GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Hầu phu nhân nghe vậy thì nhíu mày: “Vẫn chưa lên đường?”

Bọn họ đi cũng đã gần mười ngày, lúc đầu nói đi chơi mấy ngày thì quay về, này là chơi vui quá rồi nên không muốn quay về?

Hầu phu nhân nhìn lại bức tranh trong tay rồi khẽ cười một tiếng: “Tiểu tử thối!”

Chẳng trách lại vẽ một bức tranh như vậy để lấy lòng bà.

“Đại gia còn nói gì khác không?” Hầu phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn gia đinh hỏi.

Gia đinh lắc đầu một cái: “Không hề căn dặn cái gì khác ạ.”

“Lui xuống đi.” Hầu phu nhân xua tay với hắn ta một cái, bảo hắn ta lui xuống.

Sau khi gia đinh rời khỏi chính viện thì đi thẳng tới Trường Thanh viện, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu có lễ vật cho đám nha hoàn ở lại.

Đám người Tú Bình thấy gia đinh thì xông tới ngay lập tức: “Đại gia và nãi nãi thế nào rồi?”

“Dọc đường vẫn tốt chứ?”

“Hoa sen ở Ngọc Hồ có đẹp không?”

Gia đinh trả lời từng câu một, sau đó hỏi Tú Bình: “Đại gia hỏi rằng, Trần quản sự và Tiểu Trần quản sự có đưa thư đến không? Để ta mang đi.”

Thúy Châu đi theo nên chuyện trong viện giao lại cho Tú Bình, nàng ta cắn một miếng trái cây mà Vu Hàn Châu sai người mang về rồi mơ hồ nói: “Có, chỉ có điều là sao lại để ngươi mang đi? Đại gia và nãi nãi không quay về sao?”

Đây là lần thứ hai gia đinh nghe câu hỏi như vậy, hắn ta gãi đầu một cái rồi nói: “Đại gia không nói.”

“Ồ.” Tú Bình không hỏi nữa, cũng biết được Đại gia và nãi nãi muốn chơi mấy ngày nữa rồi mới quay về, nàng ta ăn trái cây trong tay, ăn xong thì vỗ tay một cái, “Lúc nào ngươi cần? Bây giờ ta đưa cho ngươi?”

Gia đinh nói: “Sáng sớm ngày mai ta phải lên đường.”

“Vậy thì để ta đi sắp xếp lại.” Tú Bình vừa nói vừa đi vào phòng.

Công việc thoại bản thì giao chi Tiểu Trần quản sự, chủ yếu là việc chuyển thư. Việc của Thường Thanh thư cục thì giao cho Trần quản sự, trước khi đi Hạ Văn Chương đã giao phó, có chuyện gì thì viết thư, hắn có thể quay về trề nhưng nhất định sẽ quay về.

Hắn cũng đã căn dặn Tú Bình, chuyện nào sắp xếp ra sao. Ví dụ như thư khách có gửi thư tới thì nàng ta phải cho người mở ra đọc, sau đó tổng kết nội dung chính rồi thống nhất ghi vào sách. Những người khác ở ngoài thì không có nhiều thời gian để đọc thư.

Tú Bình là đầy tớ, cả nhà đều làm việc trong phủ, hơn nữa tính cách nàng ta thuần trực, Hạ Văn Chương không lo lắng nàng ta không tin phục cũng như không lo nàng ta sẽ giấu tiền bạc hay gì đó.

Bởi vì trước khi đi hắn đã sắp xếp chu đáo nên sau khi hai người đi thì Trường Thanh viện cũng không lộn xộn. Ngày hôm sau, gia đinh mang một cái bọc, bên trong là sách mà Tú Bình đã ghi chép và báo cáo của Trần quản sự mà tới Lương Châu.

Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu không đợi hắn mà đi tới chỗ khác. Chỉ để lại một bức thư dặn dò hắn ta đến đâu tìm bọn họ.

Sau khi gia đinh đọc thư xong thì mạnh roi thúc ngựa, phải mất hơn một ngày hắn ta mới đuổi kịp được.

“Khổ cho ngươi rồi.” Hạ Văn Chương gật đầu với hắn ta rồi nhận lấy bọc, sau đó căn dặn hắn ta đi nghỉ, còn mình thì mở bọc ra kiểm tra.

Vu Hàn Châu tiến lại gần: “Ta cũng xem.”

Hạ Văn Chương dịch bức thư sang phía nàng một chút để hai người cùng nhau xem.

Hắn xem báo cáo cáo của Trần quản sự trước. Chuyện của Thường Thanh thư cục mới là chuyện quan trọng nhất đối với hắn, chuyện thoại bản thì gác lại đó đã.

Trong thư của Trần quản sự.

Viết rằng, sau khi hắn đặt ra phí mua chỗ ngồi thì số người tới không những không giảm mà còn nhiều hơn. Hóa ra danh tiếng của Thường Thanh thư cục vang dội hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ. Rất nhiều học giả có tiền cũng tới sau khi biết được rằng mỗi tháng chỉ cần đưa năm lượng bạc là có thể tùy ý ra vào.

Cảnh vật nơi đây thanh tịnh và đẹp đẽ, những người ngồi ở đây đều là học giả, chỗ trưng bày sách cũng có mấy quyển là vật quý báu, bọn họ đều rất thích chỗ này.

Cứ như vậy nên chỗ ngồi ngày càng đông hơn. Cũng may là Trần chưởng quỹ đã thỏa thuận với cửa tiệm bên cạnh, đối phương đồng ý bán cửa tiệm mặt tiền đó cho bọn họ, vì thế mà chuyện mở rộng có thể xử lý được rồi.

Trần chưởng quỹ viết mấy phương pháp đả thông, sau khi Hạ Văn Chương xem từng cái một thì chọn một trong những phương pháp đó để đưa ra ý kiến phúc đáp, sau đó còn viết thêm mấy ý kiến khác nữa.

Giải quyết những chuyện này xong thì hắn mới nhìn sách mà Tú Bình đã sắp xếp lại.

Phía trên sao chép lại không ít ý kiến của thư khách, Tú Bình sợ thiếu sót gì đó nên viết chữ rất tỉ mỉ. Thậm chí còn đánh dấu số lượng, ví dụ như có bao nhiêu người giục hắn viết nhanh lên hoặc là có bao nhiêu người khen hắn viết hay, rồi có bao nhiêu người cho rằng hắn chỉ có tiền trong mắt hay không kiêng không nể mà phê bình hắn và rồi có bao nhiêu người cô cùng đau lòng mà muốn kéo hắn về chính đạo chẳng hạn.

“Tú Bình quả nhiên đáng tin.” Vu Hàn Châu đọc xong thì mỉm cười nói.

Hạ Văn Chương lãnh đạm nói: “Nàng ta không thể làm việc dở tệ, khiến cả nhà mất mặt.”

Tú Bình là đầy tớ đã hầu hạ bên cạnh hắn nhiều năm, nếu chuyện này làm không tốt thì nhất định sẽ mang tiếng là ‘không làm nên chuyện’, sau này đám nha hoàn chắc chắn sẽ không phục nàng ta. Đám đầy tớ trong phủ lại tương thông với nhau, nếu truyền ra ngoài thì phụ mẫu và huynh đệ của nàng ta cũng mất mặt.

“Ta nói nàng ta đáng tin cũng không phải nàng ta vì thể diện của người nhà nên mới không thể không trung thực làm việc.” Vu Hàn Châu chọc vào vẻ mặt không cảm xúc của hắn, “Đang yên đang lành, tại sao lại nghiêm túc như vậy rồi?”

Hạ Văn Chương bắt lấy tay nàng rồi nói: “Nàng nói nàng ta đáng tin, ta nói nàng ta không thể không thể không đáng tin, không phải bổ sung ý kiến của nàng sao?”

“Ta đâu nói không phải. Ta hỏi chàng ta sao lại trở nên nghiêm túc như vậy?” Vu Hàn Châu vùi vào lồng ng.ực của hắn.

Hạ Văn Chương rũ mắt xuống mà nói: “Không có.”

Không mới lạ đó.

Vu Hàn Châu nghĩ rằng hắn như vậy sau khi đọc thư xong, vì vậy nàng suy đoán: “Chàng phiền não gì vậy? Ta thấy Thường Thanh thư cục đâu có chuyện gì đáng lo lắng đâu. La bởi vì có người mắng chàng sao?”

“Sao nàng biết?” Hạ Văn Chương lãnh đạm hỏi ngược lại.

Hắn nhìn thì có vẻ chẳng để ý cái gì nhưng nếu thật sự tin lời hắn thì cho đến khi tâm tình của hắn khôi phục lại thì cũng không biết rốt cuộc là hắn bị gì.

Đây là tật xấu của hắn, cái gì cũng không thích nói, lần nào cũng đáp lại như không có gì, nhưng có chuyện thì hắn vẫn sẽ không nói.

Vu Hàn Châu chỉ có thể đoán: “Bọn họ nói chàng trong mắt chỉ có tiền nên chàng không vui sao?”

“Không có, ta há sẽ để ý những chuyện nhàm chán này sao?” Hạ Văn Chương rũ mắt lãnh đạm nói.

Vu Hàn Châu chợt cảm thấy suy đoán của mình gần đúng rồi, vậy nên nàng vỗ vào chân rồi nói: “Bọn họ thì biết cái gì! Chương ca của ta thu phí khen thưởng, hợp tác với thương gia, khi nào là vì mình vậy? Nhận được bạc thì một văn tiền cũng chẳng tiêu cho chính mình! Nói chàng trong mắt chỉ có tiền thì chính là mắt bọn họ mù!”

“Bọn họ chẳng hề biết, nói như vậy không kỳ lạ.” Hạ Văn Chương bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói.

Vu Hàn Châu nhướng mày, giả vờ như nghiêm túc mà nói: “Ta mặc kệ! Bọn họ mắng sai thì ta phải mắng lại bọn họ!”

Hạ Văn Chương hết cách nên ôm nàng mà hôn một cái thật mạnh.

Hắn hôn xong thì nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của nàng mà chơi đùa, hắn nói: “Ta không để ý người khác nhìn ta như thế nào, dù sao thì cũng là những người không liên quan.”

Giọng điệu của hắn lần này thoải mái hơn lúc nãy.

Vu Hàn Châu thầm cười trong bụng, nàng nói: “Đúng vậy! Để ý bọn họ làm gì! Đều là người không liên quan!” Nàng nói tiếp “Chương ca của ta tốt như vậy, bọn họ không hiểu chàng thì ta hiểu chàng!”

Hạ Văn Chương vốn có chút phiền muộn, nhưng được nàng dỗ như vầy thì tâm tình trở nên cởi mở ngay lập tức.

Hắn ôm cơ thể mềm mại của nàng trong vòng tay, cằm đặt trên trên bả vai êm dịu của nàng, hắn nói: “Một mình Châu Châu, có thể chống đỡ cả thiên hạ.”

Nàng vẫn luôn tốt như vậy.

Hắn không vui thì nàng sẽ không mặc kệ hắn mà luôn dỗ hắn.

Hơn nữa, nàng thông minh như vậy, lần nào nàng cũng đoán được tại sao hắn lại không vui mà dỗ hắn bằng cả trái tim.

Hắn cảm thấy ôm nàng tựa như ôm trân bảo hiếm thế vậy.

Sau khi tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn thì tinh thần của hắn cũng trở nên phấn chấn, hắn nói: “Ngày mai có thể đến Trần Châu rồi, đến lúc đó chúng ta có thể thấy được vườn hoa hồng rồi.”

Trần Châu có một vị cực kỳ giàu có đã trồng một khu vườn hoa hồng rất lớn, vô cùng đẹp, nổi tiếng xa gần, Hạ Văn Chương tính mang nàng đi thưởng thức xem sao.

“Đến khi đó vẽ thêm một bức tranh rồi sai người mang về cho mẫu thân.” Vu Hàn Châu nói.

Nhắc tới Hầu phu nhân thì hai người cũng không khỏi lo lắng, bọn họ không trở về đúng hạn thì Hầu phu nhân sẽ không tức giận chứ?

Nàng hỏi như vậy thì Hạ Văn Chương đáp: “Vẫn chưa tới lúc tức giận.”

Nghe hắn trả lời qua loa như vậy thì đột nhiên che mặt mà vùi trong lòng hắn.

Đúng rồi, hiện tại vẫn chưa đến lúc Hầu phu nhân tức giận, thế nhưng bọn họ muốn du ngoạn bên ngoài nửa năm, đến cuối năm mới trở về!

Bảy tám ngày trôi qua mà Hầu phu nhân vẫn chưa thấy con trai và con dâu quay về thì có chút lo lắng, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì nên mới phải nán lại?

Trong lúc bà đang lo lắng thì nghe đầy tớ bẩm báo, Đại gia sai người quay về,

“Kêu vào đi.” Hầu phu nhân nói ngay lập tức.

Đợi người tiến vào rồi cầm ra một bức tranh. Hầu phu nhân hơi nhíu mày. Bà không nhận lấy bức tranh mà hỏi: “Đại gia và Đại nãi nãi đến đâu rồi?”

“Đến Trần Châu rồi ạ.” Gia đinh trả lời.

Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng, Trần Châu? Bà còn tưởng bọn họ muốn ở lại Lương Châu ngắm sen thêm mấy ngày, không ngờ lại chạy tới Trần Châu!

Bây giờ lại sai người mang tranh quay về, chẳng lễ không muốn quay lại sao!

“Cầm tới đây.” Bà nói.

Bà nhìn vào bức tranh, từng nét vẽ lộ ra bút pháp cực kỳ nghiêm túc, Hầu phu nhân xác định ngay lập tức rằng hai người vẫn chưa có ý định quay về!

“À! Ta rất muốn xem xem, bọn họ còn biết trở lại hay không!” Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng, sau đó sai người cầm bức tranh lui xuống.

Bọn họ vui chơi bên ngoài như nào đi nữa thì đến tết trung thu cũng phải quay về!

Đến lúc đó bọn họ sẽ biết tay bà!

Hầu phu nhân cũng đã nghĩ xong, lần này bà không chỉ muốn giáo huấn Đại nhi tử mà ngay cả Đại nhi tức cũng phải dạy dỗ một trận cho ra trò!

Cho dù nàng có thông minh đi nữa thì cũng không thể chuyện gì cũng nghe nam nhân cả, cái gì nên khuyên thì vẫn nên khuyên đôi chút!

Tết trung thu đã đến gần, thần sắc của Hầu phu nhân ngày càng sung mãn, vẻ uy nghiêm trên mặt cũng tăng lên một chút.

Hầu gia thấy bà oai phong như vậy thì cảm thấy kỳ lạ: “Ai lại chọc nàng vậy?” Chỉ khi ái thê muốn đánh nhau với người khác thì mới có chiến ý như vậy.

“Ha, còn không phải hai vợ chồng lão đại sao!” Hầu phu nhân cười lạnh nói, ngay cả Chương Nhi và Nhan Nhi cũng không gọi nữa, “Đi ra ngoài hơn một tháng rồi, trước khi đi thì nói hay lắm, chỉ ra ngoài nửa tháng mà thôi. Bây giờ đã qua bao lâu rồi?”

Chờ khi bọn họ quay về, bà sẽ khiến bọn họ đẹp mặt!

“Ồ.” Hầu gia gật đầu mà không nói gì.

Mặc dù ông cảm thấy Đại nhi tử đi ra ngoài một chút cũng không sao cả, dù sao thì những năm trước hắn cũng đã bí bức lắm rồi, nhưng ái thê đã tức giận như vậy thì ái thê vẫn còn quan trọng chuyện đó.

Bọn nhỏ đều trẻ tuổi, dạy dỗ một trận cũng không sao cả.

Hai người chờ rồi chờ, khi tết trung thu chỉ còn hai ngày nữa thì gia đinh lúc trước đi theo Hạ Văn Chương quay về.

“Sao chỉ có mình ngươi quay về?” Hầu phu nhân nhìn gia đinh mang bọc hành lý một thân một mình quay về thì bà hơi nheo mắt lại, nắm chặt tay vịn của ghế tựa, “Đại gia và Đại nãi nãi đâu?”

Gia đinh trả lời: “Đại gia và Đại nãi nãi đang ở Giang Biên, sai nô tài quay về đưa tin ạ.”

“Ở Giang Biên?” Trong lòng Hầu phu nhân dâng lên một suy đoán không tốt, sự tức giận dần dần xông tới, giọng nói không khỏi cất cao lên: “Lúc ngươi lên đường thì Đại gia và Đại nãi nãi vẫn chưa lên đường sao?”

Gia đinh đáp: “Bẩm phu nhân, đúng vậy ạ.”

“Được lắm!” Hầu phu nhân dùng sức vỗ tay vịn một cái, giận đến mức trước mắt biến thành màu đen!

Được lắm! Hai người đúng là được lắm! Chỉ còn hai ngày nữa là đến tết trung thu mà vẫn chưa chịu lên đường, là không tính quay về?!

Bàn tay vỗ lên tay vịn cứng rắn, lực va đập phản lại khiến lòng bàn tay của Hầu phu nhân bị đau, nhưng bên người đã không còn con dâu thổi khí xoa tay cho bà.

Con dâu bị cái tên vô liêm sỉ kia lừa ra khỏi phủ đến mức quên bà luôn rồi!

“Thư đâu?” Bà cố nén giận mà nói.

Gia đinh móc thư ra ngay lập tức, hai tay dâng lên, hắn ta nhớ tới cái gì đó rồi vội vàng nói: “Đại gia sai người mua rất nhiều quà quê, bởi vì xe ngựa chạy chậm hơn một chút nên chắc là ngày mai mới về đến.”

Hầu phu nhân cũng lười nghe. Gì mà quà quê hay không quà quê, bây giờ bà chỉ muốn đánh Đại nhi tử một trận thật đau mà thôi!

Gì mà chỉ ra ngoài chơi một tuần? Bây giờ một tuần rồi lại một tuần, trải qua mấy tuần rồi?!

Sau khi Hầu phu nhân đọc thư xong thì biết được Đại nhi tử quả nhiên sẽ không quay về vào tết trung thu, bà tức giận mà cười một tiếng, giường như cơn thịnh độ đã tăng vọt: “Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!”

Đúng là vô liêm sỉ!

Bà chưa bao giờ tức giận như vậy cả nên dọa gia đinh sợ rụt cả cổ, không dám lên tiếng.

Đến khi Hầu gia quay về thì thấy lỗ mũi của ái thê không phải lỗ mũi nữa, ánh mắt không phải ánh mắt nữa nên ông hỏi: “Sao vậy?”

“Hai vợ chồng nó không quay về vào tết trung thu!” Hầu phu nhân vỗ bàn giận giữ nói.

Bà không biết từ lúc nào mà có tật xấu vỗ bàn, nhưng lại không có thói quen không có người xoa tay cho, lúc này bà vừa đau vừa giận, nhìn nam nhân đứng bên cạnh càng không nhịn được mà nổi giận: “Lúc đầu chỉ cảm thấy nó là người tốt! Rốt cuộc đã nhìn lầm nó rồi!”

Bà vốn cho rằng Tiểu nhi tử không đáng tin, Đại nhi tử bình tĩnh thận trọng, nhưng giờ đây nhìn xem, cả hai người đều không có lương tâm!

Hầu gia nghe vậy thì cũng nhíu mày: “Tết trung thu không quay về, đúng là hư không tưởng nổi!”

Hai phu thê mắng Đại nhi tử một trận.

Mắng cho đến lúc đi ngủ mà Hầu phu nhân vẫn chưa hả giận, bà càng buồn bực hơn: “Sao nó lại khiến người khác không bớt lo như vậy chứ? Sao lại không sớm biết nó như vậy chứ? Ta vẫn luôn cảm thấy nó cẩn thận và đáng tin!”

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Hầu gia cũng nói, “Trước đây nó ốm đau bệnh tật như vậy, chúng ta chỉ thương hại nó mà không biết tính nết của nó như vậy.”

Hầu gia cũng cảm thấy có chút buồn bực, việc có nhận thức sai lần đối với Đại nhi tử khiến ông phải chịu đả kích không nhẹ—ông là chủ của một nhà, nhưng ngay cả con trai mình cũng nhìn lầm!

Phu thê hai người oán trách với nhau được một lúc thì Hầu phu nhân nói: “Gọi Cảnh Nhi quay về.”

Tết trung thu là ngày cả nhà đoàn viên, hai vợ chồng lão đại không ở đây thì chí ít Tiểu nhi tử cũng phải ở bên cạnh.

“Ừm.” Hầu gia gật đầu một cái.

Ngày hôm sau, Hạ Văn Cảnh quay về.

Hắn đã rắn rỏi kiên cường hơn rồi, trông như một chàng trai anh tuấn uy vũ vậy, rất có hình dáng lúc còn trẻ của Hầu gia. Hầu phu nhân thấy hắn anh tuấn như vậy thì bất mãn lúc trước của bà đối với hắn cũng giảm đi đôi chút.

“Thỉnh an mẫu thân.” Hạ Văn Cảnh quy củ mà thi lễ một cái, sau đó tiến lại gần rồi nói: “Mẫu thân, Dung Dung và con đã có hôn ước, tết trung thu gọi nàng ấy đến ăn một bữa cơm nhé?”

Hầu phu nhân: “…”

Sự tức giận nghẹn trong lồng ng.ực, không lên được cũng không xuống được.

Thôi vậy, dù sao thì Đại nhi tử cũng là một đứa thích chơi, Tiểu nhi tử thì cùi chỏ lại toàn tâm toàn ý mà hướng ra ngoài.

“Gọi tới đi.” Bà lãnh đạm nói.

Nếu không thì còn có thể làm sao đây? Trong phủ ít đi hai người, vốn đã quạnh quẽ, nếu Tiểu nhi tử trái tim cũng bay đi nơi khác nữa thì bữa cơm đoàn viên cũng khỏi cần ăn nữa rồi.

“Đa tạ mẫu thân.” Hạ Văn Cảnh cực kỳ vui vẻ nói, hắn cảm thấy sau khi đính hôn thì mẫu thân cũng đã khoan dung với Dung Dung rất nhiều, hắn vui đến mức không biết làm thế nào cho phải.

Hắn tới Lục gia, nói hết lời mới mời được Lục Tuyết Dung.

Vì vậy, vào ngày tết trung thu, Hầu gia, Hầu phu nhân, cùng với Tiểu nhi tử và thê tử chưa vào của của Tiểu nhi tử cùng nhau trải qua.

Tết trung thu này Hầu phu nhân đón cũng chẳng vui vẻ gì.

Không phải bà nhớ Đại nhi tử, tên đó là nghiệp chướng, giận đến mức khiến bà khó chịu, bà chỉ mong không nhìn thấy hắn mà thôi.

Người bà nhớ chính là Đại nhi tức. Đây là tức phụ mà bà tự tay chọn cho Đại nhi tử, chỗ nào cũng hợp tâm hợp ý với bà, vừa thùy mị vừa tri kỷ. Có nàng ở bên cạnh thì Hầu phu nhân mới cảm thấy trong gió cũng mang theo âm thanh sống động.

Sau khi tức giận một trận thì cuối cùng Hầu phu nhân cũng vẫn không thể yên lòng mà sai người mua một ít diện chi rồi tìm người mang tới Giang Biên.

Cũng bí mật mang theo một bức thư đưa cho Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương dừng lại ở Giang Biên mà chưa đi về phía trước. Mấy ngày trước đó trời mưa liên tục nên đường cũng không dễ đi, vì thế hai người tạm dừng mấy ngày.

Cộng thêm việc đám thư khách càng mắng càng nhẫn, mắng Hạ Văn Chương kiếm đủ bạc rồi thì không viết nữa, không để bọn họ vào mắt, mùi tiền gian trá đạo đức giả khắp người, hoàn toàn không chịu trách nhiệm…

Những điều này không phải đọc từ trong thư của Tú Bình mà là dọc đường bọn họ có tạt qua khách đi.ếm hay quán trà mà nghe được, bởi vì Hạ Văn Chương dự định viết một cuốn sách mới nên tiếp tục đi về phía trước.

Nhân lúc hắn viết thoại bản thì Vu Hàn Châu đọc thư.

Trước khi mở thư ra, tim nàng có chút rộn nhịp, nàng sợ nếu Hầu phu nhân mắng nàng thì sao. Nhưng nàng không ngờ Hầu phu nhân không hề mắng nàng một chữ nào mà cả bức thư đều là những lời dặn dò.

Căn dặn nàng bên ngoài phải cẩn thận, bên ngoài không thể so với trong phủ, nên cần thận một chút. Tài bất lộ bạch, lễ độ với người khác, đừng tranh chấp với người khác…

Căn dặn nàng đừng có chuyện gì cũng nghe theo Hạ Văn Chương mà bản thân cũng phải có chủ ý, chớ để bản thân chịu uất ức. Lúc nào muốn hồi kinh, nếu Hạ Văn Chương không cho phép thì cứ lặng lẽ viết thư gửi về, sẽ có người đón nàng.

Cùng với bức thư còn có rất nhiều diện chi, bảo nàng cẩn thận bôi lên mặt, cổ và tay, chớ để mặt trời chiếu cho đen, chớ để gió thổi da thô ráp.

Trong mắt Hầu phu nhân, phiêu diêu bên ngoài là chuyện rất cực khổ, chắc chắn là không phải con dâu tự nguyện. Làm gì có nữ tử nào nguyện ý dầm mưa dãi nắng bên ngoài, cả ngày mệt nhọc trên xe ngựa như vậy chứ? Khiến bản thân trở nên nhanh già hơn chứ! Cho nên, bà chỉ giận Hạ Văn Chương còn rất thương Vu Hàn Châu, vậy nên trong thư đã an ủi rất nhiều.

Vu Hàn Châu đọc thư xong rồi lại nhìn diện chi một chút mà chột dạ không thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi