GẢ CHO TIỂU TRÚC MÃ



Giọng nói oang oang của Kim Kim bên ngoài phòng truyền đến, "Đoàn Đoàn, bây giờ không còn sớm, ta và Linh Hoa cần phải đi."
Tiết Đông Mai nhanh chóng nhận thư trong tay Nhiễm Linh Hoa, "Được."
Chỉ là không biết vì sao, tay của Nhiễm Linh Hoa cầm rất chặt, Tiết Đông Mai sợ dùng sức sẽ xé khách lá thư, trống không.
Lúc sau Tôn Kim Kim vào cửa, nhìn thấy tay hai người nắm chặt dưới bàn, nghi ngờ hỏi, "Các cô đang làm gì? Có phải có chuyện gì gạt ta không? Sao không nói đi, rõ ràng các cô thông qua ta mới quen biết nhau, phải là quan hệ với ta tốt hơn mới đúng."
Tay Nhiễm Linh Hoa rốt cuộc thả lỏng.
Theo sự buông lỏng của nàng, thân thể của nàng cũng theo đó ngã xuống, giống như thân thể bị mất đi chống đỡ.
Mặc dù người đơn giản như Tôn Kim Kim cũng chú ý tới sự khác thường của nàng, "Linh hoa?"
Nhiễm Linh Hoa lắc đầu, "Ta không có việc gì, chúng ta đi thôi Kim Kim."
Tôn Kim Kim đỡ nàng, không yên tâm mà nói dong dài, "Cô còn như vậy, lần sau ta không dám mang cô theo, trở về ăn cơm cho thật tốt, cơ bản nhất của thân thể cũng không được, về sau cô còn có thể làm chuyện gì."
"Biết rồi, hôm nay trở về ta ăn hai chén cơm." Nhiễm Linh Hoa cười nói.
Tôn Kim Kim hừ nói, "Nói dối, có thể ăn một chén ta đã cám ơn trời đất.

Được rồi Đoàn Đoàn, đừng tiễn, xe ngựa bọn ta ở bên ngoài, đi đây, chờ ta trở lại đưa cô ra ngoài chơi."
Tiết Đông Mai đưa các nàng đến cửa, chờ hai người lên xe ngựa rời khỏi, nàng mới xoay người đi đến phía phòng Nhạc Tuấn Trúc.

Nhạc Tuấn Trúc đang luyện chữ, nhìn nàng cười lấy lòng bước vào, hắn buông bút, "Hai nàng ta đi rồi?"
"Ừm, vừa mới đi." Tiết Đông Mai trả lời, duỗi đầu nhìn bảng chữ mẫu trên bàn, nàng chột dạ mà cười ha ha hỏi, "Tuấn Trúc huynh đang luyện chữ."
Nhạc Tuấn Trúc ừm một tiếng, nhìn dáng vẻ này liền khẳng định nàng tìm mình có chuyện, nhưng nàng không nói, hắn liền giả vờ không biết, lo chỉnh sửa lại bảng chữ mẫu của mình, "Đúng rồi, hai bảng chữ mẫu trước kia ta đưa cho muội, đã viết xong chưa, lại đây viết cho ta xem."
Tiết Đông Mai nghe theo đi qua, chờ hắn nhường vị trí, liền viết mấy chữ cào chỗ trống trên giấy, thấp thỏm bất an mà đưa cho hắn.
Nhạc Tuấn Trúc cẩn thận nhìn trước sau một chút, một lần nữa cầm lấy bút lông, khoanh tròn vị trí vào mấy chữ của nàng, "Chỗ hạ bút này còn chưa lưu loát, lực cổ tay không đủ, viết lại một lần nữa."
Tiết Đông Mai: "..."
Nàng tới là có chuyện, không phải đến đây để luyện chữ.
Nhưng nhìn mặt lạnh lùng của Nhạc Tuấn Trúc, vẻ mặt không chút dễ dãi, nàng cuối cùng lại cầm lấy bút, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, một lần nữa hạ bút bắt đầu luyện chữ.
"Chỗ này!" Hắn duỗi tay nắm lấy mu bàn tay của nàng, cầm tay nàng về phía trước viết, "Cổ tay phải nhẹ, nếu nặng quá, góc bút chỗ này viết nét sẽ bị ngoặt, phía sau sẽ không được đẹp.

Viết lại một lần nữa."
Hắn cầm tay nàng viết xong chữ, lại nhanh chóng thả ra, toàn bộ quá trình rất nhanh, làm cho Tiết Đông Mai thậm chí cảm thấy vì hắn muốn mình viết chữ đẹp hơn một chút, mới chạm vào mình.
Nhìn hắn nghiêm túc dạy, Tiết Đông Mai cũng không ngượng ngùng, liền nghiêm túc dựa theo phương pháp của hắn, viết từng chữ một.
Nhờ tinh thần này, chưa đến nửa canh giờ sau, Tiết Đông Mai mới được cho phép đặt bút xuống.
Thấy cổ tay nàng động đậy, Nhạc Tuấn Trúc bỏ giấy xuống, kéo cổ tay của nàng nhẹ nhàng xoa bóp, "Ngón tay muội quá chặt, vẫn không thả lỏng, luyện một chút sẽ cứng đờ dẫn tới cổ tay mệt mỏi tê dại, hơn nữa viết chữ sẽ không đẹp.

Này khi đó cha ta đã dạy muội, như thế nào, đã quên hết?"
Giọng nói hắn lạnh như băng, nếu không phải nhìn thấy hắn xoa cổ tay mình, vẻ mặt dịu dàng, Tiết Đông Mai còn cho rằng hắn tức giận.
Nàng lắc đầu, "Không có, muội nhớ kỹ."
Chỉ là bị hắn nhìn chằm chằm, quá căng thẳng thôi.
Nhạc Tuấn Trúc liếc nhìn nàng một cái, khi Tiết Đông Mai cho rằng tâm tư nhỏ của mình bị nhìn thấu, hắn thu hồi ánh mắt, động tác tay không ngừng, "Tìm ta có chuyện gì sao, nói đi."
Tiết Đông Mai nghe vậy, khoa trương mà khen nói, "Oa Tuấn Trúc huynh, muội còn chưa nói huynh đã đoán đượcc, thật thông minh."
"Đừng nịnh hót, nói chuyện trước đi."
Tiết Đông Mai ha ha cười một cái, "Tuấn Trúc huynh, huynh cùng phu tử Uông Dĩ Mạch trong học viện mọi người, quen nhau sao?"
Nhạc Tuấn Trúc nói, "Nhiễm Linh Hoa tìm muội? Nàng ta nhờ muội làm gì?"
Tiết Đông Mai kinh ngạc mở to hai mắt: "..."
Nàng cảm thấy đạo hạnh của mình đạo hạnh ở trước mặt Tuấn Trúc huynh, quả thực là không đáng nhắc tới.


Nàng chỉ nói cái tên, Tuấn Trúc huynh liền không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra gốc rễ của vấn đề.
Thấy trong mắt nàng sự nể phục, Nhạc Tuấn Trúc cười nói, "Việc này tuy nói đã xảy ra rất lâu, nhưng ở trong học viện của ta, luôn có thể nghe được một ít tin tức.

Đặc biệt hiện giờ Uông Dĩ Mạch còn nhậm chức trong học viện, có một ít lời đồn đại cũng dễ hiẻu."
Tiết Đông Mai hiểu rõ gật đầu, "Linh hoa muốn ta đưa thư cho Uông Dĩ Mạch, nghe nói đây là thư từ biệt.

Tuấn Trúc huynh, huynh nói chúng ta có nên đưa nó không?"
Nhạc Tuấn Trúc nói, "Muội đã nhận bức thư vào tay, hiện tại nói không đưa, không phải muộn rồi sao, chẳng lẽ muốn trả lại thư cho Nhiễm Linh Hoa?"
"Cũng phải," Tiết Đông Mai ngẫm lại cũng đúng, liền lấy thư đưa cho hắn, "Vậy làm phiền Tuấn Trúc huynh."
Nhạc Tuấn Trúc cũng không có nhận, buông cổ tay nàng ra, thoải mái dựa người vào phía sau giường nhỏ, "Vì vậy, muội lại thiếu ta một ân tình, tổng cộng hai cái~"
Tiết Đông Mai cũng nghĩ đến điểu này, nhưng nghĩ đến thân thể lung lay như sắp đổ của Nhiễm Linh Hoa, cùng khuôn mặt tái nhợt vô lực, Tiết Đông Mai quyết tâm, dù sao một ân tình là thiếu, hai cái cũng là thiếu, không thành vấn đề.
Nàng cắn răng nói, "Được!"
Nói xong nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, Tiết Đông Mai có chút không chắc chắn hỏi, "Có lẽ Tuấn Trúc huynh là người tốt, nhất định sẽ không để muội làm chuyện gì khó đâu?"
Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy, nhướng mày cười xấu xa nói, "Cái này không nhất định, tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết trong bụng ta đang có ý đồ xấu xa gì."
Nhìn hắn, Tiết Đông Mai không hiểu trong lòng căng thẳng, khẽ cắn môi dối lòng mà nịnh hót nói, "Này không có khả năng, Tuấn Trúc huynh ở trong lòng ta chính là thiên hạ đệ nhất người tốt."
Nhạc Tuấn Trúc không tính toán với động tác nhỏ của nàng, kẹp lá thư vào cuốn sách bên cạnh, ẩn ý nói, "Vậy muội nhớ kỹ những lời nói hôm nay."
"Nhớ kỹ, muội khẳng định nhớ kỹ, cảm ơn Tuấn Trúc huynh." Tiết Đông Mai bước nhỏ đi theo phía sau hắn ra ngoài, tò mò hỏi, "Tuấn Trúc huynh đến đây để làm gì?"
Nhạc Tuấn Trúc quay đầu lại bất đắc dĩ nói, "Đến giờ rồi, đi ăn cơm."
"Vậy được, muội cũng đi."
Nghe tiếng bước chân nàng, Nhạc Tuấn Trúc đi phía trước, âm thầm cười.
Tâm tình Trần Phương Ngọc hôm nay rất tốt, bố trí bữa tối cũng tương đối phong phú, nàng liên tục gắp đồ ăn cho Tiết Đông Mai, mãi cho đến khi chén cơm nàng đầy mới dừng lại.
Nhìn Tiết Đông Mai ngượng ngùng từ chối, Nhạc Quang Kỳ giải vây oán trách nói, "Được rồi, trong lòng và mắt nàng đều là Đoàn Đoàn, đến phu quân nhà mình cũng không quan tâm."
Trần Phương Ngọc hờn dỗi trừng mắt liếc ông một cái, "Chàng không có tay sao, muốn ăn cái gì thì tự mình gắp!"
Nhạc Quang Kỳ nhìn Tiết Đông Mai cáo trạng, "Nhìn xem, có con dâu tương lai, liền quên mất phu quân của mình cùng con trai." Nói xong nhìn San San một bên đang cúi đầu nỗ lực ăn cơm, còn duỗi tay xoa bóp mặt nàng, "Đến con gái của mình cũng không màn, ai, đáng thương~"
San San đẩy tay ông, cúi đầu chỉ lo gặm đùi gà của mình.
Trần Phương Ngọc bị vẻ mặt của ông chọc cười, vội vàng lấy đũa gắp cho ông đồ ăn, "Không quên được chàng, được rồi."
Nhạc Quang Kỳ lúc này mới vừa lòng mà im miệng.
Tiết Đông Mai trong miệng cắn một cây đậu, nhai một chút, dáng vẻ giống như có tâm sự.


Nhạc Quang Kỳ âm thầm ở dưới bàn chạm cánh tay Trần Phương Ngọc, ý bảo bà xem.
Trần Phương Ngọc hiểu rõ gật đầu, duỗi tay sờ cánh tay Tiết Đông Mai một chút, "Đoàn Đoàn, có phải có tâm sự gì không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Không có, bá mẫu."
Vừa rồi nàng cùng Tuấn Trúc lúc lại đây ăn cơm hai người còn nói cười đùa giỡn, Trần Phương Ngọc nhớ lại chuyện xảy ra vào lúc này, "Đoàn Đoàn, có phải con cảm thấy chuyện của Tuấn Trúc, phát triển quá nhanh? Kỳ thật bá bá và bá mẫu không có ý thúc giục hôn sự của con và Tuấn Trúc, sở dĩ lan truyền chuyện giữa các con, bá bá là có mục đích khác."
"Mục đích khác?" Nàng hỏi.
Trần Phương Ngọc thấy thế, thầm nghĩ quả thật mình đoán đúng rồi.
Nàng giải thích nói, "Đúng vậy, lan truyền thân phận của con, bá bá con mới có lý do ở trước mặt người khác kiên trì điều tra vụ án của cha mẹ con.

Hơn nữa với việc này, ông ấy sẽ tiếp tục ở ngoài sáng làm rõ ràng, càng có thể mê hoặc tầm mắt của những người đó."
Tiết Đông Mai gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn sắc mặt Nhạc Tuấn Trúc, giống như càng thêm lạnh lùng.

Lòng nàng trầm xuống, mở miệng nói, "Bá mẫu, như vậy đối với thanh danh của Tuấn Trúc huynh có phải không tốt không?"
"Có cái gì không tốt," Trần Phương Ngọc nói một cách tự nhiên, "Nó vốn là hôn phu của con, chẳng qua hiện tại càng có thêm nhiều người biết mà thôi."
"Phu nhân nói rất đúng." Nhạc Quang Kỳ bưng chén cơm, gật đầu đồng ý, còn không quên tiếp tục gắp đồ ăn cơm.
Tiết Đông Mai cắn chiếc đũa, quay đầu liếc mắt nhìn Nhạc Tuấn Trúc một cái, hắn như cũ cúi đầu uống canh, dường như lời nói của các nàng, giống như không liên quan đến hắn.

Buổi chiều lời Nhiễm Linh Hoa nói, trong đầu nàng lại nhớ tới lần nữa, Nếu như cô và Nhạc Tuấn Trúc đều không có ý với nhau, vẫn nên nhanh chóng nói rõ, để không làm chậm trễ hai người, rốt cuộc hiện tại quyền chủ động, chính là ở trong tay cô .
Nàng do dự nói, "Cái kia nếu.."
Nếu Tuấn Trúc huynh thích người khác.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tuấn Trúc huynh: Ta không phải là ta không có, ta chỉ đang nghĩ cách làm thế nào để đối phó những người hại nhạc phụ nhạc mẫu của ta mà thôi~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi