GẢ CHO THẾ TỬ BỆNH TẬT


Liễu Ngân Tuyết không nói gì.
"Nàng tiếp quản ngoại viện, giúp ta xử lý sản nghiệp vương phủ, bảo ta dọn về Thanh Sơn Viện, nàng săn sóc ta, quan tâm ta đều là để ta dỡ xuống phòng bị, cho rằng nàng đã bỏ ý định rơi vương phủ để kế hoạch của nàng thuận lợi, đúng không?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu.
"Vậy còn Tô Lưu Vận thì sao? Sao nàng phải thay Mệnh Nguyệt bằng Tô Lưu Vận?"
"Nàng ta thích chàng, lòng ghen ghét đố kị của nữ nhân có thể giết người, nàng ta thích chàng, ta lại là Vương phi của chàng nên đương nhiên nàng ta sẽ không thích ta, nếu ta gặp nguy hiểm, nàng ta sẽ không dốc toàn lực cứu ta, nên lúc trên thuyền ta mới có thể thuận lợi chạy thoát."
Lâu Duẫn: "......"
"Kế hoạch của nàng thực hoàn mỹ, mọi nhân vật đều tính kế tỉ mỉ, hơn nữa là ta hoàn toàn không nghĩ tới," hắn có chút bất đắc dĩ, "Nếu không phải ta cảm thấy sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, nếu không phải ta trước sau không tin nàng đã chết, phái Mệnh Nguyệt nhìn chằm chằm Liễu phủ thì có lẽ không thể tìm nàng trở về."
Để rời khỏi vương phủ, quả thực nàng đã hao không hết tâm huyết.
Hắn cũng không biết, hắn lại khiến người ta khó chịu đựng đến vậy, ngay thời điểm nhạy cảm nàng lại có thể làm ra chuyện như vậy, ngay cả sống chết của Lạc Âm Phàm cũng không màng.

"Vương gia không nên tìm ta về." Liễu Ngân Tuyết nói.
"Nàng rời khỏi đây như vậy thì sau này sẽ không thể sống trong ánh sáng, cũng không thể danh chính ngôn thuận trở về Liễu phủ, muốn gặp người thân cũng chỉ có thể lén lút, không những vậy còn phải luôn đề phòng ta phát hiện ra nàng còn sống, sống như vậy sẽ rất mệt, như vậy mà nàng cũng chấp nhận sao?" Gió thổi qua, cả người hắn rét run.
"Ta xưa nay đều hướng tới tự do, chàng không yêu ta, ta lưu lại chẳng phải càng thêm ủy khuất sao?"
Lại là không yêu nàng.
Lâu Duẫn bỗng nhiên cảm thấy thực bất lực, hắn làm những chuyện như vậy vì nàng, hắn trăm phương nghìn kế làm nàng vui vẻ, tìm mọi cách để nàng hài lòng, hắn thay nàng báo thù cho nàng hết giận, thế mà kết quả nàng lại nói hắn không yêu nàng.
Không yêu cũng tốt, không yêu cũng tốt, không yêu, lý do mới càng đáng tin.
"Có lẽ nàng nói không sai, có lẽ ta đúng là không yêu nàng, cho nên mới luôn muốn lưu nàng lại bên người, mà quên rằng nàng cũng có ý nguyện của riêng mình, ta chưa từng bận tâm đến mong muốn của nàng thì sao có thể tự nhận là đối xử tốt với nàng."
Gió lạnh thổi mạnh, cả người hắn càng thêm lạnh băng.
"Nàng trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi ta, sao ta có thể miễn cưỡng nàng nữa," Lâu Duẫn rút thánh chỉ từ trong tay áo ra, đưa cho Liễu Ngân Tuyết, "Đây là thứ nàng muốn, cầm lấy đi, nàng muốn rời vương phủ lúc nào thì tùy, không cần chịu bất cứ ràng buộc nào nữa."

Thánh chỉ?
Không cần Lâu Duẫn nói, Liễu Ngân Tuyết đã biết đó là cái gì, tất nhiên là thánh chỉ Hoàng thượng ban cho bọn họ hòa li.
"Chàng tiến cung là để cầu Hoàng thượng ban thư hòa li?" Liễu Ngân Tuyết khó có thể tin, "Chàng đang trọng thương, không hảo hảo nằm trong phòng dưỡng thương còn gắng gượng tiến cung, chỉ vì cầu Hoàng thượng ban thư hòa li?"
"Không phải nàng muốn rời đi sao?" Lâu Duẫn thấy nàng không cầm, đặt thánh chỉ trên bàn đá trước mặt Liễu Ngân Tuyết, "Nàng trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi vương phủ, sao ta có thể để nàng thất vọng, nhận lấy đi."
Liễu Ngân Tuyết không hiểu.
Hắn rõ ràng không muốn nàng rời đi, liều mạng giữ nàng lại, hắn nói nàng là lý do để hắn tiếp tục sống, thế mà bây giờ hắn lại chủ động thả nàng đi.
Đây là điều Liễu Ngân Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến.
"Chàng......" Nàng nhìn gương mặt tái nhợt của Lâu Duẫn, đột nhiên nói: "Có phải chàng sắp chết không?"
Lâu Duẫn lặng người một lát: "Có Độc Lang Trung ở đây, ta không chết được."
"Không chết mà chàng lại đồng ý thả ta đi?" Liễu Ngân Tuyết khó hiểu, "Dù muốn hòa li cũng không cần gấp như vậy chứ? Hoàn toàn có thể chờ đến lúc thương thế tốt lên rồi đi cầu Hoàng thượng, chàng thật sự không có lý do gì khó nói đấy chứ?"
Lâu Duẫn: "Nàng cảm thấy ta giống như người đang có nỗi niềm khó nói sao?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu: "Rất giống."
Lâu Duẫn cả người đau đớn, đã có chút không chịu nổi, hắn không muốn cùng Liễu Ngân Tuyết thảo luận vấn đề rối rắm vô nghĩa này nữa, giọng hắn khàn khàn: "Ngân Tuyết, nàng rời khỏi ta sẽ sống tốt chứ?"
Bỗng nhiên liền có chút thương cảm, cũng không biết vì sao, có thể là ở chung lâu, rốt cuộc có chút cảm tình, đến khi sắp rời đi vẫn không tránh khỏi luyến tiếc, nàng nói: "Trước khi gả vào đây, ta đã sống rất tốt."
"Sau khi gả cho ta, ngược lại nàng phải sống trong nước sôi lửa bỏng," Lâu Duẫn nói tiếp, "Ta biết, thống khổ của nàng đều do ta mang tới, nếu nàng không gả cho ta, không gặp ta thì thật tốt, mọi sự khó chịu của nàng đều là do ta."
"Đúng vậy, vốn ta cũng định cùng chàng sống yên ổn nhưng mọi thứ đã bị chính chàng tự tay hủy đi."
Nàng có chút tiếc nuối.
Đời này của nàng vì bị một đạo thánh chỉ tứ hôn, vì phải gả cho Lâu Duẫn nên cơ hồ bị hủy hoại hết, tương lai có lẽ nàng cũng sẽ không tái giá, nàng sẽ đi nhìn thế giới bên ngoài, sơn xuyên hà hải mới là hạnh phúc của nàng.


Nàng cầm thánh chỉ đứng lên, nói: "Về nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa."
"Khi nào nàng đi?"
"Chắc là ngày mai, đồ đạc cần thu thập cũng khá nhiều, mai ta sẽ dọn về Liễu phủ, sau này," Liễu Ngân Tuyết ngập ngừng, "Hy vọng sau này Vương gia cũng sẽ sống tốt."
Nàng nói xong xoay người rời khỏi đình hóng gió.
Nhưng đột nhiên một cánh tay vươn tối, kéo nàng lại ôm vào trong lòng, Lâu Duẫn ôm nàng, đầu chôn ở hõm vai nàng, trong lòng hắn sinh ra bi thương vô hạn, đến lúc này hắn mới chân thật ý thức được, từ nay về sau hắn chỉ còn một mình.
"Lâu Duẫn, làm gì vậy?" Liễu Ngân Tuyết giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng một lát, một lát thôi." Hắn nghẹn ngào nói.
Liễu Ngân Tuyết nghe vậy liền bất động, nàng để mặc hắn ôm, lưng dựa vào ngực hắn phảng phất có thể cảm thận được tiếng tim hắn đập thình thịch, trong lòng bỗng nhiên thấy tư vị phức tạp.
"Ngân Tuyết, có lẽ nàng nói không sai, yêu một người, không phải là đem những gì mình muốn nhất cho nàng, mà là đem những gì nàng muốn nhất cho nàng, trước kia ta không biết yêu nàng thế nào cho đúng, giờ đã biết thì cũng quá muộn rồi."
Liễu Ngân Tuyết đỏ hốc mắt.
Từng mảng hắc ám đánh úp lại, quang ảnh ngày càng mơ hồ, chỉ còn lại tối tăm vô biên vô hạn, không còn chút ánh sáng nào, hắn không còn thấy nàng cười, không còn thấy nàng lãnh trào và cũng chẳng thấy được nước mắt của nàng.

Hắn chậm rãi buông tay: "Nàng đi đi, đừng quay đầu lại.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

2.

Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu
3.

Mùa Xuân Ở Nam Thành
4.

Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh
=====================================
Liễu Ngân Tuyết đi dọc theo hành lang dài, gió ngày càng lớn, thổi qua khiến nàng lạnh run, nàng đi một đoạn xa mới quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong đình hóng gió ánh đèn leo lắt, chỉ còn lại một mình Lâu Duẫn an tĩnh ngồi, giống như một con thuyền cô đơn giữa biển đêm.
Nàng dường như có thể cảm nhận được vô biên vô hạn tịch mịch đang bao trùm hắn, hắn đắm chìm trong đó, giống như vĩnh viễn cũng không thể thoát ra, nàng đột nhiên nghĩ muốn quay lại, quay lại ôm hắn một cái.
Nhưng cuối cùng nàng đã không quay lại.
Hắn nói đừng quay đầu lại, vậy nên nàng không quay đầu lại.
Hôm sau tỉnh giấc, Liễu Ngân Tuyết vừa mở mắt, Dung mama liền tiến vào nói: "Vương gia đêm qua đã rời Vương phủ rồi ạ."
Liễu Ngân Tuyết mày nhăn lại: "Rời đi trong đêm? Hắn còn đang trọng thương như thế, đi đâu?"
"Nghe Lai Bảo nói hình như là đi Nam Sơn biệt viện dưỡng thương, nói là trong phủ nhiều chuyện, không thích hợp cho Vương gia tĩnh dưỡng nên Vương gia phân phó suốt đêm đi Nam Sơn biệt viện, Độc Lang Trung cũng đi theo." Dung mama nói.
Liễu Ngân Tuyết xuống giường mang giày vào, tâm trạng lâm vào trầm tư.
"Dung mama, mama có cảm thấy Lâu Duẫn rất kỳ quái không?" Liễu Ngân Tuyết xoay người hỏi.
"Lão nô cũng thấy kỳ quái, nhưng tâm tư Vương phi giống như không đặt trên người Vương gia nên lão nô không dám nói nhiều, giờ người hỏi đến thì lão nô liền ăn ngay nói thật, chúng ta đều cảm thấy Vương gia thực không bình thường." Dung mama nói.
"Không bình thường chỗ nào?"
"Vương phi đã biết hà tất còn cố hỏi, tâm tư của Vương gia đối với người, đám lão nô đều rõ như bàn ngày, Vương gia để ý người như vậy, thân thể còn đang trọng thương, sao lại gấp gáp để người rời đi," Dung mama nói, "Người có cảm thấy Vương gia giống như đang tránh né điều gì không?"

Liễu Ngân Tuyết cũng phát hiện, bởi vậy mới cảm thấy kỳ quái.
Kéo thân thể đang trọng thương tiến cũng cũng chỉ để cầu thư hòa li, nếu nàng có tâm thả nàng đi thì cũng không phải nóng lòng như vậy, quan trọng hơn là Độc Lang Trung cũng đồng ý để hắn làm bậy như vậy.
Liễu Ngân Tuyết đỡ trán, đêm qua nàng ngủ không ngon, tinh thần có chút mệt mỏi, nàng ngồi trên giường, trong đầu hiện lên vô số nghi vấn, Lâu Duẫn đang sốt ruột cái gì? Nếu hắn đã cho nàng thư hòa li thì vì sao phải vội vàng cả đêm đi Nam Sơn biệt viện?
Hắn đang tránh né điều gì?
Hắn hoàn toàn không muốn thấy nàng sao?
Không, không đúng, Lâu Duẫn không phải người như vậy, hắn không phải người trốn tránh, nhất định là có nguyên nhân khác khiến hắn vội vàng đi lấy thư hòa li, gấp gáp để nàng rời đi, thậm chí là không dám xuất hiện trước mặt nàng lần nữa.
Nhưng Liễu Ngân Tuyết nghĩ nát óc cũng không hiểu, nàng không khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt.
Nàng nói với Dung mama: "Đi thu thập đồ đạc đi, chúng ta dọn đến Tây Sơn biệt viện ở, tạm thời chưa về Liễu phủ."
"Sao không về phủ ạ?" Lạc Nhạn bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, "Lão gia và phu nhân mong ngóng người trở về đến mức nào, giờ Hoàng thượng đã cho người với Vương gia hòa li, người không về Liễu phủ, đi Tây Sơn biệt viện làm gì?"
"Ta là cô nương đã xuất giá, dọn về nhà ở trước sau cũng có chỗ không thích hợp, Tây Sơn biệt viện đã được chuyển đến dưới tên ta, đương nhiên là phủ đệ riêng của ta, ta tới đó ở thì thích hợp hơn về Liễu phủ." Liễu Ngân Tuyết nói.
Trầm Ngư cười nói: "Là người thích Tây Sơn biệt viện phải không?"
"Đương nhiên cũng có nguyên nhân này nhưng không phải chủ yếu, thôi được rồi, nhanh đi thu thập đồ đạc đi, chiều này dọn ra khỏi vương phủ." Liễu Ngân Tuyết xoa xoa cằm nói.
Liễu Ngân Tuyết ở vương phủ cũng đã lâu, đồ đạc nhiều vô số, chỉ riêng đồ trang sức với xiêm y linh tinh đã ba bốn mươi rương, hơn nữa đây đều là đồ quý nên khi thu thập cần phải thật cẩn thận, ngoài ra còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày khác, thời gian nửa ngày không đủ dọn dẹp.
Nha hoàn thu thập suốt hai ngày mới xong xuôi, Liễu Ngân Tuyết bảo Bạch tổng quản an bài tới hai mươi chiếc xe ngựa, mang hơn một trăm rương hòm đưa hết tới Tây Sơn biệt viện.
Lăn lộn như vậy cũng phải ba ngày mới an ổn.
Nàng nằm trên trường kỷ trong phòng ở Tây Sơn biệt viện, nhìn Trầm Ngư Lạc Nhạn bận rộn đi đi lại lại sắp xếp đồ đạc, đột nhiên hỏi: "Có tin gì của Lâu Duẫn không?"
Lạc nNhạn đang an bài lại giàn hoa trong phòng, nghe vậy trả lời: "Không ạ, nghe nói Nam Sơn biệt viện thị vệ vây ba tầng, không cho ai ra vào chứ đừng nói là thám thính tin tức bên trong."
"Cũng không thấy Độc Lang Trung ra ngoài sao?" Liễu Ngân Tuyết thực hoang mang.
"Không thấy ạ, vấn đề này buổi sáng người đã hỏi rồi mà." Trầm Ngư nói.
Liễu Ngân Tuyết "À" một tiếng, không nói nữa, nàng nhớ tới tính tình kiên trì của Lâu Duẫn, sau một lúc lâu lại nói: "Nếu Lâu Duẫn về vương phủ thì lập tức báo cho ta, ta có việc muốn hỏi hắn."
"Người muốn đich thân đi hỏi ạ?" Lạc Nhạn hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi