GẢ CHO THẤT TÂM PHONG VƯƠNG GIA XUNG HỶ

Con người luôn luôn trốn tránh đau thương. Khi Đỗ Thư Dao lần nữa nghe thấy Liên Hoa nhắc đến tên Tiểu Xuân này, cái tên luôn bị nàng che chắn trong ký ức của mình, thậm chí có chút xa lạ.

Đỗ Thư Dao chống lại ánh mắt kinh hoảng rất lâu không thấy của Liên Hoa, nàng cúi đầu cầm lấy túi tiền trên tay nàng ta, ở trong đó tìm được một miếng ngọc vỡ.

Miếng ngọc vỡ lạnh lẽo nằm trong tay nàng, sắc đỏ trên mặt Đỗ Thư Dao dần mất đi trở nên trắng bệch, nàng nhớ ra rồi.

Nàng thật ngốc!

Tất cả giống như trở về buổi tối ngày hôm đó, lúc người của hình bộ lấy mảnh ngọc vỡ trong lòng bàn tay của Thúy Thúy trình lên cho nàng xem. Vì mắt bị sưng vô cùng lợi hại, buốt nhức, còn vì đang là buổi tối nên tâm trạng nàng có hơi hoảng hốt. Vậy nên chỉ nhìn liếc qua một cái, nhớ cũng không sâu đậm lắm.

Mảnh ngọc vỡ mà Thúy Thúy cầm quá nhỏ, căn bản không đủ để phân biệt bất cứ hoa văn gì. Nhưng Đỗ Thư Dao lại nhớ rõ màu sắc của ngọc bội đó. Mà hiện giờ miếng ngọc lớn trong tay nàng có màu sắc giống y như mảnh ngọc vỡ trong tay Thúy Thúy tối hôm đó.

Thậm chí... có thể là cùng một miếng ngọc bội.

Đỗ Thư Dao nhắm mắt lại, nàng đã nhìn thấy, chắc chắn đã nhìn thấy, rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu!

Đỗ Thư Dao ôm đầu cố gắng nhớ lại nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào miếng ngọc vỡ trong tay, gấp đến nỗi trong miệng bị nàng cắn chảy ra chút máu tanh, thân hình thoáng lảo đảo một chút. Thái Bình Vương ở bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng.

Đỗ Thư Dao hỏi Liên Hoa: “Đây là Tiểu Xuân đưa cho ngươi?”

“Vâng.” Nước mắt Liên Hoa rơi như mưa.

Đêm hôm Thúy Thúy xảy ra chuyện nàng ta không có mặt nhưng xuất phát từ tâm lý áy náy, nàng ta đã nhờ người đến hình bộ để thăm dò. Tuy không tận mắt nhìn thấy miếng ngọc vỡ kia nhưng vì trước đó trong túi tiền này có một mảnh giấy nên đoán ra miếng ngọc bội này e là có liên quan đến nguyên nhân cái chết của Thúy Thúy mà Vương phi vẫn luôn điều tra.

“Là một nam quan trong Ám Hạng giao cho nô tỳ, nói là đồ của Tiểu Xuân.” Liên Hoa nghẹn ngào nói: “Nói đêm hắn xảy ra chuyện ở Vương phủ từng đi đến Ám Hạng nhờ hắn ta giao túi tiền này cho nô tỳ. Nhưng vì nam quan này gặp phải một khách nhân xuống tay vô cùng tàn nhẫn, gần đây mới có thể đứng dậy đến tìm nô tỳ, đưa túi tiền này cho nô tỳ.”

“Vương phi, trong túi tiền còn có một mảnh giấy.” Liên Hoa nhắc nhở vì Đỗ Thư Dao đang nắm quá chặt túi tiền.

Lúc này Đỗ Thư Dao mới tìm kiếm, quả nhiên phát hiện một mảnh giấy cực kỳ nhỏ. Vì mảnh giấy này quá nhỏ lại quá mỏng nên trước đó nàng không đổ ra được, vẫn dính lại trong túi tiền.

Mở mảnh giấy ra chỉ có một câu viết rất xấu rất xấu, còn xấu hơn Đỗ Thư Dao viết. Điều đó có thể nhìn ra được người viết tờ giấy này căn bản cũng không biết được mấy chữ.

“Liên Hoa tỷ tỷ, miếng ngọc vỡ này có thể bảo vệ tỷ một mạng, tỷ không nên thật lòng yêu ta.”

Đỗ Thư Dao gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ này. Tiểu Xuân nói cái này có thể cứu mạng của Liên Hoa. Hắn là một tử sĩ, cũng không biết trung thành với ai. Nàng lại nhớ trong tay nàng có lệnh bài điều khiển tử sĩ, nàng ngẩng phắt đầu lên. Có phải nửa miếng ngọc vỡ này chính là tượng trưng cho thân phận mà người sau màn định chế cho thuộc hạ của hắn không? Cũng giống như lệnh bài tử sĩ trên người của Hồng Luân và Nhật Thực vậy!

Đỗ Thư Dao lập tức lớn tiếng gọi: “Nhật Thực có ở đây không?”

“Có!” Nhật Thực gần như nháy mắt từ trên ngọn cây không xa phi xuống.

Đỗ Thư Dao đưa miếng ngọc vỡ đến trước mặt hắn, hỏi: “Có từng nhìn thấy miếng ngọc này không?”

Nhật Thực nhìn thoáng qua sau đó nhíu mày lại, đang muốn nói gì đó nhưng bên ngoài lập tức có tỳ nữ đến bẩm báo: “Vu đại tướng quân ở trước cổng nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vương gia ạ.”

Giờ khắc này giống như có một hồi chuông cảnh tỉnh đánh vào đầu, nháy mắt Đỗ Thư Dao liền nhớ ra đã từng nhìn thấy miếng ngọc này ở đâu. Nàng vẫy tay để Nhật Thực lui ra, đầu mày hơi nhíu lại, nói với tỳ nữ: “Mời Vu tướng quân vào trong phòng khách, Vương gia sẽ đến ngay.”

Nói là tìm Thái Bình Vương nhưng thực chất chính là tìm nàng. Đỗ Thư Dao nghĩ thông suốt về chuyện liên quan đến ngọc vỡ, suy nghĩ thuận theo dây leo này chạy đi khắp nơi. Trong đoạn thời gian ngắn Vu Hưng Hoài đi vào trong phủ, thậm chí nàng đã nghĩ thông vì sao Vu An Thanh vẫn luôn không hợp với nàng và Thái Bình Vương, nhưng đột nhiên lại được hoàng đế tứ hôn, gả vào trong phủ làm trắc phi.

Nàng vẫn luôn nghĩ cái này là kết quả hoàng đế lộng quyền. Chuyện tiền triều nàng hoàn toàn không hiểu, nhưng hiện giờ xem ra, chuyện này nhìn thì như là hôn sự hoang đường nhưng e là do đại tướng quân công trạng hiển hách này đã tự mình vào cung cầu xin cho muội muội bảo bối của mình rồi.

Còn về phần vì sao hắn thương muội muội như vậy, vào lúc quan trọng này lại tốn công như thế thậm chí là vội vàng hấp tấp muốn gả muội muội hắn cho một người bị khùng?

Đỗ Thư Dao cất ngọc vỡ và tờ giấy lại, kéo tay Thái Bình Vương đi ra phòng tiếp khách. Trên đường đi vừa rồi còn có ánh nắng chiếu khắp đình viện nhưng chớp mắt ánh mặt trời bị mây đen che khuất. Đỗ Thư Dao nắm chặt tay Thái Bình Vương, ngửi được hương vị mưa gió sắp đến.

Rốt cuộc là vì sao mới có thể khiến một vị tướng quân uy danh hiển hách lại rối loạn như vậy, có chút qua loa sắp xếp mọi chuyện về sau thế này.

Khi Đỗ Thư Dao vào trong phòng, Vu Hưng Hoài liền đứng ở giữa phòng khách, trên bàn bên cạnh bày ra cốc trà vẫn còn bốc khí nóng, có vẻ như hắn chưa từng động đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, mặt mũi nhíu chặt nhìn Đỗ Thư Dao đi đến, khí thế vô thức tỏa ra ngang nhiên hơi khiến người khác mềm chân.

Đỗ Thư Dao nắm tay Thái Bình Vương, bước chân hơi chần chờ. Tuy nàng có dự đoán nhưng lại sợ hắn đến đây không có ý tốt. Không ngờ Vu Hưng Hoài lại đi đến trước mặt nàng và Thái Bình Vương, thế mà lại vén vạt áo lên, “cộp” một cái quỳ xuống trước mặt nàng.

Trước giờ hắn quỳ với thiên từ sau đó là phụ mẫu, ngoài ra chưa từng quỳ với bất kỳ kẻ nào. Hiện giờ dù gặp bệ hạ thì cũng không cần phải hành đại lễ như vậy. Nhưng lúc này hắn lại quỳ xuống trước một nữ nhân nhìn có vẻ vô cùng mảnh mai. Nếu để Vu An Thanh nhìn thấy e là nàng ta sẽ hoảng sợ chết ngất mất.

Đỗ Thư Dao cũng ngạc nhiên lùi lại một bước. Thực sự đầu gối của Vu Hưng Hoài “cộp” một tiếng kia khiến người ta nghe có chút ê răng.

“Tướng quân đang làm gì vậy?”

Vu Hưng Hoài ngẩng đầu nhìn Đỗ Thư Dao một cái, lại nhìn Thái Bình Vương, lúc này mới nói: “Hôn sự của xá muội và Thái Bình Vương chính là do hạ quan tiến cung cầu xin với bệ hạ, mong Vương phi thứ tội.”

Đỗ Thư Dao đã đoán được, nên cũng không kinh ngạc gì. Nhưng chỉ vì mỗi chuyện này thì cũng không cần phải làm như vậy.

“Vu tướng quân đứng lên rồi nói, đại lễ này ta không dám nhận.”

Đỗ Thư Dao nói xong, Vu Hưng Hoài lại không đứng lên mà tiếp tục nói: “Hạ quan không có ý muốn phá hỏng nhân duyên tốt của Vương phi, cũng biết Vương gia và Vương phi phu thê tình thâm, không ai có thể chen vào được.”

Đỗ Thư Dao hơi nhíu mày, Vu Hưng Hoài nói tiếp: “Tuy xá muội lấy danh nghĩa trắc phi gả vào trong phủ nhưng Vương phi cũng không cần để ý, cứ coi nàng như nô tỳ sai sử là được rồi.”

Lời này nói ra khiến lông mày Đỗ Thư Dao dựng lên.

Vu Hưng Hoài chắp tay về trước, khom người lại hành đại lễ: “Trước kia xá muội có nhiều lần mạo phạm, ngày nay đã thành tâm biết lỗi, chỉ mong...”

Vu Hưng Hoài ngẩng đầu nhìn Đỗ Thư Dao, thành khẩn nói: “Chỉ mong Vương phi khoan dung cho tiểu muội của hạ quan một chỗ dung thân, hạ quan sẽ vô cùng cảm kích, cố gắng hết sức trợ giúp Vương phi đạt thành những suy nghĩ trong lòng.”

Vu Hưng Hoài nói xong, lúc này trong phòng khách rất lâu không có âm thanh gì nữa. Đỗ Thư Dao không lên tiếng nói gì, ngoài mặt nhìn như sóng yên biển lặng nhưng thực ra trong lòng nàng vô cùng run sợ.

Chuyện có vẻ như còn nghiêm trọng hơn những gì nàng nghĩ. Có thể khiến Vu Hưng Hoài làm ra dáng vẻ khom lưng cúi đầu gửi gắm đến nước này, e là chuyện lớn rung chuyển thiên hạ rồi.

Vu Hưng Hoài đợi Đỗ Thư Dao đáp lại, vẫn chưa đứng dậy. Qua một lúc lâu nữa, Đỗ Thư Dao mới nói: “Tướng quân nói muốn trợ giúp ta đạt thành suy nghĩ trong lòng, vậy sao tướng quân biết trong lòng ta đang nghĩ gì?”

Vu Hưng Hoài không lên tiếng mà chỉ lấy một miếng ngọc bội trong ngực ra, chính là miếng ngọc bội hắn luôn mang theo bên người, hai tay đưa ra trước đưa đến trước mặt Đỗ Thư Dao.

“Hạ quan biết Vương phi muốn điều tra rõ ràng chuyện ai đã hạ độc Thái Bình Vương.” Vu Hưng Hoài nói.

Đỗ Thư Dao gần như có chút run rẩy đưa tay nhận lấy miếng ngọc bội. Ngọc bội lạnh băng nằm trong lòng bàn tay nàng, so với miếng ngọc bội trước kia sau khi chết Thúy Thúy cầm chặt trong tay, còn có miếng của Tiểu Xuân nhờ người đưa đến thì hoa văn và hình thức, ngay cả màu sắc cũng giống nhau như đúc. Nàng cảm giác được có đôi tay đang bóp chặt lấy cổ mình, thậm chí không cần Vu Hưng Hoài nói ra người sau lưng thì nàng cũng đoán được là ai.

Lúc ấy nghe được tiếng “thái” bên miệng của Thúy Thúy, nàng chỉ nghĩ Thúy Thúy sợ đau, nghĩ là nàng ta nói đau quá.

Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến những phương diện khác là thái y. Nàng đã lệnh cho Hồng Luân tra xét tường tận mỗi thái y một, thậm chí những quan viên trong triều người nào có chữ “thái” đều tra hết một lượt. Nhưng duy nhất không dám nghĩ đến chính là vị luôn ru rú trong đông cung kia – Thái tử điện hạ!

Hắn ta là người được chọn kế vị đầu tiên, là nhi tử duy nhất của đương kim hoàng hậu, làm thái tử đã mười mấy năm, là thái tử điện hạ mà cả dân chúng và triều thần văn võ bá quan của Đông Thuần quốc công nhận và ủng hộ.

Tuy Đỗ Thư Dao chưa từng gặp qua nhưng trước kia khi dọn đến phủ đệ này, thái tử còn phái người tặng lễ vật, không đặc biệt quan tâm nhưng cũng không có coi thường.

Nhưng không ngờ được, đâu chỉ là không có coi thường, mà quả thật là lúc nào cũng đều đang chú ý, thậm chí là coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ mong sao có thể diệt trừ bọn họ!

“Ngươi là... môn hạ của thái tử.” Đỗ Thư Dao cầm ngọc bội trong lòng bàn tay, lạnh đến tận tim. Lời nàng nói ra là một câu khẳng định.

Nàng sớm nên nghĩ đến, lúc trước ở cửa hành cung thu hoa yến nàng bị Vu An Thanh gọi lại gây khó dễ, chính là hoàng hậu cho người đến muốn nàng nhân nhượng cho qua. Vì khi đó nàng không biết Thái Bình Vương chình là Chuỗi Chuỗi, trên đời này nàng cũng không có gì phải quan tâm để ý nên cũng không e sợ gì, lúc đó mới to gan dám gây thành chuyện lớn. Chuyện đó khiến hoàng hậu cũng bị liên lụy theo.

Hiện giờ nghĩ lại, thế nào cũng không phải hợp tình hợp lý. Khi đó Thúy Thúy còn nói với nàng, tuy Vu gia này có xa nhưng cũng coi như là cùng một tộc với hoàng hậu. Bởi vậy hoàng hậu mới có thể che chở cho họ. Hiện giờ nghĩ lại thì gia tộc của hoàng hậu lớn như vậy, sao có thể vì một nữ tử của thị lang nhỏ nhỏ mà lại tạo áp lực muốn nàng nhân nhượng.

Thì ra không phải hoàng hậu bảo vệ tộc nhân của mình mà do Vu An Thanh mượn thế ca ca Vu Hưng Hoài của nàng ta là đại tướng quân đang được hoàng đế tán thưởng. Nguyên nhân hoàng hậu chân chính che chở cho Vu An Thanh chỉ là vì Vu Hưng Hoài là người của thái tử!

Đỗ Thư Dao giơ tay xoa trán, nàng thật sự quá đơn thuần, quá đơn thuần rồi. Ở triều đại như thế này, còn mơ mộng hão huyền không quan tâm đến gì cả, vọng tưởng có thể bình thản sống với Chuỗi Chuỗi  là được.

Nhưng không ngờ, dù cho nàng đã tuân thủ bổn phận, chưa từng có một chút dị tâm nào, tất cả chuyện muốn làm đều đơn giản là “nhân nhượng cho qua chuyện”, nhưng bản thân sớm đã ở chỗ sâu nhất trong vòng xoáy, không thể phá gió mà ra, lại còn bị gió đánh cho tan tác.

Tay Đỗ Thư Dao cầm ngọc bội run run, cố gắng áp chế nỗi run sợ trong lòng. Nàng cũng không thật sự tin tưởng Vu Hưng Hoài, mà thăm dò hắn: “Nếu ngươi thực sự là môn hạ của thái tử... vậy vì sao muốn tìm đến ta để nhờ che chở? Phản bội thái tử thì thái tử và hoàng hậu há có thể tha cho ngươi ư? Ta chỉ là Vương phi nhỏ nhoi của Vương gia khùng, sao có thể bảo vệ được muội muội của ngươi?”

Đến lúc này Vu Hưng Hoài mới đứng dậy, đối mắt với Đỗ Thư Dao: “Vì phía sau Vương phi và Vương gia là bệ hạ.”

Nếu thái tử chưa từng phạm vào chuyện gì hồ đồ, hoặc là chưa từng vì bệnh tình của Thái Bình Vương trở nên tốt hơn mà chó cùng rứt giậu, nhiều lần muốn giết Thái Bình Vương thì có lẽ hiện giờ hắn ta vẫn là quân chủ tương lai, dù hoàng đế không thích hắn ta nhưng không ai có thể thay thế hắn ta được.

Nhưng hắn ta không chỉ liên tiếp hạ sát thủ với Thái Bình Vương mà còn ngu xuẩn đến mức để lại nhược điểm. Thậm chí còn có suy nghĩ động đến hoàng đế. Vậy thì Vu Hưng Hoài sao có thể tiếp tục làm môn hạ của hắn ta được nữa?

Đương kim hoàng đế năm đó cũng không phải là thái tử kế vị. Ông ta chính là đã đánh bại hoàn toàn ba mươi mấy hoàng tử mới có được vị trí của ngày hôm nay, dùng hài cốt huynh đệ ruột thịt của mình trải đường đến ngôi vị đế vương. Ông ta có thể tha thứ cho thủ đoạn độc ác của thái tử, tàn sát huynh đệ. Nhưng ông ta lại không thể dễ dàng tha thứ cho thái tử có suy nghĩ động đến trên đầu mình, càng không dễ dàng tha thứ chính là việc thái tử đã ra tay nhưng lại còn để lại nhiều nhược điểm như vậy.

Tuy Vu Hưng Hoài ở biên quan xa xôi, năm đó khi bệ hạ đăng cơ vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng tính cách của bệ hạ thì cựu thần trong triều ai mà không biết. Nhìn bệ hạ giống như có tình nghĩa sâu nặng nhưng thực ra lại là người lạnh bạc từ trong xương. Không ai có thể phủ nhận được, đây mới là đạo làm đế vương.

Mẫu phi đã qua đời của Thái Bình Vương năm đó chính là xương sườn mềm duy nhất của bệ hạ. Vu Hưng Hoài tin rằng đến bây giờ hoàng đế đã nắm tất cả chứng cứ trong tay, động đến thái tử chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Thiên hạ này sắp thay đổi, chắc chắn hắn cũng bị liên quan. Mưa gió của Đại Hạ sắp đến, biện pháp duy nhất có thể bảo vệ muội muội hắn chính là đưa nàng ta đến chỗ của người duy nhất khiến bệ hạ mềm lòng này.

“Vậy nên hai lần trước ngươi đều đeo ngọc bội này...” Đỗ Thư Dao giơ ngọc bội đến trước mặt Vu Hưng Hoài: “Đều là cố ý.”

Vu Hưng Hoài không nói gì, Đỗ Thư Dao thật sự đau đầu nhức óc. Nàng chỉ là một người bình thường, vẫn còn có chút sợ hãi xã hội và chứng tự kỷ ở xã hội hiện đại. Những loại tranh đấu gay gắt phức tạp làm da đầu tê dại này khiến đầu óc nàng xoay đến rơi ra rồi.

Nàng tự nhận bản thân thật sự không thông minh, nhưng trong mắt Vu Hưng Hoài lại là cực kỳ thông minh, ngay cả hắn cũng không thể đoán được lòng dạ của nàng. Bởi vì người có thể lăn lộn vui vẻ dưới mí mắt của hoàng đế, trên thế gian này hắn ta chỉ thấy có một người là Hỷ Lạc. Hỷ Lạc còn vì trước đó đã mấy lần xả thân vì bệ hạ, có tình cảm khi còn làm bạn thời niên thiếu.

Nhưng Thái Bình vương phi này nếu thể hiện quá thông minh hoặc là không thông minh thì có lẽ nàng đều không thể sống được đến ngày hôm nay.

Đỗ Thư Dao cầm ngọc bội, sau khi suy nghĩ một lát lại không có hứa hẹn gì với Vu Hưng Hoài, cũng không bàn bạc bất cứ chuyện gì với hắn, chỉ nói: “Vu tướng quân có thể cho ta mượn miếng ngọc bội này quan sát cẩn thận một ngày không?”

Vu Hưng Hoài do dự. Dù hắn có phản bội thái tử hay không thì đồ vật này đều cực kỳ quan trọng. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, nuốt nước miếng, nhưng nghĩ đến Vu An Thanh, hắn lại cắn răng đồng ý.

Thậm chí hắn còn không nhớ đến sống chết của phụ thân và bản thân, chỉ mong sao Tiểu An Thanh hắn coi như con gái nuôi từ nhỏ đến lớn có thể sống tốt.

Tuy Vu Hưng Hoài cầu được hôn sự này nhưng chỉ cần Thái Bình vương phi không muốn để muội muội hắn vào cửa, thậm chí không cần làm gì chỉ cần để Thái Bình Vương chỉ nghe lời nàng giả bệnh, trì hoãn hôn kỳ, đợi đến khi hắn phải trở về biên cương, không có ai bảo vệ, chắc chắn Vu An Thanh phải chết.

Vậy nên Vu Hưng Hoài ném chuột sợ vỡ bình, đừng nói là quỳ, hiện giờ Đỗ Thư Dao muốn hắn sủa tiếng chó, chỉ cần có thể thuận lợi cho muội muội hắn vào cửa. Đến lúc đó nữ tử xuất giá thì không coi là người nhà mẹ đẻ nữa. Dù cho cả phủ thị lang bị san thành đất bằng, trong cửu tộc cũng không có Vu An Thanh nữa.

Cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng không để Vu Hưng Hoài yên tâm quay về. Sau khi đuổi hắn đi, nàng liền lấy mảnh ngọc vỡ và cả miếng ngọc bội hoàn chỉnh này, cộng thêm tờ giấy của Tiểu Xuân, liên kết với chứng cứ hình bộ bên kia đang nắm giữ, toàn bộ đều để vào một chỗ lệnh cho Nhật Thực đưa vào trong cung để hoàng đế định đoạt.

Đỗ Thư Dao có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, có thể đoán ra được rất nhiều nhưng nàng không dám chính diện ra mặt chống lại thái tử và hoàng hậu. Bọn họ chuẩn bị nhiều năm như vậy, nếu đã có suy nghĩ động đến hoàng đế thì chắc chắn thế lực trong triều cũng rắc rối phức tạp, đã có thể mạnh mẽ đủ để đọ sức với hoàng đế. Đỗ Thư Dao cũng tự mình hiểu bản thân có chút mạnh mẽ, khôn vặt nhưng trang bị ban đầu đều do boss tặng thì nàng dựa vào cái gì mà chống lại đương kim thái tử và hoàng hậu?

Trước đó những phiền phức kia nàng cũng đều đá cho hoàng đế, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng dũng cảm phát biểu, hăng hái thu thập chứng cứ nhưng quyền quyết định toàn bộ đều giao cho hoàng đế. Dù sao thì trong phủ của nàng không có chỗ nào là không phải bệ hạ ban thưởng cho.

Đợi đến khi Nhật Thực từ trong cung trở về thì Đỗ Thư Dao đang đốt đèn móc tai cho Thái Bình Vương.

Trong lòng nàng đều đã có tính toán tốt, còn đích thân đến khố phòng một chuyến nhìn những trang sức không có ấn ký kia. Tuy nàng đều giao quyền quyết định cho hoàng đế nhưng lòng dạ đế vương khó dò, việc liên quan đến thái tử, vừa phát ra chính là chuyện lung lay đến căn cơ quốc gia.

Vu Hưng Hoài đã lộ liễu muốn nhét người vào trong phủ của nàng như vậy, rất rõ ràng hắn ta cũng đã đến bước đường cùng. Đỗ Thư Dao hoàn toàn không tin, cái đầu này của nàng đánh bậy đánh bạ mà đã biết rõ được mọi chuyện, hoàng đế có nhiều tử sĩ, tai mắt như vậy mà còn không tra ra được chân tướng.

Đã điều tra ra nhưng vì sao còn chưa ra tay?

Đỗ Thư Dao nghĩ nghĩ liền kinh hãi. Cho dù là gì, nàng chỉ đợi mười ngày, mười ngày trước khi Vu An Thanh gả vào trong Vương phủ, nếu hoàng đế còn chưa động đến thái tử thì nàng sẽ mang theo châu báu để đám tử sĩ lấy cớ tách ra sẽ dẫn Thái Bình Vương chạy trốn.

Nàng không dám lấy mạng nhỏ của mình với Thái Bình Vương ra cược xem rốt cuộc hoàng đế coi trọng thái tử hơn hay là Thái Bình Vương bị khùng này hơn.

Một khi lòng dạ hoàng đế có chút sai lệch, cân tiểu ly nghiêng về phía thái tử bên kia.

Dù cho nhìn từ góc độ nào thì nàng và Thái Bình Vương đều bị coi như vết nhơ, đối với quá khứ sạch sẽ của quân vương tương lai mà nói thì đều vô cùng quan trọng.

Đỗ Thư Dao càng chột dạ hơn là Thái Bình Vương căn bản không phải Thái Bình Vương thật sự. Dù hoàng đế có thật sự vì thái tử mà hạ sát thủ thì thậm chí nàng cũng không có lập trường để oán trách ông ta bất nhân. Bởi vì theo ý nghĩa nào đó, nàng và Thái Bình Vương mới là người ngoài, tu hú chiếm tổ chim khách. Nàng gọi hoàng đế vài tiếng phụ hoàng, nhưng trước giờ chưa từng có lúc nào coi ông ta là phụ thân của mình.

Mười ngày sau, hoàng đế không động thủ thì tất nhiên nàng phải mang theo Thái Bình Vương chạy trốn. Thiên hạ lớn như vậy, thời đại không có camera, mặc dù có cao thủ truy tung thì nàng chỉ có thể thử một lần. Nếu thật sự chạy thoát, đến lúc đó liền tùy tiện tìm một nơi rừng hoang núi sâu trốn cùng với Thái Bình Vương. Hai người họ sẽ sống nương tựa lẫn nhau, dù là cuộc sống bình thường nhất cũng không có gì khác với đời trước, như vậy là đủ rồi.

Hạ quyết tâm, Đỗ Thư Dao không còn đau đầu hốt hoảng nữa. Còn Thái Bình Vương có chịu đi cùng nàng hay không thì nàng chỉ vừa móc tai cho hắn, vừa tùy ý hỏi: “Nếu ta muốn đi đến một nơi hơi xa để chơi, ngươi có đi cùng ta không?”

Thái Bình Vương vốn đang nhắm mắt hưởng thụ, nghe vậy lập tức mở mắt ra, bắt lấy tay Đỗ Thư Dao. Hắn gối lên trên đùi nàng, nghiêng đầu nhìn thẳng nàng, đôi mắt ướt át lại sáng ngời nhìn sang: “Nàng đi đâu ta theo đó.”

Đỗ Thư Dao bật cười. Thực ra nàng căn bản không cần hỏi, bởi vì ngay cả khi nàng đi vệ sinh Thái Bình Vương cũng theo cùng. Hai người hiện giờ đúng là giống như ý của từ một tấc cũng không rời.

Nhưng Thái Bình Vương nói vậy, Đỗ Thư Dao nhịn không được sát vào một chút, cúi đầu như có thể nghe được hơi thở của hắn. Nàng dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Vậy có thể không trở về nữa, rất khổ, không có thức ăn cho cún, cũng không có thịt, chỉ có thể ăn rau xanh thôi.”

Thái Bình Vương buông tay nàng ra, nhìn nàng chằm chằm, nắm được chút tóc rủ xuống của nàng nói: “Dao Dao, đừng vứt bỏ ta.”

Đỗ Thư Dao hoàn toàn cúi đầu ôm lấy Thái Bình Vương. Thái Bình Vương cũng ôm lại nàng. Hai người đều không có ai lên tiếng nữa mà chỉ yên lặng ôm lấy nhau. Câu nói sống nương tựa lẫn nhau cho dù dùng để hình dung hai người lúc trước hay là bây giờ đều vô cùng chính xác. Giữa họ chỉ cần một ánh mắt nhìn nhau, ôm lấy nhau chính là tường thành vô cùng kiên cố không ai có thể chen vào, có thể lung lay được. Đó là do đã từng được mài giũa qua năm tháng dài đằng đẵng thành dáng vẻ phù hợp với đối phương nhất.

Thậm chí dáng vẻ này đến giờ vẫn chưa đặc biệt đại biểu cho bất cứ tình cảm gì, chỉ là sự ỷ lại và tin tưởng lẫn nhau của hai tâm hồn mà thôi.

Trong lúc hai người đang ôm nhau, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tam Hồng.

“Vương phi, Nhật Thực đã trở về.”

Đỗ Thư Dao buông lỏng Thái Bình Vương ra, kéo hắn đứng dậy, đi giày xuống giường sửa sang lại y phục. Sau đó mới gọi Nhật Thực vào.

Nhật Thực đi vào kính cẩn cúi đầu đứng ở gian ngoài. Đỗ Thư Dao nắm tay Thái Bình Vương đi từ trong ra, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một cái, môi nhếch lên, cúi đầu khom lưng.

Đỗ Thư Dao đi ra trực tiếp hỏi: “Đồ và lời đều chuyển đến rồi chứ?”

Nhật Thực chắp tay: “Bẩm Vương phi, đã làm.”

Đỗ Thư Dao lại hỏi: “Bệ hạ... có lời gì muốn ngươi truyền đạt lại không?”

Nhật Thực đáp: “Không có ạ.”

Nháy mắt lòng Đỗ Thư Dao lạnh đi một nửa, chậm rãi thở ra một hơi, nói với Nhật Thực: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Nhật Thực lui xuống, trước khi ra cửa lại nhịn không được nhìn về phía Đỗ Thư Dao một cái. Thế nhưng lần này hắn lại đối mắt với ánh mắt của Thái Bình Vương nhìn về phía hắn.

Cả người Nhật Thực chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi