GẢ CHO THẤT TÂM PHONG VƯƠNG GIA XUNG HỶ

Bây giờ Đỗ Thư Dao đối với Thái Bình Vương, có phần nuông chiều không giới hạn, quan trọng là càng cách xa Hoàng Thành, cho dù bây giờ nàng đã biết từ đầu đến cuối họ không có cách nào chạy thoát khỏi bàn tay của hoàng đế, nhưng cũng vì trời cao hoàng đế xa mà từ trong ra ngoài cũng bình tĩnh lại.

Tính mạng không lo, áo cơm không lo, trong thế giới không có người thân quen này, Thái Bình Vương là người duy nhất làm bạn với nàng, lấp đầy sự nàng đơn của nàng.

Cho dù trong một số giây phút, Đỗ Thư Dao cảm thấy có một số việc quả thật quá đáng, quả thật vượt qua phạm vi bình thường, nhưng cũng vì suy nghĩ nàng chỉ có hắn, ranh giới cuối cùng không ngừng lỏng ra theo.

Ví dụ như giờ phút này, Thái Bình Vương nghiêng người ôm nàng, vòng qua eo nàng, ngậm vành tai nàng, làm một số lắc lư quá đáng, Đỗ Thư Dao cũng chỉ nhíu mày, tay bấm chặt cánh tay hắn, nhưng cũng không quá mạnh, chỉ đe dọa qua lời nói: "Ngươi nói tự học, học đi học lại, mẹ nó lại lừa ta, ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Thái Bình Vương đang lúc quan trọng, mặc kệ nàng nói gì vẫn chỉ càng ôm chặt hơn nữa, trong giây phút cao trào nhất kia, tiếng hít thở và tiếng hừ lạnh vui sướng cùng lọt vào tai Đỗ Thư Dao, trái tim Đỗ Thư Dao, ngón tay và ngón chân nàng đều vì âm thanh dữ dội này mà cuộn tròn lại.

"Đệt!"

Nàng mắng lời thô tục, đẩy thân thể Thái Bình Vương dậy, thay quần áo đã dính vết bẩn ra, sau đó lại mặc áo lót sạch sẽ vào, rút thắt lưng ra, quất lên người Thái Bình Vương mấy cái, đánh cho hắn đi ra khỏi phòng.

"Đứng đấy!" Đỗ Thư Dao lại đá hắn cái nữa, cứ để hắn đứng dưới hiên như vậy: "Tự mình suy xét lại đi!"

Sau đó hùng hổ vào nhà, sau khi rửa mặt nàng lại đổi ga giường, tức giận nằm trên giường không ngủ yên được.

Bên ngoài mưa nhỏ vẫn đang rơi dày đặc, mặc dù dưới hiên có mái che nhưng vẫn bị hắt nước mưa vào, hơi thở ẩm ướt từ trước mặt đánh tới, không cảm thấy lạnh, ngược lại còn vô cùng thoải mái.

Giờ này đã gần giờ Tý rồi, Thái Bình Vương vẫn giống như trước đây bị đuổi ra ngoài, kéo vạt áo, tóc dài xõa tung, thậm chí còn đi chân đất giẫm lên mặt đất ướt sũng, mặc dù là đàn ông nhưng làn da hắn trắng ngần như được nung qua lửa, ngón chân như ngọc giẫm lên mặt đất màu xám đen, sinh ra cảm giác mãnh liệt khiến người ta muốn vấy bẩn hắn.

Hắn đứng trong đêm, dưới hiên đốt đèn lồng đỏ, cũng không như trước đây vô cùng lo lắng vì bị đuổi ra ngoài, mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đèn lồng, tóc dài vì động tác của hắn mà tản ra sau vai, hầu kết nhẹ nhàng nhúc nhích, góc nghiêng là đường cong tuấn tú ép người, Thúy Nga nghe thấy âm thanh bước đến hỏi có cần phục vụ gì không, cũng hoảng hốt trong chốc lát.

Thúy Nga từng gặp rất nhiều người, nhưng nam chủ nhân bây giờ của nàng ta, quả thật là người đàn ông xuất trần nhất nàng ta từng gặp, cho dù trước đây mặc áo vải thô, cũng khó mà che giấu được vẻ sang trọng, nghe thấy giọng nói của Thúy Nga, hắn hơi nghiêng đầu, con ngươi màu lạ dưới ánh đèn lồng đỏ chiếu xuống mang theo vẻ đẹp yêu dị, nhưng mà tập trung nhìn kỹ, trong đó lại ẩn chứa dịu dàng giống như hơi nước nhàn nhạt không tan ra được, mặt mày tuấn tú đến mức không giống người thật.

Thúy Nga cảm thấy bước chân mình bị ánh nhìn chăm chú của hắn ngăn cản, không hiểu được tình cảm dịu dàng trong mắt hắn, nhưng mà nàng ta chỉ mất tập trung trong chốc lát, nhìn sang, nam chủ nhân đã lộ ra gương mặt lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo cao không thể chạm vào, nào còn chút ý xuân gì chứ?

Thúy Nga cung kính cúi đầu, đi được hai bước, đã phát hiện nam chủ nhân lại đi chân đất giẫm lên mặt đá lạnh, chân mày hơi nhúc nhích, đứng cách một khoảng hỏi: "Lão gia, cũng nên để Thúy Nga lấy giày đến chứ?"

Ánh mắt Thái Bình Vương lướt qua nàng ta, nhìn thấy một bóng đen lóe lên sau lưng cách nàng ta không xa, một lát sau mở miệng nói: "Không cần.""

Thúy Nga nhanh chóng lui xuống, Thái Bình Vương tiếp tục đứng dưới hiên, thậm chí hắn vẫn còn mặc bộ quần áo vừa mới bị Đỗ Thư Dao làm cho xộc xệch kia, bên trên còn dính mấy vết bẩn, mà khi Thúy Nga lui xuống, ý lạnh quanh người hắn lại rút đi, có phần không tập trung gẩy gẩy tóc mình, toàn thân lộ ra cảm giác thỏa mãn khó mà kể xiết.

Ở trong phòng, Đỗ Thư Dao tức giận đến mức đau đầu, Thái Bình Vương đứng dưới mái hiên vươn tay bắt côn trùng nhỏ bay qua chơi đùa.

Đỗ Thư Dao trằn trọc không ngủ được, nằm sấp trên giường nhìn Thái Bình Vương chân trần không đeo giày, nhíu mày.

Thái Bình Vương nhảy qua nhảy lại dưới dãy đèn lồng, đuổi theo một con chuồn chuồn bay theo ánh sáng.

Đỗ Thư Dao thật sự không đành lòng, nhíu mày xách giày đi ra, đã nhìn thấy Thái Bình Vương đang cầm con chuồn chuồn vừa bắt được nhét vào miệng.

"Ăn ăn ăn!" Trong tình thế cấp bách, Đỗ Thư Dao ném thẳng chiếc giày về phía hắn: "Ta phiền muộn chết mất, ta bỏ đói ngươi sao? Ngươi bắt được cái gì cũng đòi ăn vậy!"

Trong nháy mắt khi chiếc giày của Đỗ Thư Dao bay đến, Thái Bình Vương đã thả con chuồn chuồn ra, hơn nữa nhanh chóng trốn sau cây cột ở gần hắn nhất, vẻ mặt làm sai chuyện gì dáng vẻ chột dạ.

Tay Đỗ Thư Dao thật sự rất ngứa, nhưng nhìn chân hắn đã bẩn không chịu nổi, quần cũng lăn lộn thành bẩn thỉu, trên người dường như cũng ẩm ướt, ngay cả tóc cũng dán lên mặt rồi, nàng đứng ở cửa ra vào thở hổn hển tức giận, gào to: "Vào đây!"

Thái Bình Vương cúi đầu đi theo sau nàng vào phòng, ánh mắt nhìn chỗ khác không chịu nhìn nàng, Đỗ Thư Dao cầm giày của hắn chỉ vào hắn, hỏi: "Đã từng ăn vụng côn trùng rồi đúng không? Hôm nay không phải lần đầu tiên!"

Thái Bình Vương lắc đầu như trống lúc lắc, biên độ cực lớn, tóc mai ướt sũng, có giọt nước hất lên mặt Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao cầm chiếc giày đập lên bả vai hắn, ghét bỏ nói: "Đi rửa mặt đi! Bẩn chết được!"

Hơn nửa đêm lại giày vò một lần nữa, đợi đến khi Thái Bình Vương tự mình súc miệng xong xuôi, bò lên giường, Đỗ Thư Dao đã buồn ngủ, những lời dạy dỗ hắn đã chuẩn bị xong, không chịu nổi quá mức buồn ngủ, cuối cùng chỉ liếc Thái Bình Vương một cái, vươn tay định đẩy đầu hắn ra, nhưng lại ôm chặt cổ hắn, ôm chầm, sau đó nhanh chóng ngủ say.

Ngọn nến trong phòng không có ai thay, sau nửa đem cũng tự tắt, hai người trên giường tay chân và tóc đều quấn quýt lấy nhau, giống như uyên ương quấn cổ vào nhau mà ngủ say, ngoài cửa sổ, có người đứng trên cây trong bóng tối, tầm mắt như bị bóng đêm thấm đẫm đến lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cửa sổ chỉ mở ra trong chốc lát vì hắn ta, mím chặt môi.

Trên thế giới từ trước đến nay không có công bằng gì cả, Nhật Thực không nghĩ ra tại sao Thái Bình Vương phi lại đối xử tốt với Thái Bình Vương như vậy.

Dù thế nào Nhật Thực cũng không nghĩ ra, Thái Bình Vương đã không còn là vương gia bị điên từ lâu rồi, mà lén lút đổi tim, hắn thậm chí đã từng ở một thế giới khác, ngay từ vài năm trước đã ở bên cạnh Đỗ Thư Dao cùng đi qua những năm tháng nàng đơn lạnh lẽo nhất, là sự làm bạn không thể nào thay thế, là một loại tình cảm lâu dài không thể nào nói hết được.

Tình yêu sẽ ăn mòn tinh thần người ta, giống như sốt cao thiêu cháy đầu óc người ta, Nhật Thực đã biết từ lâu, cũng đã từng cười nhạt khinh thường, nhưng vẫn khó mà kiềm chế được, ở trong trấn nhỏ "trời cao hoàng đế xa" này, không kiềm chế được buông thả chính bản thân mình.

Đỗ Thư Dao ngày nào cũng nhận được một bó hoa tươi bên mép giường, dùng lá cỏ buộc lại, tươi mới, thanh thuần, mang theo mùi cỏ tươi và sương sớm, khiến ngươi có thể liếc mắt một cái là nghĩ đến người hái nó cẩn thận dùng đôi tay cầm kiếm kia buộc bó hoa tươi còn yếu ớt hơn cổ người ta như thế nào.

Nói thật, Đỗ Thư Dao có phần không biết thế nào cho phải.

Lúc đó nàng kiên quyết từ chối Nhật Thực, là vì nàng định dẫn theo Thái Bình Vương chạy trốn, thêm nữa dù sao Nhật Thực cũng là người của hoàng đế, Đỗ Thư Dao không thể nào kết luận được, tất cả những chuyện này có phải là một cuộc thăm dò do hoàng đế bố trí hay không.

Nàng chỉ có một cái mạng này, không đùa được.

Huống chi sợ rằng không phải, nàng cũng sẽ không ly hôn với Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao dịu dàng, đầy lòng thương hại, vô cùng thích hợp với thế giới này, cố gắng không để cho mình có vẻ như không hợp với thế giới này, bị người ta xem là khác biệt.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ chọn lựa giống như tất cả những người phụ nữ ở thế giới này, yên ổn làm Thái Bình Vương phi không làm, thật sự gả cho một người đàn ông, mạo hiểm tính mạng sinh con cho người ta, giúp chồng dạy con, thậm chí khi tuổi già sắc phai, tốn sức nhét tiểu thiếp để lôi kéo trái tim của chồng.

Chuyện này, bất kể là khi vừa mới bắt đầu tình yêu có tốt đẹp đến mức nào, chỉ cần suy nghĩ sâu xa hơn một chút là có thể khiến Đỗ Thư Dao cực kỳ sợ hãi.

Nàng sẽ không để mình rơi vào tình trạng này, điều này còn khiến nàng khó mà chấp nhận hơn cả việc rơi vào cái chết, dù sao trái tim của nàng, có đóng giả thế nào cũng không phải linh hồn của thế giới này.

Cho nên mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều đối mặt với bó hoa tươi run rẩy mang theo sương sớm, cũng chỉ ngầm hiểu cười một cái, không có bất kỳ biểu hiện gì, thậm chí chưa từng nói một câu đặc biệt gì với Nhật Thực khi chỉ có một mình, cũng không hề nhìn hắn ta nhiều hơn một cái, tầm mắt mỗi ngày dường như chỉ đuổi theo Thái Bình Vương, thậm chí còn chuẩn bị mời tiên sinh dạy học đến phủ tiếp tục dạy hắn biết đọc biết viết.

Nhật Thực vẫn chưa hề được Đỗ Thư Dao đáp lại, cuối cùng một ngày nào đó, ban đêm Đỗ Thư Dao đi theo Thúy Nga xem một con mèo hoang ở góc tường sinh con xong, khi quay về, giữa đường hắn ta từ trên cây nhảy xuống, dễ dàng điểm huyệt Thúy Nga hôn mê, đứng trước mặt Đỗ Thư Dao.

"Vương phi." Nhật Thực không đeo khăn che mặt, tóc buộc nghiêm chỉnh trên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú kiên cường, hắn ta từng bước đến gần Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao theo bản năng lui về sau từng bước, hơn nữa còn nhíu mày: "Nhật Thực?"

"Vương phi." Nhật Thực lại gọi một câu, nhưng không quỳ xuống, cũng không hành lễ, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Đỗ Thư Dao chằm chằm, hỏi: "Tại sao vương phi không nhìn ta."

Đỗ Thư Dao:...

Người cổ đại không phải rất kín đáo sao, theo đuổi thế này cũng quá thẳng thắn rồi.

Đỗ Thư Dao không chống đỡ được, giả ngu hỏi: "Tại sao ta phải nhìn ngươi."

Nhật Thực nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt như con dao được nung đỏ, cạo từng tấc từng tấc trên da thịt nàng, hắn ta nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao như vậy, quỳ xuống cạnh chân nàng, vươn tay nắm chặt vạt áo trên cánh tay áo của nàng, si mê nói: "Ta cho rằng vương phi thích hoa của ta, cũng sẽ thích ta."

Đỗ Thư Dao hít thở rối loạn, nàng nhìn Nhật Thực, quả thật rất hấp dẫn người ta, nhưng sau khi điên cuồng đều phải trả giá rất cao, nàng tự thấy mình không trả được cái giá kia.

"Ngươi đã gọi ta là vương phi." Đỗ Thư Dao nói: "Thì cũng biết, ta chẳng thể cho ngươi cái gì hết."

Nhật Thực chỉ chậm rãi cười, dường như bắt được dao động trong giây lát trong mắt Đỗ Thư Dao, hắn chậm rãi thả vạt áo kia ra, vô cùng to gan với tay vào trong tay áo rộng rãi của Đỗ Thư Dao, nắm được bàn tay nhỏ bé vừa mềm vừa ấm của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay có vết chai mỏng của hắn ta.

Đỗ Thư Dao run lên rõ ràng, Nhật Thực kéo tay nàng đặt cạnh môi mình, cúi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi