GẢ CHO THẨM TƯƠNG UYÊN



Không có tướng quân bên cạnh, Diệp Thê cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.

Hiện tại thân thể nàng quá mệt mỏi, chẳng màng đứng dậy, vì vậy nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Chăn nệm mềm mại, nhưng không hiểu tại sao cứ cảm thấy trằn trọc, thiếu thốn, có lẽ bởi vì nàng đã quá ỷ lại vào vòng ôm ấm áp, đầy chiếm hữu của Thẩm Tương Uyên.
Có người ấy à, dù ở bên, hay không ở bên đều dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của ta.
Diệp Thê nhoẻn miệng cười, đành lôi bộ thêu đang làm dở ra giết thời gian.

Mới thêu được mấy đường thì Phúc bá tới, ông đứng ở bên ngoài gian phòng cung kính thưa: "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói tìm mấy vú già đến hầu hạ người."
Tác phong làm việc của Thẩm Tương Uyên trước nay chính là nói được làm được.
"Phúc bá, đừng vội, chờ tướng quân trở về, ta sẽ thương lượng lại với chàng về việc này." Diệp Thê ôn tồn nói, "Tính tình tướng quân bá bá cũng biết rồi đấy, vội vã tìm người lỡ không vừa ý chàng..."
"Thiếu phu nhân làm việc chu toàn, tinh tế, lão nô cũng nghĩ vậy."
Phúc bá được nữ chủ nhân đồng ý, lập tức lui xuống.

Diệp Thê ngồi một mình trong phòng, an an tĩnh tĩnh thêu hoa, đột nhiên nhớ đến Thẩm Tương Uyên, khóe môi câu lên một nụ cười rạng rỡ.


Gió mát hiu hiu, nắng vàng dìu dịu, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy sắc trời bên ngoài đã tối.
Diệp Thê ngáp khẽ một cái, thân thể vẫn mềm nhũn không muốn ngồi dậy, xuyên qua bình phòng tiếng nam tử trầm ấm nhàn nhạt truyện đến: "Dậy rồi?"
Thẩm Tương Uyên từ doanh trại trở về, thấy thê tử vẫn đang say giấc, không muốn quấy rầy, tản bộ một vòng thuận tiện đi xuống phòng bếp mang lồng cơm về phòng hai phu thê bọn họ.

Vừa đến cửa thì thấy Diệp Thê đã tỉnh.
"Tướng quân..." Giọng Nữ tử mềm mại vang lên.
Nam tử đẩy cửa bước vào, thấy quần áo ai kia lả lơi, nửa kín nửa hở, cổ áo buông trễ lộ dấu vết ân ái kịch liệt đêm qua thì bụng càng cồn cào hơn.
"Ăn cơm thôi." Thẩm Tương Uyên nói, vụng trộm siết chặt bình thuốc trong ngực.
Dùng bữa được một lúc, Diệp Thê uyển chuyển đề cập chuyện buổi trưa nàng cùng Phúc bá trao đổi, Thẩm Tương Uyên đương nhiên không có ý kiến, từ ban đầu đã vậy, phủ tướng quân chàng nhận người, nhất định phải tuyển chọn kỹ càng, ban đầu càng chau chuốt về sau càng dễ quản lý.
Cơm nước xong xuôi, từng người đi tắm rửa.Thẩm Tương Uyên đến chủ viện cầm gối quay lại phòng.

Diệp Thê thân thể vẫn còn mệt mỏi, chàng không nỡ bắt nàng di chuyển.
Nam nhân ấy à, chính là khi đã xác định người con gái nào, thì luôn muốn chủ động săn sóc, bao bọc nàng ấy.
Diệp Thê thấy hành động này của chàng, lập tức hiểu rõ, nhưng không nói ra.

Dù gì hai người họ cũng đã viên phòng rồi, nên ngủ cùng nhau, vì vậy ngoan ngoãn chừa cho chàng một nửa cái giường.

Thời điểm Thẩm Tương Uyên leo lên giường còn cầm theo giá nến, Diệp Thê thấy vậy nghi hoặc hỏi: "Tướng quân đây là ---?"
"Nàng đó...!có phải vẫn còn đau không, ta đến quân doanh mang thuốc tiêu sưng về cho nàng."
"A..." Nghe chàng nói, gương mặt Diệp Thê dần dần nóng lên: "Không đau nữa rồi."
"Hả?" Thẩm Tương Uyên nhướng mi.
Đã quen với tính xấu của chàng, Diệp Thê cũng không còn cách nào với người đàn ông này, mềm mại hạ eo nằm xuống trong ánh nhìn của chàng, "Nhưng mà vẫn muốn phiền Uyên Nhi giúp thiếp nhìn xem bên trong có bị thương không?"
Hai chữ "bên trong" nói đầy du dương lưu luyến, phần dưới bụng của Thẩm Tương Uyên lập tức phát hỏa.
"Vậy thì ta xem giúp nàng một chút."
Nhìn xem, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, Thẩm tiểu tướng quân ngài đúng là không biết xấu hổ.
Nam nhân xoa xoa bàn tay cởi ra quần lót của nữ nhân một cách cẩn thận, lộ ra hai chân trắng cùng với phần thịt hơi hơi nhô lên ở giữa, nghỉ ngơi một ngày vẫn còn sưng, đè chặt khe hở nhỏ hồng hồng mềm non kia.
"Tướng quân." Diệp Thê bị chàng nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng.
"Ừm." Thẩm Tương Uyên hừ một tiếng đã coi là trả lời rồi, chàng lấy lọ thuốc từ trong ngực ra rồi lấy ra một ít thuốc bôi lên khe hở hoa.
Thuốc cao lành lạnh, nêm trong còn cho thêm đá làm giảm đau, độ lạnh khiến Diệp Thê rụt rụt mông lại theo bản năng.
Thẩm Tương Uyên nhìn thấy cánh môi nơi âm đ*o của nữ nhân khẽ rung do động tác rụt mông của nàng, không cần sức mạnh bên bên ngoài đã kẹp thuốc mỡ vào trong, ngón giữa của chàng nhân cơ hội đút vào trong cọ xát qua lại, mượn việc bôi thuốc để sờ nàng.
"Nàng tự mình động rồi." Thẩm Tương Uyên vừa sờ vừa nói, lộ ra ánh mắt giống như của một đứa nhóc phát hiện ra đồ chơi mới lạ.
Diệp Thê không để ý đến chàng nghiêng đầu cắn môi đè xuống âm thanh rên rỉ.

"Đang ăn ngón tay của ta." Đầu ngón tay không cẩn thận chọc vào nơi chật hẹp nhỏ bé của nữ nhân, Thẩm Tương Uyên lại kinh hỉ nói.
"Tướng quân, nhẹ một chút." Diệp Thê bị làm đau, nàng cầu xin.
Vết chai thô cứng trên ngón tay nam nhân, các khớp xương cũng sưng u to lên, hơi hơi đau, còn có một chút kích thích không thể diễn tả được.
Tiếng cầu xin của nữ tử rơi vào tai nam tử, hương vị thay đổi, Thẩm Tương Uyên thở hổn hển, nuốt nước miếng rồi nói ra những suy nghĩ đã lên kế hoạch cả ngày, "Ngón tay ta quá thô ráp, hay là.....".
"Hay là cái gì?" Diệp Thê quay đầu lại, đôi mắt ngập một làn sương mù ướt át.
"Thuốc mỡ này có thể ăn, để ta chấm vào đầu lưỡi rồi bôi cho nàng." Thẩm Tương Uyên dùng hết sức đè nén sự hưng phấn, chàng gấp không chờ nổi muốn nếm thử hương vị của nước ngọt ở phía dưới nữ tử.
Lời nói của nam tử khiến Diệp Thê có phản ứng, bản thân mình đã hoàn toàn rơi vào bẫy của chàng, nhưng còn muốn dùng miệng ăn.

Chàng mê cái gì vậy, nữ tử nghĩ đến Thẩm Tương Uyên sẽ chôn khuôn mặt tuấn tú kia vào giữa hai chân, đầu lưỡi liếm khắp các nơi, giống như lúc trước nàng vụng trộm ăn côn th*t của nam tử.
"Thế nào, Thê tỷ tỷ, ta dùng đầu lưỡi bôi thuốc cho tỷ." Nam tử dùng ngữ khí khẳng định, nhất định phải được.
Thẩm Tương Uyên cảm nhận được hơi thở dồn dập của nữ tử, hoa huy*t cũng đang co chặt lại, ngón giữa ướt đẫm chìm trong nước xuân dầm dề, nàng bắt đầu ướt rồi.
"Được không?" Không nhận được câu trả lời, Thẩm Tương Uyên không dám động, khí thế của chàng trở nên yếu trong lúc vô ý.
"Được không vậy?" Nam tử lại lặp lại một lần, chàng cúi thấp người vùi đầu trong ngực đối phương, trong lòng nữ tử lấy làm nơi nghỉ ngơi, khuôn mặt dán vào bộ ngực mềm qua chiếc yếm, Thẩm Tương Uyên dùng sức ngửi hít để an ủi sự xao động.
"Tướng quân." Không cự tuyệt cũng không đáp ứng, Diệp Thê lẩm bẩm kêu lên xem như cam chịu.
Lại sau đó, tiếng của nam tử phát ra dưới hạ thân nàng.
"Cảm ơn tỷ tỷ." Giọng nói vốn trầm thấp mang theo tình dục khàn khàn.
"Đừng...!đừng khách sáo." Diệp Thê gian nan thốt ra những lời đứt quãng.
Thẩm Tương Uyên không hiểu kỹ thuật miệng lưỡi là gì, liền dùng phương pháp ăn hoa huy*t của nữ tử nguyên thủy nhất, đầu lưỡi chọc vào liếm láp tứ phía, cánh môi đè chặt vào môi ngoài âm hộ, bịt kín hoàn toàn không hở chút nào.

Đầu lưỡi của nam tử đang liếm láp khắp trong ngoài hoa huy*t, mút tạo ra tiếng tấm tắc một cách khoa trương, nói là bôi thuốc, không biết thuốc mỡ chạy đi đâu hết rồi, chàng mạnh mẽ tách đôi chân muốn khép lại của nữ tử ra, đầu hoàn toàn chôn xuống, chóp mũi cao thắng dán vào hoa huy*t cọ xát, từng đợt d*m thủy bị buộc phải tuôn ra vì động tác này, chàng thuận thế đón lấy nuốt vào toàn bộ.
d*m thủy của Diệp Thê ngọt thơm y như Thẩm Tương Uyên đã lường trước vậy, thể dịch trong suốt hơi hơi dính dính, bị đầu lưỡi quấy loạn vài cái còn có bọt.
Nam tử càng ăn càng hăng say, nếu nói dùng con chim lớn làm nàng là khoái cảm trên thân thể, cho nữ tử liếm láp thì có một sự thỏa mãn khác thường trong tâm lý, sâu trong nội tâm của Thẩm Tương Uyên cất giấu bí mật, không có sữa uống, thì uống phía dưới.
"Tướng quân.

Chàng đừng như vậy, tướng quân.

A, bị mút ngứa quá.".
Diệp Thê lúc mới bắt đầu còn chịu nổi, đầu lưỡi nam tử dày rộng, mềm như bông liếm láp dưới thân dưới có cảm giác thoải mái không nóng không lạnh, sau đó, Thẩm Tương Uyên không có chừng mực nữa, hoàn toàn là dã thú gặm nụ hoa, hàm răng cũng đã dùng đến, thỉnh thoảng chạm đến âm vật.
Có một loại khoái cảm đáng sợ tẩm dâm thân hình của nữ tử, nàng không tự chủ được vươn tay ấn vào đầu nam tử, ngón tay cắm vào giữa mái tóc của chàng, thoạt nhìn giống như đẩy ra nhưng thực ra lại là thúc giục.
Nam tử thường ngày chân chất, ở trên giường lại vô cùng cơ trí, ngầm hiểu ý tứ cửa nữ tử, Thẩm Tương Uyên mượn tay nàng mà quang minh chính đại ăn vào càng sâu, đầu lưỡi dùng hết sức thăm dò vào chỗ sâu bên trong.
Khoái cảm hư ảo như sóng thủy triều đập vào bờ, lần sau cao hơn lần trước, rốt cuộc, năm ngón tay của Diệp Thê đột nhiên kéo chặt lấy tóc của Thẩm Tương Uyên, sau khi đạt đến điểm giới hạn d*m thủy phun ra, có không ít chảy xuống dưới chiếc cằm cương nghị anh tuấn của nam tử, trượt qua yết hầu có hình dạng lồi lên rõ ràng.
Nam tử không thèm để ý cảm giác đau đớn khi da đầu bị kéo chút nào, dù sao chỉ trong chớp mắt, tỷ tỷ đã mất đi sức lực, tất cả lực chú ý của chàng đều dồn vào vệt nước sẫm màu chảy ra giường bị vải thấm hết, "Lãng phí rồi.".
Diệp Thê không còn chút sức lực nằm liệt ở trên giường, mệt đến nỗi không nói được lời nào, sau khi nơi tư mật vốn bị sưng đỏ của nàng được nam tử "tốt bụng" bôi thuốc cho, càng sưng lên, bị liếm quá lâu, vách động không khép được miệng, như một cái suối nguồn nho nhỏ.
Thẩm Tương Uyên không đứng dậy, vẫn vân vê đùi nàng như cũ, đầu lưỡi nhát ngừng liếm láp suối nguồn, hơi nóng khi chàng nói chuyện phun vào nơi tư mật, lướt nhẹ qua dâm dịch trêu chọc nhụy hoa, "Thuốc hình như không có hiệu quả, chẳng lẽ do bôi quá ót?".
Diệp Thê nghe không rõ lời nói của nam tử, đầu óc nàng quay cuồng, ánh mắt rã rời không có điểm nhìn mà nhìn vào đầu giường.
"Đổi cái thô hơn dài hơn bôi thuốc cho tỷ tỷ, được không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi