GẢ CHO THẤT TÂM PHONG VƯƠNG GIA XUNG HỶ

Sau khi Đỗ Thư Dao ôm Thái Bình Vương, rồi quay đầu đi, quả nhiên hắn liền liếm theo sườn mặt cùng cổ nàng, cho đến khi mấy người Liên Hoa vội vàng đuổi tới, Đỗ Thư Dao lau mặt rồi cùng Thái Bình Vương ngồi cùng bàn ăn bánh thưởng trà.

Đương Nhiên chỉ có mình Đỗ Thư Dao ăn, vì Thái Bình Dương Vương căn bản không thích những thứ này, hắn chỉ thích ăn thịt, vì đã một tháng không gần Đỗ Thư Dao nên hắn cứ ra sức cọ đi cọ lại nhiều lần trên người Đỗ Thư Dao.

Liên Hoa đi đến cửa thì dừng lại, không biết tại sao, mỗi lần nàng ta nhìn thấy Thái Bình Vương ở cùng Vương phi sẽ có cảm giác vô cùng hài hòa, chỉ là cảm giác hài hòa này có gì đó không đúng, cũng rất khó tả thành lời, chỉ là trước kia nàng từng hầu hạ các nương nương trong cung, khi Hoàng Thượng ở cùng các nương nương lại rất khác hai người bọn họ.

Nhưng tóm lạ, đúng là khi Thái Bình Vương ở cạnh Vương phi thì sẽ không phát điên, hắn đúng là người điên gặp ai là cắn, nhưng lại chưa từng cắn Vương phi.

Liên Hoa cùng các tỳ nữ đi vào, sau khi thỉnh an Đỗ Thư Dao thì lui qua một bên, đứng cùng Thúy Thúy.

Đứng một lúc, đột nhiên Thúy Thúy vươn tay ra, trong lòng bàn tay đều là mứt hoa quả, ánh mắt như muốn hỏi Liên Hoa có ăn cùng không.

Trước giờ Liên Hoa luôn tuân thủ quy củ, luôn tuân thủ theo hoàng mệnh, lúc trước, trong cùng ngoài Canh ma ma thì nàng ta chính là cô cô dạy bảo lễ nghi, hơn nữ tuổi trẻ lại leo lên được vị trí đó, tất nhiên là người chu toàn mọi mặt, Liên Hoa lại còn có bộ dáng thanh thuần nổi bật, sau đó lại bị Hoàng thượng phái tới hầu hạ Thái Bình Vương.

Thật ra loại nha hoàn hầu hạ này đều có nhân phẩm cùng diện mạo tốt nhất, chính là để cho chủ tử làm thông phòng, hoàng thương lại chọn một người xuất sắc như Liên Hoa, chưa chắc không có ý tứ đó, nếu không phải Thái Bình Vương điên điên khùng khùng, Liên Hoa có thể đã là thiếp. 

Ngay khi ra khỏi cung, nàng cũng chưa chắc đã không có tâm tư kia, chẳng sợ nam nhân điên khùng, còn tốt hơn cả đời làm nha đầu cho người ta sai bảo.

Nhưng nói ra lại chua xót, Liên Hoa ôm ảo tưởng rồi lại mỗi ngày chạy quanh dẫn người chặn đường, vây bắt Thái Bình Vương, thực sự nàng cũng bỏ đi ảo tưởng kia rồi.

Hiện tại nàng cũng chỉ muốn an phận làm đại nha hoàn, trong vương phủ coi như là một tay che trời, còn về nam nhân, tốn ít tiền đến chỗ hẻm tối kia tìm một người hầu hại thoải mái, dù sao đời này của nàng cũng không mong có thể gả chồng, đi theo chủ nhân như Thái Bình Vương, nói không chừng ngày nào đó cái đầu cũng không còn, có thể sống được một ngày thì tính một ngày.

Nhưng cho tới giờ mọi thứ đều không vượt ra ngoài phạm vi quản lý, ở trong vương phủ luôn có người của Hoàng thượng, dù là một chút cũng không được chậm trễ.

Vì thế Liên Hoa nhíu mày, nghiêm túc cự tuyệt Thúy Thúy.

Thúy thúy cũng không thèm để ý, bỏ mứt hoa quả vào miệng, nàng trời sinh có cái mũi cùng đôi mắt khá nhỏ,  diện mạo thể hiện là người hẹp hòi, nhưng lại rất thảo ăn, giống như sóc nhỏ, trong miệng luôn nhai gì đó, làm cho Liên Hoa phải quay đầu lại.

Trong nhà luôn có việc nha hoàn phân cao thấp, cũng không phải là chuyện gì xa lạ, Liên Hoa cùng Thúy Thúy ban đầu cũng rất bất hòa, một người là do tân Vương phi nhập phủ đem theo, tương lai là nha hoàn bên người chủ mẫu, một là người được Hoàng thượng phái đến bên người Thái Bình Vương, nói không có sự đối chọi gay gắt thì ai tin chứ.

Vậy mà trong vương phủ lại là một nơi thần kỳ, dù là ai có tâm tư gì đó, khi ở đây rồi thì lại không hề gây ra song gió gì được.

Vương gia là người điên, mỗi ngày bọn nha hoàn không cần nhịn ăn để trở nên mảnh mai, cũng chẳng cần trang điểm lòe loẹt chờ Vương gia liếc mắt nhìn trúng bay lên cành cây  làm phượng hoàng, nha hoàn trong phủ chỉ hận một ngày không ăn đủ ba chén cơm to, nếu không sức đâu mà lôi kéo Vương gia chứ, còn trang điểm gì đó sao? Ai dam làm cho lòe loẹt để Vương gia chú ý chứ, để vương gia chú ý thì đừng mơ làm phượng hoàng, mà là bị hắn cắn từ phượng hoàng thành con gà trụi lông.

Rất nhiều nha hoàn chịu không nổi, người ở lại đều hận không thể luyện khinh công nha, cứ đuổi tới lui trong vương phủ, không chừng sau này có thể dựa vào đó mà làm nghề mưu sinh.

Trong hoàn cảnh này mà còn lục đục thì đúng là quá ngốc, nếu có sức thì ăn nhiều hơn hai chén cơm không tốt sao? Nói không chừng một ngày nào đó đầu cũng không còn.

Thế cho nên toàn bộ hạ nhân trong vương phủ đều tương thân tương ái, hòa hợp đến mức cứ như người nhà, mà tân Vương phi Đỗ Thư Dao từ sau khi tỉnh lại, mỗi ngày cũng không chấn chỉnh gì hạ nhân, cũng không hỏi đến sổ sách vương phủ, cả ngày cũng chỉ ăn nhân sâm, năm lần bảy lượt thiếu chút bị cắn chết, vậy mà cũng chưa từng ghét bỏ Thái Binh Vương, toàn bộ vương phủ hài hòa đến mức có cảm giác đây là thế ngoại đào nguyên.

Đây cũng không phải là lần đầu Liên Hoa thấy vương phi dung túng cho Thúy Thúy ăn vặt, nàng ta ăn đến mức mặt có vẻ tròn hơn.

Trong vương phủ cũng chỉ có Liên Hoa tự giác như thế, cố gắng nhịn một chút, lại thấy Thái Bình Vương cọ quanh người vương phi, còn cảm thấy như không đủ, lại còn quỳ rạp trên mặt đấy cọ chân nàng, thậm chí ôm chân vương phi cọ lên bụng mình như muốn nàng giẫm lên bụng mình.

Liên Hoa lười biếng nhìn mặt trời đúng giờ ngọ, gió thoảng mang theo mùi hương như thôi mien, cắn răng muốn lên ngăn cản, nhưng chưa kịp đã bị Thúy Thúy nhét mứt quả vào, bước chân cũng dừng lại.

“Liê Hoa tỷ tỷ, đừng để ý.” Miệng Thúy Thúy còn mứt quả, nói chuyện hàm hồ: “Cứ như thế còn hơn Thái Bình Vương cắn người mà…”

Liên Hoa nhìn vương phi thật sự cởi giày nhẹ nhàng giẫm bụng hắn, Thái Bình Vương giống như đang tắm nắng, bộ dáng híp mắt đang hưởng thụ, tội gì nàng cứ một hai lên ngắn cản. Vì thế người duy nhất còn lý trí là Liên Hoa cũng mặc kệ, cùng Thúy Thúy đứng ở một góc ăn mứt hoa quả, cả vương phủ sau giờ ngọ như bị ánh mặt trời thiêu đốt.

Đỗ Thư Dao lại cảm thấy Thái Bình Vương giống chó, mỗi lần nàng nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy không ổn lắm, nhưng chỉ qua một ngày cùng Thái Bình Vương ở bên nhau, suy nghĩ này lại xuất hiện.

Nàng mang vớ, giẫm lên bụng Thái Bình Vương, miệng chậm rải nhai điểm tâm, đột nhiên nghĩ, nếu sau này mỗi ngày đều yên bình như thế, cứ ăn no chờ chết, mắt có thể bình phục, Thái Bình Vương cũng không nổi điên, còn có nhân sâm ăn, đổi một thế giới khác cũng không có gì là không tốt, ít nhất nàng cũng không cần lo lắng cho mẹ cùng em trai.

Dù gì trên mặt đất vẫn lạnh, dù thềm đá đều được quét tước cực kỳ sạch sẽ, khi Thái Bình Vương đứng dậy vẫn dính một ít bụi, Đỗ Thư Dao định duỗi tay vỗ cho hắn, kết quả đột nhiên Thái Bình Vương run lên, quay người làm tóc cứa vào cổ Đỗ Thư Dao nhiễm đỏ.

Mặt trời lặn, bên ngoài hơi lạnh, lúc này chuẩn bị về phòng nhưng Thái Bình Vương không chịu đi, nhưng lão thái y đến châm cứu, nàng không thể chơi cùng hắn được, vì còn bị tê cứng mặt nằm trên giường mặt đầy kim châm, nàng bị Thái Bình Vương bổ nhào tới, dù tính mạng không hề gì nhưng sát mặt cũng không tốt lắm.

Nhưng Thái Bình Vương lại không chịu đi, lôi kéo Đỗ Thư Dao một cái thận mạnh rồi ô ô, còn nhe răng uy hiếp người khác, Đỗ Thư Dao không nhìn thấy hắn nhe răng, chỉ nghe hắn ô ô, dù khuyên thế nào cũng không chịu đi, bất đắc dĩ hạ giọng khuyên một lúc lâu, sau đó đem hắn cột ở ngay cây cột trong phòng mình, cho hắn nhìn thấy, nhưng cũng ngừa hắn đến phá.

Khi nàng được châm cứu, Thái Bình Vương vẫn kêu, cả buổi trưa hắn vô cùng yên tĩnh, cũng không biết giờ lại kêu gì, nhưng mà so với âm thanh bình thường lại không giống lắm, không phải uy hiếp người, không phải nổi điên, mà ô ô ô lại kéo dài, cũng không giống tiếng sói tru, mà lại như tiếng người khóc.

Thái y bị hắn ô đến mức không thể xuống tay, một nửa bên mặt của Đỗ Thư Dao bị cắm đầy châm, miệng nói không rõ an ủi: “Không sao cả, không sao, ta không đau…”

Thúy Thúy cùng Liên Hoa thấy nhiều rồi cúng không có có gì, lãi thái y thi châm xong rồi lại lau một trán đầy mồ hôi, chờ sau khi rút châm ra, Thái Bình Vương mới buông lỏng, bắn lại liếm mặt Đỗ Thư Dao, lão thái y cứng đờ xấu hổ nói: “Vương gia cùng Vương phi đúng là phu thê tình thâm, là phu thê tình thâm a…”

Sauk hi lão thái y đi, có nói Đỗ Thư Dao có thể gỡ miếng vải trên mắt xuống vào buổi tối, ánh sáng đừng quá nhiều, có thể thử thích ứng nhưng ban ngày vẫn phải bịt mắt lại, tránh ánh mặt trời quá chói chang.

Đỗ Thư Dao vẫn trong trạng thái cứng đờ, cơm chiều cũng chuẩn bị xong, lúc này trời vừa tối, trong lòng nàng vô cùng hưng phấn, nhưng cũng không vội vã, dù gì cũng bị mù lâu như vậy, cũng không cần nôn nóng nhanh hơn một chút làm gì, Đỗ Thư Dao ngồi trên mép giường, cùng Thái Bình Vương ăn cơm chiều, hai người vô cùng hài hòa.

Nhưng Thái Bình Vương vẫn không chịu đi, ai kéo hắn cắn, buổi tối Đỗ Thư Dao còn muốn mở vải trên mắt xuống, Thái Bình Vương ở đây nếu hắn vô ý đụng phải, bị thương lần nữa thì làm sao.

Làm ồn một lúc, Đỗ Thư Dao bị làm ầm ĩ đến khó chịu không kiên nhẫn, hung hăng với Thái Bình Vương.

“Đi ra ngoài!” Liên Hoa cùng Thúy Thúy đều bị hoảng sợ.

Sau khi Đỗ Thư Dao quát xong cũng cảm thấy có chút không đúng, gần đây nàng cùng Thái Bình Vương thân cận hơn, tuy rằng cảm giác đó không phải tình cảm nam nữ, nhưng cũng làm người ta thấy kỳ lạ, nhưng lại thân cận hơn rất nhiều.

Đỗ Thư Dao không chán ghét hắn, thậm chí là thích, cũng không phải bất kỳ loại thích nào kia, nhưng đúng là có thích.

Khi mở khăn vải trên mắt ra, nhìn thấy ánh sáng, chuyện này đối với Đỗ Thư Dao là một chuyện lớn, nàng không muốn cả đời không nhìn thấy Thái Bình Vương có thể gây náo loạn, rất sợ đụng phải, dù đôi mắt nàng tốt hơn, nếu hắn không yêu nàng, thì có thể thoải mái đi.

Thái Bình Vương vẫn làm ồn, lại bị Đỗ Thư Dao hung dữ, hoàn toàn im lặng, Đỗ Thư Dao không thấy hắn, rõ ràng là vóc dáng cao lớn, lại luôn ở phía dưới nhìn nàng, ủy khuất cũng không giãy giụa, bị mấy người Liên Hoa lôi đi.

Đỗ Thư Dao nhìn hướng của, kỳ thật trong lòng cảm thấy không thoải mái, không biết hình dung thế nào, nàng quay đầu dặn dò Thúy Thúy: “Ngày mai chuẩn bị nhiều món vương gia thích ăn.”

Thúy Thúy đồng ý, cẩn thận hầu hạ nàng hơn, Đỗ Thư Dao thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ngươi sợ cái gì, ta cũng không quát ngươi.”

Thúy Thúy lập tức nói: “Vương phi có lẽ không nhìn thấy, vừa rồi Thái Bình Vương đi ra ngoài, thiếu chút nữa phát khóc.”

Đỗ Thư Dao đỡ trán, cười rồi nhấp miệng nói: “Ngươi mau tắt đèn đi, chỉ để lại một cái thôi.”

Thúy Thúy biết đây là chuyện lớn, phân phó tiểu nha hoàn bên người đóng cửa sổ, toàn bộ trong phòng chỉ chừa một ngọn đèn, Đỗ Thư Dao ngồi cạnh bàn, bàn tay khẩn trương nắm chặt tay áo, so với việc niêm yết bảng kết quả thi cuối kỳ còn hồi hộp hơn!

Khăn vải quấn mắt cũng không quá phức tập, sau khi cởi bỏ, đôi mắt cảm thấy có chút ướt át, mắt như bôi mỡ, có chút mờ.

Đỗ Thư Dao hít sau một hơi, Thúy Thúy cùng các tỳ nữ khác cũng nhịn không được mà ngừng thở.

Đôi mắt chậm rãi mở ra, đầu tiên trước mắt là một mảng sương mù, Đỗ Thư Dao cứ nghĩ thất bại rồi, mới chớp chớp, lại thấy được chút ánh sáng.

Trong phòng cũng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt này.

Khi Đỗ Thư Dao nghiêng đầu nhìn Thúy thúy, đột nhiên ở sau cửa sổ có tiếng động vang lên.

Người trong phòng đều nhìn qua, cho rằng đó là do gió cuốn thứ gì đá va phải, nhưng sau đó, cửa sổ lại bị gõ vài cái.

Thúy Thúy nghi ngờ hỏi: “Ai to gan như vậy!”

Đỗ Thư Dao lại đứng lên, rất nhanh âm thanh ở cửa sổ lại vang lên, Đỗ Thư Dao mở miệng, tiếng động kia, âm thanh kia hợp lại với âm thanh ở cửa sổ, tấn suất giống nhau.

“Cốc cốc cốc, gõ gõ, gõ gõ.”

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.” Đỗ Thư Dao nói.

Thúy Thúy kinh ngạc quay lại nhìn nàng, ngay lập tức Đỗ Thư Dao đi đến bên cửa sổ, mấy ngày nay, trong lòng nàng vẫn luôn có cái suy nghĩ vớ vẩn kia, chỉ là nàng không dám tin, không thể tận mắt nhìn thấy, càng không thể xác minh.

Nhưng nàng duỗi tay đè lại khung cửa sổ, lại lần nữa âm thanh có tần suất giống nhau kia vang lên, nàng không hề do dự đẩy cửa sổ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi