GẢ CHO NHIẾP CHÍNH VƯƠNG



Cảm giác được ánh mắt Hạ Uyên dừng lại trên mặt mình, Tiết Vân Chu căng thẳng tới mức tay chân không biết đặt đâu mới tốt, lại càng không có can đảm nhìn lên, chỉ lắp bắp đáp: "Đúng...!đúng vậy...!có mùi một chút...!Không ngửi kĩ thì không ngửi ra..."
Hạ Uyên dán mắt vào gương mặt đỏ bừng của y một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, sau đó nhíu mày nhìn Hứa đại phu: "Sao ta không ngửi thấy gì cả?"
Hứa đại phu nghĩ mà sợ: "Đây là kịch độc, người trúng độc khứu giác trì trệ không ngửi thấy..."
"Kịch độc ông còn đứng đó làm gì? Mau nghĩ cách giải độc đi chứ!!" Tiết Vân Chu bị dọa sợ, lập tức ngắt lời ông, gấp đến mức hận không thể bóp chết lão đại phu vẫn đang ung dung này.

Hứa đại phu khoát tay bảo y an tâm chớ nóng nảy: "Vương phi không cần lo lắng, Vương gia không sao cả, độc này dùng một mình không có gì đáng ngại, phải phối cùng xuân dược trong rượu vừa nãy mới tạo thành kịch độc lấy mạng người."
Hà Lương Tài ở một bên vừa nghe thấy đã hít vào một ngụm khí, nhìn Vương gia Vương phi sắc mặt đều lạnh lẽo liền biết chuyện này không dễ dàng bỏ qua.

Hạ Uyên ngồi xuống lần nữa, ánh mắt trầm xuống, tựa như gió táp mưa sa giăng đầy: "Hứa đại phu, độc dược này có điểm gì đặc biệt? Ông nói kĩ càng tỉ mỉ ra xem."
"Bẩm Vương gia, độc dược này chế thành bột phấn cực nhỏ, gặp da thịt sẽ bám vào.

Không nói đến người trúng độc không ngửi được, dù là người ngoài ghé sát vào ngửi cũng khó phát hiện.

Nếu để độc ở trong cơ thể thời gian dài thì càng khó ngửi ra.

Sau khi bột phấn dính trên da nếu gặp rượu trong bình kia sẽ làm người trúng độc lập tức mất mạng, hơn nữa bộ dạng khi chết cực kì đáng sợ." Hứa đại phu nói xong lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vương gia mấy lần chuyển nguy thành an, tất nhiên là được quý nhân phù hộ, nhưng liên hoàn kế ác độc này đúng là trước nay chưa từng thấy qua lần nào, Vương gia vẫn nên cẩn thận hơn."
Hạ Uyên gật đầu với ông: "Cám ơn, ta sẽ chú ý."
Hứa đại phu ngẩn người, nhất thời thụ sủng nhược kinh*, liên tục xua tay: "Tổn thọ lão phu mất, đây là trách nhiệm của lão phu."
*受宠若惊 (shòu chǒng ruò jīng): thụ sủng nhược kinh, được sủng ái/đối xử tốt mà lo sợ, ý ở câu này là bác ý được được Hạ Uyên coi trọng, còn cảm ơn nữa nên hơi sợ.


Hà Lương Tài nghe thấy cũng khiếp sợ không thôi, trước đó còn nghi hoặc Dư Cát hạ độc Vương gia loại độc này để làm gì, hiện giờ mới hiểu được nguyên nhân, hóa ra hao tâm tổn sức vòng vèo phức tạp như thế cuối cùng vẫn là muốn lấy mạng Vương gia, may là mưu kế của bọn họ đổ bể.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Hà Lương Tài giật giật, chần chừ nói: "Vương gia, độc này có khi nào do vị kia..." Nói xong lại có chút do dự, dù sao nàng kia cũng là thị thiếp của Vương gia, ông đoán mò như vậy lỡ Vương gia tức giận thì sao?
Hạ Uyên liếc mắt một cái: "Nếu ngươi đã nghi ngờ nàng liền bắt người lại, thẩm vấn cho tốt."
Hà Lương Tài nhìn ra thái độ của hắn, tâm trạng cũng buông lỏng: "Vâng." Nói xong gọi hạ nhân tới mang hết đồ ăn trên bàn xuống, mang một bàn khác lên.

Về phần Hạ Uyên nói ăn mì sợi, ông lựa chọn giả điếc, không dám cho nó là thật.

Hiện giờ Tiết Vân Chu rất lo lắng cho an nguy của Hạ Uyên, nhìn đến một bàn đồ ăn ngon trước mặt cũng không có tâm trạng ăn, miễn cưỡng ăn xong lại ngồi ngẩn ngơ một lát mới nhớ tới lọ thuốc độc Tiết Trùng đưa, nhất thời đứng ngồi không yên, nói với Hạ Uyên: "Ta đi lấy đồ một chút, Vương gia chờ ta."
Hạ Uyên nghi hoặc nhìn y chạy như ma đuổi về phòng, một lúc sau lại chạy chạy như ma đuổi quay lại.

Tiết Vân Chu cho hạ nhân lui hết ra ngoài, ngồi xuống bên người Hạ Uyên, nghiêm mặt hắng giọng, sau đó cẩn thận lấy trong ngực ra bình sứ Tiết Trùng đưa cho y, vẻ mặt chân thành, hai tay kính cẩn dâng lên: "Vương gia, đây là lòng trung thành của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy.

Ta tuyệt đối chưa từng nghĩ muốn hại ngươi, có trời đất chứng giám!"
Hạ Uyên: "..."
Tiết Vân Chu nhìn không ra cảm xúc trên mặt hắn, nhất thời trong lòng bất ổn: "Cái này...!khụ...!Là cha ta giao cho ta, hắn muốn ta hạ độc Vương gia vào buổi tối ngày thành thân.

Mẫu thân ta bị hắn bỏ, tất nhiên ta sẽ không nghe lời hắn.

Hơn nữa Vương gia sự vụ bộn bề, vì quốc gia mà lo nghĩ, thân phận lại tôn quý, sao có thể chết vô nghĩa vậy được? Cho nên lúc ấy ta không hạ độc Vương gia.

Lúc trước đã vậy, về sau càng không hạ độc!"
Hạ Uyên nhìn bình sứ nhàn nhạt nói: "Lúc ấy ta không tới, ngươi hạ độc cũng vô dụng."
Tiết Vân Chu nghẹn lời: "...nhưng thật ra..."
Hạ Uyên nhìn đôi mắt đen láy rạng rỡ của y, vô thức mím môi, vươn tay xoa đầu y: "Ta tin ngươi."
Tiết Vân Chu lập tức ngốc lăng: thân thiết như vậy trước đây cũng chưa được hưởng qua, vẫn là quan hệ phu phu tốt hơn sao? Nếu ngày đó mình thật sự rù quến Nhị ca, ngày nào đó ảnh khôi phục trí nhớ có khi nào trở mặt vô tình luôn không?
Hạ Uyên nhận lấy bình sứ trong tay y, đánh gãy vẻ thất thần của y: "Xem ra chuyện lần này Trung Nghĩa Hầu không thoát khỏi liên quan."
Tiết Vân Chu gật đầu, mặc kệ tại sao Dư Cát biết y có bình độc này, người này là Hầu phủ sắp xếp trong của hồi môn, tất nhiên là do Tiết Trùng phái tới ngầm theo dõi y.

Có khi do thấy y chậm chạp không chịu hạ độc nên mới nghĩ ra trò nham hiểm này thay y hạ độc.

Tiết Vân Chu giờ phút này cảm thấy cực kì may mắn lúc ấy mình bị đau thắt lưng, nếu không y và Nhị ca lại lần nữa âm dương cách biệt rồi.

Hai người đều nhớ chuyện này, sau đó nghe nói sự việc đã điều tra rõ ràng liền cùng nhau đi đến thư phòng của Hạ Uyên.

Hà Lương Tài bẩm báo đầu đuôi sự việc: "Trên người Liễu thị cũng có mùi độc dược kia, hơn nữa nàng đã có ý định muốn hạ độc, nói đúng hơn là lúc va vào Vương gia nàng mới có cơ hội lén vẩy thuốc lên người ngài.

Về phần Dư Cát, nửa tháng trước hắn đã bắt đầu trộm cùng nha hoàn bên người Liễu thị gặp mặt.

Vào mấy ngày Vương gia bị thương thì bắt đầu cùng Liễu thị hạ độc.


Mặt khác, độc trong tay Liễu thị và Dư Cát đều xuất phát từ cùng một người, là...là..."
Hạ Uyên thấy ông bắt đầu ấp úng liền nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Hà Lương Tài vẻ mặt khó xử nhìn Tiết Vân Chu, thấy Hạ Uyên vẫn kiên trì đành phải thành thật nói nốt: "Độc này đều do Trung Nghĩa Hầu đưa cho bọn họ."
Tiết Vân Chu vẻ mặt "biết ngay mà" nghĩ thầm trong lòng: Tiết Trùng đúng là không ngày nào không muốn hạ độc hại Nhiếp chính vương, hắn đối với thiếu niên hoàng đế kia đúng thật là trung thành, xứng với danh "Trung Nghĩa Hầu" này lắm.

Cơ mà sao quanh đi quẩn lại vẫn là một chiêu hạ độc này vậy? Không có trò nào vui hơn à?
Hà Lương Tài báo cáo xong nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiết Vân Chu không khỏi sợ hãi than một phen, lại hỏi Hạ Uyên: "Vậy Vương gia định xử lý hai kẻ kia như thế nào?"
Hạ Uyên dừng một chút mới ném một câu: "Ngươi xem mà làm."
Hà Lương Tài: "..."
Tiết Vân Chu có lòng tốt phiên dịch lại: "Ý của Vương gia là trước kia xử lý thế nào thì giờ cứ làm thế đó.

Loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai, các ngươi hẳn là đã sớm làm thành quen rồi."
Hà Lương Tài dở khóc dở cười: "Vương phi nói có lý."
Sau khi Hà Lương Tài rời đi, Tiết Vân Chu ngồi xuống cạnh Hạ Uyên, khuỷu tay chống vào tay vịn ghế phiền não nói: "Chỗ của cha ta làm sao bây giờ? Nếu không thọ yến của hắn chúng ta đưa lễ qua.

Không không, tốt hơn hết vẫn là đừng đi, ai biết có phải Hồng Môn Yến hay không, giữ mạng quan trọng hơn."
Hạ Uyên rất muốn nhắc nhở y là trong lịch sử của thế giới này không có Hồng Môn Yến nào cả, cơ mà cuối cùng cũng không mở miệng.

Chuyện của Trung Nghĩa hầu Tiết Trùng đúng là làm người ta đau đầu mà.

"Nhiếp chính vương" nhiều lần bị người hãm hại, tuy rằng điều tra ra người đứng sau không giống nhau, nhưng cẩn thận phân tích sẽ phát hiện những người này đều tạo thành một mạng lưới quyền lực, mà trung tâm của tấm lưới là Trung Nghĩa Hầu.

Đương nhiên sau lưng Trung Nghĩa Hầu là thiếu niên hoàng đế trên long ỷ.

Xem ra bọn họ không giết chết Hạ Uyên sẽ không bỏ qua.

Hạ Uyên trong phút chốc đã từng nghĩ sẽ mang Tiết Vân Chu quay về đất phong.

Quên đi, theo tác phong của tiểu hoàng đế thì bè phái của hắn nhất định cắn chặt không buông tha bọn họ, sợ là dù tới đó rồi cũng không yên ổn sống qua ngày được.

Huống chi bản thân Hạ Uyên cũng không muốn lâm trận lại bỏ chạy như vậy.

Nếu muốn làm theo phong cách của hắn, dùng thủ đoạn ám sát hạ độc này lại không phù hợp.

Hạ Uyên tình nguyện đánh cầm đao thật thương thật đánh nhau một trận nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, đúng là nói dễ hơn làm mà.

Tiết Vân Chu thấy hắn trầm tư suy nghĩ cũng không quấy rầy, tự mình tìm một quyển sách ngồi trên ghế tùy tiện lật xem.

Loại cảm giác này không khác biệt lắm với đời trước, một người ngồi trước bàn xử lý công việc chất thành núi, một người thì lười biếng ngồi ở sô pha tẻ nhạt chơi.


Hiện giờ chẳng qua là hoàn cảnh thay đổi, thân xác thay đổi, mọi thứ tựa như vẫn giống ban đầu.

Không lâu sau thanh âm Tống Toàn ngoài cửa phá vỡ yên tĩnh bên trong.

Tiết Vân Chu thức thời hỏi: "Có muốn ta tránh đi một lát không?"
Hạ Uyên nhìn y vừa động chân định đứng dậy: "Không cần."
Tiết Vân Chu giật mình một cái, vội thu chân lại, lấy tay áo lau chỗ bị bẩn trên ghế.

Hạ Uyên nhìn ống tay áo y.

Tiết Vân Chu khóc không ra nước mắt.

Cũng may Tống Toàn bước vào dời đi lực chú ý của Hạ Uyên, Tiết Vân Chu tìm khăn yên lặng lau ống tay áo.

Tống Toàn bẩm báo chuyện lần trước Hạ Uyên phái hắn đi tra, nói là không tìm được Phàn Mậu Sinh, trong ngoài kinh thành đều tìm vài lượt, còn mở rộng phạm vi ra ngoài tìm một lần vẫn không có kết quả gì, người này tựa như bốc hơi khỏi kinh thành vậy.

Tiết Vân Chu vẫn đang nghe bọn họ nói chuyện, kinh ngạc một chút nói: "Ta đi hỏi Tôn quản sự ở thôn trang Thượng xem sao."
Tống Toàn lại nói, xung quanh thôn trang cũng đã tìm qua nhưng vẫn không tìm được.

Tiết Vân Chu ngẩn người, cảm thấy việc có chỗ kì lạ, mùa vụ thu hoạch vẫn chưa kết thúc, chẳng lý nào bọn họ lại rời kinh thành, một là do nhìn thấy Hạ Uyên nên chột dạ, hai là đột nhiên chết.

Cơ mà nhìn Phàn tướng quân thân thể cường tráng như thế sao đột nhiên...!Huống hồ hắn còn từng xuất hiện ở thôn trang của y...!
Tiết Vân Chu rất nhanh phát điên lên: sao chuyện gì y cũng thấy có liên quan đến lão cáo già Tiết Trùng nhỉ? "Nhiếp chính vương" đó có phát hiện ra không? Sao Tiết Trùng có thể sống yên ổn tới giờ? Nhưng mà bây giờ Nhiếp chính vương là Nhị ca, với hiểu biết của y về Nhị ca, muốn nhắm vào Tiết Trùng chỉ sợ cũng không thể nào đơn giản giết chết được...!
Hạ Uyên hạ lệnh cho Tống Toàn: "Tiếp tục điều tra Phàn Mậu Sinh."
Hắn vốn nghi hoặc với sự xuất hiện của người này, giờ lại đột nhiên biến mất, muốn hắn không chú ý cũng khó.

Tống Toàn đi rồi, Tiết Vân Chu lại ngồi vào ghế bên cạnh Hạ Uyên, nói: "Hay là chúng ta cứ đi dự tiệc đi, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng ăn bậy bạ."
Hạ Uyên nhìn y, ánh mắt hiếm khi ôn hòa: "Được."
Tiết Vân Chu giơ tay đến trước mặt hắn, kéo kéo chìa ra ống tay áo: "Xem nè, lau sạch hết rồi."
Hạ Uyên: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi