GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Mưa xuân không ngớt, tiếng sấm liên tục, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng.

Lê Ngưng cố ý nấn ná, đợi đến khi Bùi Trác lên nghỉ ngơi, nàng mới đi theo.

Bình thường hai người nằm xuống, chiếc giường lớn ở giữa còn đủ chỗ cho một người nữa, hôm nay chỉ còn cách nhau nửa cánh tay.

Bùi Trác đưa tay muốn kéo nàng lại gần, bị Lê Ngưng ngăn lại.

Nàng rất bá đạo, nhất định phải nằm nghiêng bên cạnh hắn, lại không cho hắn ôm nàng.

Bùi Trác ở ngay sát bên, là khoảng cách an toàn mà dù có yêu ma quỷ quái nào xông vào phòng từ đêm mưa, Lê Ngưng cũng có thể lập tức chui vào lòng hắn.

Lê Ngưng hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải do ảnh hưởng của thời tiết mưa gió âm u hôm nay hay không, Lê Ngưng nằm mơ.

Nàng mơ thấy mình đến chốn mây mù, xung quanh đều là mây trắng mềm mại.

Có một đám mây vừa to vừa trắng, ngay trước mặt nàng, khiến Lê Ngưng không nhịn được lấy má cọ cọ vào.

Lê Ngưng cảm thấy đám mây trắng lớn kia run lên, sau đó, có lẽ cũng thích sự thân mật của nàng, đám mây trắng lớn tiến lại gần, học theo cách của nàng cọ vào nàng.

Đám mây trắng lớn lúc đầu cọ vào mặt và mũi nàng, sau đó cọ vào môi nàng, rõ ràng là đám mây mềm mại, động tác lại có chút thô lỗ.

Lê Ngưng không chịu được, lùi ra xa một chút, đám mây trắng lớn đứng yên tại chỗ một lúc, đợi nàng không lùi nữa, liền đuổi theo.

Có lẽ đám mây này quá lớn, nó đè lên Lê Ngưng khiến nàng hơi khó thở.

Lê Ngưng rốt cuộc cũng nhận ra đây là mơ.

Nàng cố gắng điều khiển giấc mơ, muốn đám mây trắng kia rời đi, đừng đè lên người nàng nữa. Nhưng giấc mơ nào có dễ điều khiển như vậy, đám mây trắng chẳng rời đi mà còn hóa thành mây đen, giống như chứa đầy nước mưa, nặng trĩu, Lê Ngưng thậm chí có thể cảm nhận được hơi ẩm.

Cuối cùng nàng cũng điều khiển được, đám mây đen kia rời khỏi người nàng sang một bên, Lê Ngưng nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, nó cũng không biến trở lại thành mây trắng.

Nhưng đám mây đen không đè lên người nàng nữa, Lê Ngưng được cơ hội thở dốc.

Nhưng tiếng thở dốc này có phải hơi lớn không?

Lê Ngưng thoát khỏi giấc mơ, từ từ mở mắt ra, phát hiện tiếng thở dốc này không phải của nàng.

Vậy thì chỉ có thể là của người còn lại trên giường này —— Bùi Trác.

Mưa bên ngoài đã tạnh, Lê Ngưng lắng tai nghe kỹ, tiếng thở dốc gấp gáp quả nhiên là từ phía bên kia truyền đến.

"Tỉnh rồi?" Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn của Bùi Trác vang lên.

Lần này Lê Ngưng tỉnh lại, phát hiện hai người cuối cùng cũng không ôm nhau nữa, giữa hai người có một khoảng cách nhỏ.



"Chàng làm sao vậy?" Nghe tiếng thở dốc khó nhọc của hắn, Lê Ngưng lo lắng hỏi.

Hắn dường như rất khó chịu.

Bùi Trác không trả lời ngay.

Trong nháy mắt, Lê Ngưng đột nhiên nhớ tới chuyện "nhịn đến hỏng".

Bọn họ thành thân đã hơn một tháng, chuyện nên làm trong đêm động phòng hoa chúc vì nàng sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa làm.


Nhưng Bùi Trác đã đồng ý đợi nàng chuẩn bị sẵn sàng, hắn bây giờ như vậy, là không đợi được nữa sao?

Lê Ngưng không chắc chắn, lại sợ hắn thật sự nhịn đến hỏng, nàng do dự nói: "Chàng có phải... đang nhẫn nhịn điều gì không?"

Nàng nghe thấy Bùi Trác hít sâu một hơi, rồi lại thở ra thật mạnh.

"Là vậy thì sao?" Bùi Trác thẳng thắn thừa nhận, hắn quả thực rất muốn, nhưng hắn cũng không thể nào ép buộc nàng, "Nhưng quận chúa không chịu, vậy cứ để ta khó chịu c.h.ế.t đi cho xong."

Nàng thậm chí còn nói muốn hắn đợi mười năm, năm năm, những lời nghe vào chỉ khiến người ta tuyệt vọng.

Nguyên nhân dường như là ở bản thân mình, Lê Ngưng chột dạ lặng lẽ kéo cao chăn che mặt, chỉ lộ ra hai mắt len lén nhìn hắn.

Nhưng tư thế thân mật và thẳng thắn như vậy, Lê Ngưng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, luôn cảm thấy có chút đáng sợ.

"Vậy... vậy bây giờ chàng tính sao?" Lê Ngưng sợ hắn thật sự nhịn đến hỏng.

Tính sao? Đương nhiên là tự mình giải quyết.

Hắn đứng dậy ngồi dậy, "Đi múc mấy thùng nước lạnh."

Nói xong, định xuống giường.

Hắn vừa mới dầm mưa xong, bây giờ còn muốn đi xối nước lạnh, điên rồi sao?

Lê Ngưng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay túm lấy một góc áo của hắn.

Lực đạo yếu ớt nhỏ bé, Bùi Trác chỉ cần bước về phía trước một bước là có thể thoát ra.

Nhưng hắn không làm vậy, hắn thuận theo lực đạo kia lại ngồi xuống.


"Sao vậy?" Hắn quay đầu lại.

Trong phòng không có đèn, mượn ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, Bùi Trác nhìn thấy đôi mắt hạnh long lanh nước của Lê Ngưng, ánh mắt lưu chuyển, lúc này càng thêm sáng ngời.

Lông mi nàng bất an run rẩy, môi mím chặt, một lát sau cúi đầu xuống, nhìn áo ngủ trên người mình.

Nàng nhớ, người trong cuốn sách nhỏ...

Nhìn ra nàng đang nghĩ gì, có điều gì đó lo lắng, Bùi Trác cúi người, sát tai nàng, khàn giọng nói: "Còn có một cách, không cần cởi quần áo..."



Mắt Lê Ngưng sáng lên, tò mò: "Cách gì?"

"Quận chúa trước tiên đồng ý giúp ta, ta sẽ nói cho nàng biết." Bùi Trác thở gấp gáp, vẫn kiên nhẫn thương lượng với nàng.

Nếu như không cần phơi bày như trong cuốn sách nhỏ, còn có thể giải quyết vấn đề hiện tại của hắn để tránh hắn nhịn đến hỏng hoặc đi xối nước lạnh, Lê Ngưng cho rằng không có cách nào tốt hơn cách này.

"Chàng nói đi." Lê Ngưng không để tâm.

Cho dù cần nàng giúp đỡ, chỉ miễn hắn không quá đáng ức h.i.ế.p nàng như trong cuốn sách nhỏ, Lê Ngưng cho rằng mình vẫn có thể làm được.

Lê Ngưng chống người ngồi dậy, nhìn Bùi Trác lại lên giường, ngồi đối diện với nàng.

Không biết chuyện sắp làm tiếp theo là gì, Lê Ngưng vừa căng thẳng vừa mang theo sự mong đợi không dễ phát hiện.

Sau đó, nàng nghe thấy tiếng Bùi Trác cởi thắt lưng rất nhỏ.

Lê Ngưng: "A...?"

Không phải nói không cần cởi quần áo sao?

Nàng vừa mới phát ra một tiếng nhỏ, Bùi Trác đã cắt ngang, không cho nàng cơ hội từ chối.

"Quận chúa đã đáp ứng giúp ta, bây giờ hối hận đã muộn rồi."

Lê Ngưng không muốn hối hận, chỉ đơn thuần là nghi ngờ, cho đến khi tay nàng bị Bùi Trác kéo qua, nàng mới nảy sinh ý định rút lui.

Khi lòng bàn tay nàng chạm vào một thứ ấm nóng cứng rắn, Lê Ngưng toàn thân cứng đờ.

Bùi Trác tựa cằm lên vai nàng, dịu dàng tách những ngón tay nàng đang định nắm thành nắm đ.ấ.m ra, rồi chậm rãi dẫn dắt che phủ lên một chỗ nào đó.

Lê Ngưng hiểu ra đó là cái gì, không dám nhúc nhích, mặt nóng bừng, đầu óc nóng bừng, nhưng nàng cảm thấy tay mình còn nóng hơn.

Nhưng tay nàng đã không nghe lời nữa, hoàn toàn do Bùi Trác điều khiển.

Không lâu sau, tay Lê Ngưng truyền đến cảm giác ê ẩm, không biết là tay nàng nóng rực, hay bị thứ gì khác làm cho nóng rực, nàng muốn rút tay về, nhưng mu bàn tay bị Bùi Trác nắm chặt, căn bản không rút về được.

Khi hắn trở nên mạnh mẽ, Lê Ngưng căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Về sau, một tay Lê Ngưng không đủ dùng, tay còn lại cũng bị túm lấy bắt làm việc.

Lê Ngưng nhắm chặt mắt, căn bản không dám nhìn, bên tai toàn là tiếng thở dốc phóng túng của Bùi Trác.

Nàng cảm thấy mình dường như cũng bị lây nhiễm, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, khiến nàng hoang mang không biết làm sao.

Cho đến một khoảnh khắc nào đó, Bùi Trác ôm chặt nàng...

(Chanh: Aaaaaaaaaaaa ngọt chớt rồi, ngọt quá, douma cute ẻ lun, huhu mất trinh tay rồi…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi