GẢ CHO TA

Bên kia Triệu Giản vội vã chạy về khách sạn, dọc theo đường đi bị Đường Bỉnh Kiến quở trách cả nửa ngày.

Đường Bỉnh Kiến nói: "Sốt ruột hoảng hốt cái gì hả? Đám người Lăng gia lại cho rằng chúng ta không có cách nào dạy dỗ bọn họ."

Triệu Giản bất đắc dĩ nói: "Ông nội à, ngài không phải nói không muốn ở lại đó ăn cơm chiều hay sao? Lại chờ thêm lát nữa, liền thật sự là muốn ăn cơm nước xong xuôi luôn."

"Con......" Đường Bỉnh Kiến tức đến trợn trắng mắt, nói: "Con thật đúng là muốn tức chết ông có phải hay không?"

Triệu Giản vội vàng cười nói: "Đừng nóng giận đừng nóng giận, ông nội bớt nóng nào."

Đường Bỉnh Kiến lại mắt trợn trắng, nói: "Hiện tại mới biết lấy lòng ông? Trước kia con chọc tức ông như nào? Vì một người tên Cố Trường Đình, nói cái gì mà nguyện ý từ bỏ sản nghiệp Đường gia, con thật đúng là có bản lĩnh, có phải hay không?"


Triệu Giản xấu hổ cười cười, lời này đúng là anh từng nói qua, thật ra Triệu Giản cũng không có sợ hãi nhiều, dù sao từ nhỏ anh đã độc lập về suy nghĩ, trước kia đi theo mẹ, việc làm ăn của Đường gia anh rất ít hỏi đến, trong tay anh cũng có công ty riêng, lúc anh không ở đây, việc làm anh vẫn rất tốt, không có chút vấn đề nào.

Triệu Giản cảm thấy,cho dù không kế thừa sản nghiệp của Đường gia, chỉ dựa vào bản thân anh kinh doanh mấy công ty kia, anh cũng có thể chăm sóc Cố Trường Đình thật tốt, cũng sẽ không để Cố Trường Đình bị ngườita bắt nạt, cho nên cũng không có tổn thất gì.

Triệu Giản nói: "Ông nội, Cố Trường Đình thật sự là người tốt, thiện lương, con mắt tinh tường, còn có thể tự kinh doanh."

"Ha hả, còn có một họ hàng đám cực phẩm." Đường Bỉnh Kiến cắm thẳng một mũi dao một cách nhanh chuẩn tàn nhẫn.


Triệu Giản nói: "Vậy cũng không thể trách Cố Trường Đình được a, cậu ấy cũng thực đáng thương."

Điều này cũng đúng, nhà ai mà không mấy cái cực phẩm như vậy, đặc biệt là liên quan đến vấn đề tiền tài cùng mạng sống, tất cả lập tức liền lộ hết bản chất xấu xa.

Triệu Giản lại nói: "Ông nội, Cố Trường Đình nếu biết, ông vì chuyện của cậu ấy mà vất vả như vậy giúp cậu ấy ra mặt, nhất định vui mừng vô cùng."

"Thật không?" Đường Bỉnh Kiến cười, bất quá cười không có ý tốt, nói: "Được a, vậy  lát nữa ông liền đi gặp cậu ta một chút."

"Ông nội......" Triệu Giản nói: "Ông tha cho con đi, Cố Trường Đình bị bệnh vừa khỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Đường Bỉnh Kiến nói: "Ta cũng không biết con làm sao chăm sóc người khác được nhỉ? Chăm vợ liền chăm tốt như vậy, sao không thấy con chăm sóc ông nội con a?"


Triệu Giản nói: "Vợ con không phải bị bệnh sao, thật ra ngày thường đều là em ấy chăm sóc con mà, nấu cơm siêu cấp ăn ngon."

Đường Bỉnh Kiến nhìn anh vẻ mặt ngây ngô cười, thực khinh bỉ trợn trắng mắt.

Triệu Giản ho khan một tiếng, lại nói: "Huống hồ a, ông nội người nghĩ lại mà xem, thân thể Cố Trường Đình cùng người thường không giống nhau."

Đường Bỉnh Kiến đương nhiên biết, Cố Trường Đình là người song tính, đây cũng không phải bí mật gì.

Triệu Giản nói: "Hì hì, nói không chừng sau này vợ con có thể sinh cho con mấy đứa nhóc nha."

Đường Bỉnh Kiến ngây ngốc luôn, hình như trước kia cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Ông trước đó còn đang suy nghĩ, Triệu Giản nếu cùng Giang Vãn Kiều kết hôn, vấn đề lớn nhất chính là con cái, còn muốn đi bệnh viện tìm người mang thai hộ gì đó, thật sự là phiền phức.
Hiện tại vừa nghe, hóa ra Cố Trường Đình là người song tính, thế nhưng vẫn là chuyện vô cùng tốt đẹp a. Cái gì đen trắng, Triệu Giản đều có thể nói thành tốt, Đường Bỉnh Kiến nghe xong nhất thời còn cảm thấy rất có đạo lý.

Nghĩ lại bộ dạng Cố Trường Đình, đang trầm ngâm lại bộ dáng của cháu trai nhà mình Triệu Giản, nếu như sinh ra đứa nhỏ, hẳn là sẽ không quá kém.

Thật ra Đường lão gia vẫn là một ông già nhan khống, dù sao thì Đường gia nhan giá trị đều rất cao.

Triệu Giản bị quở trách cả đoạn đường, rốt cuộc cũng về đến khách sạn, vội vàng về phòng tìm Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình giữa trưa không ăn cơm, nhìn ngắm di vật mẹ để lại, có lẽ là bệnh còn chưa hết, vậy mà ngủ thϊếp đi rồi.

Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều đứng trước cửa, như hai ông thần canh cửa, Triệu Giản trở về nhìn thấy, vội hỏi: "Vợ anh sao rồi?"
Đường Quý Khai nói: "Còn khỏe đi? Ngủ rồi. Anh thì sao a? Sao mà tay chân còn nguyên vẹn thế kia, ông nội không phanh thây ông anh ra à?"

Triệu Giản nói: "Giọng điệu của chú em hình như thực tiếc hận."

"Thật ra cũng có một chút." Đường Quý Khai hề hề nói.

Triệu Giản cười một tiếng, ý tứ không rõ, giơ một cái điện thoại ra trước mặt Đường Quý Khai, nói: "Điện thoại của em a, nhớ xóa cái video trong đó đi nha."

Đường Quý Khai tức khắc xù lông, nói: "Hóa ra là anh trộm điện thoại của em! Anh còn xem trộm."

"Video?" Giang Vãn Kiều nhướng mày.

Đường Quý Khai mặt đỏ tai hồng, nói: "Em về phòng đây!"

Y nói xong liền chạy, Giang Vãn Kiều vội vàng đuổi theo, cười nói: "Video gì? Không phải là đoạn video chúng ta hôn môi kia chứ? Hóa ra em cũng lưu lại?"

Đường Quý Khai nói: "Biến, có quỷ mới lưu nó."
Giang Vãn Kiều hài hước nói: "Lưu lại làm cái gì? Hóa ra em  nghe lời như vậy, làm theo lời tôi nói, một bên xem một bên tuốt súng sao?"

"Anh nếu không biến đi tôi liền cắn anh!"

Triệu Giản nghe bọn họ ồn ào nhốn nháo, lại còn lớn tiếng như vậy, thật là mất mặt muốn chết.

Triệu Giản đang định vào nhà, nhưng thiếu chút nữa đã quên mất, nhanh chóng cởi bộ âu phục ra, sau đó lại vò loạn tóc một chút, miễn cho lúc phòng, vợ yêu nhìn thấy bộ dáng này của chính mình, lại bị dọa giật mình.

Bất quá anh suy nghĩ nhiều rồi, Cố Trường Đình vẫn còn đang ngủ, cũng chưa tỉnh lại.

Triệu Giản nhanh chân đi đổi bộ quần áo hưu nhàn thoải mái, sau đó nằm lên giường, duỗi tay sờ sờ trán Cố Trường Đình, nhưng thật ra cậu không phát sốt, làm anh nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Giản dứt khoát ôm lấy Cố Trường Đình cũng nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ Cố Trường Đình tỉnh, cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc Cố Trường Đình tỉnh lại, Triệu Giản vẫn còn ngủ, cậu vừa mở mắt ra liền thấy Triệu Giản, còn tưởng rằng đang nằm mơ.

Cố Trường Đình trước đó tâm trạng không tốt lắm, bất quá vừa mở mắt là có thể nhìn thấy Triệu Giản, thật ra tâm tình đã tốt hơn phân nửa.

Cậu nhịn không được duỗi tay sờ trán Triệu Giản, lại sờ cái mũi, lại đi sờ gương mặt, cảm giác ngũ quan Triệu Giản đều quá hoàn mỹ, đặc biệt là mũi, vừa cao vừa thẳng.

Môi cũng......

Ngón tay Cố Trường Đình vừa mới di chuyển đến môi, lập tức bị Triệu Giản hé môi ngậm lấy.

Triệu Giản bắt lấy tay Cố Trường Đình, dùng sức xuống hai cái, nói: "Vợ à, em sao lại lén lút sờ anh a."

Cố Trường Đình bị anh náo loạn đến cái mặt đỏ bừng, nói: "Là anh ngủ đến chảy nước miếng, cho nên em mới lau cho anh."
Triệu Giản bị cậu chọc cười, hóa ra vợ yêu nhà mình cũng sẽ nói mấy lời nói dối sứt sẹo đáng yêu như vậy.

Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, ở trên mặt cậu hôn mấy ngụm lớn, giống như con chó vàng to bự làm nũng, nói: "Vợ, em có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm được không?"

Cố Trường Đình thật sự có hơi đói bụng, nói: "Được, đi ăn chút đồ thanh đạm đi, không muốn ăn đồ dầu mỡ."

Triệu Giản vừa nghe liền cười, nói: "Được a vợ, anh đột nhiên nghĩ đến mấy món đặc biệt thanh đạm, hơn nữa nhất định siêu ngon, thực thích hợp cho vợ bổ sung dinh dưỡng."

"Cái gì?" Cố Trường Đình nói: "Bên này em chưa từng đến, thật ra không rõ lắm có cái gì ăn ngon. Nếu không chúng ta gọi Đào Kỳ cùng Lê tiên sinh, cùng nhau đi ăn."

Triệu Giản nói: "Vợ à, soa em vừa mở mắt liền Đào Kỳ Đào Kỳ, anh ghen tị."
"Cậu ấy là em trai anh a. Chúng ta dẫn cậu ấy tới, không thể mặc kệ người ta." Cố Trường Đình nói.

Đương nhiên, Lê tiên sinh là tiện đường thôi, Đào Kỳ thích Lê tiên sinh như vậy, Cố Trường Đình đương nhiên phải tạo cho Đào Kỳ một cơ hội.

Cố Trường Đình muốn đứng dậy, Triệu Giản như một con mãnh hổ chụp mồi, liền ôm cậu ngã lăn ra giường, nói: "Vợ, anh ghen tị. . . anh ghen tị."

Cố Trường Đình nói: "Mau đứng lên, không phải nói cùng nhau đi ăn ngon sao?"

Triệu Giản cười, cũng không phải cười ngây ngô, làm Cố Trường Đình nhìn đến há hốc mồm, tựa hồ có chút tư thái tà mị cuồng quyến, rất dọa người......

Triệu Giản nói: "Vậy cũng không thể cùng nhau ăn, không thể chia sẻ."

Cố Trường Đình không hiểu ra sao, liền nghe Triệu Giản nói: "Vợ à, em không muốn ăn anh sao? Đại bổ, không dầu mỡ."
Cố Trường Đình trên mặt lại một mảnh đỏ bừng, tức giận đến trợn trắng mắt, cậu còn tưởng rằng Triệu Giản nói có cái gì ăn ngon thật, không ngờ tới Triệu Giản lại  nói giỡn.

Triệu Giản nói: "Vợ, chẳng lẽ vì anh lớn lên quá xấu sao? Em sao lại không muốn ăn anh?"

Cố Trường Đình thật là vừa buồn cười vừa tức, nếu Triệu Giản được coi là quá xấu, vậy ai còn dám tự nhận chính mình đẹp? Một giây sau liền bị vả mặt.

Cố Trường Đình nói: "Khổ người anh lớn như vậy, sao vừa miệng em đượ? Thịt quá già rồi, đúng là có không ít người chán, lại còn quá cứng, cắn không nổi."

Triệu Giản nói: "Nếu như không vừa miệng vợ anh, anh lại muốn ăn vợ yêu rồi."

Triệu Giản nói xong, liền trực tiếp hôn lên miệng cậu, hai người hôn đến thở hổn hển, Cố Trường Đình có chút chống đỡ không được Triệu Giản tấn công, cảm giác cả người nhũn ra.
Bất quá cậu đúng là đói bụng, trong bụng không có thức ăn, bị hôn cho thiếu chút nữa thở không nổi.

Triệu Giản nhanh chóng buông cậu ra, bản thân thì thuận tay ôm lấy cậu hai tay xoa nhẹ lưng, nói: "Vợ à, kỹ thuật hôncủa anh như nào? Vợ đều chịu không nổi a."

Cố Trường Đình tức đến trợn trắng mắt, thật ra là do cậu mới khỏi bệnh, nên sức lực cũng vì vậy mà bị đuối.

Cố Trường Đình vừa ổn định lại hơi thở, bỗng nhiên có người gõ cửa, không biết là ai.

Cố Trường Đình nói: "Em đi mở cửa."

"Đừng đừng, anh đi." Triệu Giản nói: "Vợ nghỉ ngơi đi, để anh mở cửa."

Triệu Giản chạy ra mở cửa, kết quả vừa mở ra, phát hiện người gõ cửa thế nhưng là luật sư Đường gia.

Luật sư nói: "Vừa rồi ở Lăng gia, chúng tôi có nghe được chút chuyện. Sau khi Đường lão tiên sinh nghe được, muốn tôi cũng đến nói với tiên sinh một tiếng."
"Chuyện gì?" Triệu Giản kỳ quái hỏi.

Triệu Giản cùng Đường Bỉnh Kiến đi trước, đương nhiên không được chứng kiến vở tuồng bất ngờ kia, bất quá luật sư lại xem được, lúc sau trở về liền đem chuyện xảy ra nói lại cho Đường Bỉnh Kiến. Đường Bỉnh Kiến vừa nghe, hóa ra Lăng tiểu thiếu gia, thế nhưng không phải là ruột thịt của Lăng gia.

Đường Bỉnh Kiến nghĩ nghĩ, vẫn yêu cầu làm luật sư đi một chuyến, đem chuyện này kể lại cho Triệu Giản.

Người thuộc dòng chính Lăng gia hiện tại thực thưa thớt, nếu Lăng Sơ Nam không phải đứa trẻ của Lăng gia, như vậy 'vai chính' liền chỉ còn lại một người là Cố Trường Đình, tuy rằng chỉ là cháu ngoại Lăng Chính Trung, nhưng khả năng kế thừa khối tài sản kia của Lăng gia là vô cùng lớn.

Đường Bỉnh Kiến còn đang cân nhắc xem làm cách nào cho Lăng gia biết hai chữ "hối hận" viết như nào, bỗng nghe được tin tức này, cảm thấy thật là đúng lúc, dứt khoát liền thông báo cho Triệu Giản một tiếng, ý tứkia của ông cụ thực rõ ràng, hy vọng Cố Trường Đình có thể thu hết Lăng gia về tay.
Triệu Giản đúng là đã rõ ràng cách làm của ông, nhưng vẫn thực đau đầu, Lăng gia lung tung rối loạn, anh tuyệt đối không muốn Cố Trường Đình thừa kế nó về, thu về còn phải mất công dọn dẹp sắp xếp, thật là không đáng.

Triệu Giản nói: "Tôi đã biết."

Luật sư gật đầu liền rời đi, Triệu Giản đóng cửa lại, trở về trong phòng.

Cố Trường Đình đang mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, nói: "Làm sao vậy? Là người nào a."

Triệu Giản nói: "Là người tới đưa tin, vợ à, anh nói với em một chuyện."

Dù sao cũng là chuyện của Lăng gia, Triệu Giản vẫn nên nói cho Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nghe xong cũng sửng sốt, nói: "Hóa ra Lăng Sơ Nam không phải là người Lăng gia, trách không được......"

Trách không được trước đó Lăng Sơ Nam nói những lời kỳ quái, hắn ta biết rõ, Cố Trường Đình cứu không nổi mình, ai cũng cứu không được hắn.
Cố Trường Đình nói: "Lăng Sơ Nam không sai, nhưng thật ra lại rất đáng thương. Hắn là bị người ta trộm ôm về, vậy cha mẹ ruột của hắn đâu a? Ở nơi nào? Nếu như có thể tìm được, có lẽ còn có thể cứu được một mạng người."

Triệu Giản nghe nói về thân thế của Lăng Sơ Nam, cũng thấy người đó có chút đáng thương. Lăng Sơ Nam không phải người Lăng gia, Triệu Giản cũng không đến mức giận chó đánh mèo hắn, huống hồ Lăng Sơ Nam còn đem di vật của mẹ Cố Trường Đình đưa lại đây.

Triệu Giản nói: "Không biết, chuyện cũng đã hơn hai mươi năm trước, chỉ sợ không dễ tìm."

Cố Trường Đình nói: "Vậy trước tiên đi điều tra bệnh viện Lăng Sơ Nam được sinh ra, hẳn là sẽ có gì đó cho chúng ta tra chứ?"

Triệu Giản cũng không chắc chắn: "Có lẽ có."

Cố Trường Đình hiển nhiên là muốn lo chuyện này, Lăng Sơ Nam là người đáng thương, hơn nữa cũng hoàn toàn không xấu, hiện tại hắn rời khỏi Lăng gia, cũng không biết có tiền chữa bệnh hay không, Lăng gia tuyệt đối sẽ không tiếp tục lo cho hắn nữa, nếu thật sự mặc kệ hắn, chỉ sợ là người đó sẽ không sống nổi mấy ngày thật.
"Vợ à, đi ăn cơm trước đi." Triệu Giản nói: "Những việc này đợi ăn cơm xong lại nói, được không?"

Cố Trường Đình gật đầu, cậu cũng biết, việc này không phải vội vàng là có thể làm tốt.

Hai người xuống lầu ăn cơm, vừa lúc đụng phải Đào Kỳ cùng Lê Thịnh Uyên. Cố Trường Đình vừa thấy Đào Kỳ, còn rất vui vẻ, bất quá lại nhìn lên, liền kinh ngạc nói: "Đào Kỳ, tay của em?"

Trước đó tay Đào Kỳ bị cháo hất vào, cháo là loại thức ăn sệt sệt như súp, bởi vì dính nhớp cho nên không dễ nguội. Mu bàn tay Đào Kỳ bên trên nổi đầy bóng nước, đều phồng hết lên, sưng to vô cùng.

Lê Thịnh Uyên gọi bác sĩ đến xem, bôi thuốc cẩn thận, lại chọc vỡ hết bọt nước, bất quá bọt nước mới chọc một lần cũng sẽ không lành lại nhanh như vậy, ngày hôm sau vừa tỉnh đây, liền phát hiện bọt nước lại phồng lên.
Trên tay cần thông thoáng, cũng không thể băng bó kín lại, thời tiết quá nóng, cũng dễ bị nhiễm trùng, cho nên Đào Kỳ chỉ có thể giơ tay, chỗ nào cũng không thể chạm vào.

Đào Kỳ nói: "Không có gì đâu, rất nhanh liền khỏi rồi."

Cố Trường Đình lúc ấy mơ mơ màng màng, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới biết Đào Kỳ còn bị thương.

Lúc này đã đến giờ cơm chiều, dứt khoát bốn người liền cùng nhau ăn cơm chiều luôn, vừa lúc ở trên bàn cơm bàn về chuyện Lăng Sơ Nam, cũng muốn nhờ Lê tiên sinh hỗ trợ hỏi thăm một chút thông tin về cha mẹ ruột của Lăng Sơ Nam.

Lê Thịnh Uyên đồng ý xong, lập tức gọi điện thoại sai người đi hỏi thăm, nhưng dù sao cũng là chuyện xảy ra hai mươi năm trước, cũng không dễ nghe ngóng như vậy.

Nhưng thật ra trước đó Lê Thịnh Uyên nghe nói, Lăng Sơ Nam được Lăng thúc dẫn ra khỏi Lăng gia, hiện tại đang ở trong một khách sạn nhỏ gần đây tại trung tâm thành phố.
Lăng thúc vẫn luôn ở Lăng gia, tuy tiền lương không thấp, nhưng cũng không có nhà riêng, đưa Lăng Sơ Nam đi, chỉ có thể tìm một khách sạn ở lại.

Người Lăng gia dường như biết bọn họ đi đâu, nhưng cũng không có ý định đi tìm, xem ra Lăng gia thật sự vứt bỏ Lăng Sơ Nam, chắc là hiện tại đang ngồi hối hận, khi không nuôi hộ con nhà người ta hai mươi năm đấy.

Cố Trường Đình nói: "Em muốn đi gặp cậu ta."

Triệu Giản đồng ý, coi như mang theo Cố Trường Đình ra ngoài thả lỏng, miễn cho Cố Trường Đình vẫn luôn ở trong phòng, sẽ nhìn vật nhớ người, lại nghĩ đến mẹ cậu, như vậy đối với thân thể cũng không tốt lắm.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, hai người lái xe liền đến khách sạn nhỏ kia, nơi này thuộc kiểu nhà nghỉ như motel thuê theo giờ, tuy sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn có chút loạn, an ninh không tốt lắm, vừa đi lên lầu, có thể nhìn thấy trên mặt đất cùng trên cửa, đều dán quảng cáo gái gọi.
Cố Trường Đình gõ gõ cửa, thực nhanh bên trong liền có thanh âm, bởi vì phòng nhỏ không có cách âm, cho nên nghe rất rõ ràng.

Có người đi ra mở cửa, là Lăng thúc.

Lăng thúc vẫn mặc một thân âu phục màu đen, thấy bọn họ cũng không kinh ngạc lắm, chỉ nói: "Thiếu gia đã rồi ngủ, cậu ấy có chút mệt."

Phòng chỉ hơn mười mét vuông, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết từ đầu đến cuối phòng, một cái giường đôi, Lăng Sơ Nam đang nằm ở trên đó, bên cạnh cũng có đồ truyền dịch, Lăng Sơ Nam còn đang truyền dịch, hai chai dịch lớn như vậy, còn chưa truyền hết nửa bình.

Cố Trường Đình nói: "Tôi đến xem cậu ấy, nhìn xem có thể giúp gì không."

Lăng thúc liếc mắt nhìn Cố Trường Đình một cái, Cố Trường Đình nói: "Lăng Sơ Nam đem di vật của mẹ mang cho tôi, tôi vẫn nên cảm ơn cậu ấy, cho nên mưới muốn giúp đỡ, cậu ấy là người tốt."
Lăng thúc nói: "Thiếu gia thật đúng là người tốt, chỉ là mệnh quá khổ."

Lăng thúc nói xong, liền tránh người ra chút, để cho bọn họ đi vào.

Cố Trường Đình đi vào, không dám phát ra tiếng, sắc mặt Lăng Sơ Nam rất kém, nếu không phải còn hô hấp, người khác thật sự cho rằng cậu ta đã mất đi sinh mệnh, so với lúc sáng nhìn thấy còn khó coi hơn.

Cố Trường Đình nhìn một hồi trái tim như thắt lại, Lăng Sơ Nam gặp phải biến cố lớn như vậy, thân thể lại không tốt, Cố Trường Đình nhiều ít gì cũng thương xót hắn, nói: "Tôi đã nhờ người đi tìm cha mẹ ruột Lăng Sơ Nam, hy vọng có thể kịp."

Lăng thúc lại nhìn thoáng qua Cố Trường Đình, chần chờ một chút mới nói: "Cha mẹ ruột của thiếu gia...... đã tìm được rồi."

"A?" Cố Trường Đình lắp bắp kinh hãi, nói: "Tìm được rồi? Ở đâu? Vậy vì sao không làm phẫu thuật đâu? Là người thân của cậu ấy không muốn hiến thận sao?"
Lăng thúc lắc lắc đầu, nói: "Là thiếu gia không muốn đi quấy rầy bọn họ."

Thời điểm Lăng Sơ Nam nhìn thấy nhật ký, vô cùng sụp đổ, cảm thấy như trời sập, khóc lớn một hồi. Lăng thúc vẫn luôn đi theo chăm sóc cậu, là Lăng Sơ Nam đưa ông vào Lăng gia, Lăng Sơ Nam chính là người có ân vưới ông, cho nên vẫn luôn đối xử với Lăng Sơ Nam tận tâm tận lực, việc này ông biết được.

Lăng thúc trước tiên đi tìm người thân của Lăng Sơ Nam, nếu không e rằng bệnh của Lăng Sơ Nam không đợi kịp.

Lăng thúc bề ngoài tuy là vệ sĩ của Lăng gia, nhưngmạng lưới quan hệ của ông vẫn là rất lớn, hỏi thăm khắp nơi, thế nhưng thật thật sự đã nghe ngóng được thông tin.

Lúc trước Lăng  tiểu thư gỉa bộ mang thai, sau đó lại trộm ôm một đứa trẻ ở bệnh viện về, đứa bé đó là con  của một vị họ Lâm, thế nhưng còn là một thương gia có chút danh tiếng, so với Lăng gia giàu có hơn không biết bao nhiêu lần.
Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân sinh được một cậu con trai, bị trộm ôm đi, bệnh viện căn bản không chú ý, sau lại báo cảnh, vẫn không tìm được đứa nhỏ, tựa hồ một chút đầu mối cũng không có.

Lăng Sơ Nam thật ra rất muốn nhìn thấy cha mẹ ruột đã sinh ra mình, nhưng hắn lại không dám, tuy đó là cha mẹ ruột, nhưng đôi bên chưa bao giờ gặp mặt, một chút cảm tình cũng không có. Một nơi nuôi hắn hai mươi năm, cha cùng ông ngoại sớm chiều ở chung còn đang đối xử với hắn như vậy, khiến Lăng Sơ Nam thực tuyệt vọng, hắn không muốn lại bị tổn thương thêm nữa.

Huống chi......

Lăng thúc nói: "Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân sau đó lại có con, hiện tại cũng đã mười tám tuổi."

Lâm gia lại có con, Lăng Sơ Nam cảm thấy, chính mình không cần lại trở về quấy rầy cuộc sống yên bình của bọn họ, trở về bất quá chỉ khiến cho Lâm gia thêm ngột ngạt, còn không bằng sống cho tốt những ngày cuối đời.
Cố Trường Đình nghe xong chua xót cực kỳ, Triệu Giản ở bên cạnh đột nhiên đặt câu hỏi, nói: "Lâm gia? Lâm gia nào?"

Lâm gia mất con, Lâm phu nhân lúc ấy rất đau lòng, Lâm tiên sinh vì không muốn phu nhân nhà mình khổ sở, liền mang theo vợ rời khỏi thành phố này, đi khỏi để tránh bi thương, sau lại đến nơi khác phát triển.

Lăng thúc vừa nói, là thật sự , Triệu Giản thế nhưng có qune biết người Lâm gia.

Anh hỏi một câu, không nói thêm gì nữa, sau đó ngồi cùng Cố Trường Đình trong chốc lát, Lăng Sơ Nam vẫn không tỉnh lần nào, bọn họ liền rời đi.

Hai người trở về khách sạn, Cố Trường Đình muốn tắm rửa, đi ra ngoài một vòng, trở về một thân mồ hôi. Triệu Giản đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu, chờ Cố Trường Đình đi tắm, sau đó liền nhanh chân chạy đi.

Anh chạy ra ngoài tìm Đường Quý Khai, muốn cùng Đường Quý Khai nói về chuyện của Lâm gia.
Về Lâm gia, thật ra Triệu Giản cảm thấy, hẳn là nên đi tìm Giang Vãn Kiều mới đúng, bởi vì Lâm gia với Giang gia là quan hệ thông gia, quan hệvô cùng tốt, cũng chính vì như vậy, cho nên Triệu Giản mới quen biết mấy người Lâm gia.

Triệu Giản nghe Lăng thúc nhắc tới chuyện Lâm gia bị mất con, liền cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã nghe nói qua, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.

Triệu Giản nhanh chóng đi tìm Đường Quý Khai, không nghĩ tới Giang Vãn Kiều cũng đang ở trong phòng, dứt khoát đem việc này nói cho Giang Vãn Kiều cùng nghe.

Giang Vãn Kiều thực kinh hãi, nói: "Việc này là thật? Tôi nghe cô nói, đúng là nàng từng sinh một đứa con trai, mới sinh ra không lâu, chỉ nhìn thoáng qua một chút liền bị trộm đi."

Đường Quý Khai nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau mau, gọi điện thoại, mau gọi người Lâm gia tới, bọn họ có muốn cứu mạng Lăng Sơ Nam hay không a, Lăng Sơ Nam cũng quá đáng thương đi."
Giang Vãn Kiều nói: "Tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút."

Triệu Giản đang lén ra ngoài, cho nên cũng muốn nhanh chóng trở về, việc này cứ như vậy liền giao cho Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều, nhắc nhở hai người nếu có hồi âm, nhất định phải nói cho anh biết nữa, sau đó liền chạy mất.

Chỉ là ai mà ngờ được, Triệu Giản trở về phòng, liền phát hiện không thấy Cố Trường Đình đâu!

Cố Trường Đình xem ra là đã tắm rửa xong, nhưng lại không biết đi đâu, trong phòng thế nhưng không có ai, dọa cho Triệu Giản sợ hãi.

Triệu Giản vội vàng chạy ra ngoài tìm, thật ra lúc sau Cố Trường Đình tắm rửa xong, không nhìn thấy Triệu Giản, cho nên đã đi tìm.

Cậu còn tưởng rằng Triệu Giản đi tìm Đào Kỳ, cho nên đã đi xuống tầng Đào Kỳ ở bên kia tìm thử, không nghĩ tới Đào Kỳ lại nói không thấy Triệu Giản, không biết Triệu Giản đi nơi nào.
Cố Trường Đình liền buồn bực, chuẩn bị về phòng chờ, nhưng khi cậu đưng đứng chờ thang máy, bỗng nhiên bị người từ phía sau vỗ bả vai mấy cái, quay đầu lại nhìn, là một ông lão lão đứng ở sau lưng.

Một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thoạt nhìn còn rất có sức sống, gương mặt rất từ ái, giống như một vị trưởng bối tốt bụng.

Nếu Triệu Giản ở bên cạnh, phỏng chừng có thể bị hù chết, ông cụ này không phải ai khác, chính là ông nội Triệu Giản, người có địa vị nhất Đường gia, Đường lão tiên sinh Đường Bỉnh Kiến.

Đường Bỉnh Kiến ở cùng một tầng với hai người Đào Kỳ, cũng thật trùng hợp, ăn cơm xong ông muốn ra ngoài tản bộ một chút, không nghĩ tới liền bắt gặp Cố Trường Đình một mình đang đợi thang máy, cũng không thấy cháu trai Triệu Giản nhà ông ở đây.
Đường Bỉnh Kiến lập tức liền đi qua, vỗ vai Cố Trường Đình một chút.

Cố Trường Đình cũng không quen biết Đường Bỉnh Kiến, Đường Bỉnh Kiến cũng giả bộ không quen cậu, nói: "Ai nha, cậu thanh niên a, hình như tôi bị lạc đường, tìm không thấy phòng mình nha, này vội chết tôi rồi, làm sao bây giờ đây."

Đường Bỉnh Kiến chính là một củ gừng già, giả bộ than thở đến là giống, phỏng chừng kỹ thuật diễn của Triệu Giản tất cả đều là học lỏm từ chỗ Đường Bỉnh Kiến, học còn không đến tám phần công lực.

Cố Trường Đình nhìn ông lão vẻ mặt nôn nóng, mặt gấp gáp đến đỏ bừng, vội vàng mở miệng an ủi.

Thật ra Đường Bỉnh Kiến không phải gấp đến đỏ mặt, mà là nghẹn cười, nghẹn đỏ a.

Cố Trường Đình nói: "Ông à, ngài đừng vội, phòng của ông biển số là bao nhiêu, còn nhớ rõ không ạ?"
Đường Bỉnh Kiến giả ngốc nói: "Hình như là 2108? Không không không phải, cậu chờ tôi nghĩ lại, 2908?"

Khách sạn tổng cộng có 26 tầng lầu, hai số trước số phòng là tầng lầu, Đường Bỉnh Kiến vừa mở miệng liền bịa chuyện, còn nói điêu đến tận 29 tầng lầu.

Cố Trường Đình vừa nghe, xem ra ông lão đã không nhớ rõ lắm, nói: "Vậy ông ơi, ngài có mang theo thẻ phòng không?"

Đường Bỉnh Kiến lại nói: "Ai nha, cái này không có a,thẻ phòng là cái gì a? Cháu trai của tôi ở trong phòng, nhưng nó không hiếu thuận, đều mặc kệ tôi, một mình tôi ra ngoài, liền không tìm được đường về."

Triệu Giản bên kia tìm không thấy Cố Trường Đình khiến anh rối như tơ vò, còn hắt xì một cái, hoàn toàn không biết chính mình nằm không cũng trúng đạn rồi.

Đường Bỉnh Kiến vẻ mặt sốt ruột, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ a, làm sao bây giờ a?"
Cố Trường Đình nói: "Vậy ngài có mang theo di động không?"

"Ai nha, di động là cái gì vậy?" Đường Bỉnh Kiến bắt đầu giả làm lão hồ đồ, vừa hỏi cái gì cũng không biết.

Cố Trường Đình nói: "Như vậy đi, lão tiên sinh, tôi đưa ngài đến quầy lễ tân của khách sạn trước, để bọn họ giúp ngài tìm phòng, lúc nhận phòng có đăng ký rồi mà, cái này không cần sốt ruột đâu."

"Được a được a, cậu dẫn tôi đi quầy lễ tân, nhưng là......" Đường Bỉnh Kiến lời nói xoay chuyển, lại bắt đầu giả vờ, nói: "Chính là, ai nha, chân tôi đau quá a, thời tiết này lúc mưa lúc nắng, chân tôi có chút bệnh vặt, đau chết mất, đi đường không nổi rồi, quải trượng tôi cũng không mang theo."

Cố Trường Đình nói: "Vậy để tôi cõng ngài đi."

"Đừng đừng." Đường Bỉnh Kiến nói: "Cậu thoạt nhìn quá gầy, tôi sợ đè bẹp cậu mất, hay là như vậy đi, cậu đỡ tôi là được rồi"
Cố Trường Đình dứt khoát đỡ Đường Bỉnh Kiến, đúng lúc thang máy tới, vào trong, cậu dứt khoát đỡ Đường Bỉnh Kiến vào thang máy xuống đại sảnh lầu một.

Cửa thang máy mở ra, Đường Bỉnh Kiến cười ha hả nói: "Ai nha, cậu thanh niên này, tấm lòng cậu thật tốt nha, không có ghét bỏ ông lão già như tôi."

Ông nói xong, liền nhìn thấy trong thang máy có người.

Người kia nhìn thấy Cố Trường Đình ra ngoài đang ở đây, lập tức hô to một tiếng: "Vợ à, sao em lại ở chỗ này, dọa anh sợ muốn chết, anh đã đi tìm em cả nửa ngày rồi."

Anh nói một hơi, tức khắc giọng nói như nghẹn lại, thế nhưng thấy Đường Bỉnh Kiến đang được Cố Trường Đình đỡ.

Triệu Giản đều ngốc rồi, chính mình chỉ rời đi vài phút,sao ông nội lại đứng chung một chỗ với cợ nhà mình?

"Vợ. . .  Vợ. . .  Vợ à! Sao em lại......" Triệu Giản cũng bắt đầu nói lắp.
Cố Trường Đình nói: "Triệu Giản anh đến đúng lúc, giúp em cõng ông lão này chút đi, ông ấy tìm không thấy phòng, chúng ta đưa ông đến đại sảnh lầu một hỏi thông tin một chút đi."

"A?" Triệu Giản biểu cảm cũng phải vặn vẹo, nghĩ một chút liền hiểu hết, nhất định là ông nội lại giở trò đùa dai, cái gì mà tìm không thấy phòng chứ, rõ ràng là ngay tại tầng này mà.

Đường Bỉnh Kiến lập tức nói: "A cái gì nha, anh chàng trẻ tuổi này, có phải ghét bỏ tôi nặng hay không, không muốn cõng tôi chứ gì!"

Triệu Giản: "......"

Triệu Giản căng da đầu, đem diễn viên chuyên gấy bão tố Đường Bỉnh Kiến cõng trên lưng, sau đó ba người đứng trong thang máy.

Cố Trường Đình lại hỏi: "Vừa rồi anh đi đâu vậy, em vừa ra ngoài liền không thấy anh đâu cả."

Triệu Giản một đầu mồ hôi lạnh, nói: "À thì, anh đi tìm Đào Kỳ nha?"
"Hả?" Cố Trường Đình nói: "Em mới từ chỗ Đào Kỳ ra mà, cậu ấy nói không thấy anh, anh căn bản không đi tìm cậu ấy a."

Triệu Giản: "......"

Triệu Giản thật là hối hận đến mức muốn cắn rớt đầu lưỡi ngu ngốc của mình, đã quên mất thằng nhóc thẳng như ruột ngựa Đào Kỳ, nhất định nhóc đó sẽ không nói mấy lời nói dối yểm trợ cho anh a.

Triệu Giản cười gượng một tiếng, còn muốn lại lừa gạt cho trót lọt.

Kết quả Đường Bỉnh Kiến đánh một cái lên vai Triệu Giản, nói: "Ai nha, cái người thanh niên này thật không tốt nha, cậu ta nói dối đấy, tên này khẳng định là đang lừa gạt cháu đó, cháu xem tên này, lớn lên lấm la lấm lét."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi