GẢ CHO NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Đoàn người thuận lợi tới nơi ẩn thân mà Nghiêm Quan Ngọc nói. Nơi này là một sơn động không lớn không nhỏ, không chỉ có vị trí bí ẩn mà cửa động còn được che giấu ở phía sau đống cỏ dại, người ngoài đi vào rất khó phát hiện ra. Nếu đi vào được đến đây cũng sẽ không chú ý tới đằng sau đống cỏ dại lại có sơn động như thế này.

Tống Toàn cắm ngọn đuốc lên tường, không gian bên trong sơn động được ánh lửa soi sáng không sót chỗ nào.

Tiết Vân Chu dạo một vòng, cảm khái nói: "Nghiêm Quan Ngọc, không phải ngươi ở trên núi mấy năm chỉ để đi dạo tìm tòi linh tinh đấy chứ? Trước đây chúng ta lục soát khắp nơi cũng không biết trên núi còn có một nơi như thế này."

Nghiêm Quan Ngọc lộ vẻ mặt đắc ý: "Đây là núi của ta, còn có cái gì mà ta không biết nữa chứ?" Vừa mới dứt lời đã cảm thấy cánh tay đau nhức, nhịn không được hít sâu một hơi.


Tiết Vân Thanh nhéo thật mạnh lên cánh tay của hắn một phen, tức giận đến nỗi dựng thẳng hai hàng lông mày: "Còn không mau thả ta xuống?"

"Shh-... Xuống tay thật hung ác, uổng công ta bế ngươi cả đoạn đường." Nghiêm Quan Ngọc oán giận xong cũng thả Tiết Vân Thanh xuống xe lăn trước mặt. Ánh mắt nương theo ngọn lửa thấy được khuôn mặt Tiết Vân Thanh hơi ửng đỏ, nhịn không được lại nhìn lâu một chút. Mãi tới khi bị hắn trừng ngược trở lại mới vội vàng thu hồi ánh mắt. Lúc xoay người lại trong lồng ngực mơ hồ cảm thấy ngưa ngứa.

Bên kia, Tiết Vân Chu sắp xếp xong xuôi cho Khang thị rồi quay đầu nói với Hạ Uyên: "Chúng ta đến phía trước nhìn xem chút đi?"

Hạ Uyên đè vai cậu lại: "Em đừng đi, để anh đi là được rồi."

Tiết Vân Chu vừa nghe đã nóng nảy: "Em đi với anh!"


Hạ Uyên nhăn mày.

Tiết Vân Chu nhìn anh: "Em vận động không bị ảnh hưởng gì cả, hơn nữa những người đó đều ở dưới chân núi, sẽ không đe dọa được tới đây. Nếu phát hiện có gì không ổn em sẽ trốn về đây ngay lập tức."

Hạ Uyên nhìn bên ngoài, vẫn có chút không yên tâm như trước.

Tiết Vân Chu trực tiếp lôi kéo Hạ Uyên ra ngoài, giọng nói mang theo vài phần chơi xấu: "Tình huống thế này em muốn ở bên cạnh anh cũng không được sao?"

Tim Hạ Uyên bỗng chốc đập hơi nhanh, dùng sức nắm chặt tay Tiết Vân Chu.

Hai người mang theo hộ vệ tới nơi có tầm nhìn rộng rãi phía trước, tiếng chém gϊếŧ ở dưới chân núi truyền tới tai rất rõ.

Lúc này một trăm tinh binh trên núi được phân công rõ ràng, một số người dùng sức quăng đuốc xuống phía dưới làm lộ ra vị trí của kẻ địch trong bóng tối; số khác thì thừa dịp có ánh sáng chiếu rọi mà bắn tên vào quân địch; số còn lại thì không ngừng lấy đá lăn xuống. Ngoài ra có một vài nơi được Nghiêm Quan Ngọc thiết kế bẫy rập, vì vậy tuy là địch nhiều ta ít nhưng tạm thời chưa phân được thắng bại.


Có điều tình hình này cũng không duy trì được bao lâu. Tài nguyên trên núi có hạn, thiếu nhất chính là cung tiễn. Nếu quân cứu viện không thể tới kịp thời, chỉ dựa vào hơn một trăm người như thế này căn bản không cách nào ngăn cản được thế tấn công mãnh liệt như thủy triều của kẻ địch.

Lúc này giữa sườn núi thường thường truyền đến tiếng hét đau đớn thảm thiết, một số là vì đụng phải bẫy rập, một số là bị đá đập trúng một số thì bị tên bắn trúng. Tuy vậy vẫn có không ít cá lọt lưới thành công leo lên núi, còn chưa kịp đứng vững gót chân đã bị một đao chém ngang lưng, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Không bao lâu tên đã dùng hết, người leo được lên càng ngày càng nhiều, trên núi lập tức trở thành một chiến trường mới.

Tống Toàn nôn nóng nói: "Xin Vương gia Vương phi mau trở về sơn động, nơi này sắp không còn an toàn nữa rồi."
Hạ Uyên nói: "Ngươi đưa Vương phi trở về."

Tiết Vân Chu sửng sốt: "Anh không đi sao?"

Hạ Uyên nhìn cậu, thấp giọng nói: "Nếu anh về thì bọn họ rất nhanh sẽ mất đi sức chiến đấu. Viện binh còn không biết khi nào mới tới, nơi này chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, có thể chống đỡ được bao lâu thì chống đỡ bấy lâu."

Tiết Vân Chu lập tức thay đổi sắc mặt: "Đây không phải là đánh giặc, ngay cả cờ chiến cũng không có, anh đứng đây bọn họ cũng không nhìn thấy. Hơn nữa trời tối đen như mực thế này, bọn họ còn đang đánh nhau ai rảnh tìm xem anh ở chỗ nào. Không... không phải là anh... muốn qua đó chứ?"

Hạ Uyên dừng một chút, nói: "Không đến mức bất đắc dĩ anh nhất định sẽ không qua đó."

Vậy đến lúc bất đắc dĩ thì sao? Tiết Vân Chu không hỏi nhưng ánh mắt đã biểu đạt rõ ràng.
Hạ Uyên ôm lấy Tiết Vân Chu, vùi đầu vào mặt cậu thấp giọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ không có việc gì, mấy tòa núi khác của Nghiêm Quan Ngọc cách đây không xa, nơi này chỉ cần thuận lợi kéo dài một chút thời gian thì chúng ta có thể xoay chuyển tình thế."

Tiết Vân Chu chân tay luống cuống, nếu bây giờ cậu không mang thai sẽ dứt khoát ở lại cùng Hạ Uyên, nhưng trong bụng còn có con của hai người, Tiết Vân Chu hoàn toàn không biết phải làm gì, cách duy nhất cậu nghĩ đến chính là kéo anh cùng trở về sơn động với mình.

Hạ Uyên nhẹ nhàng vỗ vai Tiết Vân Chu rồi hôn má cậu, lời nói chứa đựng ý cười: "Anh vẫn phải có năng lực tự bảo vệ bản thân chứ. Em không tin tưởng anh tới vậy à?"

Tiết Vân Chu nghe giọng nói trầm ổn của anh, hoảng loạn trong lòng dần vơi đi. Hai người sống với nhau nhiều năm như thế, dĩ nhiên cậu biết Hạ Uyên có năng lực tự bảo vệ bản thân. Nhưng nhân số đối phương quá đông, mà thực lực hai bên lại cách nhau quá xa, cho dù biết Hạ Uyên nói đúng nhưng vẫn không kìm được lo lắng.
Động tĩnh giữa sườn núi càng lúc càng lớn, hiển nhiên là bẫy rập của Nghiêm Quan Ngọc đã mất đi tác dụng, càng ngày càng có nhiều người vọt lên được.

Bả vai Hạ Uyên căng chặt, buông Tiết Vân Chu ra, cúi đầu nhìn cậu: "Mau đi đi."

Tiết Vân Chu vô thức sờ bụng, biết trạng thái hiện giờ của mình không thể nào ở lại đây bỗng cảm thấy nản lòng. Cậu thăm dò nhìn về phía xa, bắt lấy cánh tay đã buông lỏng của Hạ Uyên nắm một lát mới buông ra, nhìn anh dặn dò: "Anh cẩn thận một chút, nếu thật sự không đợi được viện binh thì mau chóng trở về sơn động, bọn họ không tìm được người nhất định sẽ rút binh."

Hạ Uyên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cậu vừa ôn hòa lại vừa kiên định.

Tiết Vân Chu không dám tiếp tục trì hoãn, xoay người theo Tống Toàn trở về, thường thường quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Hạ Uyên vẫn luôn đứng ở đó nhìn mình. Cậu cảm giác một màn này rất quen thuộc, nghĩ một chút mới biết hóa ra cảnh tượng này thường xuyên xuất hiện ở đời trước. Chỉ là khi đó cậu đứng ở cổng trường, còn anh hai ngồi trong xe. Điều duy nhất không đổi chính là ánh mắt anh hai nhìn mình vẫn luôn như vậy.
Tiết Vân Chu ảo não mà ôm đầu, cảm thấy chính mình rất ngốc. Nếu không có một lần xuyên qua này, cậu và anh hai đã vĩnh viễn bỏ lỡ nhau rồi.

Trở lại sơn động, Khang thị lập tức ra đón, lo lắng hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"

Tiết Vân Chu cười an ủi: "Chúng ta có lợi thế về địa hình, bọn chúng tới một tên thì đánh một tên, tới hai tên thì đánh hai tên, không có gì phải lo lắng cả."

Khang thị nhìn cậu đầy nghi ngờ, vẻ mặt rõ ràng không quá tin tưởng.

Tiết Vân Chu không được tự nhiên gãi đầu, thành thật nói: "Hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần kéo dài được đến khi người của Nghiêm Quan Ngọc tới là chúng ta có thể an tâm."

Tiết Vân Thanh ở bên cạnh nghe được lời của Tiết Vân Chu lập tức chuyển ánh nhìn về phía Nghiêm Quan Ngọc: "Người của ngươi khi nào mới tới?"
Nghiêm Quan Ngọc hiện tại đang ngồi bên cạnh Tiết Vân Thanh đếm hoa văn điêu khắc trên xe lăn gϊếŧ thời gian, nghe vậy ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhướng mày nói: "Ta nói xui chút nha, lỡ như bồ câu đưa thư nửa đường bị người bắn trúng một mũi tên thì công sức của chúng ta uổng phí hết rồi."

Tiết Vân Thanh cười châm chọc một tiếng, trào phúng nói: "Hơn nửa đêm ai thấy được bồ câu của ngươi? Tự nó có thể phát sáng chắc?"

Nghiêm Quan Ngọc rất vô tội: "Nói cũng phải, nửa đêm nửa hôm bồ câu của ta không nhìn thấy đường, thư này có thể đưa đến nơi hay không cũng rất khó nói."

Tiết Vân Thanh biết bồ câu đưa thư từng được huấn luyện đặc biệt, tất nhiên là biết Nghiêm Quan Ngọc cố ý gây chuyện để tranh cãi với mình. Vì vậy hắn cũng lười để ý, dứt khoát ngậm miệng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghiêm Quan Ngọc cảm thấy không thú vị, nhào đến trước mặt Tiết Vân Thanh cười hì hì: "Thật ra nếu thuận lợi thì chỉ cần một canh giờ rưỡi là có thể tới, chỉ cần người bên ngoài có thể chống đỡ đến lúc đó là được."

Tiết Vân Thanh cân nhắc trong lòng, chỉ là vẫn không mở mắt phản ứng với Nghiêm Quan Ngọc như trước.

Nghiêm Quan Ngọc nhìn chằm chằm, nhìn tới khi Tiết Vân Thanh tức giận mở mắt trừng lại mới vui vẻ mà thu hồi tầm nhìn.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, tiếng đánh nhau bên ngoài truyền vào trong sơn động ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng Tiết Vân Chu không ngồi nổi nữa, thỉnh thoảng đi ra nhìn một chút, lúc đi vào lại nghiến răng nghiến lợi nhìn bụng mình, thấp giọng nói: "Cơ hội để kề vai chiến đấu tốt như vậy mà lại bị con phá đám, để xem sau này ba xử lý con thế nào!"Edit: Linh & Vô Tình
Đoàn người thuận lợi tới nơi ẩn thân mà Nghiêm Quan Ngọc nói. Nơi này là một sơn động không lớn không nhỏ, không chỉ có vị trí bí ẩn mà cửa động còn được che giấu ở phía sau đống cỏ dại, người ngoài đi vào rất khó phát hiện ra. Nếu đi vào được đến đây cũng sẽ không chú ý tới đằng sau đống cỏ dại lại có sơn động như thế này.

Tống Toàn cắm ngọn đuốc lên tường, không gian bên trong sơn động được ánh lửa soi sáng không sót chỗ nào.

Tiết Vân Chu dạo một vòng, cảm khái nói: "Nghiêm Quan Ngọc, không phải ngươi ở trên núi mấy năm chỉ để đi dạo tìm tòi linh tinh đấy chứ? Trước đây chúng ta lục soát khắp nơi cũng không biết trên núi còn có một nơi như thế này."

Nghiêm Quan Ngọc lộ vẻ mặt đắc ý: "Đây là núi của ta, còn có cái gì mà ta không biết nữa chứ?" Vừa mới dứt lời đã cảm thấy cánh tay đau nhức, nhịn không được hít sâu một hơi.
Tiết Vân Thanh nhéo thật mạnh lên cánh tay của hắn một phen, tức giận đến nỗi dựng thẳng hai hàng lông mày: "Còn không mau thả ta xuống?"

"Shh-... Xuống tay thật hung ác, uổng công ta bế ngươi cả đoạn đường." Nghiêm Quan Ngọc oán giận xong cũng thả Tiết Vân Thanh xuống xe lăn trước mặt. Ánh mắt nương theo ngọn lửa thấy được khuôn mặt Tiết Vân Thanh hơi ửng đỏ, nhịn không được lại nhìn lâu một chút. Mãi tới khi bị hắn trừng ngược trở lại mới vội vàng thu hồi ánh mắt. Lúc xoay người lại trong lồng ngực mơ hồ cảm thấy ngưa ngứa.

Bên kia, Tiết Vân Chu sắp xếp xong xuôi cho Khang thị rồi quay đầu nói với Hạ Uyên: "Chúng ta đến phía trước nhìn xem chút đi?"

Hạ Uyên đè vai cậu lại: "Em đừng đi, để anh đi là được rồi."

Tiết Vân Chu vừa nghe đã nóng nảy: "Em đi với anh!"
Hạ Uyên nhăn mày.

Tiết Vân Chu nhìn anh: "Em vận động không bị ảnh hưởng gì cả, hơn nữa những người đó đều ở dưới chân núi, sẽ không đe dọa được tới đây. Nếu phát hiện có gì không ổn em sẽ trốn về đây ngay lập tức."

Hạ Uyên nhìn bên ngoài, vẫn có chút không yên tâm như trước.

Tiết Vân Chu trực tiếp lôi kéo Hạ Uyên ra ngoài, giọng nói mang theo vài phần chơi xấu: "Tình huống thế này em muốn ở bên cạnh anh cũng không được sao?"

Tim Hạ Uyên bỗng chốc đập hơi nhanh, dùng sức nắm chặt tay Tiết Vân Chu.

Hai người mang theo hộ vệ tới nơi có tầm nhìn rộng rãi phía trước, tiếng chém gϊếŧ ở dưới chân núi truyền tới tai rất rõ.

Lúc này một trăm tinh binh trên núi được phân công rõ ràng, một số người dùng sức quăng đuốc xuống phía dưới làm lộ ra vị trí của kẻ địch trong bóng tối; số khác thì thừa dịp có ánh sáng chiếu rọi mà bắn tên vào quân địch; số còn lại thì không ngừng lấy đá lăn xuống. Ngoài ra có một vài nơi được Nghiêm Quan Ngọc thiết kế bẫy rập, vì vậy tuy là địch nhiều ta ít nhưng tạm thời chưa phân được thắng bại.
Có điều tình hình này cũng không duy trì được bao lâu. Tài nguyên trên núi có hạn, thiếu nhất chính là cung tiễn. Nếu quân cứu viện không thể tới kịp thời, chỉ dựa vào hơn một trăm người như thế này căn bản không cách nào ngăn cản được thế tấn công mãnh liệt như thủy triều của kẻ địch.

Lúc này giữa sườn núi thường thường truyền đến tiếng hét đau đớn thảm thiết, một số là vì đụng phải bẫy rập, một số là bị đá đập trúng một số thì bị tên bắn trúng. Tuy vậy vẫn có không ít cá lọt lưới thành công leo lên núi, còn chưa kịp đứng vững gót chân đã bị một đao chém ngang lưng, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Không bao lâu tên đã dùng hết, người leo được lên càng ngày càng nhiều, trên núi lập tức trở thành một chiến trường mới.

Tống Toàn nôn nóng nói: "Xin Vương gia Vương phi mau trở về sơn động, nơi này sắp không còn an toàn nữa rồi."
Hạ Uyên nói: "Ngươi đưa Vương phi trở về."

Tiết Vân Chu sửng sốt: "Anh không đi sao?"

Hạ Uyên nhìn cậu, thấp giọng nói: "Nếu anh về thì bọn họ rất nhanh sẽ mất đi sức chiến đấu. Viện binh còn không biết khi nào mới tới, nơi này chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, có thể chống đỡ được bao lâu thì chống đỡ bấy lâu."

Tiết Vân Chu lập tức thay đổi sắc mặt: "Đây không phải là đánh giặc, ngay cả cờ chiến cũng không có, anh đứng đây bọn họ cũng không nhìn thấy. Hơn nữa trời tối đen như mực thế này, bọn họ còn đang đánh nhau ai rảnh tìm xem anh ở chỗ nào. Không... không phải là anh... muốn qua đó chứ?"

Hạ Uyên dừng một chút, nói: "Không đến mức bất đắc dĩ anh nhất định sẽ không qua đó."

Vậy đến lúc bất đắc dĩ thì sao? Tiết Vân Chu không hỏi nhưng ánh mắt đã biểu đạt rõ ràng.
Hạ Uyên ôm lấy Tiết Vân Chu, vùi đầu vào mặt cậu thấp giọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ không có việc gì, mấy tòa núi khác của Nghiêm Quan Ngọc cách đây không xa, nơi này chỉ cần thuận lợi kéo dài một chút thời gian thì chúng ta có thể xoay chuyển tình thế."

Tiết Vân Chu chân tay luống cuống, nếu bây giờ cậu không mang thai sẽ dứt khoát ở lại cùng Hạ Uyên, nhưng trong bụng còn có con của hai người, Tiết Vân Chu hoàn toàn không biết phải làm gì, cách duy nhất cậu nghĩ đến chính là kéo anh cùng trở về sơn động với mình.

Hạ Uyên nhẹ nhàng vỗ vai Tiết Vân Chu rồi hôn má cậu, lời nói chứa đựng ý cười: "Anh vẫn phải có năng lực tự bảo vệ bản thân chứ. Em không tin tưởng anh tới vậy à?"

Tiết Vân Chu nghe giọng nói trầm ổn của anh, hoảng loạn trong lòng dần vơi đi. Hai người sống với nhau nhiều năm như thế, dĩ nhiên cậu biết Hạ Uyên có năng lực tự bảo vệ bản thân. Nhưng nhân số đối phương quá đông, mà thực lực hai bên lại cách nhau quá xa, cho dù biết Hạ Uyên nói đúng nhưng vẫn không kìm được lo lắng.
Động tĩnh giữa sườn núi càng lúc càng lớn, hiển nhiên là bẫy rập của Nghiêm Quan Ngọc đã mất đi tác dụng, càng ngày càng có nhiều người vọt lên được.

Bả vai Hạ Uyên căng chặt, buông Tiết Vân Chu ra, cúi đầu nhìn cậu: "Mau đi đi."

Tiết Vân Chu vô thức sờ bụng, biết trạng thái hiện giờ của mình không thể nào ở lại đây bỗng cảm thấy nản lòng. Cậu thăm dò nhìn về phía xa, bắt lấy cánh tay đã buông lỏng của Hạ Uyên nắm một lát mới buông ra, nhìn anh dặn dò: "Anh cẩn thận một chút, nếu thật sự không đợi được viện binh thì mau chóng trở về sơn động, bọn họ không tìm được người nhất định sẽ rút binh."

Hạ Uyên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cậu vừa ôn hòa lại vừa kiên định.

Tiết Vân Chu không dám tiếp tục trì hoãn, xoay người theo Tống Toàn trở về, thường thường quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Hạ Uyên vẫn luôn đứng ở đó nhìn mình. Cậu cảm giác một màn này rất quen thuộc, nghĩ một chút mới biết hóa ra cảnh tượng này thường xuyên xuất hiện ở đời trước. Chỉ là khi đó cậu đứng ở cổng trường, còn anh hai ngồi trong xe. Điều duy nhất không đổi chính là ánh mắt anh hai nhìn mình vẫn luôn như vậy.
Tiết Vân Chu ảo não mà ôm đầu, cảm thấy chính mình rất ngốc. Nếu không có một lần xuyên qua này, cậu và anh hai đã vĩnh viễn bỏ lỡ nhau rồi.

Trở lại sơn động, Khang thị lập tức ra đón, lo lắng hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"

Tiết Vân Chu cười an ủi: "Chúng ta có lợi thế về địa hình, bọn chúng tới một tên thì đánh một tên, tới hai tên thì đánh hai tên, không có gì phải lo lắng cả."

Khang thị nhìn cậu đầy nghi ngờ, vẻ mặt rõ ràng không quá tin tưởng.

Tiết Vân Chu không được tự nhiên gãi đầu, thành thật nói: "Hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần kéo dài được đến khi người của Nghiêm Quan Ngọc tới là chúng ta có thể an tâm."

Tiết Vân Thanh ở bên cạnh nghe được lời của Tiết Vân Chu lập tức chuyển ánh nhìn về phía Nghiêm Quan Ngọc: "Người của ngươi khi nào mới tới?"
Nghiêm Quan Ngọc hiện tại đang ngồi bên cạnh Tiết Vân Thanh đếm hoa văn điêu khắc trên xe lăn gϊếŧ thời gian, nghe vậy ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhướng mày nói: "Ta nói xui chút nha, lỡ như bồ câu đưa thư nửa đường bị người bắn trúng một mũi tên thì công sức của chúng ta uổng phí hết rồi."

Tiết Vân Thanh cười châm chọc một tiếng, trào phúng nói: "Hơn nửa đêm ai thấy được bồ câu của ngươi? Tự nó có thể phát sáng chắc?"

Nghiêm Quan Ngọc rất vô tội: "Nói cũng phải, nửa đêm nửa hôm bồ câu của ta không nhìn thấy đường, thư này có thể đưa đến nơi hay không cũng rất khó nói."

Tiết Vân Thanh biết bồ câu đưa thư từng được huấn luyện đặc biệt, tất nhiên là biết Nghiêm Quan Ngọc cố ý gây chuyện để tranh cãi với mình. Vì vậy hắn cũng lười để ý, dứt khoát ngậm miệng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghiêm Quan Ngọc cảm thấy không thú vị, nhào đến trước mặt Tiết Vân Thanh cười hì hì: "Thật ra nếu thuận lợi thì chỉ cần một canh giờ rưỡi là có thể tới, chỉ cần người bên ngoài có thể chống đỡ đến lúc đó là được."

Tiết Vân Thanh cân nhắc trong lòng, chỉ là vẫn không mở mắt phản ứng với Nghiêm Quan Ngọc như trước.

Nghiêm Quan Ngọc nhìn chằm chằm, nhìn tới khi Tiết Vân Thanh tức giận mở mắt trừng lại mới vui vẻ mà thu hồi tầm nhìn.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, tiếng đánh nhau bên ngoài truyền vào trong sơn động ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng Tiết Vân Chu không ngồi nổi nữa, thỉnh thoảng đi ra nhìn một chút, lúc đi vào lại nghiến răng nghiến lợi nhìn bụng mình, thấp giọng nói: "Cơ hội để kề vai chiến đấu tốt như vậy mà lại bị con phá đám, để xem sau này ba xử lý con thế nào!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi