GẢ CHO THẨM TƯƠNG UYÊN



Trước thủ đoạn mềm dẻo kết hợp với uy hiếp của phu nhân, hiệp nghị đạt thành.

Nhưng sau đó, Thẩm Tương Uyên đột nhiên ý thức được một điểm, "Trước khi thai tướng ổn định, ngủ ở sương phòng phía đông", "thai tướng ổn định" là thế nào cơ?
Bên trong phủ vốn đã có đại phu phụ tranh và cả ngự y trong cung, giờ còn thêm cả hai ma ma láo phu nhân đưa tới, người nào người nấy nhìn nhau.
Lời lẽ nghiêm khắc cùng thái độ lo lắng gấp gáp của Thẩm Tương Uyên làm ai cũng không dám sơ sẩy, thay phiên nhau chẩn mạnh, chỉ sợ xảy ra chút sai lầm nào thì mình cũng xong đời.

Đứa con trong bụng Diệp Thê còn chưa ra đời, đã là báu vật quý giá nhất đô thành này rồi.
Không đơn giản chỉ có Thẩm gia coi trọng, mà còn được hoàng ân chiếu cố.

Đầu tiên là những dược liệu trân quý từ bảo khố hoàng cung được ban cho Diệp Thê, sau đó đích thân thiên tử cũng giá lâm phủ tướng quân.
"Không biết trong bụng đệ muội sẽ là tiểu thế tử hay tiểu quận chúa đây nhỉ?" Lời thiên tử chứa ẩn ý, tỏ ý đề xuất nâng Thẩm Tương Uyên lên thành vương gia khác họ.
Thẩm Tương Uyên chẳng thèm quan tâm đến chuyện phong vương, giờ chàng chỉ muốn biết thai nhi trong bụng vợ minh bao giờ mới ổn định, dù sao cũng liên quan trực tiếp đến đại sự được ngủ cùng phu nhân nhà mình mà.

"Tình trạng mang thai của tướng quân phu nhất rất tốt." Ai khám xong cũng trả lời một câu như thế.
Mỗi lần nhận được kết quả, Thẩm Tương Uyên lại vung tay kêu bọn họ ra cửa chờ, còn mình thì mỏi mắt trông theo Diệp Thê.
Chàng đã ngủ ở sương phòng hơn 10 ngày, giường đơn chiếu chiếc khó vào giấc.

Dù là lúc hành quân đánh giặc chàng cũng không thấy khổ như bây giờ, chỉ cần một chỗ đất bằng là có thể ngả lưng đến tận hừng đông.

Giờ thì trằn trọc mãi không tài nào ngủ nổi, không được ôm thân hình mềm mại của Diệp Thê trong lòng, quả thực là giày vò.
"Nhưng ta cảm thấy không tốt." Diệp Thê chớp chớp mắt, nói.
"Lang băm!" Thẩm Tương Uyên tức giận đến mức lật bàn, chuẩn bị đi tìm người tính sổ.
Diệp Thê túm lấy áo "con mãnh thú", nhàn nhã nói: "Nếu tướng quân đi uy hiếp bọn họ thì ta lại càng không tốt."
Nghe giọng nàng, Thẩm Tương Uyên mới bước được một chân ra khỏi cửa vội xoay bước lại, lửa giận tắt ngấm, thảm đạm trở lại mép giường phu nhân nhà mình bóc vỏ cam.
Vỏ cam vàng óng xen lẫn lá xanh, tách nửa ra, mùi tinh dầu tản mát dễ chịu, những múi cam mọng nước, ngon mắt vô cùng.
Sau khi mang thai Diệp Thê rất kén ăn, một chút cay hay đắng cũng không chịu nổi.

Phần gân trắng trên múi cam chỉ cần hơi đắng một chút là nàng không ăn, nhưng lại rất thèm chua, để dỗ dành nàng, chàng tỉ mẩn tỉ mỉ bóc đi từng sợi.
Đôi tay quen cầm đao thương thô ráp, dù chàng có cần thận thế nào, thỉnh thoảng vẫn không may làm thấm ra một ít nước quả.

Vất vả lắm mới bóc xong, Thẩm Tương Uyên đút cho Diệp Thê, nàng ăn xong, lại tiếp tục tựa gối nghỉ ngơi.
"Thê tỷ tỷ không thích ăn cay sao?" Thẩm Tương Uyên cũng cắn một miếng cam, bất mãn lẩm bẩm.
Các cụ có câu, trai chua gái cay, tùy không có căn cứ, nhưng người ta lại tin.

Ngày nào Thẩm lão phu nhân cũng luôn miệng chắt trai chắt trai, Thẩm Tương Uyên nghe vậy lại không vui, chàng không thích con trai, chàng muốn một tiểu cô nương mềm mại đáng yêu như Thê tỷ tỷ cơ.

"Sao mà ta biết được." Nghe phu quân phàn nàn, Diệp Thê có chút bất đắc dĩ.

Với nàng mà nói, trai hay gái đều như nhau, nàng thích hết.
"Thôi, con trai thì con trai, sau này phải biết bảo vệ nương con, đừng có chọc giận nàng." Thẩm Tương Uyên tỏ vẻ rộng lượng, vừa nói vừa xoa lên bụng Diệp Thê.
"Ngoài chàng ra chẳng ai bắt nạt ta cả." Diệp Thê cầm một quả cam đã lột vỏ, trực tiếp nhét hơn nửa quả vào miệng chàng, còn mình thì xé từng múi từ tốn nhấm nháp.

Thực ra thì phần gân trắng có hơi đắng thật nhưng cũng chẳng đáng gì, nàng cố y làm khó dễ Thẩm Tương Uyên đấy thôi, ai ngờ chàng lại tưởng thật.
"Ta...!ta biết sai rồi." Cam chua làm cả mặt chàng héo quắt lại, Thẩm Tương Uyên thấy quả cam trong tay Diệp Thê chẳng còn nhiêu, lại tiếp tục lột quả khác.
Một lời nói đùa mà thôi, Diệp Thê sao biết được sau này mình sẽ thực sự không bao giờ được ăn một quả cam "hoàn chỉnh".
"Ta biết sai thật rồi mà." Thê tỷ tỷ tha thứ cho ta đi mà, thế thì thai tướng mới ổn định được.
Nghĩ được lời nào là Thẩm Tương Uyên móc hết tim gan nói lời đó, nhưng mấy câu chân chó quá mức lại không tài nào thốt ra được.
"Thật à?" Nàng cười rộ lên, dùng khăn khô lau tay cho chàng rồi đặt lên ngực mình.
Thẩm Tương Uyên gật đầu lia lịa, bàn tay đặt lên nơi bông mềm nhung nhớ đã lâu, tiểu tướng quân ngay lập tức có phản ứng.

Không biết có phải do mang thai hay không, mà chàng trai vừa được "thỏa mãn niềm mong ước" thấy chỗ trước ngực của phu nhân nhà mình sao lại càng mềm mại hơn trước.

"Không được đâu, đại phu nói phải ba tháng sau mới có thể chung phòng, thế mới tốt cho con." Diệp Thê nhanh chóng phát hiện đũng quần ai kia thoáng phồng lên, hai má nàng đỏ lên thẹn thùng.
"Đại phu chỉ nói không được sinh hoạt vợ chồng thôi mà, ta chỉ ôm Thể tỷ tỷ ngủ thôi, hứa sẽ không làm gì khác." Thẩm Tương Uyên nhìn thấy rạng đỏ xinh đẹp trên mặt nàng, thu tay lại che đi nơi vừa ngóc đầu dậy, chàng ngồi ngay ngắn lại, rất có cảm giác đáng tin.
Trước đó thì nói là trừng phạt Thẩm Tương Uyên, nhưng bản thân Diệp Thê cũng không dễ chịu hơn.

Nữ tử lần đầu mang thai vốn đa sầu đa cảm, buổi tối lại không có chồng ở bên, nàng cũng không ngủ được.

Mấy lần cũng định xuống nước nhưng không thể nhanh như cậy được, sẽ khiến đối phương cảm thấy mình dễ bắt nạt.

Nhưng giờ nhìn vẻ đau khổ khó chịu của chàng, buồn bực trong lòng lại tan sạch.
Thấy phu nhân khẽ gật đầu, Thẩm Tương Uyên cong khóe môi.
"Chỉ nhìn mà không được ăn" xem ra vẫn tốt hơn "không được nhìn cũng không được ăn" nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi