GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU

Số mệnh tương ngộ năm bốn tuổi cùng mười sáu tuổi

“Kết quả cuộc thi đấu quần vợt thanh thiếu niên toàn quốc năm 2004, huy chương đồng đơn nam, Thái Hân.”

“Đọat giải á quân, Hoắc Vân Xuyên.”

“Đoạt giải quán quân……

“Ai……” Thầy huấn luyện Âu đang ở trên khán đài phát ra thanh âm tiếc nuối, thân thể cũng bởi vậy từ từ đứng lên, chống lên lan can bị người hoan hô dùng sức lay động, tràn ngập lo lắng nhìn về phía học sinh của mình.

Vừa rồi giám khảo tuyên bố á quân đoạt huy chương, chính là học trò đắc ý anh xem trọng nhất, Hoắc Vân Xuyên.

Hết sức đáng tiếc, Hoắc Vân Xuyên đã sắp tròn mười sáu tuổi, năm nay là năm cuối cùng hắn còn có tư cách tham gia giải thanh thiếu niên……

Rõ ràng ngày hôm qua lúc huấn luyện vẫn còn rất tốt mà.

Tại sao lại như vậy?

Thầy huấn luyện Âu rất lo lắng nhăn chặt mày, suy cho cùng người coi trọng trận thi đấu này cũng không chỉ có anh mà thôi.

https://my.w.tt/Ik4If8DXfS

“……” Thiếu niên chịu đựng đau đầu kịch liệt vẫn cứ tiếp tục tham gia thi đấu, gương mặt gầy ửng hồng lộ ra ở dưới mũ lưỡi trai màu trắng không giống bình thường, hơn nữa hơi hơi thấm ra mồ hôi mỏng.

Nghe thấy kết quả thi đấu, hắn mím chặt môi.

Á quân sao?

Một kết quả trong dự kiến.

Có chút xin lỗi bản thân đã phát sốt còn kiên trì thi đấu a, Hoắc Vân Xuyên đầu óc choáng váng nghĩ thầm, sau đó từ trên ghế chống thân thể, đi lãnh cái giải thưởng làm hắn khó chịu.

Thầy huấn luyện Âu thấy trạng thái cảm xúc của học sinh không cao, lo lắng ở trên mặt biểu lộ càng thêm rõ ràng, vì thế anh rời khỏi khán phòng, đi hậu trường chờ đợi đối phương.

Bên này sau khi nghi thức trao thưởng kết thúc, Hoắc Vân Xuyên xách theo chiến lợi phẩm có thể có cũng có thể không trong tay, mặt vô biểu tình đi trở về hậu trường, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Suy cho cùng trận thi đấu này trừ bỏ thầy Âu ở ngoài, không có bất luận kẻ quen biết nào tới xem hắn thi đấu.

Cho nên cũng không cần ứng phó với ai.

“Vân Xuyên?” Thầy huấn luyện Âu ở chỗ rẽ vào lối đi nhỏ, thấy thân ảnh cao gầy mảnh khảnh của học sinh, ăn mặc trang phục thi đấu chuyên nghiệp, có vẻ hết sức soái khí tuấn dật.

Nhưng là tính cách thằng nhóc này trước sau vẫn lạnh lùng thờ ơ, cho dù đối mặt với thầy giáo cũng không ngoại lệ.

“Thầy Âu.” Hoắc Vân Xuyên thấy anh, nhàn nhạt mà chào hỏi.

“Ai, cuộc thi……”

Thầy Âu còn chưa nói xong, đã bị thiếu niên vừa đau đầu vừa không có tâm tình cùng người vô nghĩa cắt đứt: “Nga, thầy muốn nói cái gì em đã biết, em không cần.”

Thua chính là thua, Hoắc Vân Xuyên nghĩ thầm, nói này nọ có tác dụng sao: “Em đi trước.” Hắn sửa sang lại dây ba lô trên vai, xoay người rời khỏi.

“Ai?” Thầy Âu mặt lộ vẻ phức tạp.

Đồng thời lại có chút tức giận, thằng nhóc này không biết tiếp thu ý tốt của người khác sao?

https://my.w.tt/Ik4If8DXfS

Đi ra sân thể dục, phát hiện bên ngoài thế nhưng có mưa.

Thiếu niên đứng ở ven đường biểu tình hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn bầu trời không hề đẹp đẽ, bị gió cùng hạt mưa lạnh lẽo thổi vào người.

Hắn vội vàng lùi lại một bước, giải cứu một thân quần áo còn chưa có ướt đẫm của mình.

“……” Đau đầu khiến cho sắc mặt Hoắc Vân Xuyên rất xấu, cùng với phản ứng cả người đều có chút trì độn, hơn nữa thua trận đấu, tâm tình cũng không làm sao vui sướng nổi.

Hắn mang vợt tennis đi tới cửa hàng ở gần đó, muốn tìm một chỗ có hoàn cảnh thoải mái, uống một ly nước ấm áp.

Ngày thường những cửa hàng bánh ngọt nhỏ ở ven đường thế này, nếu không phải xảy ra sự kiện đặc thù giống hôm nay, dù thêm một trăm năm nữa cũng không có khả năng được Hoắc Vân Xuyên ưu ái.

Nhưng là bây giờ đầu hắn choáng váng, chỉ muốn tìm một chỗ có thể nằm một chút.

“Xin hỏi mấy người?” Bên tai vang lên giọng nói giống như của nhân viên cửa hàng.

Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên nhanh chóng quét một vòng ở trong tiệm, xác nhận ở đây ít người, hơn nữa hoàn cảnh cũng không tệ lắm: “Một người, khụ khụ.” Hắn nói, thanh âm khàn khàn khiến cho nhân viên cửa hàng cẩn thận quan sát.

Đáng tiếc mang theo mũ, chỉ có thể thấy cằm và mũ.

“Ngài bị cảm sao? Nếu đúng như vậy, hôm nay có thể thử một lần coca trà gừng của chúng tôi.”

“Tùy tiện đi.”

Nơi này là một góc có vị trí hẻo lánh nhất, thiếu niên ốm yếu  tháo xuống bao đựng tennis tùy ý gác lại, sau đó vùi mình ở trên sô pha màu sợi đay dành cho hai người: “Hassshi!”

Hắn một lần nữa đánh cái hắt xì, sau đó xoay người đối diện với bàn, quấn chặt chiếc áo khoác hơi mỏng trên người.

Bé trai bị tiếng hắt xì hấp dẫn, ghé vào cái bàn cách một dãy sô pha, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng hắt xì.

Sau đó nhìn thấy nơi xa có một tiểu ca ca đang cuộn tròn…… Là sinh bệnh sao?

“An Vô Dạng, em đi đâu?” An Vô Ngu đang trò chuyện với bạn học, phát hiện em trai bốn tuổi nhảy xuống sô pha, mở miệng quát bảo ngưng lại nói: “Không nên chạy loạn, nghe lời một chút được chưa?”

An Vô Dạng năm nay mới bốn tuổi, lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy trắng nõn sạch sẽ, ngày thường sợ nhất là chị hung dữ.

“Em muốn đi tiểu.” Bé con từ từ chớp chớp mắt.

Chị gái nhân viên cửa hàng nghe thấy động tĩnh bên này, cười tủm tỉm lại đây dẫn bé con đi toilet: “Bạn nhỏ, chị dẫn em đi nha.”

Năm nay An Vô Ngu còn học tiểu học, gần đây tới ở nhờ nhà chị họ cô ở Bắc Kinh, trong khoảng thời gian này đều là khách quen của tiệm đồ uống này, sớm đã rất quen thuộc với nhân viên cửa hàng: “Vậy làm phiền.” Nhờ vả xong sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với chị họ.

“Chị ơi.” An Vô Dạng tiểu xong tự mình kéo quần lên, nhìn chị gái nhân viên cửa hàng hỏi: “Chị có chăn lông sao?”

Lạnh phải đấp chăn, trong lòng bé con còn nhớ thương tiểu ca ca hắt xì kia.

Chị gái nhân viên cửa hàng nói: “Có nha, em lạnh sao?”

An Vô Dạng gật gật đầu: “ Dạ!”

Chị gái nhân viên cửa hàng dẫn bé con đi ra ngoài, cầm một cái chăn lông đưa cho bé, rồi đưa về bên người An Vô Ngu.

Cục cưng nhỏ ôm chăn lông, mắt nhìn các chị tiếp tục nói chuyện phiếm căn bản không có chú ý tới mình, nhấc chân ngắn bước đi qua hướng sô pha trong góc.

Cả bức màn cũng bị kéo lên, có chút tối tăm.

Những sợi tóc nhỏ vụn phủ phục bao trùm ở trên phần má trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên, trừ bỏ tầng ửng hồng không bình thường bên ngoài, bại lộ bên ngoài làn da đều có một loại tái nhợt do bệnh trạng.

Bao gồm cả bàn tay thon dài rũ ở phía dưới sô pha kia.

An Vô Dạng thăm dò mắt nhìn tiểu ca ca, phát hiện tiểu ca ca ngủ rồi, bé con hiểu chuyện phóng nhẹ tay chân, nhón mũi chân đắp chăn lông lên……

“Ngô……” Sau đó kéo chăn lông ra.

Che khuất bả vai, che khuất bụng, còn có cổ.

Nhưng là cục cưng nhỏ phát hiện, bàn tay lạnh như băng của tiểu ca ca còn lộ ra bên ngoài.

Như vậy sẽ đông lạnh mất, An Vô Dạng nghĩ thầm.

Thiếu niên sinh bệnh còn đang mê man, cảm thấy trên tay có gì đó lộn xộn, hắn mẫn cảm trở tay bắt được, đồng thời mở ra đôi mắt mang theo tơ máu.

https://my.w.tt/Ik4If8DXfS

“……” Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, đang dùng một đôi mắt đen nhánh nhìn mình, một đứa  bé?

Hắn nhìn theo khuôn mặt An Vô Dạng, chuyển qua bàn tay chính mình, sau khi mở ra là một bàn tay nhỏ nhắn.

Xúc cảm mềm mại, ấm áp.

“Khụ khụ……” Hắn luôn luôn không thích con nít, tức giận buông tay An Vô Dạng ra, xua đuổi nói: “Cách xa tôi ra một chút.”

Sau đó trở mình, quấn chặt chăn lông trên người……

“ Hử……?” Chăn lông?

Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc mà nhìn chăm chú chăn nhỏ trên người, cau mày nhớ lại chính mình khi nào xin chăn?

Nhưng là hắn cũng không có nghĩ nhiều, cho là nhân viên cửa hàng đưa.

“Ca ca, anh sinh bệnh sao?” Lúc hắn chuẩn bị ngủ, sau lưng truyền đến tiếng kêu giống như tiếng mèo con.

Ca…… Ca?

Thân là con một Hoắc Vân Xuyên, xuất thân hào môn, tính cách quái đản không giống ai, thật sự không có người nào dám ở bên người hắn nãi thanh nãi khí gọi là ca ca.

Hắn xoay người lại đây, mặt vô biểu tình mà nhìn chăm chú vật nhỏ đứng lên cũng chỉ ngang cằm mình, nói: “Ai là ca ca nhóc?”

An Vô Dạng ngây ngốc mà nhìn hắn: “……”

Hoắc Vân Xuyên chỉ chỉ cái bàn đối diện sô pha: “Đi chỗ khác chơi, không cần làm ồn.”

Bảo bối nhỏ thật vất vả lấy hết can đảm ôm chăn lông cho tiểu ca ca, chớp chớp mắt, cái mũi phiếm hồng, mếu máo muốn khóc.

“Này……” Hoắc Vân Xuyên đột ngột thay đổi sắc mặt, đây là nguyên nhân hắn chán ghét con nít, hở tí khóc, hoàn toàn không nói đạo lý.

“Ô……” Nghĩ đến không có người nào thích chơi với mình, bảo bối nhỏ trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng cô đơn dùng mu bàn tay lau đôi mắt.

Tiểu ca ca nằm ở trên sô pha giọng nói hung dữ cảnh cáo cậu: “Câm miệng.”

Bảo bối nhỏ nghe lời lập tức ngừng tiếng khóc như tiếng muỗi kêu, chẳng qua đôi mắt hồng hồng, biểu tình đáng thương hề hề, giống như cá nóc bị ủy khuất.

Coi như nghe lời.

“Nhóc muốn thế nào?” Hoắc Vân Xuyên không thể tin được, thi đấu thua mình căn bản không có tâm trạng để ý tới bất luận kẻ nào, còn bị một đứa nhỏ chưa đầy ba tuổi quấn lên.

“Em có thể chơi với anh sao, em không ồn anh đâu.” Bảo bối khẽ meo meo đi lên trước, ghé vào vị trí trống không trên ghế, nghiêng đầu nhìn sắc mặt anh trai không hề tươi cười.

Bé con vừa khóc đôi mắt ẩm ướt, chính là cứ như vậy nhìn người, tựa như ngôi sao, chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh.

Thiếu niên luôn luôn không có kiên nhẫn với trẻ con, nhịn xuống tính tình lạnh nhạt của mình, hừ nhẹ nói: “Tùy nhóc đi.”

Chính là hơi không chú ý một lát, vật nhỏ kia đã nhích một tí xíu về phía mình.

“Hừ.” Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ xíu trên sô pha kia, làm bộ ngủ, sau đó quả nhiên phát hiện, nó di chuyển về hướng mình: “Này.”

Hắn đột nhiên mở miệng, làm cho tay nhỏ chịu kinh hách rụt trở về.

Nhưng là thực mau lại kiên định dịch lại đây.

“……” Vậy cũng quá kỳ quái rồi?

Là chính mình lớn lên không đủ hung dữ, hay là ngữ khí không đủ ác?

“Nhóc vì sao cứ dính lấy tôi?” Thiếu niên rõ ràng tâm tình không tốt thân thể còn khó chịu, giờ phút này trong lòng chỉ có một nỗi băn khoăn mạnh mẽ, muốn làm cho rõ ràng.

“A?” Bé con xa lạ há miệng sữa phát ra…… một thanh âm ngốc ngốc.

“A cái đầu nhóc.” Hoắc Vân Xuyên dừng một chút, tay từ chăn vươn tới, ngoắc ngoắc tay với bé con: “Lại đây.”

An Vô Dạng cười, nhảy nhót cọ qua.

Lúc tiểu quỷ tới gần, Hoắc Vân Xuyên rõ ràng ngửi được một mùi hương coi như dễ ngửi, hắn lập tức cho rằng đây là hương vị đặc trưng của trẻ con, không có cảm thấy kỳ quái.

“Ca ca.” Bảo bối nhỏ mắt trông mong mà kêu.

Hoắc Vân Xuyên nhéo gương mặt không có nhiều thịt lắm của bé con, nói: “Tôi thật sự rất mệt, em tốt nhất không cần phát ra một chút thanh âm nào.” Sau đó tuy rằng sinh bệnh, nhưng cánh tay vẫn rất mạnh mẽ, xuyên qua dưới nách tiểu quỷ, ôm thân mình nhỏ đi lên, cho vào trong chăn……

Tiểu quỷ thật nhẹ thật gầy.

Mới hai tuổi sao?

Thiếu niên hoàn toàn không có khái niệm về tuổi tác của trẻ con, mơ màng cho rằng An Vô Dạng mới hai tuổi.

https://my.w.tt/Ik4If8DXfS

Sau đó ôm lò sưởi nhỏ thơm tho mềm mại, rơi vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi