GẢ CHO THẾ TỬ BỆNH TẬT

Móng tay cắm vào lòng bàn tay, nỗi đau bén nhọn đánh úp tới, thần trí lạc lối của Lạc Âm Phàm bị nàng mạnh mẽ kéo về, nàng cắn cắn môi, khôi phục bộ dáng nhu thuận ôn hòa, cười nói: "Hai người bồi ta đi dạo một chút, ta ngồi nhiều mệt mỏi."

Liễu Ngân Tuyết với Vương Tào Yến vội vàng đứng dậy.

Bầu trời giữa hè sáng trong, Lạc Âm Phàm xua tay bảo cung nữ lui xuống: "Có Vương cô nương với Kỳ vương phi bồi ta là được rồi, các ngươi lui xuống đi, để bổn cung với Vương cô nương và Kỳ vương phi an an tĩnh tĩnh nói chuyện."

"Nhưng mà......", nữ quan quản sự bên người Lạc Âm Phàm không yên tâm.

"Không nhưng gì cả, Vương cô nương với Kỳ vương phi đều là người thận trọng, các nàng đương nhiên sẽ chiếu cố tốt cho bổn cung," Lạc Âm Phàm nhẹ nhàng nâng tay lên, "Vương cô nương, đỡ bổn cung đi dạo một chút được không?"

Vương Tào Yến có thể tự mình hầu hạ Thái tử phi, cùng Thái tử phi kéo gần quan hệ, nàng đương nhiên cầu mà không được.

"Thỉnh nương nương." Vương Tào Yến vươn tay về phía Lạc Âm Phàm.

Hai người nhanh chóng đi về phía trước.

Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn, cảm thấy sự tình hôm nay có gì đó không bình thường, mà Lạc Âm Phàm với Vương Tào Yến thấy nàng chần chừ chưa bước đi, cùng dừng bước chân quay đầu lại nhìn nàng.

"Kỳ vương phi không muốn bồi bổn cung đi dạo sao?" Lạc Âm Phàm ôn thanh tế ngữ hỏi.

Liễu Ngân Tuyết lộ ra nụ cười, nhìn Lạc Âm Phàm nói: "Nương nương, người đang mang thai, đường quanh hồ sen ẩm ướt, vẫn nên kêu mấy cung nữ hầu hạ đi ạ, huống hồ hôm nay mặt trời chiếu rọi, người cũng nên có người che dù cho, không nên phơi nắng."

"Không sao, bổn cung đang muốn phơi nắng một chút, có Vương cô nương đỡ, bổn cung sẽ không có việc gì, huống hồ bên người mỗi ngày đều là mấy cái cung nhân này, bổn cung nhìn mà phiền, muốn thanh tĩnh một chút," Lạc Âm Phàm vẫy tay về phái Liễu Ngân Tuyết, "Kỳ vương phi mau đi lên đây, bổn cung còn rất nhiều chuyện muốn nói với Kỳ vương phi."

Liễu Ngân Tuyết không muốn đi theo, Lạc Âm Phàm đang mang long tôn, kim tôn ngọc quý, lỡ may nàng ta xảy ra chuyện gì, nàng với Vương Tào Yến có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy hết tội.

Nếu Lạc Âm Phàm thực sự xảy ra điều gì không hay, không phải đánh các nàng mấy chục bản tử là giải quyết được vấn đề, có khả năng còn mang họa cho cả gia tộc, trong đầu Liễu Ngân Tuyết mẫu thuẫn, nhưng Lạc Âm Phàm không cho nàng thời gian suy nghĩ.

"Kỳ vương phi, ngươi thật sự không muốn bồi bổn cung đi dạo một chút sao?" Ngữ khí Lạc Âm Phàm đã trầm trọng hơn.

Liễu Ngân Tuyết uốn gối hành lễ: "Nương nương, trời hanh vật khô, người đang mang long tôn, thân thể quý giá, vẫn nên mang theo cung nữ hầu hạ ạ, như vậy thần thiếp với Vương tỷ tỷ cũng an tâm hơn."


Nàng ngước mắt nhìn Vương Tào Yến: "Đúng không, Vương tỷ tỷ?"

Vương Tào Yến nguyên bản không nghĩ nhiều như vậy, được Liễu Ngân Tuyết nhắc nhở, nàng mới nhớ tới Lạc Âm Phàm đang mang long tôn, tức khắc trong lòng cả kinh, nếu Lạc Âm Phàm có bất trắc gì, Vương phủ nàng không phải sẽ bị Hoàng thượng hạ mệnh diệt tộc hay sao?

"Ngân Tuyết nói đúng đấy ạ, nương nương, nếu người thật sự không muốn thấy các cung nữ thì bảo họ đi xa xa ra chút là được." Vương Tào Yến khuyên nhủ.

Liễu Ngân Tuyết cùng Vương Tào Yến kẻ xướng người hoạ, lời đã nói đến mức này, Lạc Âm Phàm đương nhiên không thể cương quyết nữa, liền nhẹ giọng dặn dò cung nhân: "Các ngươi đi theo sau đi, không cần đến gần quá, không được nghe bổn cung với Vương cô nương và Kỳ vương phi nói chuyện."

Cung nữ hầu hạ bên người Lạc Âm Phàm như trút được gánh nặng, hành lễ với Lạc Âm Phàm: "Dạ, nương nương."

Đoàn người chậm rãi đi theo sau Lạc Âm Phàm, Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại nhìn nữ quan kia, nữ quan đón nhận ánh mắt của Liễu Ngân Tuyết, cảm kích cười cười với nàng.

Liễu Ngân Tuyết hơi hơi gật đầu đáp lại.

Các cung nữ thật sự xa xa đi theo phía sau, Liễu Ngân Tuyết với Vương Tào Yến chia ra đi hai bên trái phải Lạc Âm Phàm.

Ánh mặt trời hôm nay không quá gắt, hồ sen có từng cơn gió nhẹ, thổi vào người thập phần sảng khoái, Vương Tào Yến đỡ Lạc Âm Phàm chậm rãi đi, tới chỗ ngoặt, Lạc Âm Phàm ngừng lại, muốn hái đóa sen đang nở rộ tỏa hương sát mép hồ.

Vương Tào Yến vội vàng giữ chặt nàng ta: "Nương nương, nguy hiểm."

Lạc Âm Phàm nhìn đóa đen kia, mắt lộ ra cực kỳ hâm mộ: "Thật đẹp, bổn cung muốn hái, Kỳ vương phi giúp bổn cung đi."

Đóa sen kia nở ngay sát mép hồ, chỉ cần hơi cúi người là hái được, loại sự tình này vốn nên để cung nữ làm, nhưng Lạc Âm Phàm đã chỉ đích danh muốn nàng hài thì nàng không muốn cũng chẳng thể từ chối.

Liễu Ngân Tuyết đáp "Được ạ", rồi cúi người đi hái hoa sen.

Nàng nghe được Lạc Âm Phàm ở nàng phía sau thấp giọng hỏi Vương Tào Yến: "Vương cô nương, các cung nữ của bổn cung hình như đến hơi gần, cô nương nhìn xem có phải không, bổn cung bỗng nhiên có chút hoa mắt."

Liễu Ngân Tuyết đang cúi người hái hoa còn chưa nghe thấy tiếng Vương Tào Yến đáp lại, đã thấy có người kéo ống tay áo nàng, sau đó bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai "AAAAAAAAAAA", rồi "Ùm" một tiếng.

Có ai đó rơi xuống hồ sen, bọt nước bắn lên mặt nàng, lạnh lẽo.


Mà có một thứ khác cũng lạnh lẽo như bọt nước, chính là trái tim Liễu Ngân Tuyết.

"Thái tử phi, mau cứu Thái tử phi, Thái tử phi rơi xuống nước ——"

Xung quanh đột nhiên hỗn loạn, có người nhảy xuống hồ cứu người, có người nhanh chóng chạy đi bẩm báo Thái Tử, có người ghé vào cạnh hồ sen kéo Lạc Âm Phàm lên, có người kinh hoảng kêu to, còn có người chỉ vào Liễu Ngân Tuyết và Vương Tào Yến: "Là các nàng, khi Thái tử phi rơi xuống nước chỉ có các nàng ở cạnh Thái tử phi, là các nàng hại Thái tử phi rơi xuống nước."

Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy Vương Tào Yến mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn.

Liễu Ngân Tuyết ánh mắt ngưng trọng, nhìn Vương Tào Yến nói: "Tỷ còn chết trân cái gì, là nàng ta tự mình rơi xuống nước, không liên quan gì đến chúng ta, nếu không, Vương gia nhà tỷ liền chờ bị diệt tộc đi."

Cả người Vương Tào Yến đột nhiên run lên.

Lạc Âm Phàm được kéo lên từ trong nước, cả người nước chảy ròng ròng, run bần bật, các cung nữ vội vàng lấy áo choàng bao nàng ta lại, nâng lên kiệu đưa tới tẩm điện.

Có cung nữ thét to: "Nương nương xuất huyết, mau đi thỉnh thái y, thỉnh thái y ——"

Thái Tử Lâu Dật đến nhanh hơn so với dự đoán của Liễu Ngân Tuyết, mặt hắn lạnh băng, vung tay lên, thị vệ bên cạnh hắn nhanh chóng tóm Liễu Ngân Tuyết với Vương Tào Yến lại, Lâu Dật lạnh lùng nói: "Dẫn các nàng xuống, tách ra giam giữ."

Kỳ vương phủ, thư phòng ngoại viện.

Tâm tình Lâu Duẫn liên tục không tốt, hắn lười nhác ngồi trên ghế thái sư, hai chân vắt chéo để trên bàn sách, mặt mũi tối tăm, ánh mắt âm u, kẻ hầu người hạ ở thư phòng không dám đến gần Lâu Duẫn.

Ngay cả khi vào châm trà cũng phải cẩn thận nhẹ nhàng, sợ chọc Lâu Duẫn tức giận.

Bạch tổng quản bước chân vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng gõ lên cửa thư phòng, Lâu Duẫn lạnh lùng: "Vào."

Động tác đẩy cửa của Bạch tổng quản rõ ràng mạnh hơn thường ngày, hắn đứng ở cửa chắp tay bẩm báo với Lâu Duẫn: "Vương gia, xảy ra chuyện rồi, Thái tử phi với Vương phi và cô nương nhà họ Vương cùng nhau đi thưởng hà, Thái tử phi bị rơi xuống hồ, Thái Tử điện hạ đem Vương phi với Vương cô nương giam lại rồi ạ."

Lâu Duẫn rùng mình, nhảy từ trên ghế thái sư xuống.


Thái tử Lâu Dật vốn có tà tâm với Liễu Ngân Tuyết, bây giờ hắn cường thế giam Liễu Ngân Tuyết lại, không biết sẽ làm ra chuyện hỗn trướng gì, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Lâu Duẫn liền muốn giết người.

Thê tử của hắn, Lâu Dật cũng dám mơ tưởng!

"Mệnh Nguyệt!" Lâu Duẫn bỗng nhiên gọi.

Hắn vừa dứt lời, Bạch tổng quản chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên một cái, sau đó trước mặt đã có một nam tử trẻ tuổi mặc một thân hắc y đứng, Bạch tổng quản hoảng hốt nhưng tốt xấu gì cũng là người từng trải nên không quá mức kinh hoàng.

Nam tử kia đừng trước mặt Lâu Duẫn, như một u hồn không có hỉ nộ, hắn cúi đầu: "Có thuộc hạ."

"Đi bảo hộ Vương phi." Lâu Duẫn nói.

Mệnh Nguyệt lĩnh mệnh, lại như u hồn nhảy ra ngoài, tới vô ảnh đi vô tung, khiến Bạch tổng quản âm thầm líu lưỡi.

Vương phủ bọn họ thế mà có nhân vật Mệnh Nguyệt này? Hắn ẩn núp đã bao lâu? Có phải luôn ở bên người Lâu Duẫn, âm thầm bảo hộ an nguy cho Lâu Duẫn không?"

Hắn thế nhưng cũng không biết.

Bảo sao lão Vương gia để Kỳ Vương lệnh lại cho Lâu Duẫn, vị tân vương gia này của bọn họ, thật sự là không đơn giản.

Lâu Duẫn phân phó nói: "Bạch tổng quản, bảo Tiêu Hạ bảo vệ tốt cho an nguy của Vương phủ, trước khi ta về, trừ bỏ người Liễu phủ, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào đại môn Vương phủ, nói với Dung mama, nếu nội viện có người nhân cơ hội nháo sự, bất kể là ai cũng nhốt lại, chờ ta về xử lý."

Như sấm rền gió cuốn, Lâu Duẫn âm thầm sắp xếp hết cho những hậu họa có khả năng xuất hiện, lấy tuyệt hậu hoạn, hành xử quyết đoán.

Bạch tổng quản đối với Lâu Duẫn thêm phần kính nể, chắp tay nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Cùng lúc đó, Liễu phủ.

Liễu Triều Viễn thân là Thái phó, được Hoàng Thượng tin trọng và tôn kính, thêm Liễu Kỳ Sơn tranh đua, hai cha con ở trong triều nhiều năm, tin tức tự nhiên linh thông, Liễu Ngân Tuyết vừa xảy ra chuyện, tin tức đã truyền đến tai Liễu Kỳ Sơn và Liễu thái phó.

Liễu Triều Viễn nghe tin dữ, suýt nữa té xỉu, được Liễu Kỳ Sơn đỡ lấy.

Liễu Kỳ Sơn ra lệnh: "Phong tỏa tin tức, chuyện này không được truyền đến tai lão phu nhân."

Liễu Kỳ Sơn một tay đỡ Liễu Triều Viễn, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Liễu Triều Viễn để ông thông khí, trấn an nói: "Phụ thân, người đừng gấp, Tuyết nhi xưa nay thông tuệ, chắc chắn sẽ tìm ra lối thoát cho mình, chuyện này không ảnh hưởng đến Tuyết nhi đâu."

Liễu Triều Viễn nhìn xa trông rộng hơn Liễu Kỳ Sơn, ông đã thuận khí, chậm chậm ngồi vào ghế.


Lão nhân hơn sáu mươi, mặt đầy phong sương, đôi mắt lại phá lệ sắc bén, ông nói: "Không, Thái tử phi rơi xuống nước, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, vì Tuyết nhi thông tuệ, chuyện này vốn không nên liên quan đến nó."

Liễu Kỳ Sơn bị một câu của Liễu Triều Viễn đánh thức, giữa mày nhăn lại: "Ý phụ thân là?"

"Có người muốn hại Tuyết nhi nhà ta." Liễu Triều Viễn nói.

Ông lại thình lình đứng lên: "Con ở nhà, chớ để tin này truyền đến tai mẫu thân, Thái tử phi rơi xuống nước, chuyện này chắc chắn đã nháo đến chỗ Hoàng thượng, để ta tiến cung diện thánh."

Vị thế của Liễu Kỳ Sơn trước mặt Hoàng thượng không bằng Liễu Triều Viễn, liền lập tức đồng ý.

Ông nhanh chóng đi an bài cho Liễu Triều Viễn, dù sao Liễu Triều Viễn tuổi cũng đã lớn, Liễu Kỳ Sơn sợ ông xảy ra chuyện gì, cố ý an bài đại phu trong nhà đi theo, tiễn Liễu Triều Viễn đi xong, ông mới đến nội viện thương lượng với Lý Mạn.

Hai vợ chồng sợ tin tức truyền tới tai lão thái thái, cố ý đóng cửa lại nói chuyện này, Lý Mạn sợ tới mức mặt trắng bệch, vừa nghe Liễu Kỳ Sơn nói xong, nước mắt liền không ngừng rơi xuống.

"Sao lại gặp chuyện này chứ?" Lý Mạn hai mắt đẫm lệ, "Tuyết nhi nhà ta tâm địa thiện lương, chuyện mưu hại hoàng tôn chắc hẳn là không làm, Thái tử phi kia sớm không rơi muộn không rơi, lại đúng lúc Tuyết nhi ở đó mà rơi xuống, chắn chắn có uẩn khúc."

"Sự tình trong phủ ta sẽ xử lý, chỗ mẫu thân ta cũng sẽ cố gắng giấu, chàng muốn làm gì thì đi đi, không phải lo chuyện trong nhà, lúc này, ta tuyệt đối sẽ không để trong nhà xảy ra chuyện gì." Lý Mạn nắm ống tay áo Liễu Kỳ Sơn nói.

Liễu Kỳ Sơn cũng muốn nói điều này, thấy Lý Mạn đã hiểu ý mình, ông liền không nhiều lời nữa.

Ông trấn an nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không để Tuyết nhi xảy ra chuyện."

Lý Mạn gật đầu, rưng rưng tiễn ông đi, trong lòng lại nóng như lửa đốt, bà an bài xong chuyện trong nhà, nhấc chân đi tới phủ họ Vương bên cạnh, Vương phủ lúc này cũng đã nhận được tin tức, trong nhà sớm loạn thành một nồi cháo.

Hứa Nguyệt Hoa biết Lý Mạn tới, cũng bất chấp trước đó bọn họ với Liễu phủ có chuyện gì, càng bất chấp chính mình từng mất hết mặt mũi trước mặt Lý Mạn, nhanh chóng chạy ra đón Lý Mạn.

Hai người cho người hầu lui hết, đứng ở góc tường nói chuyện.

"Rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao Tào Yến nhà bà cũng đi Đông Cung? Ta nhớ rõ Tào Yến với Thái tử phi trước nay đâu có qua lại gì." Lý Mạn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, mặt đầy nôn nóng hỏi.

Chức quan của lão gia nhà Hứa Nguyệt Hoa trong triều không quá lớn, trước mặt Hoàng thượng thậm chí không nói nên lời, hoàn toàn không thể so với Liễu Triều Viễn, Liễu Ngân Tuyết xảy ra chuyện, Liễu Triều Viễn còn có thể cầu tình hay nói lí lẽ trước mặt Hoàng thượng, lão gia nhà bọn họ thì không thể vì Vương Tào Yến cầu tình.

Chuyện này liên quan đến toàn bộ hưng suy vinh nhục của phủ bọn họ, Hứa Nguyệt Hoa lúc này đã sợ tới mức kinh hồn táng đảm.

Trong bụng Lạc Âm Phàm chính là hoàng tôn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi