GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Chuyện Hầu phu nhân tìm nàng nói là chuyện về Thúy Châu.

“Thúy Châu tuổi tác không còn nhỏ nữa rồi, nên hứa hôn với nhà người ta.” Hầu phu nhân nói, “Con muốn thả nàng ra ngoài, hay là hứa hôn với người hầu trong phủ?”

Vu Hàn Châu trước đó thật sự chưa từng nghĩ chuyện này. Dừng một chút, nàng nói: “Đợi lát nữa con về, sẽ hỏi thử ý của Thúy Châu.”

Hầu phu nhân nghe câu trả lời của nàng, chân mày khẽ nhướng, có vẻ hơi kinh ngạc: “Ta còn cho rằng con sẽ nói ‘Đều nghe mẫu thân’.”

Vu Hàn Châu cười, rất tùy ý dựa vào vào lưng ghế, nói: “Thúy Châu chăm sóc Chương ca bao nhiêu năm nay, càng vất vả công lai càng lớn, lấy chồng là đại sự, con phải nghe thử ý của nàng, mới không phụ tình cảm nàng chăm sóc Chương ca những năm nay.”

Trong mắt Hầu phu nhân hiện lên sự tán thưởng, gật đầu nói: “Nên như vậy.”

Nếu như Đại nhi tức nói “Đều nghe mẫu thân”, Hầu phu nhân tất nhiên vẫn sẽ cảm thấy nàng ngoan ngoãn như trước, nhưng cũng sẽ cảm thấy nàng quá không có chủ kiến. Bây giờ rất tốt, nàng dốc hết sức ôm đồm chuyện này, ngay cả cơ hội cho bà nhúng tay vào cũng không cho, làm Hầu phu nhân cảm thấy Đại nhi tức bề ngoài trông thì ngoan ngoãn, nhưng thật ra thì trọng tình trọng nghĩa lại có can đảm khí phách.



“Là nương của Trường Mặc đến xin với ta. Bà ta đã từng phụng dưỡng ta, hôm nay Trường Mặc lại đang hầu hạ bên cạnh Cảnh Nhi.” Hầu phu nhân nói tới đây thì thắng lại, “Chuyện này đã nói với con, nếu nương của Trường Mặc đến cầu xin con thì con đừng kinh ngạc.”

Vu Hàn Châu nói: “Dạ, mẫu thân.”

Hai người lại nói chút khác, sau đó Vu Hàn Châu mới trở về.

Hạ Văn Chương viết mệt mỏi nên ở dưới mái hiên thư giãn tứ chi. Thấy Vu Hàn Châu được đám nha hoàn vây quanh trở về, thì cười tiến lên đón: “Trở về rồi à? Mẫu thân gọi nàng nói gì vậy?”

“Nói chuyện của Thúy Châu.” Vu Hàn Châu nói, không giấu hắn, kể chuyện này ra, sau đó hỏi hắn: “Ta nói với mẫu thân sẽ hỏi ý của Thúy Châu. Chàng thấy thế nào? Nàng ấy dù sau cũng hầu hạ chàng nhiều năm, chàng nghĩ thế nào?”

Hạ Văn Chương nói: “Nếu nàng ta muốn gả thì cho nàng ta một bộ đồ cưới. Nếu không gả thì cất bộ đồ cưới đó cho nàng ta, lúc nào nàng ta muốn cưới thì sẽ lại tặng cho nàng ta.”

Ý của Hạ Văn Chương rất đơn giản. Thúy Châu đã chăm sóc hắn rất nhiều năm, nơi nơi hợp tâm ý hắn, nếu như nàng ta lập gia đình, thì hắn nhất định phải tặng một bộ đồ cưới cho nàng ta.



“Được.” Vu Hàn Châu gật đầu, gọi Thúy Châu đến, hỏi ý của nàng ta.



Thúy Châu nghe lời Vu Hàn Châu nói, sắc mặt hơi trắng bệch, rủ mắt quỳ xuống, dập đầu nói: “Nô tỳ nguyện cả đời phụng dưỡng Đại gia và nãi nãi. Đợi mai sau Đại gia cùng nãi nãi có ca nhi, tỷ nhi, nô tỳ sẽ chăm sóc ca nhi, tỷ nhi.”

Vu Hàn Châu thấy biểu cảm của nàng ta không được tự nhiên, sợ nàng ta hiểu lầm điều gì, bèn hoãn giọng nói: “Phu nhân hỏi ý của ra, ta chỉ nói phải xem ngươi nghĩ thế nào. Nếu muốn gả thì Đại gia đã nói sẽ cho ngươi một bộ đồ cưới. Nếu không bằng lòng thì cũng không sao, từ chối là được.”

Lại nói tiếp: “Ngươi hầu hạ Đại gia nhiều năm, phần tình cảm này ai cũng không thay thế nổi. Tóm lại nếu ngươi cam tâm tình nguyện thì mới hứa hôn cho ngươi.”

“Tạ nãi nãi khoan hồng.” Thúy Châu dập đầu một cái, nói: “Nô tỳ tạm thời không có tâm tư muốn lập gia đình.”

Vu Hàn Châu gật đầu: “Được, đều nghe theo ngươi, đứng lên đi.”

Thúy Châu lúc này mới đứng lên. Nhìn sắc mặt vẫn hơi trắng bệch như cũ, sự thông minh lanh lợi có thể làm mọi chuyện của ngày thường như thể đã giảm đi mấy phần.

“Hôm nay là nương của Trường Mặc đưa lời. Ngươi xuất chúng như vậy, sau này sẽ không thiếu được còn có người tới cầu.” Vu Hàn Châu nói, “Nhưng ngươi yên tâm, ngươi không gật đầu thì ai cũng không thể cầu được.”

Thúy Châu lập tức cảm kích: “Nô tỳ tạ đại ân nãi nãi.”

“Không có chuyện gì, đi ra ngoài làm việc đi.” Vu Hàn Châu phất tay với nàng ta, bảo nàng ta đi ra ngoài.

Thúy Châu phúc thân, đi ra ngoài.

Vu Hàn Châu nói riêng với Hạ Văn Chương: “Ta thấy biểu cảm Thúy Châu khác thường. Người khác nhắc đến chuyện lấy chồng, đều là thẹn thùng mang theo sự nhát gan, nàng ấy thoạt nhìn lại có vẻ như rất sợ hãi.”

Nha hoàn khác trong viện có lúc đùa giỡn cũng sẽ nói chuyện này, ví dụ như đám người Tú Bình, Tiểu Điệp đều sẽ thẹn thùng đỏ mặt, chỉ có Thúy Châu, thỉnh thoảng bị người khác trêu ghẹo thì không hề đáp lời. Lúc ngày thường chỉ xem như nàng ta trầm ổn, hôm nay nhìn thì lại có vẻ như hơi sợ hãi.



“Nàng ta là bị người nhà bán vào.” Hạ Văn Chương nghĩ lại, nói: “Cha mẹ ruột của nàng ta bán nàng ta mười lượng bạc, sau đó ta nghe đám nhũ mẫu tán gẫu, hình như bảo cha mẹ ruột nàng ta cực kỳ nhẫn tâm, để bán đứt được nàng ta, liều mạng bắt nàng ta phải nói rất nghe lời, để biểu thị làm được mọi việc.”

Nói tới đây, hắn nhíu mày: “Nếu là để ý văn tự bán đứt thì nàng ta chỉ cần đến nói một tiếng với ta, thả khế ước bán thân của nàng ta là được.”

Bản tính Hạ Văn Chương là một người nhân hậu, huống chi Thúy Châu những năm gần đây chăm sóc hắn, tình cảm vững chắc, nếu Thúy Châu muốn được làm người tự do, ra phủ cưới chồng thì hắn nhất định sẽ tác thành.

“Chỉ không biết nàng ta sợ cái gì?” Hạ Văn Chương nhíu mày, “Ngày khác ta sẽ hỏi thử nàng ta, xem thử nàng ta có nói không.”

Vu Hàn Châu gật đầu: “Vậy chàng hỏi đi.”

Chọn một ngày, Hạ Văn Chương gọi Thúy Châu đến trước người, hỏi nàng ta nói: “Ngươi có muốn khế ước bán thân không? Nếu ngươi muốn thì ta đưa cái này cho ngươi.”

Nếu như nàng ta muốn gả cho một lang quân, không muốn tùy ý kết đôi với người hầu trong phủ thì Hạ Văn Chương sẵn lòng tác thành cho nàng ta.

“Xin Đại gia đừng đuổi nô tỳ đi!” Thúy Châu không ngờ được, nghe xong, sắc mặt lại đại biến, ùm một tiếng quỳ xuống dập đầu!

Hạ Văn Chương cũng giật mình, nói: “Ngươi đứng lên đã, có lời thì từ từ nói.”

Thúy Châu cắn môi, cố nén nước mặt, nhưng vẫn không nhịn được, rơi tí tách trên mặt đất. Nàng ta cúi đầu, không ngẩng lên, chỉ thấp giọng nói: “Nô tỳ không muốn thả ra ngoài, cũng không muốn lấy chồng, xin Đại gia và Đại nãi nãi đừng đuổi nô tỳ đi.”

Hạ Văn Chương nghe lời nàng ta nói, cảm thấy kỳ quái, hoãn giọng xuống nói: “Ta há sẽ đuổi ngươi đi sao? Chỉ là tuổi ngươi đến, vốn nên lấy chồng, thả ra cũng tốt mà kết đôi với người hầu trong phủ cũng tốt, đều là một lối thoát. Nếu ngươi không muốn gả thì cũng nói cho ta biết một lý do, nếu có chỗ nào khó xử thì ta và nãi nãi các ngươi cũng đều sẽ thông cảm.”

Hắn lo lắng Thúy Châu có chuyện khó xử gì, mới không muốn lấy chồng. Dẫu sau theo hắn thấy, cuộc sống thành gia lập nghiệp, có thê có tử rất tốt.

Cho nên, nếu như Thúy Châu có chuyện gì khó xử, hắn cùng giải quyết là được. Nếu thật sự không muốn lấy chồng thì cũng tùy nàng.

Thúy Châu cắn môi, vẻ mặt bị làm khó, cuối cùng chỉ nói: “Năm nô tỳ chín tuổi đã từng lập lời thề, lớn tuổi sẽ tự chải đầu, tuyệt không lấy chồng.”

Nàng ta nói đến mức này, Hạ Văn Chương không hỏi nữa, chỉ nói: “Nếu ngươi đã quyết chí như vậy, vậy ta và nãi nãi các ngươi hiểu rồi, sau này cho dù ai đến cầu cũng đều từ chối hết.”

“Đa tạ Đại gia và nãi nãi!” Thúy Châu lại dập đầu.

Chuyện này Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương không hỏi rõ, ngược lại là Tú Bình lanh trí, từ trong miệng Thúy Châu dẫn lời ra, nói cho Vu Hàn Châu nghe: “Thúy Châu tỷ tỷ thông minh!”

Vốn dĩ Thúy Châu trước kia bị cha mẹ ruột bán vào, chịu không ít đau khổ. Lúc bị bán, càng nhìn rõ sự nhẫn tâm của cha mẹ. Trong lòng nàng ta cảm thấy cha mẹ ruột còn trông cậy không được, sau này còn có thể trông cậy vào ai đây? Chỉ có chính bản thân mình mới có thể trông cậy được.

Thế nên, nàng ta không muốn lấy chồng. Người bên gối có thể đáng tin được bao nhiêu chứ? Khi nàng ta bệnh, đau, mệt, người bên gối có thể chăm sóc nàng ta sao? Nói không chừng còn không tận tâm bằng đám nha hoàn dưới tay.

Lại nói, những năm gần đây nàng ta chăm sóc Hạ Văn Chương, biết rõ thái độ làm người của Hạ Văn Chương. Sau khi Vu Hàn Châu gả đến, nàng ta thầm quan sát, cảm thấy con người Đại nãi nãi cũng rất tốt. Nếu nàng ta một lòng phụng dưỡng hai vị chủ tử, đợi hai vị chủ tử sinh ra ca nhi, tỷ nhi thì sẽ phụng dưỡng ca nhi tỷ nhi. Nàng ta trung tâm cảnh cảnh (trung thành một lòng), các chủ tử đều là người tốt, tóm lại sẽ không mặc kệ nàng ta.

Đợi nàng ta lớn tuổi hơn chút, còn có thể giúp dạy dỗ các nha hoàn dưới quyền. Tuổi tác lớn hơn chút nữa thì nhận con trai nuôi hoặc con gái nuôi, đời này cứ thế là trôi qua.

Thúy Châu đã nghĩ rất tốt, nàng ta là người tâm đắc bên Đại gia và nãi nãi, Người ở dưới đều tôn kính nàng ta, không có ai dám thất lễ với nàng ta, toàn tâm toàn ý làm việc, tóm lại là tốt hơn lấy chồng nhiều.

“Thúy Châu tỷ tỷ thông minh, đều là chịu cực khổ rút ra được.” Nói xong lời cuối cùng, Tú Bình khá là thổn thức.

Vu Hàn Châu nghe vậy, liếc nàng ta: “Thúy Châu tỷ tỷ của ngươi vẫn tốt, cần ngươi thổn thức sao?” Lấy vẻ thông minh của Thúy Châu, đám nha hoàn này không có một ai chèn ép được, cuộc sống sau này cũng sẽ trải qua một cách tốt nhất.

“Chuyện này ta và Đại gia biết rồi. Sau khi ngươi quay lại, không được nói lại với người ngoài.” Vu Hàn Châu dặn dò.

Thêu bình “Ôi” một tiếng, cười nói: “Nô tỳ biết mà. Lời này là Thúy Châu tỷ tỷ mượn miệng nô tỳ để nói cho nãi nãi và Đại gia nghe đấy. Nếu không thì hàm ý của Thúy Châu tỷ tỷ nào sẽ lọt ra một chữ được chứ?”

“Biết thì tốt, đi xuống đi.” Vu Hàn Châu nói.

Sau đó lúc mẹ của Trường Mặc đến cầu, Vu Hàn Châu bèn từ chối ngay: “Ta có sắp xếp khác.”

Nàng không nói Thúy Châu không muốn gả, tránh cho gây hận cho Thúy Châu, dẫu sao Trường Mặc cũng là một tiểu tử không tệ. Nàng chỉ nói tự mình có sắp xếp, nương của Trường Mặc bèn không tiện thỉnh cầu nữa.

Thời tiết dần dần nóng lên.

Sáu quyển thoại bản của Hạ Văn Chương đều đã làm xong, thư nhận được vô số, hắn cũng lười đọc. Dù sao không phải mắng hắn lừa gạt tiền, thì là giục hắn viết nhanh lên.

Đám nhan hoàn gần đây cũng bận rội, vừa phải hầu hạ chủ tử, vừa phải thêu thùa tích góp tài sản, còn phải vắt hết óc nghĩ ra tình tiết cốt truyện cho Đại gia. Trước kia còn rảnh rỗi không có chuyện gì mở thư đọc, bây giờ cũng không còn thời gian rảnh rỗi đó.

Vu Hàn Châu lại không bận bịu gì. Nàng không giống với người khác, không chịu rảnh rỗi nổi như đám người Thúy Châu, vừa nhàn chút là cảm thấy thiếu đi gì đó, phải tìm chút chuyện để làm mới yên lòng. Vu Hàn Châu chỉ thích nhàn nhã, ngồi dưới mái hiên xoa mèo, kể chuyện cho mèo nghe, cùng phơi nắng ăn cá khô, hoặc trồng hoa này nọ, thoải mái tiêu hao qua một ngày.

Thỉnh thoảng sẽ bị Hầu phu nhân gọi qua.

Hầu phu nhân gọi nàng đi qua cũng không có chuyện gì khác, phần lớn thời gian là than phiền Hạ Văn Cảnh.

Mỗi lần đến lúc này, Vu Hàn Châu sẽ xoa dịu ưu tư của Hầu phu nhân. Nếu như nói mềm mỏng không có tác dụng thì xoa xoa tay, bóp bóp vai, xoa bóp đầu cho bà.

Hầu phu nhân giống Hạ Văn Chương vậy, được người xoa bóp đầu đều sẽ nhanh chóng thả lỏng. Hầu phu nhân đặc biệt nhất, trong mười lần thì có tám lần đều sẽ ngủ say mất. Bà dễ dỗ như thế, Vu Hàn Châu không bài xích nói chuyện với bà, tình cảm mẹ chồng nàng dâu vững bước ấm áp lên.

Theo Hầu phu nhân thấy, Đại nhi tức khôn ngoan lại hiếu thuận, tri kỷ cực kỳ. Theo Vu Hàn Châu thấy, bà bà không để nàng quản gia, còn không tìm nàng gây phiền phức, vô cùng dễ dỗ dành.

Một ngày này, Hầu phu nhân lại gọi Vu Hàn Châu qua nói chuyện.

Vào cửa thấy chân mày Hầu phu nhân đang nhíu lại, biểu cảm quen thuộc, Vu Hàn Châu biết ngay bà đang muốn than phiền Hạ Văn Cảnh. Nàng bước sang ngồi xuống, khéo léo hỏi: “Mẫu thân sao thế? Ai lại chọc tức mẫu thân rồi?”

“Ôi chao!” Hầu phu nhân nhìn thấy nàng, bèn xoa ngực, “Nhan Nhi, ta thật là —— sắp bị đứa khốn nạn đó chọc tức chết rồi!”

Vu Hàn Châu nghe bà nói ra, lông mày cũng nhướng lên, thầm nói tình tiết vở kịch bắt đầu.

Chỉ ngay mấy ngày trước, chén băng mới đưa ra của Lục Tuyết Dung nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt, một tiểu Quận chúa ra ngoài nhìn thấy, bèn bảo nàng ta giao phương pháp ra, nàng ta đem về phủ làm, bởi vì nàng ta không ăn đồ ở bên ngoài.

Lục Tuyết Dung không chịu, lập tức đắc tội vị tiểu Quận chúa này. Đúng lúc Hạ Văn Cảnh đi tìm Lục Tuyết Dung, thế là làm chỗ dựa cho Lục Tuyết. Vị tiểu Quận chúa kia trong lòng ngưỡng mộ Hạ Văn Cảnh, thấy hắn ta hướng về người khác thì ghi hận Lục Tuyết Dung.

Sau khi vị tiểu Quận chúa nữ phối độc ác này trở về thì nuốt không trôi cơn tức này. Nàng ta xưa nay được Quý phi nương nương thương yêu, lập tức tiến cung, nói rất nhiều lời, cuối cùng Lục Tuyết Dung bị mời vào trong cung làm đồ ăn.

Nàng ta là muốn nhục nhã Lục Tuyết Dung, ai ngờ lúc dùng cơm, Thái phi nương nương bộc phát bệnh, được Lục Tuyết Dung cấp cứu. Trong cung không có Thái hậu, chỉ có mấy vị Thái phi nương nương, vị Thái phi này còn là người Hoàng thượng rất kính trọng, Hoàng thượng ngay lập tức thưởng cho Lục Tuyết Dung.

Mà Thái phi nương nương sau khi tỉnh lại, biết được tranh chấp của tiểu quận chúa và Lục Tuyết Dung, bèn nhận Lục Tuyết Dung làm con nuôi.

Tình tiết vở kịch đi đến chỗ này —— cửa tiệm của Lục Tuyết Dung, được Hoàng thượng tự tay viết biển hiệu, mà Lục Tuyết Dung cũng được Thái phi nhận làm con gái nuôi.

Hạ Văn Cảnh vui vẻ cực kỳ! Cảm thấy lần này Lục Tuyết Dung có tư cách làm tức phụ hắn rồi chứ? Lập tức đến nói với Hầu phu nhân.

“Đây thì tính là môn đăng hộ đối gì chứ?” Hầu phu nhân giận đến mức tức ngực, “Hơn nữa, nàng ta thật biết khuấy chuyện!”

Đầu tiên là Tiết công tử, sau là tiểu Quận chúa. Mà đây là ầm ĩ để bà nghe được, không biết còn bao nhiêu chuyện mà bà không biết nữa!

Hầu phu nhân thương tiếc cô nương này không dễ dàng gì, nhưng bà không muốn một tức phụ như này mà!

Vu Hàn Châu khuyên nhủ: “Mẫu thân bớt giận. Người nếu thật sự không thích thì cứ nói ra với Cảnh đệ, đệ ấy cũng hiếu thuận người, tất nhiên sẽ không nhắc lại nữa.”

“Ta đã nói với hắn tám trăm lần rồi!” Hầu phu nhân tức giận đến mức lông mày dựng đứng.

Vu Hàn Châu nói: “Trước giờ người thương đệ ấy, nói theo cách này sợ rằng đệ ấy không coi là thật, còn chưa chết tâm được. Chỉ có nghiêm khắc nói với đệ ấy thì đệ ấy mới sẽ tin là thật.”

Hầu phu nhân: “…”

Bà đánh gãy hai cây chổi lông gà, đậu phộng cũng quỳ bể mấy chậu, còn không đủ nghiêm khắc sao?

“Con thấy mẫu thân cũng không quyết tâm.” Vu Hàn Châu lại nói, “Cảnh đệ thích Lục cô nương, con thấy người cũng không nỡ để đệ ấy đau lòng.”

Hầu phu nhân nghe đến đây, lập tức cảm thấy nói đúng đáy lòng bà, ôm ngực nói: “Ta làm sao nỡ được?”

Nàng tổng cộng sinh được hai đứa con trai. Thân thể Đại nhi tử không tốt, ôm cũng không dám ôm, chơi cũng không dám chơi. Dẫu rằng bà thương Đại nhi tử, nhưng những năm qua tình cảm với Tiểu nhi tử càng thắm thiết hơn. Dẫu sao Tiểu nhi tử khỏe mạnh, ngày ngày đến thỉnh an phụng dưỡng, đánh mấy cái mắng mấy câu cũng không có gì nghiêm trọng, tình cảm mẫu tử vô cùng thắm thiết.

Hầu phu nhân còn từng nghĩ, nếu Đại nhi tử không chịu đựng được nữa, bà và Hầu gia cũng chỉ có Tiểu nhi tử, bởi vậy trong lòng càng thêm xem trọng hơn.

Hôm nay Tiểu nhi tử toàn tâm toàn ý muốn lấy Lục cô nương, bà rất sợ vì chuyện này mà cách lòng với Tiểu nhi tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi