GẢ CHO TIỂU TRÚC MÃ



Tác Doanh đã trở lại.
Hắn lấy một tay nải đưa cho Nhạc Tuấn Trúc, "Các vị tiểu thư đang cùng nhau ngắm hoa ở Tĩnh Hà viên, cái này Tôn tiểu thư đưa cho nô tài đem tới đây.

Còn có đại nhân hiện đã đến trước cửa Hà phủ, nhưng Hà tam gia đã đi ra ngoài kiểm tra sổ sách, quản gia Hà phủ đang ở cùng đại nhân nói chuyện."
Nhạc Tuấn Trúc tiếp nhận tay nải, "Ngươi đi nói cha ta một chút, nói thời cơ tới rồi, ông ấy sẽ tự hiểu."
Tác Doanh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhạc Tuấn Trúc đưa tay nải cho Tiết Đông Mai, "Trước thay cái này, chúng ta phải đi nhanh.

Còn có Chử thiếu gia,"
Chử Cao Tinh lúc này cảm thấy bất mãn với việc bọn họ bỏ qua mình đứng đối diện, nghe vậy oán giận nói, "Ngươi còn biết ta ở đây sao!"
Nhạc Tuấn Trúc không để ý tới bất mãn của hắn, nói thẳng, "Có chuyện này còn muốn thỉnh Chử thiếu gia hỗ trợ, ngươi nghĩ cách để tam gia biết Tạ Gia Bảo làm chuyện này, xem kế hoạch tiếp theo của ông ấy."
Chử Cao Tinh không biết hắn đang tính toán cái gì, hắn cũng lười suy nghĩ so đo, liền gật đầu đáp ứng rồi, "Được, ta đã biết."

Nhạc Tuấn Trúc nhìn hắn gật đầu tỏ vẻ lòng biết ơn, chờ Tiết Đông Mai đởi xong y phục, sau đó để cho nàng mang theo quần áo cũ, dưới sự che chắn của Chử Cao Tinh, hai người từ cửa sau lặng lẽ rời đi.
* * *
Nhạc Tuấn Trúc không để Tiết Đông Mai chào tạm biệt các nàng Tôn Kim Kim, sai Tác Doanh truyền lời, ngày khác lại thỉnh các nàng đến phủ sau, liền mang nàng trở về phủ Thứ Sử.
Bên trong phủ Trần Phương Ngọc đang chờ, sau khi nhìn thấy Tiết Đông Mai, đôi mắt lập tức liền đỏ, tiến đến ôm nàng đi vào trong, "Đoàn Đoàn tới đây để bá mẫu nhìn xem, có bị thương hay không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Không có, con vẫn ổn."
Trần Phương Ngọc vỗ mặt nàng, "Không bị thương thì tốt, đi, mau vào đi, để bá mẫu nhìn kĩ một chút."
Các nàng đi vào trong phòng, Nhạc Tuấn Trúc không nói điều vô nghĩa cùng đi qua.
Trần Phương Ngọc phất tay để hắn đi, "Con cũng đừng đợi ở đây, đi xem cha con có thể giúp được gì hay không."
Nhạc Tuấn Trúc đáp lời, vẫn không yên tâm mà dặn dò, "Nhìn cổ tay và trên chân nàng một chút, tốt nhất nên thoa chút thuốc."
Lúc trước hắn giúp Tiết Đông Mai cởi dây thừng thấy được, trên cổ tay đều đã đỏ.

Cũng không biết Chử Cao Tinh người kia làm như thế nào, ngay cả sợi dây thừng cũng không đáng tin cậy như vậy.
"Được rồi, mẹ làm việc còn cần con nói, mau đi đi." Trần Phương Ngọc thúc giục nói.
Chờ đến trong phòng, chỉ còn lại có hai người, Trần Phương Ngọc nhấc tay áo Tiết Đông Mai lên, mới nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay nàng có chút sưng to, lòng nàng chua xót, đau lòng nói, "Tên khốn kiếp đáng chết này, sao dám làm vậy với con, nhất định để bá phụ con không thể tha cho hắn."
Nhìn nàng muốn rơi lệ, Tiết Đông Mai an ủi nói, "Không có việc gì bá mẫu, con không đau."
Trần Phương Ngọc xoay người tìm được hòm thuốc có thuốc tiêu sưng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng, "Rốt cuộc sao lại thế này Đoàn Đoàn, làm sao bị người khác bắt mang đi đâu?"
Tiết Đông Mai kể lại đầu đuôi ngọn nguồn nói cho nàng, trong đó cũng bao gồm kế hoạch hoàn mỹ và không sai sót của nàng và Chử Cao Tinh, cùng với người cố chấp làm theo ý mình phá hư kế hoạch này.
Nghe ra ý tứ trong lời nói nàng, Trần Phương Ngọc nói, "Đứa nhỏ ngốc, Tuấn Trúc là vì suy nghĩ cho con.

Chử gia thiếu gia đến từ Kinh Thành, một số đạo lý đối nhân xử thế có thể không hiểu lắm.

Con nghĩ xem, nếu bá phụ con thật sự dẫn người xông vào, như vậy nhiều nam nhân nhìn thấy bộ dáng con chật vật, trở về còn không được truyền ra.

Này ba người thành hổ, đến lúc đó còn không chừng có thể truyền thành bộ dạng gì."
Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, nàng thật sự không nghĩ tới nguyên nhân này.


Càng không nghĩ tới tâm tư Tuấn Trúc huynh sẽ tinh tế như vậy, suy nghĩ sâu sắc hư vậy.
Lòng nàng chảy qua một dòng nước ấm, nóng một chút, chậm rãi thấm ước thân thể của nàng.
Thấy sắc mặt nàng phấn hồng, Trần Phương Ngọc trêu ghẹo mỉm cười, "Bất quá việc này, đoán chừng sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, xem bá bá con và Tuấn Trúc chuẩn bị làm ầm ĩ như thế nào."
Tiết Đông Mai gật đầu, nhỏ giọng nói, "Con đều nghe bá bá và bá mẫu."
Trần Phương Ngọc bôi thuốc cho nàng, nắm tay nàng an ủi nói, "Đoàn Đoàn, hiện tại Tiết đệ và đệ muội cũng đã mất, nhà con chỉ còn lại mình con, về sau bất luận gặp chuyện gì đều phải lấy thân thể của mình làm đầu, không được hành sự thể lỗ mãng biết không, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với sự an nguy của con."
Tiết Đông Mai chỉ cảm thấy mũi chua xót, không kìm được nước mắt.
Trần Phương Ngọc đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, tay phải không ngừng vỗ về sau lưng Tiết Đông Mai.
Một phen lăn lộn xuống dưới, đã gần đến giờ Hợi, Trần Phương Ngọc để nàng ăn cơm chiều, mới cho Tiết Đông Mai trở về nghỉ ngơi.
Nào nghĩ đến nàng lắc đầu, "Con muốn ở lại đây chờ bá bá cùng Tuấn Trúc huynh trở về."
Trần Phương Ngọc để nha hoàn dỗ San San ngủ, cũng ngồi bên cạnh nàng cùng nhau chờ.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Nhạc Quang Kỳ và Nhạc Tuấn Trúc dưới ánh trăng sáng, đi vào phòng lớn.

Biết hai người là vì chuyện hôm nay mà cố ý chờ, Nhạc Quang Kỳ dẫn đầu nói, "Người ta đã thẩm qua, hiện tại đang giam giữ ở trong tù."
Trần Phương Ngọc vội la lên, "Thế nào, hắn nhận tội sao?"
Nhạc Quang Kỳ nói, "Chuyện bắt cóc Đoàn Đoàn hắn thú nhận bộc trực, còn chuyện của Tiết đệ, cần phải chuẩn bị nhiều chứng cứ một chút."
"Vậy Hà Siêu Tân đâu, hắn không hỏi đến?"
Việc này Nhạc Quang Kỳ đã nghe quản gia Hà phủ nói qua, "Hiện tại Hà Siêu Tân mang theo người đến nơi khác để kiểm tra sổ sách, mặc dù nhận được tin tức trở về, cũng phải mất hai ba ngày."
"Vậy là tốt rồi, không có việc gì thì tốt," Trần Phương Ngọc tự nói với mình, lại nói với Nhạc Tuấn Trúc, "Đoàn Đoàn hôm nay lo lắng sợ hãi, thời điểm không còn sớm, con đợi lát nữa sớm một chút mang con bé trở về phòng nghỉ ngơi."
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, để bọn họ đi về nghỉ ngơi trước.
Thần sắc hắn vẫn luôn không đúng, đôi môi mím chặt, giống như đang kìm lại điều gì đó.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Tiết Đông Mai đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nói, "Tuấn Trúc huynh, huynh làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ta đưa muội trở về phòng, hôm nay muội mệt rồi, đi ngủ sớm một chút." Nhạc Tuấn Trúc nói.
Tiết Đông Mai nói được, cùng hắn đi ra ngoài.

Hai người đi qua phòng khách, đi qua hoa viên cạnh hành lang, trăng sáng như nước, gió đêm thanh mát, xem lẫn hương hoa thoang thoảng, khiến người ta chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, sảng khoái.
Nhạc Tuấn Trúc thở ra một ngụm khí, nhìn nàng cúi đầu ở dưới ánh trăng đi tới, trăng thanh gió mát, hắn dường như có thể nhìn thấy mũi nàng theo hô hấp mà chuyển động, hắn liếc mắt nhìn chỗ khác, cảm thấy nỗi phiền muộn trong lòng kia, ở dần tan biến.
Trong nhà lao trên mặt Tạ Gia Bảo không có chút hối hận nào, mà khuôn mặt không cảm xúc, "Ta không muốn cùng nàng làm gì, các ngươi không phải muốn hứa hôn sao, ta chỉ thấy chán ghét các ngươi."
Nhìn thấy phía trước sắp đến phòng nàng, vẻ mặt Nhạc Tuấn Trúc nhịn xuống, khuyên bảo, "Sau khi trở về đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt."
Tiết Đông Mai gật đầu, bước chân vào phòng.
Thời điểm đóng cửa, nhìn bóng dáng hắn sắp sửa đi xa, Tiết Đông Mai bỗng nhiên hét to, "Tuấn Trúc huynh."
Nhạc Tuấn Trúc lập tức quay đầu lại nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Ánh sáng sau lưng hắn, toàn bộ biểu cảm ở trong bóng tối, càng trở nên mơ hồ.
Tiết Đông Mai bỗng nhiên cảm thấy tim đập như hươu chạy, nàng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói, "Không có việc gì, chuyện hôm nay là muội thiếu suy xét, đa tạ huynh nhắc nhở, về sau muội sẽ không như vậy."
"Ừm." Nhạc Tuấn Trúc không có nhiều giải thích, chỉ nói, "Ngủ ngon."
Một đêm không ngủ mơ, ngày thứ hai buổi sáng không bao lâu, Tôn Kim Kim liền cùng Nhiễm Linh Hoa tới đây thăm hỏi.
Tôn Kim Kim mặt đầy áy náy, rốt cuộc việc hôm qua, Tiết Đông Mai chính là bị nàng kéo ra ngoài miếu Nguyệt Lão, mới phát sinh loại chuyện này.
"Được rồi, ta không phải không có việc gì sao, đừng lo lắng." Nhìn nàng vẫn luôn khẩn trương dong dài, Tiết Đông Mai khuyên nhủ.
Tôn Kim Kim áy náy mà nhấp miệng, "Ta biết, đều là ta sai."
"Kim Kim lần này thật sự bị dọa rồi, Đoàn Đoàn cô không biết, lúc nàng tìm cô tay đều run rẩy." Nhìn Tôn Kim Kim vẫn luôn xin lỗi, Nhiễm Linh Hoa cười chuyển đề tài, "K thật không riêng gì nàng ấy, nhìn thấy biểu cảm Nhạc thiếu gia, ngay cả ta cũng sợ vô cùng."
Tôn Kim Kim ở một bên không ngừng tán đồng gật đầu.
"A? Tuấn Trúc huynh sao?"
"Đúng vậy," Nhiễm Linh Hoa gật đầu, "Nhưng mặc dù sốt ruột, đầu óc hắn cũng bình tĩnh trấn định, mang người lần theo dấu vết một chút, mới nhanh như vậy tìm được cô."
Nhìn dáng vẻ lời nói nàng như có ẩn ý, Tiết Đông Mai cười nói, "Linh Hoa, có phải cô có chuyện muốn nói với ta không?"
Bị nàng nhìn ra, Nhiễm Linh Hoa cũng không ngượng ngùng, nói thẳng, "Lúc trước nghe cô nói ta còn không tin, cho nên ta cẩn thận quan sát hồi lâu, hiện tại ta có thể khẳng định nói, Đoàn Đoàn, Nhạc thiếu gia đối với cô là có tình.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi