết Lê Ngưng sai Bùi Trác đi mua kẹo đậu phộng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Ý không nhịn được cười thành tiếng.

"Quận chúa bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, vẫn ngang ngược kiêu căng như vậy." Thẩm Thanh Ý vừa cười vừa trêu chọc Bùi Trác, "Trước tiên là bảo huynh đi mua đồ để đuổi huynh đi, nhân lúc huynh đi xa liền tự mình rời đi, để lại huynh một mình đối mặt với thứ mình ghét nhất mà ngẩn ngơ."

"Xem ra, quận chúa quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh." Thẩm Thanh Ý nhìn kẹo đậu phộng trong tay mình, rồi lại nhìn Bùi Trác, "Người có bản lĩnh lừa huynh, ta vẫn là lần đầu tiên gặp."

Từ khi Thẩm Thanh Ý quen biết Bùi Trác, chưa từng thấy hắn chịu thiệt thòi trước mặt ai, trên chiến trường lại càng mưu lược hơn người, chưa từng thua trận, quân địch nghe thấy tên hắn đã phải lui tránh.

Quan hệ giữa Bùi Trác và Lê Ngưng, Thẩm Thanh Ý cũng biết một chút.

Thẩm Thanh Ý càng nghĩ càng thấy buồn cười, thật sự không nhịn được cười ha hả, mãi đến khi Bùi Trác liếc mắt cảnh cáo, hắn mới thu liễm lại.

Thẩm Thanh Ý nheo mắt đánh giá Bùi Trác.

Theo hắn thấy, quan hệ giữa Bùi Trác và Vĩnh Lạc quận chúa e rằng không chỉ đơn giản là kẻ thù như lời đồn bên ngoài.

"Đúng rồi, vừa rồi huynh đưa cho Vĩnh Lạc quận chúa là thứ gì vậy?" Thẩm Thanh Ý nhớ tới chuyện này, lúc ấy quận chúa nhìn thấy vật kia, ánh mắt sáng lên hẳn, Thẩm Thanh Ý cũng tò mò là thứ gì, tiếc là hắn không nhìn rõ.

Bùi Trác thản nhiên nói: "Lễ xin lỗi."

Nói đến lễ vật, Thẩm Thanh Ý lại nhớ tới một chuyện khác, lúc trước hắn cùng Bùi Trác đến quân doanh, lúc rảnh rỗi Bùi Trác thích điêu khắc, mài dũa những viên đá kỳ quái nhưng xinh đẹp, lúc ấy hắn nói là chuẩn bị quà cho Trưởng công chúa.

Những viên đá dành cho Trưởng công chúa hình dạng khác nhau, có một hôm hắn phát hiện Bùi Trác đang mài dũa một khối ngọc thạch màu hồng hình cánh hoa, đã mài xong rồi, còn chưa mài xong, tổng cộng mười mấy khối, hình dạng gần giống nhau, màu sắc cũng tương tự, lúc ấy hắn có hỏi một câu, Bùi Trác lại không hào phóng nói cho hắn biết như lần trước.

Thẩm Thanh Ý cho rằng Bùi Trác muốn mang đi bán lấy tiền, lúc ấy liền muốn mua một khối, nhưng dù ra giá cao Bùi Trác cũng không chịu bán, chỉ nói là đã có dự định rồi.

Cho đến hôm nay, Thẩm Thanh Ý vẫn không biết những khối ngọc thạch kia của Bùi Trác dùng để làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi