GẢ CHO LÃO ĐẠI TRĂM TỶ

Đương nhiên.” Lâm Ngạn Sơ cầm lấy sách giáo khoa trên tay, “Khi nào học xong tôi bảo quản gia tìm vị trí.”

 Tiểu Lạc không cốt khí lại lần nữa vì mỹ thực khom lưng, đi theo Lâm Ngạn Sơ đến thư phòng.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

Trong thư phòng đủ các loại sách, Tiểu Lạc quét mắt một vòng, đều là các loại sách chuyên ngành, tức khắc không có hứng thú.

Tiểu Lạc tuy rằng không yêu học tập, nhưng thần thức của cô rất mạnh, thức hải rộng lớn, có thể nói đã gặp qua là không quên được, học tập đều rất nhanh.

Không đến mười phút, đã học xong ghép vần.

Lâm Ngạn Sơ gõ ngón trỏ trên bàn: “Đây không phải học được quá nhanh sao?”

“Cảm ơn đã khích lệ, đây chỉ là một trong những ưu điểm của tôi.” Tiểu Lạc đứng lên, “Ngày mai ăn gì, ở nơi nào , tôi đi kêu quản gia tiến vào.”

Lâm Ngạn Sơ vỗ trán, cầm lấy  điện thoại trên bàn, ấn một cái, quản gia liền tới đây.

“Đặt giúp tôi một bàn ăn ở nhà hàng Pháp đường Uy Bình vào đêm mai.”

Quản gia nhìn  Tiểu Lạc, có chút do dự: “Đồ ăn Pháp phân lượng đều tương đối ít……”

Ngụ ý khả năng Tiểu Lạc sẽ ăn không đủ no.

“Không có việc gì, cô ấy có thể về nhà ăn lại.”

Phân lượng ít mới tốt, cô ăn không ăn đủ lần sau còn có thể dùng  biện pháp tương đồng dụ dỗ cô, nếu cho cô ăn một lần tận hứng, về sau nhà hàng ở Giang Thành đều không đủ dùng.

Bọn họ thương lượng thời gian,  Tiểu Lạc đã học được cách dùng internet liền lên tra nhà hàng này, trang trí tinh xảo, đồ ăn mỹ vị…… Tiểu Lạc nhìn hình ảnh trên mạng thiếu chút nữa chảy nước miếng, vội vàng nói: “Không có việc gì,  lượng cơm ăn của cháu kỳ thật không lớn, ăn ngon là được.”

Quản gia: “……”

Tốt, con bé  cao hứng là được.

Nhìn quản gia tìm được  vị trí tốt, Tiểu Lạc cuối cùng cũng yên tâm.

Sau khi quản gia rời khỏi đây, trong thư phòng chỉ còn  lại Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ. Tiểu Lạc vừa ngáp vừa đi ra ngoài, bị Lâm Ngạn Sơ gọi lại dặn dò: “Buổi tối không được thức xuyên đêm.”

Tiểu Lạc quay đầu lại, không chút để ý mà nói: “Anh nói tôi là yêu, đã là yêu thì không cần ngủ.”

“Nga? Vậy quầng thâm trên mắt là như thế nào?”

Tiểu Lạc sờ sờ hai mắt của mình, cười hắc hắc: “Cái này không có việc gì, tôi là hắc chơi chơi.”

Lâm Ngạn Sơ: “……”

"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi