GẢ CHO TIỂU TRÚC MÃ



"Nếu sự thật đúng như vậy, ta đoán không tới nửa canh giờ Tôn lão gia và ba vị thiếu gia kia sẽ tới tìm ta.

Còn Kim Kim, sau này thường đến nhà chơi, trong nhà của chúng ta chỉ có Đoàn Đoàn và Tuấn Trúc.

Đáng tiếc mỗi ngày hắn còn phải đến học viện đi học, để Đoàn Đoàn ở nhà một mình cũng buồn chán, con dẫn con bé đi lòng vòng có lẽ làm quen một vài bạn mới." Trần Phương Ngọc nói.
Tôn phu nhân nhìn bà nắm tay của Tiết Đông Mai, hơn nữa dáng vẻ hai người vô cùng thân thiết, nhất thời hiểu dự định của Trần Phương Ngọc.
Không kết được quan hệ thông gia cũng không sao, để Kim Kim và thiếu phu nhân của nhà họ Nhạc lui tới, sau này hai người cũng có thể trở thành bạn thân của nhau.
Bà cười nói, "Việc này không đơn giản đâu, chỉ sợ sau này ngày nào KimKim cũng đưa nàng ra ngoài chơi, người muốn cản cũng không được.

Được rồi, các ngươi cũng đừng ở chỗ này nghe mấy bà già chúng ta nói chuyện, Kim Kim, con và Đoàn Đoàn đi ra ngoài nói chuyện đi."
Tôn Kim Kim đang nhàm chán, nghe vậy cùng Tiết Đông Mai nhìn nhau, hai người đi ra khỏi gian phòng.
Cách đó không xa trong sân viện có một bàn đá, Tôn Kim Kim dẫn đầu ra cửa trước, đi tới bàn đá.

Nàng làm việc rất phóng khoáng, cũng không nói lễ tiết gì, trực tiếp nhấc chân vòng qua, dang chân ngồi xuống, sau đó lấy tay chống cằm, sững sờ nhìn trời.
Tiết Đông Mai ngồi xuống đối diện nàng, thấy vẻ mặt nàng u sầu, hỏi, "Cô sao thế?"
Tôn Kim Kim thở dài, "Về nhà mẹ ta sẽ lại giam lỏng ta, phiền muốn chết."
Chuyện này Tiết Đông Mai ở trong phòng cũng nghe Tôn phu nhân nói qua, nghe vậy hỏi, "Cô làm sai gì sao, Tôn phu nhân lại muốn giam lỏng cô?"
Tôn Kim Kim bĩu môi, bất mãn nói, "Thời gian trước ta leo tường vào lớp học, kết quả không cẩn thận, va phải phu tử đang giảng bài bên trong.


Viện trưởng học viện tìm cha ta, hung hăng đòi một khoản bạc.

Mẹ ta không thể chịu được, nên nhốt ta lại."
Tiết Đông Mai: "..

Tại sao cô lại muốn leo tường, trực tiếp đi vào không được sao?"
Tôn Kim Kim lắc đầu, "Không được đâu, nếu có thể đi vào ta còn phải phí sức như thế làm gì.

Ta đã liên tục thi hai năm liền, thành tích vẫn luôn không tốt, đó là lí do mà học viện không chịu nhận ta."
Thì ra là như vậy, nhìn nàng buồn bã như thế, Tiết Đông Mai khuyên nhủ, "Không sao, ngươi đã rất tuyệt rồi.

Chỉ cần có lòng ham học hỏi, nỗ lực hơn nữa, nhất định có thể thi đậu!"
Tôn Kim Kim liếc nhìn nàng một cái, ghét bỏ nói, "Ta không phải là vì ham học hỏi, ta là vì nam nhân."
Tiết Đông Mai: "..."
Thấy nàng kinh sợ trợn tròn mắt, không có chút khinh thường cười nhạo nào, Tôn Kim Kim giải thích nói, "Ta và cô không giống nhau, cô và Nhạc Tuấn Trúc ở cùng một viện, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, đương nhiên không muốn đi học viện nữa.

Người ta thích kia, ở cách nhà ta khá xa, hơn nữa hắn luôn lẫn tránh ta, nếu như ta không đi đến học viện, mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được một lần."
Tiết Đông Mai không chú ý đến nửa câu trước của nàng, nghe vậy nói, "Vì sao hắn lại lẫn tránh cô?"
Mặt Tôn Kim Kim cau lại đứng dậy, giọng nói cũng thê lương, "Ta cũng không biết nữa, chắc vì hắn không thích ta.

Cô có lẽ cũng biết hắn, hắn và Nhạc Tuấn Trúc nhà cô quan hệ tốt vô cùng, tên Tưởng Duệ Kỳ.

Cô đã gặp chưa?"
Tương Duệ Kỳ, không phải là người đi dạo bên hồ với bọn họ sao, là biểu ca của Úc Nhu.
Tiết Đông Mai gật đầu, "Ta gặp rồi."
"Thế nào, có phải nhìn rất xinh đẹp không, khuôn mặt hắn nhỏ nhắn, nhào nặn vô cùng tốt." Tôn Kim Kim hai mắt nhìn thẳng, hưng phấn nói.
Tiết Đông Mai cẩn thận nhớ lại một chút, hình dáng Tưởng Duệ Kỳ đúng như Tôn Kim Kim miêu tả, nhưng dáng vẻ kia của ắn và dùng từ "xinh đẹp" hình như không hợp cho lắm, nàng thành thật thừa nhận, "Ta chưa có bóp qua."
Tôn Kim Kim nghe vậy, dùng sức vỗ bàn một cái, hung dữ nói, "Đó là dĩ nhiên, nếu cô dám bóp, ta liền chặt tay cô ra."
Nàng nhất thời không khống chế tốt đạo lực, Tiết Đông Mai thấy rõ khóe miệng nàng giật giật, cố gắng nhịn xuống không xoa tay.
Tiết Đông Mai nhìn tay nàng, chân thành nói, "Không sao đâu, nếu cô đau thì có thể xoa."
Có thể vì ánh mắt của nàng rất chân thành tha thiết, Tôn Kim Kim suy tư trong chốc lát, nhanh chóng lấy bàn tay còn lại xoa bóp, "Đau chết mất.

Nhưng có người bạn như cô cũng rất tốt, ta đồng ý.

Sau này ở thành Vũ Châu đụng tới chuyện gì, nếu tới chỗ nào cần có bạc, cứ việc nói tên của ta!"
"Được."

Thấy nàng sảng khoái đáp lại, trên mặt Tôn Kim Kim lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, nàng chắp hai tay lại, van xin nói, "Nếu chúng ta là bằng hữu, Đoàn Đoàn, xin giúp ta một chuyện."
Chẳng biết tại sao, nhìn nàng như vậy, Tiết Đông Mai luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
"Vậy cô nói trước đi."
Quả nhiên, Tôn Kim Kim giảo hoạt cười, "Cô nhờ Nhạc Tuấn Trúc đưa Tưởng Duệ Kỳ tới đây, ta đã nửa tháng rồi chưa gặp hắn.

Ta rất nhớ hắn, nên gầy đi mấy cân.

Cô xem, quần áo rộng hơn rất nhiều phải không."
Nàng đưa tay quơ tay áo trống rỗng, đáng thương nói.
Tiết Đông Mai có chút do dự, nghe Tôn Kim Kim nói, Tưởng Duệ Kỳ đối với nàng vô tình, thậm chí còn có ý trốn tránh nàng.

"Vậy vạn nhất Tưởng Duệ Kỳ phát hiện chúng ta cố ý, tức giận thì làm sao bây giờ."
Tôn Kim Kim nghe nàng nói thế thấy có hi vọng, kích động nói, "Cô ngốc, chúng ta làm như Vô tình gặp không được sao.

Ngày mai ta dẫn Linh Hoa theo, nói là giới thiệu bạn mới cho cô làm quen, bọn họ chắc chắn sẽ không hoài nghi.

Cô biết Linh Hoa không, cha nàng là Thiếu Sử Vũ Châu, cũng là thủ hạ của Nhạc đại nhân đấy.

Ta nói cho cô biết, chuyện cũ của Linh Hoa có thể sánh bằng những việc đặc sắc ta gây ra đó.

Nếu cô giúp ta làm xong chuyện này, ta sẽ kể chuyện xưa của nàng cho cô nghe."
Nghe giọng nói của nàng thuần thục như vậy, Tiết Đông Mai hoài nghi hỏi, "Loại chuyện này cô đã làm rất nhiều lần rồi đúng không?"
Tôn Kim Kim có chút chột dạ cười hắc hắc, nắm lấy tay Tiết Đông Mai lắc, giả bộ vô tội nói, "Nào có, ta rất thành thật.

Đoàn Đoàn, cô giúp ta một chút đi, chúng ta là bạn bè tốt, vi giúp bạn không tiếc cả mạng sống không phải hay sao?"
Tiết Đông Mai: Chúng ta vừa quen biết hôm nay, không, chỉ mới nửa canh giờ trước thôi đấy!
Tôn Kim Kim thể hiện kỹ năng nói chuyện tuyệt đỉnh của mình, đến lúc rời đi vẫn quấn quít lấy Tiết Đông Mai, để nàng đáp ứng chuyện này.
Nhớ lại dáng vẻ đắc ý của nàng lúc ra về, Tiết Đông Mai cũng chẳng buồn ăn cơm.

Tới khi Nhạc Tuấn Trúc buông chén đũa rời bàn ăn, nàng cũng vội vàng buông xuống, "Bá bá bá mẫu, con ăn xong rồi, con đi trước đây."
Trần Phương Ngọc nhìn ra nàng và Nhạc Tuấn Trúc có chút cẩn thận, thấy thế cười nói, "Được rồi, Tuấn Trúc cơm nước xong thích dạo hoa viên có lẽ đến rừng trúc tản bộ, con mau đi đi."
Bị bá mẫu phát hiện, Tiết Đông Mai có chút xấu hổ, nhưng nghĩ Tôn Kim Kim còn đang chờ tin tức của nàng, nàng đi về hướng Nhạc Tuấn Trúc rời đi.
Để lại Nhạc Quang Kỳ vẻ mặt nghi ngờ, "Phu nhân, sao nàng biết Đoàn Đoàn muốn đi tìm Tuấn Trúc vậy?"
Trần Phương Ngọc trừng ông liếc mắt, "Chàng chỉ để ý chính sự thôi, khi nào biết chuyện trong nhà.

Thiếp nói cho chàng biết, tin tức Đoàn Đoàn là ta con dâu ta đã truyền ra ngoài, hai ngày nữa, chàng có thể nói với Hà Siêu Tân, việc bí mật điều tra chuyện Tiết đệ và đệ muội."
Nhạc Quang Kỳ kinh ngạc nói, "Nhanh như vậy, nàng truyền bằng cách nào?"

"Thiếp mời Tôn phu nhân tới, bà ấy là một người thích giao thiệp, chờ xem, chuyện này mấy ngày nữa, Quan phu nhân Quý phu nhân cả thành đều sẽ biết con trai chàng có một vị hôn thê." Trần Phương Ngọc tự đắc nói, "Vừa hay Kim Kim có thể chơi với Đoàn Đoàn, tính cách nàng còn hướng nội hơn thiếp, để nàng làm quen với vài tiểu thư khuê các của thành Vũ Châu, mới có lợi với bọn họ trong tương lai."
"Như vậy cũng tốt, thực sự khổ cực cho phu nhân vì gia đình mà suy tính rồi." Nhạc Quang Kỳ nhìn bà, đôi mắt tràn đầy thâm tình.
Trần Phương Ngọc đã quen bộ dạng này của ông từ lâu, nhưng ở trước mặt mọi người, vẫn có chút ngượng ngùng, "Không biết xấu hổ, mau ăn cơm của chàng đi."
Nhạc Quang Kỳ gật đầu, "Ăn ăn."
Nhưng ánh mắt kia, vẫn dán chặt vào người Trần Phương Ngọc không chịu rời đi.
* * *
Nhạc Tuấn Trúc đi chậm rãi, đến một ngã rẻ, Tiết Đông Mai đuổi theo kịp, "Tuấn Trúc huynh chờ muội một chút, muội có chuyện muốn tìm huynh."
Tiết Đông Mai không che giấu, Nhạc Tuấn Trúc nhìn ra trong lòng nàng có việc, đi ra ngoài tản bộ, cũng là đang đợi nàng tìm đến.

Nghe vậy hắn dừng lại, hỏi, "Làm sao vậy?"
Tiết Đông Mai lấy lòng nói, "Tuấn Trúc huynh, ngày mai huynh đi học ở học viện, lúc nào trở về vậy, tan học rồi có kế hoạch gì không?"
Nhạc Tuấn Trúc suy nghĩ một chút, trả lời, "Đi học rồi, giờ thân quay về, bây giờ chưa có kế hoạch gì, chắc là đến thư phòng đọc sách."
Tiết Đông Mai không nghĩ tới mỗi cái vấn đề hắn đều trả lời rất nghiêm túc, thời gian chầm chậm trôi qua, "Ừm cái kia.."
"Không sao đâu, muội có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Lời này khiến Tiết Đông Mai có chút động lực, nhưng nàng vẫn còn có chút chột dạ không dám nhìn hắn, mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, "Nếu không ngày mai huynh mời bạn đến nhà làm khách đi, mời Tưởng Duệ Kỳ là được."
Nhạc Tuấn Trúc biết chuyện hôm nay Tôn phu nhân và Tôn Kim Kim tới, nghe vậy cười nói, "Tôn Kim Kim bảo muội làm thế sao?"
"Làm sao huynh biết!" Tiết Đông Mai bây giờ mới phản ứng lại, kinh ngạc nói.
Nói xong lập tức phát hiện mình lỡ lời, nàng vội vàng che miệng lại, hơi giấu đầu lòi đuôi.
Nhạc Tuấn Trúc bị cử chỉ của nàng chọc cười, giải thích nói, "Chuyện Tôn Kim Kim kiên nhẫn dũng cảm theo đuổi Duệ Kỳ, ở học viện chúng ta đều biết, đây cũng không phải là bí mật gì.

Để Duệ Kỳ đến đây cũng không phải là không thể, nhưng tại sao ta phải cố gắng làm như thế cũng đâu được cảm ơn?"
Lời nói này cũng đúng, Tiết Đông Mai suy nghĩ một chút, quyết định sử dụng những lời của Tôn Kim Kim nói ở buổi chiều, "Nàng là bằng hữu của muội, vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống không phải là điều nên làm sao?"
Đương nhiên, Nhạc Tuấn Trúc cũng không bị lời của nàng mê hoặc, "Nàng ta là bằng hữu của muội, chứ không phải của ta."
"Thế nhưng.."
Thấy hắn dừng lại, Tiết Đông Mai mới hỏi, "Thế nhưng cái gì?"
"Thế nhưng nếu muội đã nhờ ta hỗ trợ, ta vẫn có thể giúp.

Nhưng có điều ta nói trước, ta không có lòng tốt giúp muội như vậy, nếu như việc này thành công, coi như muội thiếu ta một ân tình nhé, sau này phải trả lại." Nhạc Tuấn Trúc nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Con gái của ta: Sao tính toán quá vậy! Không hào phóng chút nào!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi