"Dao Dao, đừng giận ta." Thái Bình Vương dán chặt vào gáy Đỗ Thư Dao, giọng nói lọt vào tai nàng, toàn thân hai người đều run lên.
Rất lâu rồi hai người bọn họ không gần gũi như vậy, rất lâu rồi không ôm chặt nhau như vậy, thậm chí Đỗ Thư Dao có ảo giác như đã cách cả một đời, trong lòng níu kéo, không kiềm được buồn bực, ấm ức bị đè nén, muốn nổi giận, muốn đánh người.
Nhưng mà cuối cùng nàng cũng chỉ hít sâu một hơi, kiềm chế những cảm xúc chính nàng cũng không thể hiểu được, không thể làm rõ được, nhìn bát canh vỡ vụn trên mặt đất, khổ sở khó nói nên lời.
Làm sao bọn họ có thể trở thành như bây giờ, trong lòng Đỗ Thư Dao giống như có tảng đá lớn vô cùng nặng nề đè xuống, nếu biết trước như thế này, nàng thà rằng cả đời không biết Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi của nàng, thà rằng Chuỗi Chuỗi chưa từng cùng nàng xuyên đến nơi này.
Như vậy khi nàng cô độc ở trong thế giới khác này, gian nan nguy hiểm, có thể đối mặt thì đối mặt, không thể đối mặt, ít nhất nàng có thể lựa chọn hoàn toàn lùi bước, bỏ chạy, trốn tránh, thậm chí là chết đi.
Trên thế giới này, lời nói tàn nhẫn nhất chẳng qua cũng chỉ là càng ngày càng xa, không ai dừng lại cả, chỉ là đường đi không giống nhau.
Đỗ Thư Dao trong lòng đau khổ, nàng biết là chỉ cần nàng gật đầu, tất cả mọi thứ có thể trở về như ban đầu, nhưng nàng không vượt qua được ranh giới trong lòng kia, tất nhiên sẽ càng lúc càng xa với Thái Bình Vương.
Tỳ nữ nhào vào lòng, đây mới chỉ là bắt đầu, từ nay về sau, sẽ có nhiều người thích Thái Bình Vương hơn nữa, trèo lên hắn, làm hắn vui lòng, bên cạnh hắn sẽ có rất nhiều người vây quanh, mà vị trí của nàng, cuối cùng sẽ bị những người này thay thế, thậm chí vượt qua.
Mấy năm kiếp trước kia, trong một đời này, sau khi Thái Bình Vương biến thành người, tất cả đều sẽ biến thành một giấc mơ, làm sao trong lòng Đỗ Thư Dao không đau khổ được, không mất khống chế được?
Trong lòng Đỗ Thư Dao nhất thời vô cùng thê lương, ngoại trừ Chuỗi Chuỗi ra, nàng ở thế giới nào cũng đều không có người thân, nhưng người thân, rốt cuộc có tiêu chuẩn gì, nếu là người thân, nhưng không có cách nào tha thứ được việc bên cạnh hắn có người khác thì sao?
Đây là bệnh tâm lý, là khao khát chiếm giữ, hay là cái gì khác?
Đỗ Thư Dao không nghĩ ra, cũng không dám suy nghĩ quá sâu.
Không thể như vậy được, quá chật vật quá khó coi, quả thật giống như nữu nhân ghen tỵ chanh chua, ngay cả bản thân nàng cũng không nhìn chính mình được.
Cánh tay Thái Bình Vương càng siết chặt hơn nữa, Đỗ Thư Dao lại kiềm chế tất cả cảm xúc, kéo cánh tay hắn đang siết chặt bên hông mình xuống, quay đầu có thể nói là bình tĩnh: "Mau viết thư hòa ly cho ta, nói rõ ràng với hoàng thượng, sau này ngươi muốn nạp ai cũng được, chúng ta..."
Đỗ Thư Dao không tiếp tục nói hết, vì ánh mắt lo sợ của Thái Bình Vương, nàng không nói được nữa.
Nàng định sau khi lấy được thư ly hôn sẽ rời đi, đến trấn nhỏ nơi biên giới phía nam họ từng đến, chuộc lại tòa nhà kia, sống cuộc sống thật bình yên, lại... Một lần nữa, nuôi một con chó.
Quyết định xong, nàng dường như thoải mái, thở dài, thậm chí còn nhếch miệng cười với Thái Bình Vương: "Vương gia về phòng sớm đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Thái Bình Vương kéo vạt áo Đỗ Thư Dao, cuối cùng Đỗ Thư Dao tránh khỏi tay hắn, quay vào phòng.
Thái Bình Vương cúi đầu đứng bên ngoài rất lâu, đứng đến nỗi chân cũng đã tê rần, mới chán nản bỏ đi.
Ngày hôm sau, hai người cũng không duy trì được vẻ bên ngoài được nữa, ngay cả cơm canh cũng không cùng ăn được, Thái Bình Vương vẫn thường cả ngày không về phủ, hoàng đế chưa từng gọi Đỗ Thư Dao vào gặp, cũng không biết Thái Bình Vương có giải thích rõ ràng với hoàng đế hay không, tóm lại Đỗ Thư Dao vẫn chưa nhận được thư hòa ly.
Trong một tháng này, hai lần nàng không kiên nhẫn chủ động đi tìm Thái Bình Vương đòi thư hòa ly, nàng đã hiểu, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với mối quan hệ xa lạ của hai người, cũng chỉ là nàng quay về như trước đây, chỉ có một mình mà thôi, chẳng sao cả.
Nhưng mỗi lần đi tìm Thái Bình Vương, cuối cùng Đỗ Thư Dao đều không thành công lấy được thư hòa ly, Thái Bình Vương cũng không cố nói thêm gì, chỉ khóc.
Hắn không nói gì, bất kể Đỗ Thư Dao nói gì, cũng chỉ khóc, hắn gầy đi rất nhiều, trúng độc bị điên cũng không gầy đi bao nhiêu, bây giờ hai má hõm xuống rất nhiều, khi hắn không cười không nói gì, u ám áp lực, hiền hòa và dịu dàng mấy hôm trước dường như cũng biến mất, rõ ràng bớt đi rất nhiều tỳ nữ không có mắt ý đồ quyến rũ hắn, dường như đám quan lớn lấy lòng cũng dần dần giảm đi, có lời đồn nói bệnh điên của hắn lại phát bệnh rồi.
Đỗ Thư Dao xử lý công việc vương phủ dễ dàng hơn rất nhiều, thời gian rảnh rỗi nuôi cá đọc sách, trồng hoa, cuộc sống cũng dần dần thoải mái hơn, tâm trạng nóng lòng đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào cũng không còn.
Nàng lại nhớ đến khi chỉ có một mình, đôi khi ở trong vương phủ đụng phải Thái Bình Vương, bắt gặp ánh mắt đau khổ kiềm nén của hắn, Đỗ Thư Dao có phần khó chịu, nhưng chỉ có chút khó chịu thôi, cũng không có gì khác.
Chẳng qua từ đầu đến cuối vẫn không chịu đưa thư hòa ly cho nàng, ngay khi Đỗ Thư Dao cho rằng nếu còn không cho thì nàng tự bỏ trốn là được, có lẽ cả đời này, nàng cũng không có ý định gả cho bất kỳ ai khác, bây giờ vương phủ hoàn toàn nằm trong tay nàng, Tam Hồng là người có thể tin tưởng được, nếu nàng thật sự chạy trốn bằng bất cứ giá nào, tất cả chuyện này có thể tin rằng không ai tìm thấy được.
Khi nàng bắt đầu lựa chọn con đường đến thành nhỏ biên giới là nơi đặt chân cuối cùng, có ngày Thái Bình Vương chủ động đến tìm nàng, nói với nàng: "Sắp đến cuộc đi săn mùa thu rồi, Dao Dao."
Mắt Thái Bình Vương hơi lõm xuống, vẻ mặt cũng hơi uể oải, Đỗ Thư Dao nhìn, trong lòng từ đầu đến cuối đều khó chịu, nhưng nàng bây giờ không tìm thấy chút bóng dáng nào của chó trên người Thái Bình Vương nữa rồi, nàng cũng sẽ không tìm nữa.
Đỗ Thư Dao hơi hành lễ với hắn: "Phải, không biết vương gia có gì căn dặn."
Đỗ Thư Dao rũ mắt xuống, không nhìn thẳng vào hắn, Thái Bình Vương chăm chú nhìn Đỗ Thư Dao, nước mắt không tiếng động chảy xuống hai gò má, rơi xuống đất.
"Dao Dao." Thái Bình Vương hít sâu một hơi, nhắm mắt hỏi một lần cuối cùng: "Hôm nay ta đã lấy được trọn vẹn lòng tin của hoàng thượng, quan lại trong triều cũng có hơn nửa đứng về phía ta, mấy năm nay tất cả những thiếu sót ta đều dốc hết sức lực để bù đắp, bây giờ... Ta quả thật có thể coi là một con người."
Đỗ Thư Dao nhìn về phía hắn, quả thật không có gì khác biệt với người bình thường, cũng không còn là Chuỗi Chuỗi của nàng nữa rồi.
Thái Bình Vương khẽ hỏi: "Dao Dao, ta thật sự không được sao?"
"Ta thật sự." Thái Bình Vương đi đến bên cạnh Đỗ Thư Dao, lấy hết can đảm nắm tay nàng hỏi: "Ta thật sự không thể làm phu quân thật sự của nàng sao? Nếu nàng gật đầu, nàng bằng lòng, ta..." Ta có thể dùng cả thiên hạ này làm sính lễ cho nàng.
Làm vương giả thật sự thao túng được hoàng đế.
Nhưng hắn nói được một nửa, Đỗ Thư Dao đã nhíu mày khó chịu rút tay ra.
Bằng lòng hay không bằng lòng, đã không cần nói thêm nữa.
Thái Bình Vương im lặng nhìn Đỗ Thư Dao, nước mắt hoàn toàn khô cạn, thật ra hắn muốn nói với nàng, thật ra hắn không phải chó giả làm người, chỉ là đúng lúc không biết tại sao lại đến thế giới mà nàng đang sống thôi.
Nhưng hắn không thể, vì đây là liên hệ duy nhất của hắn với nàng, có liên hệ này, ít nhất nàng còn bằng lòng nói một câu với hắn, nếu không có liên hệ này, nàng biết hắn vốn là Thái Bình Vương, nhất định sẽ vứt bỏ hắn không do dự chút nào.
Lòng Thái Bình Vương đau như dao cắt, cuối cùng nàng vẫn vứt bỏ hắn, nhưng phụ nữ bên ngoài như cánh bèo, nơi này không phải thế giới mà nàng từng sống, nơi này là một thế giới ăn thịt người, không có vệ sĩ bảo vệ, tài sản là nguồn gốc tội lỗi của nàng, nếu không có tài sản, làm sao Dao Dao của hắn có thể cả đời yên vui không lo nghĩ được.
Thái Bình Vương đã sắp xếp xong hết rồi, hôm nay hắn ôm hy vọng hỏi nàng một lần cuối cùng.
Cuối cùng vẫn không được, Thái Bình Vương mím môi, lại cười.
Rất lâu rồi hắn không cười, cười rộ lên như vậy thật sự vô cùng bắt mắt.
Đỗ Thư Dao không kiềm được nhìn về phía hắn, Thái Bình Vương không tiếp tục nắm tay Đỗ Thư Dao nữa, mà chỉ nói: "Dao Dao muốn ly hôn, ta đã bắt đầu chuẩn bị thư hòa ly rồi, chẳng qua sắp đến cuộc đi săn mùa thu, lần này bệ hạ nói muốn tự mình đến cuộc đi săn mùa thu, đợi sau cuộc đi săn mùa thu, ta sẽ đưa thư hòa ly cho nàng, có được không?"
Tuy rằng Đỗ Thư Dao không biết hắn có liên quan gì đến cuộc đi săn mùa thu này, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy tiếp tục kéo dài, là tổn thương với tất cả mọi người, cho dù tâm trạng nàng từ từ bình tĩnh lại, nhưng cũng thật sự không chịu nổi mỗi lần nhìn thấy hắn, càng xa lạ càng khiến lòng nàng lạnh lẽo.
Cho nên nàng nói: "Ngươi nói thật sao?" Nếu là thật, nàng sẽ đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa, dù sao nếu chạy trốn, cuối cùng vẫn phải trốn đông trốn tây, nếu hòa ly đàng hoàng, đó chính là một cảnh tượng khác.
"Thật." Thái Bình Vương cười, trên mặt lại tràn đầy cay đắng.
Lúc này Đỗ Thư Dao mới gật đầu: "Được, ta đợi."
Hàng năm cuộc đi săn mùa thu đều không có thời gian cố định, đa số là sau lễ trung thu, khu vực săn bắn của hoàng gia nuôi rất nhiều chim hoang, không đến mức quá hung dữ, nhưng cũng đủ chủng loại.
Khi hai người bàn bạc xong, Đỗ Thư Dao lại đợi thêm khoảng mười ngày, nghe thấy thời gian cuộc đi săn mùa thu đã được quyết định, một ngày kia, tất cả hoàng tử đều sẽ đi, nghe nói cũng là thời gian thử thách tài cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử.
Một lần hàng năm, thỉnh thoảng hoàng đế sẽ đích thân đến, nhưng mà lần nào cũng xuất hiện cuối cùng, biết kết quả và cổ vũ mấy câu những nhi tử quanh năm chẳng gặp mặt được mấy lần của ông ta, rồi được ngươi bảo vệ về cung.
Lần này, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng, nghe nói là hoành tráng nhất trong mười năm gần đây, hoàng đế đã có mặt từ sớm, thậm chí còn có mấy quan lớn trong triều cũng đến quan sát.
Sau khi thái tử ngã xuống, những hoàng tử nhỏ vốn đang ngủ đông trong triều, tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, cũng bắt đầu ló ra, cũng có rất nhiều người cực kỳ xuất sắc, có thể thấy được ngày thường khi thái tử chưa ngã, đều đang ẩn giấu.
Bây giờ thái tử ngã xuống, Đông cung để trống, chưa quyết định chọn ai, những hoàng tử này còn có các phi tử, bắt đầu rục rịch ngóc đầu, trong bóng tối so tài.
Hôm nay Thái Bình Vương là hoàng tử được hoàng đế coi trọng nhất, tuy rằng án cũ bị điên rất khó xóa hết, nhưng nếu hoàng đế thật sự có lòng muốn lập hắn làm thái tử, cho dù là ai cũng chẳng ngăn cản được.
Vì vậy khi Đỗ Thư Dao ngồi kiệu đến bãi săn, cuộc đi săn đã sắp bắt đầu, nữ quyến được sắp xếp ở một nơi xa một chút, nhưng cũng có thể nhìn thấy tất cả các hoàng tử lớn nhỏ, bao gồm cả người trợ giúp, thị vệ, còn có rất nhiều con cháu quyền quý, đã lần lượt lên ngựa, đeo cung, sẵn sàng đợi lệnh.
Mà trong số này, đương nhiên Thái Bình Vương đứng trên cùng, hắn mặc trang phục không phải là hoa phục rườm rà ngày thường, tóc đen buộc cao, dây buộc và tóc dài quấn lấy nhau, trong gió quấn quýt lấy góc nghiêng tuấn tú kinh người của hắn, hắn thân cao chân dài ngồi trên ngựa, dường như nhận ra Đỗ Thư Dao đã đến, hơi nghiêng đầu nhìn sang bên này.
Đỗ Thư Dao và hắn cách nhau rất xa, tầm mắt dường như chạm nhau giữa không trung, Thái Bình Vương không di chuyển chút nào, cho dù không nhìn được quá rõ, nhưng không nỡ di chuyển tầm mắt.
Ngược lại Đỗ Thư Dao chỉ nhìn trong chốc lát, đã cảm thấy Thái Bình Vương thật xa lạ, thản nhiên nhìn sang chỗ khác.
Một lần cuối cùng, hắn nhìn thấy được Đỗ Thư Dao không lưu luyến chút nào xoay người.
Thái Bình Vương cười khẽ, cũng không cay đắng nữa, mà lại rất ngọt ngào.
Hắn sắp xếp xong hết rồi, hôm nay qua đi, Dao Dao của hắn có thể tự do thoải mái vô cùng giàu có sống cuộc đời nàng mong muốn.
Chẳng qua trong đó không có hắn.
Ly hôn thì không thể được, sau khi ly hôn, sẽ mất đi chỗ dựa thân phận Thái Bình Vương phi, tài sản của nàng sẽ biến thành bùa đòi mạng.
Nhưng lại có một cách vẹn toàn, cũng chỉ có một cách này mới vẹn toàn.
Đó chính là nếu Thái Bình Vương chết rồi, Thái Bình Vương phi vẫn là Thái Bình Vương phi như trước, không những có được tất cả tài sản của Thái Bình Vương, thậm chí hoàng đế còn dỗ dành người góa chồng, phong nàng phẩm cấp.
Cứ như vậy, bất kể là nàng tiếp tục làm Thái Bình Vương phi ở lại Thái Bình Vương phủ, hoặc là sau ba năm, gả cho người bên ngoài, nàng vẫn là phú quý tám đời, không ai dám coi thường sai sót.
Đây là kết cục tốt nhất mà Thái Bình Vương có thể nghĩ ra được.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn, Dao Dao quá nóng vội, hắn vẫn không thể vơ vét được quá nhiều tài sản cho nàng...
Tiếng trống vang lên, Thái Bình Vương lưu luyến dới mắt khỏi Đỗ Thư Dao, quay đầu ngưa đi, dứt khoát quyết liệt lao vào trong rừng chạy đi...