GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU

"Thời điểm như thế này, không cần suy nghĩ những vấn đề tẻ nhạt như thế."

Hoắc Vân Xuyên càng quá đáng hơn, càn quét trong miệng thiên sứ: "Em biết vừa nãy từ trước cửa sổ nhìn thấy em hái hoa, trong đầu tôi đang suy nghĩ gì không?"

"Hả?" An Vô Dạng nỗ lực thích ứng với loại khởi động như sài lang, nhưng vẫn cảm thấy da đầu ngứa ngáy: "Tôi sẽ tự ra ngoài chơi, không quấy rầy anh làm việc..."

"Cứ từ từ." Một đôi cánh tay mạnh mẽ siết lại thân thể của thiếu niên, lời nói ra vừa nghiêm trang vừa lưu manh: "Tôi nghĩ muốn cởi sạch quần áo của em."

Ở giữa vườn hoa, nhất định sẽ rất đẹp.

"Anh..." Khiến người xấu hổ, chơi rất vui à...

An Vô Dạng giãy giụa nói: "Thả tôi xuống, tôi muốn đến xem Đôn Đôn..." Đối phương đột nhiên tập kích, làm cho cậu hít vào một ngụm khí lạnh, cái tên cầm thú...

Lại tới nữa rồi.

Rất nhanh sau đó, An Vô Dạng cắn răng thật chặt, đuôi mắt lộ ra xuân sắc quyến rũ không tự nhiên.

Cậu biết không trốn được nam nhân một lòng muốn đùa mình, đơn giản không hề động đậy mà nhẫn nhịn, qua xong là tốt rồi.

"Tôi đang làm em vui vẻ, cũng không phải phạt em." Hoắc Vân Xuyên hôn lên chóp mũi đổ mồ hôi của đối phương, nếu không phải cơ thể thiếu niên có phản ứng chân thực, chỉ sợ hắn còn tưởng rằng cậu thật sự rất thống khổ.

Đã mười chín tuổi rồi, cần phải biết chuyện của người lớn nhiều thêm một chút.

"Nhưng đang ban ngày mà, còn kéo rèm cửa sổ..." An Vô Dạng cắn khóe miệng, nói đến một nửa nước mắt lại dâng lên, gắt gao nắm lấy quần áo của Hoắc Vân Xuyên.

Sắp muốn chết rồi, quá xấu hổ.

"Chỗ nào cùng chớ có đi, em vẫn nên nằm nghỉ ngơi đi." Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên sống dở chết dở đứng lên, đưa lên giường.

"..." An Vô Dạng như con cá chết, sống chết không mở mắt lôi kéo chăn quấn lấy người, ở bên trong chăn nắm chặt quần của mình.

Đáng ghét.

Xong việc cũng không cho cậu mặc vào.

A!

An Vô Dạng trong lòng cực kỳ hung bạo, nhưng thân thể nề hà lại theo không kịp.

Cậu co rúc ở trong chăn, qua loa một hồi liền thật sự ngủ say.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời còn chưa tối, chỉ là sắp bỏ lỡ giờ cơm.

An Vô Dạng cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, vội vã vò mái tóc lộn xộn của mình, chạy xuống lầu đi ăn cơm.

"Dạng Dạng tỉnh rồi? Nhanh tới dùng cơm." Người cả nhà đều nhìn cậu, trên mặt mỗi người đều rất hiền hòa.

"Thật không phải, con ngủ trễ." An Vô Dạng nói, da dẻ toàn thân do mắc cở mà ửng hồng, bước chân nhẹ nhàng sáp lại bên người chồng.

"Không sao, ngồi xuống." Hoắc Vân Xuyên kéo ra ghế dựa, nghiêm trang đùa cậu: "Hay là em muốn ngồi trên đùi tôi?"

An Vô Dạng co rút khóe miệng: "Ai muốn ngồi trên đùi anh."

Quá đáng.

Trong nhà nhiều người như vậy, không biết xấu hổ.

"Ha ha ha..." Mọi người phát ra tiếng cười hiền hòa, cảm thán hai đứa trẻ tình cảm thật tốt, quả thực khó mà tin nổi.

Ba cha con Hoắc gia nghĩ thầm, vừa nãy An Vô Dạng chưa có tới, bầu không khí trên bàn cơm rất là lạnh lẽo.

An Vô Dạng vừa đến, giống hệt như nhiều thêm một cái mặt trời nhỏ.

Ấm áp vui vẻ ai không thích chứ, cả nhà đều rất thích cùng mặt trời nhỏ ăn cơm với nhau.

Sau bữa cơm trưa, An Vô Dạng lén lút chạy đi tìm mẹ chồng, giải thích sơ qua ý đồ mình đến.

Chương Nhược Kỳ ánh mắt sáng lên, có vẻ rất vui mừng: "Con có ý nghĩ như thế dĩ nhiên là rất tốt," sau đó trầm ngâm: "Nhưng mà, lễ nghi không cần học sớm như vậy, có thể từ từ học."

"Vâng, cảm ơn mẹ." An Vô Dạng suy nghĩ một chút, báo cho bà: "Buổi sáng con có nhắc đến với Vân Xuyên, hắn nói không cần thiết học, con chỉ cần ở nhà là tốt rồi..."

Cậu có chút tâm cơ nhỏ, muốn cùng mẹ chồng đồng thời gánh chịu nguy hiểm.

Khóe miệng mẹ chồng cứng đờ, im lặng một hồi.

Hình ảnh bà và con trai độc nhất chiến tranh lạnh còn rõ ràng trước mắt, nguyên nhân chính là do mình "Quản" quá nhiều.

Nếu Hoắc Vân Xuyên không đáp ứng cho con dâu học những thứ đó, vậy...

An Vô Dạng tha thiết mong chờ nhìn bà, nói một câu: "Mẹ, thế nhưng con thật sự muốn học."

Con dâu thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến Chương Nhược Kỳ nhớ tới ấn tượng của đông đảo cộng đồng mạng đối với An Vô Dạng, vừa ngoan vừa ngọt.

Còn nói, không thương cậu quả thực thiên lý khó dung.

Chương Nhược Kỳ hồi lâu mới tán thành, gật đầu nói: "Vậy thì học đi, mẹ sẽ giúp con tìm kỹ một gia sư."

"Cảm ơn mẹ!" An Vô Dạng mặt lộ ra nụ cười tươi.

Cách ngày hôm sau, chuyện mời gia sư cho An Vô Dạng, Chương Nhược Kỳ mang ra bàn bạc với chồng, chủ ý cũng là muốn chia sẽ hậu quả phải gánh chịu.

Bọn họ thương lượng mọi chuyện ở ngay phòng khách.

"Mời cái gì gia sư?"

Một giọng nói cắt ngang cuộc đàm phán của vợ chồng Hoắc thị, bọn họ ngẩng đầu nhìn: "Con cho là không thích hợp sao?"

"Không cần." Hoắc Vân Xuyên tay vịn ghế bên người, nỗ lực đè nén cảm xúc không vui: "Em ấy thật sự muốn học, con chính là thầy tốt nhất."

Vợ chồng Hoắc thị sững sờ: "Con muốn tự mình dạy?"

"Ừm, chuyện của em ấy con đến quản là được rồi." Hoắc Vân Xuyên bỏ lại một câu đơn giản, cất bước ra khỏi cửa.

Ngày hôm nay công ty có việc, cần phải ra ngoài cả ngày.

"Nó có phải là, ý muốn khống chế Dạng Dạng quá mạnh mẻ..." Chương Nhược Kỳ cau mày.

Hoắc Kiêu lắc đầu một cái, có chút lo lắng, sau đó cười rộ lên nói: "Bọn nhỏ sẽ biết tự mình xử lý."

Thật ra thì vẫn lo lắng, con trai tính cách lạnh lùng vô tình như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Sau khi Đôn Đôn tròn tháng, khuôn mặt nhỏ bé nảy nở không ít, không còn hồng hồng như là khỉ con nữa.

Ngược lại, Đôn Đôn lớn lên mi thanh mục tú, da dẻ trắng hồng, mới vừa nhìn cả khuôn mặt rất giống ba lớn Hoắc Vân Xuyên.

Lại tỉ mỉ chậm rãi xem kỹ, giữa hai lông mày cũng có hình bóng của An Vô Dạng.

Bảo bối nhỏ đúng là con ruột của hai người bọn họ, không phải nhặt được.

An Vô Dạng còn trong tháng đã thấy nhiều lần Hoắc Vân Xuyên chăm sóc Đôn Đôn, thêm vào chính mình lại là một người tỉ mỉ, cho nên một tháng sau vừa học một ít là biết.

Hiện tại ôm Đôn Đôn cho bú sữa, vô cùng cẩn thận lại kiên trì.

Dì Trương nhìn thấy hình ảnh này, thoáng cảm khái, bởi vì, bà cũng có một đứa cháu nội cỡ tuổi này, bây giờ cái gì cũng còn không hiểu, ở trong trường học vui sướng đến quên cả trời đất.

Mà An Vô Dạng sớm như vậy đã làm ba ba, trên bả vai gánh vát áp lực người khác không tưởng tượng nổi.

"Dì Trương, làm phiền dì lấy một cái khăn lông sạch cho con, cái này bị ướt rồi." An Vô Dạng nói, thả bình sữa xuống, lấy khăn nhỏ trên cổ con trai xuống, đổi cái mới lại đút tiếp.

Dì Trương nói: "Dạng Dạng, nếu không để dì làm cho?"

"Không cần, bây giờ con đút rất thành thạo nha." An Vô Dạng nói.

Ba chồng mẹ chồng đến xem đứa nhỏ, ở ngoài cửa lặng lẽ nhìn một hồi, không muốn đi vào quấy rối.

Ba ba nhỏ mới mười chín tuổi, sau khi đút xong đứng lên vỗ vỗ lưng cho bảo bảo ợ sữa, đem bảo bảo đã ngủ say thả vào trên giường nhỏ.

"Dạng Dạng." Chương Nhược Kỳ đứng cạnh thang lầu nhìn thiếu niên, thần sắc tràn ngập không biết làm sao: "Chuyện mời gia sư Vân Xuyên đã biết, nó nói muốn đích thân dạy con."

Thiếu niên mím môi không lên tiếng, bà liền tiếp tục nói: "Con yên tâm, Vân Xuyên kỳ thực học rộng tài cao, có nó dạy con, chắc chắn không thể thua kém gia sư."

"Hắn không muốn cho con học những thứ đó sao?" An Vô Dạng thắc mắc mà ném ra một câu.

Trong lòng Chương Nhược Kỳ đúng là đang lo lắng cái vấn đề này, đáp án là khẳng định, nói ra có thể sẽ khiến con dâu thương tâm: "Cái này..."

An Vô Dạng còn nói: "Hắn chỉ là không muốn con quá cực khổ."

Chương Nhược Kỳ: "..." Hai cái đứa này thật là một đôi trời sinh, xứng đáng bên nhau nha.

An Vô Dạng vòng qua mẹ chồng đã hoá đá, đi vào nhà bếp làm salad hoa quả ăn.

- Vân Xuyên, anh đến đâu rồi?

Cậu mở tủ lạnh ra sau khi nhìn thấy đủ loại hoa quả muốn hoa cả mắt, lười tìm kiếm từng thứ, trực tiếp lấy ra một quả táo tây gặm ăn, thuận tiện gởi tin nhắn kiểm tra.

- Vừa tới công ty, nhớ tôi?

- Nghe mẹ nói anh sẽ làm thầy dạy cho tôi?

- Không được?

- Vậy hai chúng ta không phải là tình thầy trò sao?

Hoắc tổng tài nhếch miệng lên, trả lời.

- Đang đi làm, đừng câu dẫn.

An Vô Dạng là một người nghe lời như thế, nhìn thấy tin nhắn liền để điện thoại di động xuống, chuyên tâm gặm táo tây.

Cậu nghĩ, gặm xong táo tây lại ăn bơ.

Hoàn hảo.

- Nói vài câu gửi tới cho tôi nghe một chút.

An Vô Dạng gửi tới âm thanh răng rắc rắc rắc khi mình ăn táo tây.

- Nhanh đoán xem tôi ăn cái gì, đoán trúng trở về tôi sẽ gọt cho anh ăn!

"..." Hoắc tổng tài mỗi lần nhắn tin với thiên sứ vượt quá mười câu, sẽ cảm nhận được khoảng cách thật làm người tổn thương, không nhắn tới (không ai chơi) không nỡ, nhắn tới (có người chơi), lại chém gió.

Hắn chống lên cái trán, tùy tiện đoán một thứ.

- Táo tây.

An Vô Dạng ném xuống hột nói một câu.

- Tại sao anh lại giỏi như vậy, trở về tôi gọt cho anh ăn.

Hoắc tổng tài giỏi giang bản thân đang nghiêm mặt, xử lý xong chuyện của công ty, hắn còn phải lần thứ hai ra ngoài, chạy tới một câu lạc bộ, lần này đợi đến tiệc tối mới kết thúc.

Tiệc tối ở câu lạc bộ XX, kẻ có tiền tụ tập, mỹ nữ như mây.

Hoắc Vân Xuyên tham gia những buổi tiệc tối thế này, xưa nay không mang theo bạn gái.

Bây giờ hắn kết hôn sinh con, càng độc lai độc vãng, bước đi dường như mang gió.

Một phóng viên chạy theo Hoắc Vân Xuyên, đem micro đưa tới, tốc độ nói cực kỳ nhanh hỏi: "Xin hỏi Hoắc tiên sinh, đây là ngài lần đầu tiên sau khi kết hôn có mặt ở câu lạc bộ, tại sao không mang theo bạn đời của mình? Bên ngoài đồn đoán nói các người cũng không yêu nhau, có thật không?"

Máy chụp hình nhắm ngay khuôn mặt Hoắc công tử đang nhíu nhíu mày, quay đầu trả lời: "Em ấy tuổi còn nhỏ, câu lạc bộ đối với en ấy mà nói cũng không phải là chỗ tốt để chơi."

Trả lời xong vấn đề này đã tăng nhanh bước chân muốn đi.

"Hoắc tiên sinh tránh né trả lời vấn đề yêu nhau có ý ngầm thừa nhận sao?" Phóng viên cũng không buông tha hắn.

Nam nhân cất bước dừng chân, nhìn thẳng máy chụp hình nói ra: "Vấn đề thiểu năng như vậy tôi chỉ trả lời một lần, chúng tôi yêu tha thiết đối phương, mời các vị đừng suy đoán lung tung."

Video cuộc phỏng vấn này tối đó liền được đưa lên mạng.

Hoắc Vân Xuyên sử dụng cái từ "Kém thông minh" này trở thành chú ý của cộng đồng mạng, có người nói hắn giận thật sảng khoái, nên giận những người não tàn đó cả ngày ác ý phỏng đoán, cũng có người nói hắn không lễ phép, không có giáo dưỡng.

Người hù hận nhà giàu thì lại nói Hoắc Vân Xuyên không giống hào môn mà ngược lại như nhà giàu mới nổi, nói mãi lại nhắc tới gay, cuộc sống riêng vân vân.

Rất nhanh liền có truyền thông, tung ra bức ảnh Hoắc Vân Xuyên thường xuyên ra vào club lúc trước kết hôn.

Những tấm ảnh kia trước đây từng đăng lên, Hoắc Vân Xuyên cũng không có truy cứu, bây giờ lại bị bới móc lên.

"Anh trước đây thường xuyên ra vào club?" An Vô Dạng ngày hôm nay rãnh rỗi chuẩn bị gọt táo tây cho Hoắc tổng tài khổ cực công tác ăn, kết quả nhìn thấy tin tức lúc trước ở trên mạng của đối phương, là đủ loại kiểu dáng lưu luyến ở bên trong club.

Mặc dù biết khi đối phương gặp phải mình đã ba mươi tuổi, thế nhưng trong lòng vẫn cứ không thoải mái.

An Vô Dạng nghĩ thầm, Hoắc Vân Xuyên thân là một Đại thiếu gia hào môn, trước kết hôn quá khứ chắc chắn đặc sắc như một quyển kinh khó đọc.

Hoắc Vân Xuyên đang lựa chọn các loại tài liệu thích hợp để giảng dạy, nghe vậy hờ hững trả lời: "Ừm."

Xác thực rất thường xuyên, nhìn thấy mấy club không tệ sẽ đầu tư một số tiền, mỗi lần đi chơi không chỉ miễn phí hóa đơn, cuối năm còn được chia hoa hồng.

Thiên sứ tỉnh bơ hỏi: "Sau khi chúng ta kết hôn có còn đi không?"

Hoắc Vân Xuyên rốt cục nhìn cậu: "Không có, làm sao vậy?"

An Vô Dạng thần sắc nhẹ nhõm hơn một chút: "Không có gì a, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

"Có phải là lại xem mấy tin tức lung ta lung tung trên mạng, sau này đừng xem, tôi có chuyện gì chính em là người rõ ràng nhất."

Hoắc Vân Xuyên dứt lời, tiếp tục ở trên mạng chọn lựa tài liệu giảng dạy.

Trong đầu của hắn có một kế hoạch mang tên là "Kế hoạch phụ đạo trăm năm dành cho thiên sứ".

Thiên sứ còn một vấn đề cuối cùng: "Kỹ thuật hôn của anh dở như vậy là thiếu thực hành hay là do nguyên nhân bẩm sinh?"

Tay Hoắc đại thiếu gõ bàn phím cứng ngắc dừng ở trên bàn: "Em nói lại lần nữa?"

An Vô Dạng rút lại bàn tayvđặt ở trên ghế dựa, nhanh nhẹn nói: "Trời nóng như vậy, tôi đi gọt ít táo tây cho anh ăn."

Đi mau thôi.

--- Về thay đổi xưng hô, nào hai bạn trẻ kết hôn tôi sẽ đổi hẳn (khoảng chương 8x đó), giờ thì cứ thế này, tôi thấy em-tôi, anh-tôi cũng ngầu mà:)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi