GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU

Đối phương tuổi quá nhỏ, rất nhiều thường thức cơ bản đều không biết chuẩn bị, đây là chỗ bất đắc dĩ nhất; nếu không Hoắc Vân Xuyên hoàn toàn có thể dựa theo thói quen của mình đi an bài mọi chuyện.

Nhưng khi đối mặt với An Vô Dạng, thiếu niên này thoạt nhìn một chút đều không thành thục, cơ bản chỉ có thể dụ dỗ.

Đừng nói nghiêm túc mà nói chuyện với đối phương, chỉ sợ đối phương căn bản còn không biết sinh đứa trẻ có ý nghĩa là gì nữa, sau khi mang thai chỉ lo dấu giếm cha mẹ, một chút đều không quan tâm đến thân thể của mình cùng đứa trẻ.

Hoắc Vân Xuyên thật sự vô lực muốn chửi thề, nhưng là trừ tiếp thu, hắn còn có thể thế nào.

“Lên xe.” Hoắc tổng tài mở ra cửa xe sau, đón tiếp đối phương đi lên: “Cẩn thận một chút.” Hắn nhíu mày nói, đi trên đường cũng không biết có ngã xuống đất không, hoàn toàn làm người không thể yên tâm.

Vừa rồi ở bên trong nên lấp kín miệng của Tưởng Thiếu Phi, Hoắc Vân Xuyên nghĩ thầm.

“Nhà tôi ở tại nội thành đối diện với viện kiểm sát cũ.” An Vô Dạng nói, nhưng là nghĩ một chút, lại thay đổi chủ ý một chút: “Nếu không anh đưa tôi đi trước đến cửa hàng bánh mì trên đường Dương Xuân trước, tôi tiện đường đi xin nghĩ việc.”

Hoắc Vân Xuyên đeo lên đai an toàn, nghe vậy nói: “Trời nóng như vậy sao phải lăn lộn bên ngoài, gọi cuộc điện thoại là được.”

An Vô Dạng lắc đầu: “Như vậy đối với cửa hàng trưởng không tôn trọng, anh ấy đối với tôi thực tốt, tôi muốn tự mình đi.”

Hoắc Vân Xuyên không nói nên lời, lúc lái xe lên đường thuận miệng hỏi một câu: “Tốt bao nhiêu?” Bởi vì hắn thật sự tò mò.

Tốt thế nào, mới có thể làm An Vô Dạng nói ra đánh giá là tốt với.

“Cho chúng tôi ăn điểm tâm miễn phí trong tiệm, ngày thường đến trễ cũng không mắng chửi, còn thực dễ xin nghỉ.” An Vô Dạng nhớ kỹ nói: “Ngày đó tôi bị choáng đầu còn giúp tôi gọi xe, để cho tôi nghỉ ngơi tốt rồi mới đi làm.”

Hoắc Vân Xuyên giật giật khóe miệng, thiếu chút nữa không khống chế tốt tay lái: “Cái cậu gọi là thực tốt, chỉ như vậy?”

“Ừm.” An Vô Dạng thốt lên thanh âm, tỉ mỉ kỹ càng mà giải thích: “Tôi muốn nói chính là, cửa hàng trưởng làm người nhiệt tình, là người hiền lành, rất quan tâm người bên cạnh.”

Không biết người đàn ông lái xe có hiểu ý hay không, cậu điều chỉnh dáng ngồi một chút, làm mình ngồi được thoải mái hơn: “Ví dụ mà nói, một phú ông tài sản trăm vạn tâm tình tốt cho tôi một trăm tệ, tôi sẽ rất cảm ơn, bởi vì ông ấy rất hào phóng; chính là một người lại rất nghèo lúc tôi cần chỉ cho tôi mười đồng tiền, tôi cũng sẽ nhớ kỹ ơn ông ấy, kính nể ông ấy.”

“……” Hoắc Vân Xuyên cảm giác chỉ số thông minh của mình đã chịu vũ nhục, hắn căn bản không cần nêu ra ví dụ này nọ như thế.

Tuy rằng hắn không phủ nhận vị cửa hàng trưởng kia hiền lành, nhưng là khoảng cách từ hiền lành cho đến rất tốt còn cách nhau một đoạn, cũng chỉ có tuổi tác như An Vô Dạng không tiếp xúc qua xã hội mới có thể coi nhỏ thành to mà phóng đại thiện ý của người khác đối với cậu.

Tóm lại, không thể nào giống nhau.

“Anh hiểu rõ ý của tôi không?” An Vô Dạng hỏi.

Hoắc Vân Xuyên nói: “Cách 6 giờ còn một đoạn thời gian, tôi phải về công ty một chuyến, 5 giờ mang cậu đi ra ngoài ăn cơm.”

An Vô Dạng thô sơ giản lược tính toán, cảm thấy không đúng: “Đúng 5 giờ ăn cơm, làm sao phải ăn đến sáu giờ, thời gian không đủ.” Như vậy sáu giờ sẽ không tới nhà kịp.

Hoắc Vân Xuyên chỉnh xong điều hòa, mình thì tình nguyện cởi bỏ cổ áo, cũng không muốn nhiệt độ trong xe quá lạnh: “Tôi nói sáu giờ đưa cậu về nhà, nhưng chưa nói để cho cậu đúng sáu giờ về đến nhà.”

“……” Thiếu niên há miệng rồi khép lại, dù sao nhà bọn họ 7 giờ ăn cơm tối, đến lúc đó lại cùng ba mẹ em trai ăn một chút.

Từ bệnh viện đến công ty mất nửa giờ.

Lắc lư một hồi, An Vô Dạng thiếu chút nữa lại ngủ.

Đối phương mở cửa xe, mặt nghiêm túc tiến vào nhìn cậu: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

An Vô Dạng dụi mắt, lộ ra một khuôn mặt khó chịu: “Cả người đều không thoải mái.” Cậu rất rất không cao hứng mà nói: “Anh nói kiểm tra xong là có thể ngủ, tôi hiện tại đặc biệt đặc biệt muốn ngủ.” Ngủ đến một nửa lại không thể tiếp tục ngủ, cái loại tư vị này tất cả mọi người đều hiểu mà.

“Hô……” Hoắc tổng tài chống cửa xe, thở hắt ra.

Tưởng Thiếu Phi cũng không có nói cho hắn khi người mang thai cáu kỉnh nên làm cái gì bây giờ.

Hắn trầm giọng nói: “Cậu ra ngoài trước.”

An Vô Dạng từ trong xe bò ra, trên mặt vừa rồi xoa quá mạnh, đôi mắt đã hồng hồng.

Hoắc Vân Xuyên đỡ lấy cậu, một cái tay khác đóng cửa xe, sau đó đôi tay hạ xuống, chặn ngang đem đối phương bế lên: “Ngủ đi.”

An Vô Dạng kinh hoảng một chút, gương mặt dán trên khuôn ngực ấm áp dày rộng của đối phương, dựa đến rất vững vàn, thậm chí so với ngủ ở trên xe càng thoải mái hơn.

Đôi mắt cậu mệt rã rời chịu đựng không nổi, cũng lười nhúc nhích, cuộn tròn cứ như đà điểu vậy.

Ngay cả mặt mũi gì đó, cũng không để bụng.

An Vô Dạng cảm thấy chính mình từ nhỏ đến lớn am hiểu nhất chính là mất mặt, loại chuyện này cậu ngựa quen đường cũ mất rồi.

Một đường từ bãi đỗ xe đến thang máy lên tầng không có người, sau khi đi lên mới lục tục có người tiến vào.

Hoắc Vân Xuyên mắt nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm chung quanh không cho người nào tới gần mình, một khi vừa lại gần liền nhắc nhở: “Thỉnh không cần dán đến gần như vậy, cảm ơn.”

Người chung quanh vẻ mặt tuy không hiểu hắn đang nói cái gì*, rõ ràng còn một khoảng cách không nhỏ, căn bản không có dễ dàng đụng tới như vậy.

(*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Rốt cuộc tới tầng cao của công ty, Hoắc Vân Xuyên lại một lần nữa nhắc nhở mọi người tránh ra.

Cả một tầng hoàn toàn đều là không gian của Hoắc thị, đại sảnh đặc biệt rộng rãi sáng ngời, nhóm chị gái đón khách cũng mỹ mạo động lòng người.

Nhưng là các cô tươi cười sáng lạn, Hoắc Vân Xuyên một lần cũng không có nhìn đến.

Nhóm chị gái trước bàn tiếp khách đều đứng lên đồng thời cúi chào trước, Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn các cô một lần: “Im miệng.”

“……” Mấy chị gái trên mặt tươi cười xinh đẹp bỗng chốc hóa đá.

Tổng tài anh tuấn tiêu sái đẹp trai cường tráng đang ôm một người vội vàng đi ngang qua, trên đường gặp được người tất cả đều bị hắn dùng ánh mắt cản lại, không dám tới gần.

Thư ký Trần Phóng thức thời, vội vàng lại đây giúp đỡ mở ra cửa văn phòng, lúc đi qua đối phương nhỏ giọng hỏi: “Hoắc tổng, muốn giúp đỡ hay không?”

Thấy đối phương lắc đầu, liền nhanh chóng đóng cửa lại, nên làm gì thì làm đi.

“Tình huống như thế nào?” Người bên ngoài hỏi.

“Không biết.” Trần Phóng trợn trắng mắt với bọn họ: “Chuyện của Lão tổng, các người tìm tòi nghiên cứu nhiều như vậy làm gì? Nhiều chuyện.”

Tuy rằng chính y cũng rất hiếu kì, dựa theo liếc mắt một cái là thấy vừa rồi, lão tổng ôm người kia 90% là nam.

Bởi vì thân hình thon dài, nữ nhân giống như không có cao như vậy.

“……” Nói cách khác, lão tổng của bọn họ có thể nhẹ nhàng bế lên một người đàn ông, mà còn có thể bước đi như bay.

Nghiêm túc mà nói tiếp, đây là lần thứ hai Hoắc Vân Xuyên ôm An Vô Dạng, lần đầu tiên hắn ôm cũng không có cảm thấy An Vô Dạng gầy có gì không tốt, rốt cuộc thân hình thon dài mềm dẻo càng làm người vui vẻ hơn.

Chính là lần thứ hai này, hắn lại cau mày: Ăn cơm ra sao vậy?

Thể trọng lại nhẹ như vậy, vừa thấy đã khiến cho người không yên tâm.

Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên, đi vào căn phòng mình thường xuyên nghỉ ngơi, nhưng là dừng một chút, không có đem người buông xuống.

“……” Bên ngoài có một sô pha không gian cũng đủ rộng, hắn do dự một lát, lựa chọn để cho An Vô Dạng ngủ trên sô pha.

Sau đó lấy thảm lấy ra ngoài, đắp lên cho đối phương.

Làm xong này nọ, Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn một lát, sau khi xác nhận hết thảy không có vấn đề, mới trở lại trước bàn làm việc, tăng tốc độ xử lý công việc hôm nay bởi vì có hẹn mà chậm trễ.

“Hoắc tổng.” Thư ký Trần cầm văn kiện trong tay, ở bên ngoài gõ cửa.

“Tiến vào.” Hoắc Vân Xuyên lên tiếng.

Sau khi thư ký Trần mở cửa đi vào, mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của tổng tài, đem văn kiện trình lên: “Xin ngài ký một chút.”

Hoắc Vân Xuyên đôi mắt hơi liếc, nhìn lướt qua nội dung, là một phần văn kiện thường quy, hắn nhắc bút lên xoát xoát ký xuống ba chữ ‘ Hoắc Vân Xuyên ’, rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.

“Ngày mai giám đốc mới của Hoa Thụy đến?” Hắn hỏi.

Hoa Thụy chính là công ty gần đây hắn mới thu mua.

Trần Phóng nói: “Đúng vậy, Cao tiên sinh ngày mai buổi sáng tới bên này trước, cậu ấy muốn gặp ngài một lần.” Còn có chính là, y có chút cẩn thận mà thuật lại: “Tiểu thư Lam Vi Vi hẹn ngài dùng bữa tối, cô ấy nói ngài vẫn luôn tắt máy, liên hệ không thông, để tôi thấy ngài lại đây, thì nói với ngài một tiếng.”

Lam Vi Vi, một vị thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với Hoắc Vân Xuyên.

Gần đây Hoắc gia thực xem trọng cô ta, cố ý tác hợp việc hôn nhân này.

“Anh nói hôm nay tôi không tới.” Hoắc Vân Xuyên nói, nói xong về sau biểu tình hơi dừng lại, giơ tay ngăn Trần Phóng: “Vẫn là tôi tự mình nói đi, anh có thể đi ra ngoài.”

Trần Phóng thu hồi văn kiện, gật gật đầu: “Vâng.” Xoay người rời đi là lúc tầm mắt cả gan lệch khỏi quỹ đạo một chút, khẽ liếc. Liếc nhìn gương mặt của người ngủ trên sô pha một cái.

Nhưng là như cũ vẫn nhìn không thấy mặt, y tiếc nuối mà mở cửa đi ra ngoài.

Hoắc Vân Xuyên cầm lấy một chiếc điện thoại khác, khởi động máy, gọi vào số di động Lam Vi Vi.

Đôi mắt hắn thì vẫn luôn nhìn An Vô Dạng ngủ trưa ở sô pha, nhìn nhìn hơi xuất thần, chờ điện thoại bên kia gọi vài tiếng mới tỉnh lại.

“Hoắc tiên sinh? Hoắc tiên sinh?”

Lam Vi Vi nghe thấy một tiếng trầm thấp: “Xin chào.” Tiến vào lỗ tai của mình, tức thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh rốt cuộc cũng khởi động máy, Hoắc tổng tài.”

Lời trong lời ngoài oán trách không cần nói cũng biết.

“Xin lỗi.” Hoắc Vân Xuyên chuyển tới bên kia, hạ giọng nói: “Lam Vi Vi tiểu thư, tôi đã tìm được người mình ái mộ, chúc cô sớm ngày tìm được ý trung nhân của mình.”

“……” Lam Vi Vi chuẩn bị cố gắng thảo phạt, nhưng chưa gì đã bị lời chúc phúc của người đàn ông này trực tiếp phá nát.

Móng tay tinh mỹ trên bàn tay gắt gao cầm chặt di động, chất vấn: “Ai?”

Những tiểu thư danh môn ở thành phố này, cô đều biết rõ.

Hoắc Vân Xuyên nói: “Chuyện này thứ tôi không thể phụng cáo.”

“Tôi có điểm nào không bằng cô ấy?” Lam Vi Vi không cam lòng hỏi, vừa bắt đầu cô đã coi trọng con trai độc nhất của Hoắc gia, thật vất vả mới tìm được cơ hội gần gũi với đối phương.

Vào cuối tuần gặp mặt một lần, cô cảm giác thực thích hợp, đối phương hoàn toàn giống với trong tưởng tượng của mình, thậm chí so với trong lý tưởng càng ưu tú hơn.

“Người ấy đã có con của tôi.” Hoắc Vân Xuyên nói.

“……” Lam Vi Vi trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là lạnh lẽo, nếu như đua gia thế đua sắc đẹp, cô sẽ đua đến cùng, chính là đua bụng, được rồi, cô không thể nề hà mà thừa nhận mình đã thua rồi.

Kết thúc cuộc trò chuyện cùng Lam Vi Vi, Hoắc Vân Xuyên quay lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn sô pha.

Hắn biết hôm nay công việc là không có khả năng hoàn thành, cố đuổi nhanh ra sao cũng không xong kịp.

Làm đến bốn giờ rưỡi, đem vài việc gấp gáp làm xong trước, dư lại việc vặt thì để sau, trước tiên phải tan việc.

“Uy……” Hoắc Vân Xuyên đứng ở cạnh sô pha, trên cao nhìn xuống, đôi mắt liếc khuôn mặt của người ngủ đến đỏ bừng, nhẹ gọi vài tiếng nhưng không để ý đến hắn.

“An Vô Dạng.” Ba chữ này, từ đôi môi hơi mỏng của Hoắc tổng tràn ra ngoài, hết sức có làn điệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi