GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU

Ngày hôm nay, ba An mẹ An vẫn đi làm, bọn họ sau 5 giờ đã tan tầm, nhưng còn nhúc nhích ở trên đường.

Giao thông trong nội thành có tiếng là tệ hại, đặc biệt là trong giờ cao điểm buổi chiều, thường xuyên xuất hiện tình trạng không cách nào di chuyển.

Cho nên Hoắc Vân Xuyên chạy tới cửa nhà An gia, trong nhà chỉ có chị An Vô Dạng, An Vô Ngu ở nhà.

“……” Đây là lần đầu tiên Hoắc tổng đứng ở cửa nhà thiên sứ nhà mình, hắn do dự một lát, nâng lên tay ấn chuông cửa.

Qua một lát, giọng nói của một cô gái truyền đến: “Tới ngay.”

An Vô Ngu mới vừa tắm rửa xong, đang lau tóc; cô nghe thấy chuông cửa vang lên, cho rằng ba mẹ không mang chìa khóa, liền xỏ dép lê chạy tới trước cửa.

Bất quá trước khi mở cửa, vẫn có lòng đề phòng, mở mắt mèo ra xác nhận xem có phải ba mẹ mình hay không.

Chỉ có thể nói soái ca ngoài cửa lớn lên quá xuất sắc, một thân quần áo có chất lượng thực tốt, hơn nữa khí chất xuất chúng, hoàn toàn không giống như người làm chuyện xấu.

An Vô Ngu cân nhắc xong, quyết định mở cửa, vô cùng lễ phép hỏi: “Vị tiên sinh này, anh có phải gõ nhầm cửa hay không?”

Nhà bọn họ không quen biết người như vậy.

Bất quá nội tâm lại bị người ta mê hoặc: Trời ơi, mở cửa ra nhìn càng đẹp mắt, khí chất dáng người khuôn mặt tất cả đều hoàn mỹ.

Tự xưng là mỹ nhân học bá lạnh lùng như An Vô Ngu, ở trước mặt Hoắc Vân Xuyên, cũng không khỏi ngượng ngùng mà dâng lên dáng vẻ xấu hổ của con gái.

“Xin chào, xin hỏi An Vô Dạng ở nhà sao?” Thanh âm của đại soái ca xa lạ cũng tô phá chân trời, chính là nam chính bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình!

“Ngạch, anh quen em trai tôi?” An Vô Ngu vẻ mặt kinh ngạc, phương hướng phát triển thế này cô không nghĩ tới.

“Đúng vậy, cậu ấy có ở nhà sao?” Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc hỏi, cô gái này hắn đã gặp qua, là chị gái An Vô Dạng.

“Không ở.” An Vô Ngu lắc đầu: “Nó đến nhà bạn học ở, đã vài ngày không về nhà.” Sau đó càng nghĩ càng kỳ quặc, cau mày nghi ngờ: “Anh thật là bạn của em trai tôi? Vậy vì sao không trực tiếp gọi điện thoại cho nó?”

Điểm này rất kỳ quái.

“Nếu không ở, tôi liền không quấy rầy.” Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, cũng nhíu nhíu mày.

Hắn lúc gần đi, tầm mắt xuyên qua bả vai An Vô Ngu, liếc mắt một cái nhìn vào phòng ở An gia.

Quả nhiên rất nhỏ.

“Ai?” An Vô Ngu cảm thấy hắn xuất hiện quá quỷ dị, muốn gọi lại hỏi cho rõ ràng, nhưng người ta đã đi rồi.

Cái tình huống này, làm người nhịn không được nghĩ có phải em trai ở bên ngoài gặp rắc rối, bị người ta tìm tới cửa hay không?

An Vô Ngu đóng lại cửa nhà, về phòng tìm ra di động gọi điện thoại cho em trai, bên kia không ai nhận, cô nhăn lại lông mày tinh xảo nói một câu: “Làm cái quỷ gì?”

Thế nhưng không nghe điện thoại.

Hoắc Vân Xuyên vào thang máy, xuống lầu đứng ở ven đường, cầm lấy di động gọi điện thoại cho dì Trương, gọi được liền hỏi: “Tìm được rồi sao?”

Kỳ thật đáp án hắn trong lòng hiểu rõ, nếu tìm được rồi đối phương sẽ gọi điện thoại cho mình trước tiên.

Dì Trương quả nhiên thở hồng hộc mà trả lời: “Hoắc tiên sinh, không tìm thấy, khắp nơi đều không có.”

Hoắc Vân Xuyên ngẩn ngơ: “Ừm, tôi biết rồi.” Giọng nói hắn nghe rất thất vọng, sau đó thất thần mà dặn dò vài câu: “Tìm được liền gọi điện thoại cho tôi.”

‘ Được được được, tôi hiện tại lại đi tìm.” Dì Trương vội vội vàng vàng cất di động.

Nam nhân ngày thường khí phách hăng hái, mở cửa lên xe, đem cái trán chống lên tay lái, không ngừng suy sụp.

Hiện tại người mất tích, đi nơi nào tìm? Không có đầu mối gì.

“Không được……” Hoắc Vân Xuyên biết mình quan tâm quá sẽ bị loạn, cần phải bình tĩnh, suy nghĩ lại cho thật kỹ.

Trong chốc lát sau, hắn liền ngẩng đầu, lái xe trở về tiểu khu, mở camera theo dõi!

Đã gần 6 giờ, sắc trời dần dần tối sầm, trong nhà cần bật đèn mới có thể tiếp tục chơi trò chơi.

An Vô Dạng và Quý Minh Giác chơi game chơi đến say sưa, đột nhiên hai người đưa tay lấy thịt khô tay đụng phải một mảnh, vì thế phát hiện chỉ còn một miếng thịt khô cuối cùng.

Nếu như ngày thường, Quý Minh Giác khẳng định một bước cũng không nhường, nhưng mà hôm nay gã đối mặt chính là một bạn nhỏ, lại còn có bảo bảo.

Quan trọng nhất là lại cũng gã chơi game, còn lớn lên ngoan ngoãn thuận mắt: “Cậu ăn cậu ăn.”

“Cảm ơn anh Tiểu Minh.” An Vô Dạng nói, chỉ cảm thấy chính mình giống như đã quên chuyện gì, cậu bóc thịt khô nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ mấy giờ?”

Quý Minh Giác ngẩng đầu nhìn một cái nói: “Cũng đã 6 giờ.”

“A, 6 giờ……” An Vô Dạng ném thịt khô trong tay xuống, đứng phắc dậy: “Tôi về nhà đây, Hoắc tiên sinh không biết tôi ở chỗ này!”

Quý Minh Giác ngẩn ngơ, tâm lạnh hơn nửa nói: “Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, cậu hãy về nhà tìm hắn.”

An Vô Dạng càng nghĩ càng sốt ruột, mở cửa trở về đối diện, lại phát hiện trong phòng không mở đèn, dì Trương cũng không ở, liền kỳ quái: “Hoắc Vân Xuyên?”

An Vô Dạng kêu: “Dì Trương?”

Không có người lên tiếng, bọn họ dường như không ở nhà.

Quý Minh Giác theo lại đây, cầm trên tay di động: “Thế nào? Vân Xuyên đâu?”

An Vô Dạng lắc đầu: “Bọn họ không ở nhà.” Ngay cả dì Trương cũng không thấy, mặt cậu trắng bệch mà nghĩ, đối phương 99% là đi ra ngoài tìm mình.

An Vô Dạng có thể nghĩ đến, Quý Minh Giác cũng có thể nghĩ ra: “Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Hoắc Vân Xuyên lái xe chạy về nhà, ở trên đường nhận được điện thoại của Quý Minh Giác, hắn nhận: “Minh Giác?”

Nghe thấy thanh âm không nhận ra là tốt xấu, ít nhất Quý Minh Giác nghe không hiểu.

“Vân Xuyên,” Quý Minh Giác nói: “Cậu làm sao không ở nhà nha? Tớ và bạn nhỏ nhà cậu ở trong nhà đợi, chuẩn bị lại ăn cơm mà không thấy cậu đâu, dì Trương nhà các cậu cũng không thấy.”

Gã liền suy đoán mà nói.

“Vô Dạng ở chỗ cậu?” Hoắc Vân Xuyên lập tức hỏi.

“Đúng vậy.” Quý Minh Giác gãi gãi đầu, cảm giác chính mình lo lắng dư thừa một chuyến, bạn tốt của mình tính cách trầm ổn như vậy, không có khả năng vì việc này liền phát giận: “Ngại quá, tớ lôi kéo cậu ấy chơi game, nhất thời đã quên thời gian, lần tới khẳng định không như vậy.”

Hoắc Vân Xuyên nghe, đơn giản nói một chữ tốt, liền treo điện thoại.

Quý Minh Giác nhìn di động, kinh hồn không ngừng mà nói thầm: “Cái tên này…… Thật là càng ngày càng khó hiểu……”

Chỉ bằng câu nói kia, thật sự sờ không ra là tức giận hay không tức giận.

Nếu anh Tiểu Minh phụ trách gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh, An Vô Dạng liền phụ trách gọi điện thoại cho dì Trương.

Khi dì Trương lên đây, thiếu chút nữa đã ôm An Vô Dạng xoa nắn một hồi: “Vô Dạng a, cậu đi đâu vậy? Dì cùng Hoắc tiên sinh từ bốn giờ rưỡi đã bắt đầu tìm cậu!”

Nói cách khác, ước chừng đã tìm hai giờ.

Quý Minh Giác cùng An Vô Dạng nhìn nhau liếc mắt một cái, sôi nổi nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ ở trong ánh mắt từng người thấy được khoảng chừng hai tấn sợ hãi.

Dĩ nhiên trừ bỏ sợ hãi ở bên ngoài, còn có cảm xúc càng nghiêm trọng khác.

“Thực xin lỗi dì Trương……” An Vô Dạng áy náy tự trách lên tới cực điểm, khó chịu đến cả người cùng đầu óc đều phát ngốc, thanh âm khẩn trương: “Con ở nhà anh Tiểu Minh chơi game, chơi đến quên thời gian……”

Sau đó mê mẩn đến sáu giờ trời tối cũng chưa phát hiện, cẩn thận suy nghĩ lại thật sự quá không nên, chỉ làm cho người ta thêm phiền toái.

“Thực xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi.” Cậu đặc biệt đặc biệt khó chịu mà hối lỗi.

Dì Trương cùng Quý Minh Giác đều luống cuống, bọn họ căn bản không cảm thấy chuyện này quá nghiêm trọng, dồn dập nói an ủi: “Không không không, không sao, thật sự không sao, Hoắc tiên sinh / Vân Xuyên sẽ không trách cậu, cậu ấy thương cậu còn không kịp nữa là!”

“Không phải, là tôi không đúng.” An Vô Dạng như trống bỏi lắc đầu, một đôi mắt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng phiếm hồng, hối lỗi mà nói: “Chơi trò chơi có phóng xạ, còn chơi…… Hai giờ.”

Nói đến đó lại không chịu được, hu hu mà rớt nước mắt.

Dì Trương cùng Quý Minh Giác: “……”

Một bà lão và một thanh niên tất cả đều chân tay luống cuống, đau lòng vạn phần, cứ như vậy nhìn thiếu niên mang bảo bảo xoạch xoạch mà rớt nước mắt.

Quý Minh Giác rút khăn giấy, thật cẩn thận đưa đến trong tay An Vô Dạng, cái tên khốn nạn không có đầu óc, gã tự mắng mình một câu: “ Nè, lau đi, đừng khóc, thật sự không phải cậu sai, là tôi sai, tôi là người không đáng tin cậy……”

“Cảm ơn anh Tiểu Minh……” An Vô Dạng tiếng nói nghẹn ngào, sau đó đứng lâu quá có chút mỏi chân, tìm ghế dựa ngồi xuống.

“Ai nha, là đói bụng quá sao, dì hiện tại nhanh đi nấu cơm cho cậu ăn.” Dì Trương nói, quay đầu lại liền ngẩn ra: “Hoắc tiên sinh đã trở lại?”

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở kia, rõ ràng là Hoắc Vân Xuyên.

“Sao lại thế này?” Hắn đá giày đi vào cửa, tầm mắt nhìn thẳng nặng nề nhìn chằm chằm An Vô Dạng.

“Không sao không sao, hóa ra Vô Dạng ở trong nhà Quý tiên sinh chơi thôi.” Dì Trương nhẹ nhàng bâng quơ mà cười nói, nói thật, Hoắc Vân Xuyên tính tình thế kia, chính là không nói lời nào bà cũng sợ hãi.

An Vô Dạng chưa nói cái gì, chờ Hoắc Vân Xuyên đi đến bên người, trực tiếp ngẩng lên một đôi mắt sưng phù, đầu dựa vào ôm đùi hắn.

Trong nháy mắt đó cậu cảm giác Hoắc tiên sinh cả người căng thẳng, sau đó lại không biết như thế nào mà thả lỏng, tóm lại không có nổi bão.

Chỉ là khổ sở nhất không phải là trách cứ người khác, mà là trách cứ chính mình.

Được ôm lấy Hoắc tổng thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động, tuy rằng là bởi vì đã làm sai.

Bất quá chi tiết nhỏ này nọ hắn sẽ không để ý: “Không sao.”

Hoắc Vân Xuyên nói: “Lần sau làm cái gì cũng phải nói trước cho tôi biết.”

An Vô Dạng vốn dĩ đã ổn định cảm xúc, bởi vì dễ dàng được tha thứ, một lần nữa nước muối sinh lí tràn lan, làm ướt cả quần áo Hoắc Vân Xuyên.

Cậu kéo ra khoảng cách hít hít cái mũi: “Thực xin lỗi.”

Cậu vốn dĩ không phải một người thích khóc, nhưng gần đây lại không ngừng mà khóc vài lần.

Ba ba đã nói, người trưởng thành, biết được càng nhiều, số lần khó chịu cùng muốn khóc sẽ càng nhiều hơn.

Hiện tại xem ra là thật sự.

Hoắc Vân Xuyên dùng ngón cái, lau sạch vệt nước dưới hai khóe mắt thiên sứ: “Đi, cùng dì Trương đi phòng tắm rửa mặt.”

Sau đó không đợi hắn phản ứng, liền phân phó dì Trương: “Làm phiền dẫn cậu ấy đi rửa mặt.”

Chờ phòng khách chỉ còn lại có hai người, Hoắc Vân Xuyên liếc Quý Minh Giác vô tâm vô phế đứng ở một bên, bóp nắm tay làm vận động nóng thân thể.

“Vân Xuyên Vân Xuyên……” Quý Minh Giác vẻ mặt cười khổ, nhìn xem khắp nơi không có chỗ nào trốn cả.

“Cậu dẫn theo cậu ấy chơi game, một lần chơi là hai giờ. Chuyện đó không quan trọng,” Hoắc Vân Xuyên tẩn gã một đấm: “Nhưng cậu không thể làm cậu ấy khóc! So với phóng xạ càng hại thân!”

Tự biết đuối lý, Quý Minh Giác chỉ dám ôm đầu bị đánh, không dám đánh trả: “Nhưng tớ lúc ấy cũng là không nghĩ tới a, cậu ấy oa một tiếng nói khóc liền khóc, ai da ai daa……”

“Đừng nói gì thêm nữa!” Hoắc Vân Xuyên cả giận: “Đợi lúc cậu làm ba ba sẽ hiểu.”

Chờ tới ngày đó, Quý Minh Giác tên khốn này, hẳn là có thể cảm nhận được tâm tình khi làm cha cùng làm chồng người ta.

“Ui……” Quý Minh Giác ăn một trận đòn, che lại khóe miệng bị rách nằm ở một cái ghế sa lông đơn, trong lòng vừa uất ức vừa xác thật có chút áy náy.

Lần sau sẽ không mang bạn nhỏ chơi game nữa, gã nghĩ thầm.

An Vô Dạng vào phòng tắm, tâm tình vững vàng hơn rất nhiều, cậu thẹn thùng mặt đối mặt nói với dì Trương: “Dì Trương đi nấu cơm đi, đúng rồi, anh Tiểu Minh nói muốn ở chỗ này ăn cơm, dì nhớ nấu nhiều cơm.”

Dì Trương thấy cậu như vậy, trong lòng thật là đau lòng vô cùng: “Ai, vậy cậu tự mình từ từ rửa, dì đi ra ngoài.”

An Vô Dạng gật gật đầu, nhìn theo dì Trương vì mình đóng cửa lại, liền tự mình phỉ nhổ mình mà nâng lên một bàn tay che mắt: “Quá mất mặt……”

Sao lại mất mặt như vậy!

Bởi vì sợ hãi bị trách cứ, thế nhưng ôm đùi Hoắc tiên sinh!

Cầu xin cũng có thể hiểu, bởi vì Hoắc tiên sinh đáng sợ như vậy, ngay cả anh Tiểu Minh cũng giống như có hơi sợ hắn.

Từ từ, An Vô Dạng đột nhiên nghĩ đến, Hoắc tiên sinh để dì Trương dẫn mình vào rửa mặt, vậy không khoa học.

Trong tình huống bình thường, hẳn là Hoắc tiên sinh tự mình dắt……

“Không xong, anh Tiểu Minh nhất định sẽ bị đánh.” An Vô Dạng lo lắng nói, lại không có dũng khí mở cửa đi ra ngoài nhìn xem, lỡ như Hoắc tiên sinh cả mình cũng đánh thì sao?

Tuy rằng không có khả năng lắm……

Nói thì nói vậy, chuyện chơi game cũng không thể chỉ đổ thừa cho anh Tiểu Minh, chính mình cũng có trách nhiệm.

An Vô Dạng nghĩ một chút, căng da đầu đi mở cửa.

Bất quá, khi mình mở cửa ra.

Hoắc Vân Xuyên từ bên cạnh đi vào, tìm được thiên sứ vẻ mặt cảnh giác đứng ở bên cạnh bồn rửa tay.

Hắn trên dưới đánh giá một hồi, càng xem khuôn mặt càng xấu xí.

Đối phương sắc mặt nhợt nhạt, phỏng chừng là do khóc, môi cũng không như ngày thường đỏ bừng tươi sáng.

Khó xem nhất là cặp mắt hạnh nhân kia, làn da mỏng dễ mẫn cảm, nhất là mắt hai mí, vừa khóc liền thảm rồi.

“Anh Tiểu Minh đâu?” An Vô Dạng hỏi như vậy, trong mắt viết ‘ tôi thực yếu ớt ’ không chịu nổi!

“Bị đánh đến nằm sấp rồi.” Hoắc Vân Xuyên mắt bình tĩnh nhìn cậu.

Quả nhiên bị đánh, mặt thiên sứ có dáng vẻ quả nhiên không đoán sai; sau đó càng nhỏ giọng, vội vã nói ra: “Tôi chóng mặt.”

--- Đối với Hoắc tổng, vợ mới là tay chân, còn anh em...xin lỗi, chỉ là quần áo thôi!

- Quý Minh Giác:.....

- Tưởng Thiếu Phi:....

- Trần Sơ:.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi