GẢ CHO LÃO ĐẠI TRĂM TỶ

??Mấy ngày nay mình đã rất nỗ lực edit cho các tình yêu. Mặc dù bận thật sự. Vậy nên mấy tình yêu ơi, cho tui thấy cánh tay của các bạn với nè??????????

Tiểu Lạc từ Lâm gia xuất phát  đã hơn 7h. Vội vàng chạy vào sân vận động, sau khi soát vé đi vào, tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

 

Trong khoảng thời gian trà trộn vào đám fan, Tiểu Lạc đã biết màu sắc gậy tiếp ứng của từng thành viên TOX, Nhiếp Thành  là tao bao đỏ thẫm. Tiểu Lạc phát hiện xung  quanh đều là các bạn gái cầm gậy màu xanh lục. Mà màu đỏ cách cô ở phía xa bên phải.

 

 Vì cổ vũ cho đồng bọn, Tiểu Lạc   mang theo một cái gậy tiếp ứng màu đỏ sau khi nhìn xung quanh thống nhất một màu xanh lục, Tiểu Lạc liền thu tay lại, quyết định vẫn là giữ được tính mạng bản thân mới quan trọng.

 

Chốc lát, toàn bộ sân khấu tối sầm, cùng với tiếng thét chói tai của  fans, năm  thành viên TOX xuất hiện ở trên sân khấu. Xung quanh đã bị tiếng thét chói tai của fans bao phủ, Tiểu Lạc tuy  không có thét chói tai, nhưng một khắc nhìn thấy Nhiếp Thành đi ra, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống.

 

Chẳng sợ hắn trang điểm,  chỉ với đôi mắt này, khí chất này, còn có trong lúc lơ đãng biểu hiện  thần thái ra bên ngoài, không phải Hành Mộc còn có thể là ai.

 

Hắn chính là Hành Mộc,  bạn tốt Hành Mộc ngày xưa.

 

Xác định thân phận của hắn, Tiểu Lạc ngược lại bình tĩnh trở lại, móc di động ra, tính toán quay chụp lại toàn bộ buổi biểu diễn của hắn, tốt nhất có thể chụp được khoảnh khắc đáng xấu hổ của hắn, tương lai cũng có thể cười nhạo một phen.

 

Kế hoạch của cô là trước xem xong buổi biểu diễn, chờ buổi biểu diễn  kết thúc, Tiểu Lạc lại tìm một chỗ ẩn thân vào hậu trường tìm Hành Mộc.

 

Kế hoạch thực hoàn mỹ, Tiểu Lạc lần đầu tiên xem buổi biểu diễn, bị không khí hiện trường làm lây nhiễm, cũng gia nhập các fan điên cuồng gầm rú, thẳng đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Tiểu Lạc  có chút chưa đã thèm, nhưng cô không quên  nhiệm vụ chính khi đến đây.

 

Tiểu Lạc tìm được một góc không người, nhéo ra một cái quyết ẩn thân. Cô đi theo nhân viên công tác, căn cứ theo cuộc nói chuyện của bọn họ mà tìm được phòng hóa trang của Nhiếp Thành. Phòng hóa trang rất lớn, bài trí đầy đủ mọi thứ, Tiểu Lạc tìm một góc nhỏ hẻo lánh  chờ Nhiếp Thành trở về.

 

Bất quá, chờ đợi như vậy có chút nhàm chán, Tiểu Lạc nhìn phía trước có cái màn, vì thế trốn phía sau tấm màn một bên chơi di động một bên chờ Nhiếp Thành.

 

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

 

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

 

Lại đợi một lúc, phía trước truyền đến âm thanh cửa bị đẩy ra, bất quá từ âm thanh nghe được, có ba người đi vào, Tiểu Lạc đành phải tiếp tục chờ. Lại một lát sau,  hai người nói chuyện với nhau  tạm thời rời đi, phòng hóa trang  rốt cuộc chỉ còn lại  Nhiếp Thành.

 

Tiểu Lạc vén rèm lên, thấy hắn đang thay quần áo, áo trên đã cởi, đang chuẩn bị cởϊ qυầи.

 

“A!” Tiểu Lạc nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, che khuất hai mắt  mình.

 

“Cô là ai?” Nhiếp Thành đang  thay quần áo, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra  một  nữ sinh, không biết cô như thế nào trà trộn vào đây, thế nhưng không ai phát hiện.

 

Hiện tại fan  quả thực quá càn rỡ, nếu không phải cô nhảy ra trước, hắn thay áo quần trước mặt cô, phỏng chừng ngày hôm sau trên khắp trang mạng đều là ảnh nude của hắn.

 

Chuyện này tình tiết quá nghiêm trọng, Nhiếp Thành luôn luôn đùa giỡn hihi haha lúc này cũng lạnh mặt, nhanh chóng mặc tốt quần áo, đi qua muốn lục soát người Tiểu Lạc.

 

Tiểu Lạc sao có thể ngoan ngoãn để hắn lục soát, cô là một hoàng hoa đại khuê nữ, cô không cần mặt mũi sao?

 

Động tĩnh bên trong khiến cho người bên ngoài chú ý, trợ lý của Nhiếp Thành  ở bên ngoài gõ cửa: “Thành ca, phát sinh chuyện gì vậy?”

 

“Không có việc gì.”

 

Tuy rằng Nhiếp Thành chán ghét fan cuồng, nhưng dù sao cũng là một nữ sinh, hơn nữa thoạt nhìn tuổi không lớn, Nhiếp Thành cũng không muốn đem sự việc này làm lớn.

 

Nhiếp Thành tới gần cô: “Tôi không nghĩ truy cứu trách nhiệm đối với cô, đưa điện thoại cùng thiết bị điện tử cho tôi kiểm tra một lần, nếu không có vấn đề sẽ thả cô ra ngoài, về sau không được  làm chuyện như vậy nữa.”

 

Tiểu Lạc  chui ra từ cánh tay hắn, một bên trốn một bên hỏi hắn: “Cậu không quen biết tôi sao? Tôi là Tiểu Lạc đây.”

 

“Tôi đối với  tên của cô không có hứng thú, đem  thiết bị điện tử giao ra đây, bằng không tôi liền gọi người.”

 

“Cậu thật sự không quen biết tôi?” Tiểu Lạc hỏi hắn.

 

Nhiếp Thành nhíu mày.

 

Biểu cảm của Nhiếp Thành  không giống giả bộ, Tiểu Lạc duỗi tay bắt lấy  tay hắn, Nhiếp Thành muốn rút ra lại phát hiện tay bị kiềm lại một cách chặt chẽ, không cử động được.

 

Thời điểm nhìn thấy Nhiếp Thành, Tiểu Lạc nghĩ tới vô số  khả năng, tên Hành Mộc  vì cái gì lại biến mất trên vách trường sinh. Cô cảm thấy đáp án có khả năng nhất  chính là Hành Mộc bởi vì lý do nào đó  khó nói mà đã thành ma.

 

Cùng giống nhau, tu tiên tu ma chỉ có thể tuyển đồng loại, nhưng Hành Mộc có thể chế đặc thù, đã có thể hấp thu tiên khí cũng có thể hấp thu vu khí, tu tiên tu ma đều được. Nhưng  Nhiếp Thành…… Hắn đã không còn tiên nguyên cũng không có ma nguyên, hắn…… Là một phàm nhân.

 

Rõ ràng lớn lên giống như vậy, không chỉ diện mạo, thần thái, tính cách, thậm chí  động tác nhỏ đều giống nhau như đúc, trên thế giới thật sự có  hai người giống nhau như vậy sao?

 

Tiểu Lạc thất hồn lạc phách  buông  tay, Nhiếp Thành rốt cuộc được tự do, đồng thời đã mất hết kiên nhẫn.

 

Là người nhỏ nhất ở Nhiếp gia  cũng là thiếu gia  được sủng ái nhất, tính tình Nhiếp Thành  cũng không tốt. Trong quá khứ nếu gặp phải loại tình huống này, trực tiếp  giao cô cho bảo vệ liền xong việc, sở dĩ chịu đựng như vậy là do thoạt nhìn cô là nữ sinh tuổi còn nhỏ. Nhưng là vừa nãy hành vi chế trụ tay hắn của Tiểu Lạc đã sắp chạm đến  điểm mấu chốt của hắn, càng quá mức chính là, hắn phát hiện cô gái này sức lực rất lớn, nếu thật phát sinh chuyện gì, bản thân hắn không nhất định ứng phó được.

 

“Đưa thiết bị điện tử cho tôi.” Nhiếp Thành nói một lần cuối cùng, tính toán nếu cô còn không phối hợp hắn sẽ gọi bảo vệ.

 

Tiểu Lạc hiện tại đã xác định Nhiếp Thành không quen biết cô, cô vốn là tới để gặp mặt đồng bọn, không nghĩ tới sẽ là kết quả này. Vách Trường sinh không sai, hắn không phải Hành Mộc, toàn bộ Tiên giới, thật sự chỉ còn lại một vị tiên cô độc lẻ loi là cô sinh hoạt ở cái  thế giới xa lạ này.

 

Tiểu Lạc cưỡng chế đáy lòng trào ra các loại cảm xúc, đưa điện thoại di động cùng ipad  cho hắn: “Cậu xem đi.”

 

Nhiếp Thành tiếp nhận, di động Tiểu Lạc bởi vì hết pin đã tắt máy, album ipad  chỉ có mấy  video biểu diễn của hắn, cũng không có gì khác thường. Bất quá từ nội dung video mà xen, cô quả nhiên là fan hắn.

 

Nhiếp Thành muốn giáo dục cô vài câu, nhưng  cúi đầu vừa thấy, cô gái nhỏ dường như mất hồn, sắp khóc đến nơi. Trong lòng không ngọn nguồn mềm nhũn, Nhiếp Thành móc một chiếc bút trong túi ra, ký lên phía sau di động rồi trả lại cho cô: “Cô vào bằng cách nào tôi không truy cứu, về sau không được làm loại chuyện như vậy nữa, tôi bảo trợ lý đưa cô  ra ngoài, cô đi đi.”

 

“Tôi tên Lâm Tiểu Lạc.” Tiểu Lạc đột nhiên nói.

 

Nhiếp Thành không tính toán đáp lại cô, nhưng nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của cô, ma xui quỷ khiến mà nói một câu: “Tôi đã biết.”

 

Hai người đi ra tới cửa, vặn chốt, cửa lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, người đại diện Nhiếp Thành  đứng ở cửa, nhìn Tiểu Lạc xuất hiện bên cạnh Nhiếp Thành: “Cô ấy là ai?”

 

Lúc này ở Lâm gia, Lâm Ngạn Sơ lần thứ N từ trong phòng đi ra, hỏi quản gia: “Như thế nào còn chưa trở về, không phải nói 9  rưỡi sẽ kết thúc sao?”

 

“Buổi biểu diễn kéo dài cũng là điều không thể tránh được, hơn nữa người đi xem rất nhiều chắc chắn sẽ chậm trễ một hồi.”

 

“Hiện tại đã quá 10 giờ, tài xế còn chưa thấy được người.” Lâm Ngạn Sơ cảm thấy thật sự như ngồi trên đống lửa,  gọi điện thoại cho Tiểu Lạc kết quả  di động cô tắt máy. Cô ấy một chút phòng bị cũng không có, hắn lúc trước có thể dễ dàng lừa cô ở lại, những người khác nói không chừng cũng có thể.

 

Lâm Ngạn Sơ cảm thấy chính mình ngồi không yên: “Chuẩn bị xe, gọi điện cho tài xế, vẫn không thấy người vậy cho người vào bên trong tìm, tìm không thấy người  tất cả bọn họ đều không cần  trở lại.”

 

Lâm Ngạn Sơ trực tiếp gọi điện cho Nhiếp Thành, Nhiếp Thành đang đứng ở cửa cùng người đại diện hai mặt nhìn nhau, đột nhiên nhận được điện thoại của đại tôn phật, ngoài miệng oán giận hai câu sau đó liền nhanh chóng tiếp điện thoại.

 

“Lâm Tiểu Lạc có hay không tìm cậu?”

 

“Lâm Tiểu Lạc? Đó là ai?” Nhiếp Thành nghi hoặc, đột nhiên liếc nhìn người bên cạnh đang bị người đại diện của hắn như lâm đại địch nhìn chằm chằm, cô ấy vừa mới nói bản thân tên Lâm Tiểu Lạc?

 

“Có phải hay không là một nữ sinh, tóc dài, đeo một cái cặp sách……”

 

Nhiếp Thành còn chưa nói xong đã bị Lâm Ngạn Sơ đánh gãy, “Chính là cô ấy, bảo cô ấy hiện tại  lập tức về nhà.”

 

“A? Được.” Cúp điện thoại, Nhiếp Thành hỏi Tiểu Lạc, “Cô biết Lâm Ngạn Sơ?”

 

Tiểu Lạc gật đầu.

 

“Hắn bảo cô lập tức trở về, nghe giọng nói giống như thực tức giận.”

 

Tiểu Lạc xem  thời gian, đã 10 giờ rưỡi, Lâm Ngạn Sơ từ trước đến nay thích quản cô, cô trở về quá muộn  khẳng định hắn  sẽ nhắc mãi.

 

Người đại diện Nhiếp Thành còn che ở trước cửa, hắn đẩy  cửa liền nhìn thấy Nhiếp Thành cùng một cô gái đang ở cùng nhau, trợ lý còn nói nghe được  tiếng kinh hô bên trong, nhưng  Nhiếp Thành không cho hắn đi vào. Người đại diện giỏi bổ não hiện tại đã suy nghĩ đến việc chuyện tình của Nhiếp Thành  với bạn gái bị đưa ra ánh sáng, Nhiếp Thành chịu không nổi áp lực dư luận đành phải rời khỏi giới giải trí về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ.

 

Người đại diện cảm thấy bản thân đang thiếu  oxy. Nhiếp Thành hiện tại đúng là bay lên như diều gặp gió, lại là idol có nhiều fan bạn gái nhất giới giải trí, lúc này nếu truyền ra tin tức tình yêu fans sẽ nổ mạnh.

 

“Cô ấy là người nhà của một người bạn của tôi.” Nhiếp Thành tiếp điện thoại xong lại giải thích.

 

Nếu là người của Lâm Ngạn Sơ, vậy không có gì phải lo lắng, Nhiếp Thành quay đầu phân phó  trợ lý, “Đưa cô ấy đi ra ngoài, chú ý đừng để bị chụp, phải đưa người  lên xe mới được rời đi.”

 

Trợ lý gật đầu, dẫn Tiểu Lạc đi ra ngoài, người đại diện hỏi hắn: “Không phải bạn gái chứ?”

 

“Tôi hôm nay là lần đầu tiên gặp, anh nói đi.” Nói tới đây, Nhiếp Thành đột nhiên nghĩ đến, Tiểu Lạc họ Lâm, lại là  fans của hắn, Lâm Ngạn Sơ hôm nay đột nhiên hẹn hắn đánh quyền, sẽ không phải là em gái lưu lạc bên ngoài của Lâm Ngạn Sơ, sau đó em gái này thích hắn, cho nên Lâm Ngạn Sơ khó chịu muốn đánh hắn một trận?

 

Nhiếp Thành càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, chạy nhanh nói với người đại diện: “Tìm cho tôi một vị huấn luyện viên quyền anh, phải tìm người tốt nhất, sắp xếp chương trình học quyền anh cho tôi, càng nhanh càng tốt. Mấy ngày nay tôi ở nhà, có việc anh cứ đến nhà tìm tôi.”

 

Nhà Nhiếp Thành cũng ở Giang Thành, bất quá là một minh tinh, hắn thường xuyên đi khắp nơi, cho nên thời điểm ở nhà cũng không nhiều.

 

“Đang êm đẹp cậu học quyền anh làm gì?” Người đại diện hỏi.

 

Nhiếp Thành sờ soạng tóc: “Ai, lớn lên quá soái cũng thật mệt.”

 

Người đại diện: “……”

 

Từ hậu đài  đi ra, Tiểu Lạc trực tiếp  về nhà.

 

Biệt thự  đèn đuốc sáng trưng, Lâm Ngạn Sơ ngồi ở trên sô pha hết sức chuyên chú xem tạp chí, tựa hồ căn bản không  chú ý tới cô đã trở lại. Bất quá Tiểu Lạc nhãn lực tốt, từ lúc cô vào cửa đổi giày, uống nước…… Đi  một vòng, Lâm Ngạn Sơ vẫn đọc một tờ kia, căn bản không  lật sang trang khác.

 

Hắn như thế nào  đáng yêu như vậy.

 

Tiểu Lạc ngồi xuống bên cạnh, Lâm Ngạn Sơ lúc này mới thả tạp chí xuống, hỏi cô: “Buổi biểu diễn rất hay sao?”

 

Tiểu Lạc sau khi gật đầu lại lắc đầu, đột nhiên nói với Lâm Ngạn Sơ: “Cho tôi mượn bả vai dùng một chút.”

 

Lâm Ngạn Sơ còn chưa kịp đáp, Tiểu Lạc đã  dựa đầu vào  vai hắn, Lâm Ngạn Sơ nháy mắt cứng đờ, vốn dĩ muốn khiển trách cô một hồi hiện giờ lại  quên hết.

 

Trong phòng lập tức an tĩnh, Lâm Ngạn Sơ cảm thấy tay chân đều không thể cử động, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, qua một lúc lâu, bên cạnh truyền đến tiếng khóc nức nở rất nhỏ của Tiểu Lạc, Lâm Ngạn Sơ quay đầu qua, Tiểu Lạc vùi đầu  trên vai hắn, đem nước mắt tẩm ướt vào áo hắn.

 

“Tiểu Lạc.” Lâm Ngạn Sơ gọi tên cô.

 

“Ừm.” Tiểu Lạc hít hít  mũi, “Tôi muốn khăn giấy.”

 

Lâm Ngạn Sơ lấy khăn giấy đưa cho cô, Tiểu Lạc lau nước mắt nước mũi, ném xuống thùng rác, tiếp tục duỗi tay, Lâm Ngạn Sơ tiếp tục đưa khăn giấy cho cô.

 

“Nhiếp Thành khi dễ cô?”

 

Trừ cái này ra, Lâm Ngạn Sơ không thể suy nghĩ được lý do khác.

 

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤??❤

 

?"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi