GẢ CHO NGƯỜI YÊU CŨ CỦA BA


Maleficent từ khi qua tuổi ba mươi đã rất ít khi thể hiện vui buồn ra ngoài.

Tại nơi gió tanh mưa máu như phố Wall, nếu để lộ cảm xúc vui buồn hờn giận ra ngoài sẽ dễ khiến người khác nắm được suy nghĩ của ngươi, cũng sẽ khiến ngươi không tự tin.
Chỉ có người cực kì thân cận, như là Diaval và Richard đã đi theo Maleficent thật lâu mới có thể biết được cảm xúc thật của cô.
Bọn họ cực kì ít gặp trạng thái bây giờ của Maleficent: lạnh lẽo, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt đanh lại đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng, cả Diaval cũng không dám lên tiếng.
Giày cao gót kêu cộp cộp theo mỗi bước đi nhanh trên sàn nhà của cô, tay áo vung theo, khí thế mạnh mẽ.
Bọn họ cũng biết qua qua tình huống trong lúc trên đường đi.

Bọn họ đến một bệnh viện tư rất bảo mật, là nơi mà nhiều ngôi sao Hollywood đến khám chữa.

Micheal và Mike làm việc cũng coi như ổn thỏa, thuê trọn một tầng, còn gọi cả Marjoire đến.
—Trán bị va đập, có hiện tượng nôn mửa, não chấn động nhẹ.

Ngoại thương: có dấu vết của tát và bạo lực, trên người bầm tím nhiều chỗ...không có dấu hiệu bị xâm hại.—
Maleficent nhìn báo cáo tình trạng bệnh mà không nói một lời, Diaval đứng sau lo lắng bước đến cầm lấy báo cáo.

Hai anh em Đại Hắc Tiểu Hắc cao mét chín đứng cúi thấp đầu, dáng vẻ uể oải, nhìn như tội phạm đang chờ bị phán quyết.

Nhất là Micheal, hai mắt đỏ hồng, nhìn là biết vừa mới khóc xong.
Lúc này Marjoire đi ra, vẻ mặt bà vốn luôn hiền lành thân thiện bây giờ hiện rõ sự phẫn nộ, đang cầm quần áo trên tay.
Maleficent vừa bước được nửa bước lên thì khựng lại, ánh mắt sững sờ.


Cô từ từ giơ tay lên cầm lấy mấy cái quần áo kia, Marjoire thấy tay cô dường như đang run rẩy.
Áo khoác xám bị xé không ra hình thù, dính đầy tro bụi cùng vết máu mờ mờ, một chiếc áσ ɭóŧ cùng màu cũng bị rách.
Có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó nguy hiểm như nào, nếu như Micheal không đuổi đến kịp....
Cả hành lang chìm vào tĩnh lặng.
"Cho người điều tra đi! Aurora bị thương nghiêm trọng như vậy, thật đáng thương, cô bé chắc chắn đã rất kinh hãi." Marjoire thở dài nói.
Không ai dám lên tiếng.

Việc này thật kì lạ.

Hiện giờ toàn thế giới đều biết Maleficent và Aurora đã đính hôn, với đại danh của cô, vậy mà vẫn có kẻ dám ra tay với Aurora.

Sự im lặng càng ngày càng đáng sợ, khiến người khác khó có thể hô hấp.
Maleficent thả quần áo ra, vài giây sau buông một nụ cười khẩy, "hừ" một tiếng.
Mọi người rùng mình, chỉ cảm thấy quần áo màu đen cô đang mặc tựa như vừa bùng lên một ngọn lửa, mặt cô đanh lại, lạnh như đá cẩm thạch, để lại vài chữ: "Đừng gϊếŧ chết." sau đó đi vào phòng bệnh.
Micheal và Mike không dám nói gì, khuôn mặt Richard rơi vào suy tư, Diaval lo lắng nói: "Tôi cũng muốn vào xem Aurora." Marjoire dùng ánh mắt ngăn anh lại, sau đó đuổi theo Maleficent, khẽ nói: "Tiểu thư Emma nhà Hilton đang ở bên trong cùng tiểu thư Aurora."
Maleficent nhìn bà, gật gật đầu.

Đến trước cửa, cô khẽ dừng lại để gõ cửa, sau đó đẩy vào.
Ánh mắt cô dừng ở một cô gái tóc hồng, hình như là BFF của nàng, tên là gì nhỉ? Emma?
Emma ôm Aurora, hai người không nhận ra việc cô bước vào.


Hơn nữa vì bị Emma chặn tầm mắt nên cô không nhìn được Aurora, trong lòng hơi khó chịu.
Maleficent đứng tại chỗ hai giây, giơ mũi chân gõ xuống sàn hai lần, tiếng động khiến hai người kia phản ứng lại.
Emma buông Aurora ra, biểu cảm khó chịu quay đầu trừng Maleficent, cô chỉ thản nhiên liếc Emma một cái, ánh mắt nhìn đến Aurora liền sững lại.
Aurora cuộn người lại, tóc vàng xõa ra che khuất hai má, nghe thấy tiếng động, nàng giật mình một cái, đến lúc nhìn lên, bốn mắt chạm nhau, Maleficent bị chấn động, trái tim như bị ai đó đâm mấy nhát.
Trán Aurora bị băng lại, hai má sưng đỏ nhìn rõ dấu tay, còn một vài vết sất nhỏ nữa.

Vừa nhìn thấy Maleficent, Aurora liền đỏ mắt lên, mím môi, giống như vật cưng bị uất ức nhìn thấy chủ nhân liền muốn chui vào lòng cô mà làm nũng để được dỗ dành, thế nhưng vì sợ hãi không được cưng chiều, nên cố gắng kiềm chế, môi mấp máy, giống như có trăm ngàn điều muốn nói mà không thể mở miệng, chỉ có thể cúi đầu buồn bã.
Maleficent như bị ù tai, không còn nghe được gì, cảm giác đau đớn trong lòng tràn ra, xa lạ mà mạnh mẽ, khiến cô khó thở.
Cô im lặng nhìn nàng, cơ thể theo bản năng bước về phía nàng, từ từ mở miệng: "Tiểu thư Hilton, nếu cô không phiền, tôi muốn cùng vị hôn thê của mình nói chuyện riêng."
Emma đang rất muốn hợp tình hợp lý buông câu "Tôi rất phiền".

Khi tới bệnh viện, thấy dáng vẻ này của Aurora, Emma bị dọa đến thất kinh, sau đó thì nổi giận.

Khuê mật của mình đã êm đẹp trải qua hai mươi năm không tai ương không bệnh tật, thế mà ở cùng nữ ma đầu này có một vài tháng đã gặp chuyện như vậy.

Chẳng phải cô ta bản lĩnh lắm à? Hai phe hắc bạch không ai dám động cơ mà? Vậy mà bạn gái, à không, vị hôn thê đều không bảo vệ nổi, cô còn dám có mặt mũi đòi nói chuyện riêng???
Emma càng nghĩ càng giận, đang muốn đối mặt tranh cãi với cô một phen thì bị Aurora kéo kéo ống tay áo, quay lại nhìn nàng, trong lòng nhịn xuống, nặng nề thở dài, xót xa xoa đầu Aurora, nói: "Mình ra ngoài chờ, có gì thì gọi mình." Sau đó căm tức trừng Maleficent thêm vài lần mới mở cửa đi ra.
Aurora ngồi xổm trên giường bệnh, đầu vùi vào gối.


Ánh mắt nhìn ngón chân của chính mình, nàng cũng không quá nhỏ bé, cũng cao một mét bảy, nhưng tư thế này cũng khung xương nhỏ khiến nàng càng thêm mảnh mai, yếu ớt.
Aurora nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, giường nặng xuống một góc, Maleficent ngồi xuống.

Sau đó cả người nàng được cô ôm vào lòng, tay cô khẽ vỗ về, giọng trầm trầm nói: "Thật xin lỗi."
Aurora tưởng mình nghe lầm, muốn chui ra khỏi lòng cô để nhìn, nhưng Maleficent cũng nhanh chóng siết chặt tay, nói thêm một tiếng: "Thật xin lỗi."
"Không sao nữa rồi, tôi hứa với em."
Aurora tựa đầu vào hõm vai cô, ánh mắt chua xót, nàng chớp mắt một cái, hai hàng lệ liền đua nhau rơi xuống, hai tay ôm chặt lấy cô.
Nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của cô, hơi thở quen thuộc, vòng tay dịu dàng, những thứ này nói cho nàng biết, nàng an toàn.

Thậm chí, nàng quên luôn câu nói nghe được trước lúc hôn mê: "...có khi chủ nhân có quan hệ gì đó với nữ ma đầu...", hiện giờ nàng tin tưởng cô vô điều kiện.
"Maleficent, em rất sợ." Nàng dụi dụi trong lòng cô, nũng nịu.
"...Tôi biết." Maleficent đột nhiên hoảng hốt, cảm giác như thiếu nữ biến thành bé con mười mấy năm trước cũng chui trong lòng cô vậy.
Nhưng khi đó nàng hoạt bát bướng bỉnh, ngây thơ đáng yêu.

Vốn có gia thế hùng mạnh, đáng lẽ phải là người được vạn người cưng chiều, được che chở mà lớn lên, sau đó kết hôn với một người đáng tin cậy, bình an hạnh phúc mà vượt qua một đời.

Chứ không phải là bị cha mẹ bỏ quên, không thể nắm giữ hôn nhân của chính mình, còn bị ức hϊếp bằng những hành động hung ác như vậy.
Ánh mắt Maleficent bình tĩnh lại, động tác vỗ về sờ gò má nàng, bàn tay đi xuống, muốn kéo áo để xem thương thế của nàng.
Aurora giật mình rời khỏi ôm ấp, run rẩy nói: "Đừng...đừng nhìn."
Maleficent khựng lại, rụt tay về, gật đầu: "Ừm."
Đôi mắt Aurora đầy lệ, nàng bối rối lau đi, lẩm bẩm: "Rất khó coi."
Thật ra Maleficent đã nhìn thấy gần cổ nàng có vết bầm, cô tự đoán được bên dưới chắc còn nhiều.

Maleficent im lặng, đưa tay chạm vào má nàng, tay còn lại vòng ra sau lưng, siết chặt.

Đôi má Aurora bị sưng nóng, ánh mắt cũng đỏ hồng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chạm vào ngón tay cô, trong suốt ướŧ áŧ, nóng bỏng lòng người.
Thật ra Maleficent không biết dỗ dành ai, bốn mươi năm qua cũng chưa từng phải làm chuyện đó, "tình sử" của cô càng không có chuyện sẽ phải dùng đến hai chữ "dỗ dành".
Thế nên lần này không biết phải làm sao.
"Không khóc nữa..."
"Đừng khóc"
"Aurora"
Aurora chỉ cúi đầu, nước mắt vẫn rơi.
Maleficent nhắm chặt mắt, vuốt tóc nàng, dịu dàng gọi: "Beastie..."
Aurora bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, nhìn Maleficent nũng nịu: "Ôm một cái~~~"
Tim Maleficent đập thình thịch, ba chữ xa lạ mà quen thuộc kia đánh vòng lòng cô, mang đến cảm giác kì lạ khó kiểu lẫn đau xót.
Còn có không thể khống chế.
Dường như là ngay lập tức, cô cúi người về trước, cánh tay vung lên, kéo nàng vào lòng.

Aurora vào vòng tay cô rồi, giơ tay ôm cổ cô, đầu đặt ở hõm vai cô.
Cái ôm này kéo dài thật lâu,.

hai người đều không nói gì, cảm giác ấm áp cùng xoa dịu này là thứ trước giờ chưa từng xuất hiện.
Aurora dần bình tĩnh lại, cảm nhận Maleficent đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình, cũng như nghe được nhịp tim rộn ràng của chính mình.
"Có chỗ nào không thoải mái không?"
Aurora lắc đầu: "Em không muốn ở lại bệnh viện."
Giọng nói của Maleficent từ trên đỉnh đầu nàng vang lên, giống như làn gió dịu mát: "Được, tôi đưa em về nhà."
---------------------------
23/11/2020


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi