GẢ CHO NGƯỜI YÊU CŨ CỦA BA


"Wow" Diaval rốt cuộc không thể kéo dài chính mình "cảm giác không hề tồn tại" nữa, nhưng ngay sau đó lập tức làm động tác kéo khóa miệng dưới ánh mắt ai kia.
"Cho dù là chị tâm huyết dâng trào đưa ra đề nghị, nhưng chị với ba tôi đã đem cuộc hôn nhân này thành hợp đồng thương mại." Nói đến "hợp đồng thương mại" giọng nàng có chút âm u: "Như vậy, với tư cách là người trong cuộc, chúng ta càng cần phải đem những chi tiết nhỏ ra thảo luận rõ ràng, tránh khỏi sau này gặp trở ngại."
Diaval không nói nên lời nhìn vở kịch xoay chuyển tình thế.
Đôi mắt sâu thẳm của Maleficent chăm chú nhìn Aurora, đôi môi trơn bóng đầy đặn vẽ ra một nụ cười: "Tôi nghĩ cô hẳn phải biết sau khi kết hôn, chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ."
Lời này tự nhiên làm cho Aurora đỏ mặt, vừa rồi Maleficent luôn luôn ra vẻ hùng hổ dọa người không chịu thua một phân, hiện tại câu này lại như một lời trêu chọc khiến nàng không biết nói tiếp kiểu gì.

Nàng cúi đầu lấy ra một tập văn kiện xanh lam từ trong ba lô: "Về chuyện đó, tôi đã nghĩ kỹ."
Nàng đứng lên, đi tới trước mặt Maleficent, đưa cho cô văn kiện.
Maleficent luôn luôn đặt ánh mắt cố định trên người Aurora, lẳng lặng nhìn nàng đi tới, ánh mắt dịu dàng, biểu hiện tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng vẫn nhận lấy văn kiện.

Diaval gần như phải dùng toàn lực khắc chế kích động để không xông tới cướp văn kiện.
Ngón tay thon gầy của Maleficent gõ gõ lên văn kiện: "Nếu sự tình đã định, ba cô hy vọng tổ chức hôn lễ càng nhanh càng tốt, tôi nghĩ chúng ta cũng nhanh chóng công khai quan hệ ra bên ngoài."
"Có ý gì?"
"Ý là cần phải quang minh chính đại hẹn hò một lần trước mặt công chúng."
Aurora ngây người: "Hẹn hò?"
Diaval không nhịn được huýt sáo một cái.
Khuôn mặt trắng mịn của nàng nhanh chóng nhiễm một tia đỏ bừng.
"Mấy giờ a?"
"Tám giờ, nếu cô thấy tiện."
Aurora suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Gặp nhau ở đâu?" Vừa dứt lời, nàng phát hiện Maleficent lẫn Diaval không hẹn mà gặp cùng nhìn nàng chằm chằm.
Diaval ngạc nhiên: "Darling, đương nhiên Mal sẽ đi đón em, em bị sách vở làm cho ngốc rồi sao, đừng nói với anh thanh xuân tươi đẹp của em bình thường cũng chưa từng hẹn hò?"
Aurora cực kỳ xấu hổ, gò má càng đỏ bừng, nàng vuốt tóc của mình: "Khụ khụ, nam sinh thì như vậy, tôi cũng chưa bao giờ cùng nữ nhân..." Nàng muốn nói chúng ta không phải đều là nữ sao? Hẳn cũng không cần ai đi đón ai.

Chính là người kia cũng không phải nữ nhân bình thường...Mà sao cô lại không phải nữ nhân bình thường? Nội tâm Aurora buồn bực tự hỏi, nàng không biết nha, nàng chưa bao giờ hẹn hò với nữ nhân, đặc biệt còn là người hơn nàng nhiều tuổi như vậy! Chúa ơi, nàng đâu biết phải làm gì...
Aurora càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng nghĩ càng hoảng hốt, mặt cũng càng ngày càng nóng.
Chính là như vậy, ở tuổi này cô bé phải như vậy thẹn thùng, Diaval trong lòng cười trộm.
Nàng liếc nhanh Maleficent một cái, phát hiện đối phương cũng không nhìn nàng.

Khuôn mặt cô cũng không lộ chút không vui nào, chân dài vắt lên khẽ đong đưa, phong tình vạn chủng.
Aurora cảm giác không khí có chút ngưng trệ: "Tôi nghĩ hôm nay thế đủ rồi, như vậy ngày mai gặp lại." Nàng gật đầu ra hiệu với nữ nhân đối diện.

"Hẹn gặp ngày mai, rất hân hạnh được biết cô, Aurora." Tên của nàng dưới giọng nói từ tính của cô, tựa hồ mỗi chữ đều không dao động, lại như mỗi chữ đều có dòng điện, đi vào tai Aurora cảm giác hơi tê dại.
Aurora thất thần hai giây, khẽ cắn môi, gật đầu, sau đó đi ra văn phòng.
Diaval như vẫn còn thèm xem trò hay đã vội kết thúc, chậc chậc vài tiếng đuổi theo: "Chờ chút darling, anh tiễn em."
Maleficent đứng dậy, đi tới quầy bar rót thêm một ly rượu, mở ra văn kiện, nhìn qua mấy lần, ý cười trong mắt mở rộng, cầm ly rượu lên uống một hớp, trên môi tràn ra ý cười.

Cô đi tới bàn làm việc, đặt văn kiện lên bàn, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau.
"Mal!" Diaval xông vào: "Trời ạ, tôi phải nhìn Stefan Ramsey với con mắt khác mất, làm sao có thể sinh ra cô bé đáng yêu ưu tú như vậy chứ, cái tên Aurora đặt quá chuẩn xác! Ẻm tựa như mặt trời vậy.

Nãy tôi còn tưởng rằng cô bé sẽ bị cô mắng phát khóc.

Mal, đối xử với cô bé chẳng lẽ không phải nên ôn nhu một chút sao? Em ấy cũng không phải ba em ấy!
Maleficent cười cười: "Cô ấy đúng là không hề giống ba, cũng không quá giống mẹ.

Ba cô ấy chỉ là con chuột hạ lưu vô sỉ, mẹ thì ngu xuẩn yêu hắn, cô bé..." Trong mắt Maleficent ý cười cuồn cuộn.
Diaval nhíu mày.
"What a beautiful Beastie!" (Thật là một quái con xinh đẹp!)
Diaval trong đầu cảnh giác cực kỳ, mỗi khi boss hắn bày ra nụ cười không rõ ý gì như vậy, có nghĩa có người gặp xui xẻo rồi.
******
Bên trong nhà trọ, Aurora kinh ngạc để điện thoại xuống.
Vừa nãy Diaval gọi điện cho nàng nói sau khi hẹn hò, nàng sẽ ngủ lại chỗ Maleficent, còn nói không cần lo chuyện quần áo, sẽ có người chuẩn bị kĩ càng, phải cho truyền thông vẽ ra cảnh tượng "hai người đã quen nhau nhiều ngày".
Ở lại nhà Maleficent? Qua đêm?
Bạn gái cũ của ba? Cũng là...vợ tương lai của nàng?
Aurora ôm đầu, quan hệ này thực sự quá loạn.
Nhưng nữ nhân kia nhìn qua thật trẻ, vóc người như người mẫu, đường nét khuôn mặt như bức tượng băng được điêu khắc, xương gò má nhô cao kia, đôi mắt xanh thẫm kia, bị cô nhìn chằm chằm, cái cảm giác cứng ngắc tê dại kia...
Có thể tưởng tượng được, ba nàng trước mặt cô căn bản không có phần thắng, nhưng Aurora không hiểu sao không có ác cảm với cô.
Nàng ngơ ngác ngồi thật lâu, mới nhớ tới phải thay quần áo.
Váy Jenny Peckham hơi khoét ngực xanh nhạt, ống tay áo đính đá, mơ hồ có thể thấy được cánh tay non mềm trắng nõn cùng một phần ngực.

Tóc vàng xõa ra như thác nước, một bên dùng kẹp đính kim cương kẹp tóc ra sau tai, một bên buông xuống thả trên vai, trang điểm nhẹ, cầm túi xách lên.
Aurora đi ra khỏi cửa nhà trọ.


Buổi tối đầu thu gió thổi man mát, đèn đường sáng choang, một chiếc Limousine thân dài lẳng lặng chờ đợi.
(*) xe Limousine: img
Nàng bình tĩnh lại, đi xuống cầu thang.
Lúc này, cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện, sau đó một đôi chân dài như người mẫu duỗi ra, một thân vest Yves Saint Laurent màu đen, tóc nâu tùy ý gió thổi, trong chớp mắt, nữ nhân đã đứng trước mặt nàng, mở cửa xe cho nàng.
Vẫn là một đôi môi đỏ mọng diễm lệ, đôi môi của cô là đôi môi đẹp nhất mà Aurora từng thấy, đầy đặn, phong phú, khóe môi hơi nhếch, cô dường như rất ưa chuộng màu đỏ diễm lệ giống hoa hồng, càng gợi cảm.

Cho dù cùng là nữ nhân, không thể không thừa nhận đây là đôi môi khiến người ta cực kì muốn hôn lên, cũng khiến người ta tò mò nếu hôn lên sẽ tiêu hồn đến mức nào.
Nhưng loại cảm giác mê hoặc tự nhiên này lại bị xương gò má cao cao làm suy yếu, cũng làm cho cô tỏa ra khí thế cao cao tại thượng, lãnh mạc ngạo nghễ, người không phận sự chớ tới gần.

Đặc biệt khi cô lạnh lùng cay nghiệt, lực sát thương từ lời nói phát ra từ đôi môi kia đủ sánh ngang với bất kỳ loại vũ khí nào.
Aurora vặn vẹo mấy ngón tay, khẽ cắn môi, lén lút dời mắt về phía nữ nhân ngồi đối diện, hai chân cô vắt vào nhau, một cánh tay lười biếng chống cằm, lơ đãng, thản nhiên, lạnh lùng.

Dáng dấp như vậy thật sự là phong tình vạn chủng.
Aurora thở dài một hơi, không được, chính mình đối mặt với người này vẫn không cách nào cảm thấy tự tại.
Tầm mắt chuyển hướng lên ghế trước.

Người lái xe là một người da đen cao to, mặt không cảm xúc.

Thấy Aurora nhìn hắn, ban đầu mặt hắn không cảm xúc, trộm liếc về phía Maleficent một cái, sau đó hắn liền hơi cười với Aurora, lộ ra lúm đồng tiền trên mặt.
Aurora:...
"Vậy chị đã xem qua hợp đồng tôi đưa cho chị rồi chứ?"
Aurora nghĩ một hồi về điều khoản hợp đồng: 1.

Hai bên một năm sau chính thức ly hôn.

2.


Hai bên có thể có cuộc sống cùng tình cảm riêng, không can thiệp lẫn nhau.

Nhưng không thể đem bạn tình về nhà.

3.

Hai bên không phát sinh quan hệ thân mật.
Giống như không có chỗ nào không ổn.
Maleficent cười như không cười nhìn nàng: "Tôi có thắc mắc, quan hệ thân mật cô nói là quan hệ gì?"
Aurora nghẹn một chút, gò má hơi ửng hồng: "Chính là...cái kia..chị hiểu rõ."
Maleficent khẽ cười một tiếng.
Aurora nghe cô cười lại xấu hổ, xoa xoa khuôn mặt mình cũng không khỏi cười lên: "Hiện tại cái điều này có vẻ dư thừa, mong chị bỏ qua cho."
Maleficent giương khóe môi, đôi mắt xanh lục tỏa sáng, bình tĩnh chăm chú nhìn Aurora: "Hợp đồng đã chuẩn bị càng, chờ ăn xong bữa tối chúng ta trở về sẽ thảo luận chuyện này sau."
Aurora đưa tay xoa nhẹ má, ngoan ngoãn gật đầu.

Maleficent chú ý tới này giống như động tác thói quen khi nàng thẹn thùng, vô cùng ấu trĩ, giống như con vật nhỏ.

Lúc nhu thuận cũng giống, khi xù lông lại càng giống.
Lúc này xe dừng lại.
Người tài xế xuống xe, mở cửa cho hai người.
Maleficent lạnh lùng cười một cái: "It"s showtime (Đến giờ diễn rồi)"
Aurora theo cô đi ra.
The River Café.
Nàng hơi kinh ngạc.

Đây là nhà hàng nàng rất thích, chỉ là vị trí khó tìm, nàng cũng tới qua một lần, vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Nhà hàng này có một cái lối vào phi thường mỹ lệ, trên cây treo mấy cái đèn lồng ấm áp mờ mờ, dưới gốc cây là các loài hoa tươi, trong không khí tràn ngập mùi cỏ cây thơm mát.
Maleficent phong thái yểu điệu đứng đó, hơi nghiêng đầu, ánh đèn chiếu lên xương quai hàm hoàn hảo của cô, hàng mi thật dài và dày, ánh mắt lấp lánh, đủ khiến tất cả bối cảnh xinh đẹp xung quanh phải làm nền cho cô.

Cô chậm rãi vươn tay hướng về Aurora: "Đến đây."
Tim Aurora rầm rầm nhảy lên, không tự chủ được đặt tay vào lòng bàn tay cô.
Hai người vừa chạm tay, ngón tay Aurora khẽ run lên.

Tay cô có chút lạnh lẽo, hơi trơn, thon dài cứng cáp, rất có cảm giác an toàn.
Aurora bị động để cô nắm tay, không xác định được có muốn nắm lại hay không.


Phần cảm giác an toàn này làm cho nàng vô thức đi theo cô bước vào cửa chính.

Mấy ngàn đóa hoa xếp thành ngọn đồi xinh đẹp, ánh đèn ấm áp thanh nhã, hoa hồng tím và hoa hồng nhạt tùy ý xuất hiện tô điểm các góc nhỏ.

Phục vụ dẫn các nàng vào bàn đã đặt.
Bên trong The River Café có tầm nhìn đẹp nhất New York, cũng có các món ăn đáng giá tiền, bởi vì ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy các tòa cao ốc ánh đèn sáng chói của Manhattan, tráng lệ xán lạn.
Khách trong nhà hàng không nhiều.

Một cặp đôi ăn mặc sang trọng ngồi đối diện đang thì thầm.

Lúc hai người đi vào gây nên chút xôn xao.
Hai người đem đến hai cảm giác khác biệt hoàn toàn, một gợi cảm một mềm mại, một hồn nhiên một lạnh lẽo, tóc vàng cùng tóc nâu, đều là dáng vẻ cao gầy xinh đẹp, phong cách không giống nhau nhưng lại hài hòa đẹp mắt khó tin.
Maleficent bước vào liền có người nhận ra cô, tiếng bàn luận rì rầm vang lên.
Aurora qua khóe mắt cảm giác được có không ít ánh mắt tìm tòi hướng về nàng, không khỏi âm thầm vui mừng hôm nay mình ăn mặc cũng tính là sang trọng, nhưng nàng vẫn luôn ít khi tham gia vào các quan hệ xã giao của giới thượng lưu, hẳn sẽ không có ai nhận ra nàng.

Dù vậy, ở cái nhà hàng chuyên dành cho các cặp đôi như vậy, những ánh mắt kia vẫn làm nàng có chút quẫn bách.
Đặc biệt lúc phục vụ chờ các nàng gọi món, Aurora rõ ràng cảm giác được khi hắn khom người với Maleficent còn liếc nhìn nàng vài lần.
Maleficent nhận ra nàng đang bất an.
"Sao vậy? Không thích chỗ này à?" Thanh âm lành lạnh có vẻ có chút quan tâm.
"Không, không phải, tôi thích nơi này."
"Nhưng?"
"Chỉ là..." Aurora hơi ngượng ngùng trả lời :"Ách, sau khi lên đại học tôi rất ít đến những nhà hàng cao cấp này, hơn nữa tối nay là trường hợp quan trọng như vậy, hi vọng tôi không làm chị mất mặt."
"Aurora..."
Đôi mắt Maleficent dịu dàng như hồ nước, giọng nói từ tính trầm ấm truyền đến: "Em vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ khiến tôi mất mặt, tối nay em rất đẹp, tôi rất may mắn khi có em là bạn gái."
Aurora nhất thời ngơ ngác, nữ nhân này sao đột nhiên thay đổi thái độ.

Trước cái nhìn chăm chú, ôn nhu như nước của đối phương, nàng ngượng ngùng, vành tai có chút nóng, hơi lắp bắp nói: "Cám, cám ơn chị, chị cũng rất mê người."
Đối phương thỏa mãn mỉm cười, ánh mắt hơi híp lại, gợi lên chút quyến rũ: "Sẽ không khiến em mất mặt đi, hả?"
Aurora suýt thì cắn vào lưỡi, đỏ ửng lan từ vành tai lên gò má: "Không, không đâu." Nàng vội vàng cầm cốc nước lên uống một chút để che dấu ngượng ngùng, chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cổ họng, nàng trấn định lại, chờ chút, nàng chợt nhớ ra vừa nãy trước khi xuống xe Maleficent nói "It"s Showtime".
Aurora bỗng nhiên tỉnh ngộ, đỏ ửng lui đi, bất đắc dĩ bĩu môi, nữ nhân này vốn là đang diễn mà thôi.
---------------------------------
Tiểu công chúa mong Boss không phải đang diễn hay gì? Nhưng người ta nói thật lại bảo người ta diễn :))))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi