GẢ CHO TIỂU TRÚC MÃ



Có thể là trước đó đã cùng Hạnh Nhi thương lượng xong, sau khi nghe Tiết Đông Mai nói, Dương Mục cũng không nói gì, chỉ nhờ nàng tiện thể nhắn về, để Hạnh Nhi ở nhà chờ là được.
Theo Tiết Đông Mai biết, tính cách Dương Mục luôn thô bạo lỗ mãng, bằng không cũng sẽ không mới vừa gặp mặt, liền cùng Hạnh Nhi đánh một trận.

Nhưng tình yêu luôn rèn luyện con người, nhìn dáng vẻ hiện tại của Dương Mục, lúc nào cũng suy nghĩ vì Hạnh Nhi, ngược lại hắn cực kỳ giống một nam tử hán vẫn luôn sùng bái.
Nhìn hắn cùng người khác cãi nhau ầm ĩ đi xa, Tiết Đông Mai bỗng nhiên cảm thấy năm tháng yên tĩnh cũng tốt, nội tâm một mảnh bình yên.

Nếu người bên cạnh cũng có thể vẫn tiếp tục như vậy, tốt biết bao nhiêu.
Chuyện đều xong xuôi, nàng vừa định rời đi đi tìm Nhạc Tuấn Trúc, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi nàng, "Đông Mai."
Là Úc Nhu.
Trên người nàng cánh tay treo khăn vải đã được tháo xuống, mang theo làn váy thướt tha lả lướt từ trên thềm đá đi xuống, "Đông Mai, sao cô lại tới đây? Nhạc Tuấn Trúc hôm nay không có đi học."
Tiết Đông Mai nói, "Ta không phải tới tìm huynh ấy, ta tới tìm Dương Mục."
Úc Nhu a một tiếng, cười nói, "Nói chuyện hôn sự của hắn và Trần Hạnh Nhi phải không? Mấy ngày trước bọn ta thấy bọn họ bên nhau, cãi nhau ầm ĩ còn rất xứng đôi."
"Ừm, đoán chừng gần đây có thể định ngày.

Cánh tay cô tốt chứ?"
Úc Nhu gật đầu, hoạt động cánh tay trên dưới một chút, "Đã sớm khỏe, ta thấy bởi vì cái này Chử Cao Tinh đối với ta còn có một chút áy náy, nên ở trước mặt hắn làm ra dáng vẻ giả vờ."
Nghe nàng nói Chử Cao Tinh, Tiết Đông Mai hỏi, "Nghe nói gần đây cô giúp hắn học bù, vất vả rồi."
Úc Nhu cười nói, "Đúng vậy.


Thật ra hắn người này rất thông minh, trước kia chỉ là lười biếng, hơn nữa Chử gia nuông chiều hắn, khiến hắn đối với những việc này buông thả mà thôi.

Hiện tại toàn tâm ý mà bổ túc, rất nhanh có thể đuổi kịp tiến độ."
Nghe lời khen ngợi của nàng dành cho Chử Cao Tinh, cùng nói lên sự quen thuộc với hắn, Tiết Đông Mai nhận thấy một tia khác thường, "Úc Nhu cô?"
Úc Nhu cũng không phủ nhận, "Đúng vậy, hắn chính là người cả đời này ta đặt cược."
Hai người nhìn nhau, nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, Tiết Đông Mai nói, "Cô sẽ thắng, tin tưởng hắn, cũng tin tưởng chính cô."
Úc Nhu vui sướng bật cười, "Cảm ơn cô.

Cũng chúc cô và Nhạc Tuấn Trúc, có thể tốt đẹp hạnh phúc, đầu bạc răng long."
Ánh mắt của nàng giống như hai người mới gặp mà thân thiết, ngay thẳng cởi mở, không có chút nào hẹp hòi ngượng ngùng.
Thậm chí Tiết Đông Mai hoài nghi suy nghĩ của mình lúc trước có pahir sai rồi hay không, có lẽ giữa nàng và Tuấn Trúc huynh, căn bản không có loại quan hệ như mình nghĩ?
Hoặc là nói, Tương Vương có tình, mà Thần Nữ vô tình?
Một suy nghĩ nảy mầm trong lòng, Tiết Đông Mai nhìn chỗ nào cũng giống vậy.

Nếu không vì sao Tuấn Trúc huynh đối với Úc Nhu lời nói dịu dàng, vì sao quan hệ với nàng rất tốt, vì sao luôn xem xét ý kiến của nàng?
Khi trở lại xe ngựa, Nhạc Tuấn Trúc lập tức liền phát hiện cảm xúc nàng thay đổi.

Hắn lấy lòng rót một chén nước đưa qua, "Muội làm sao vậy, không tìm được Dương Mục sao? Hay là hắn đã nói gì?"
Tiết Đông Mai nhận lấy, sau khi uống xong còn hung hăng nghiến răng, phát ra âm thanh kẽo kẹt, khiến Nhạc Tuấn Trúc cảm thấy vết thương trên môi lại bắt đầu đau.
Vẫn là quên đi, nội tâm Tiết Đông Mai khuyên mình, mặc kệ trước kia thế nào, ít nhất hiện tại Tuấn Trúc huynh đối với mình rất tốt, hai người lại thành thân, hơn nữa Úc Nhu hiện tại toàn tâm toàn ý mà giúp đỡ Chử Cao Tinh, bọn họ hai người hoàn toàn không có cơ hội.
Nhắc lại, cũng sẽ chỉ làm tổn thương mối quan hệ hai người mà thôi.
Nàng che giấu, nói đề tài khác, "Thật là nhanh, chỉ chớp mắt Hạnh Nhi sẽ cùng Dương Mục thành thân.

Tuấn Trúc huynh, huynh nói cha mẹ Hạnh Nhi sẽ đồng ý sao?"
Nàng như vậy, Nhạc Tuấn Trúc cũng không trả hỏi vấn đề lúc trước nữa, chỉ cảm thấy chờ ngày mai đi học, tìm Dương Mục hỏi một câu lại nói.

"Không biết, nhưng ta cảm thấy bọn họ có lẽ sẽ không từ chối.

Chờ thêm hai ngày nữa bọn họ tới, nhìn xem tình huống đi."
"Cũng đúng, muội nhìn Dương Mục rất đáng tin cậy, tuy nói tính tình nóng nảy một chút, nhưng tâm tốt, cũng nghe Hạnh Nhi nói, gia cảnh cũng tốt, đối vối Hạnh Nhi mà nói, quả là rất xứng đôi.

Thật hy vọng bọn họ sớm ngày thành thân, như vậy liền có thể náo nhiệt một chút."
Nhạc Tuấn Trúc nghe đến đó, cảm thấy mình tìm được nguyên nhân nàng vừa rồi không vui.
Lúc trước khi hai người thành thân, bởi vì nàng để tang, cho nên làm rất khiêm tốn, không có mở tiệc chiêu đãi khách khứa, không có chiêng trống vang trời, không có áo cưới đỏ thẫm, không có ra ngoài đi phố, đối với một cô gái mà nói, không xem như một hôn lễ chân chính.
Chắc có lẽ nàng tiếc nuối.
Hắn xoa tay Tiết Đông Mai, "Chờ qua thời hạn chịu tang, ta nhất định cho muội quang cảnh náo nhiệt, hôn lễ cực kỳ long trọng."
Tiết Đông Mai: "..."
Đang yên lành lôi chuyện này làm gì!

"Ha ha, muội cảm ơn huynh!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói lời cảm tạ.
Hiện tại thần trí Nhạc Tuấn Trúc đã bay ra ngoài, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt nàng sắc, mỉm cười đáp lại, "Không cần khách khí."
Không vừa ý, Tiết Đông Mai không phản ứng lại hắn, xốc lên màn xe nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn suy nghĩ mọi chuyện.
Xe ngựa đi ngang qua một cửa tiệm trang phục, Tiết Đông Mai nhìn thấy Tôn Kim Kim đang lựa chọn quần áo nhiều màu sắc.

Nàng để phu xe dừng lại, cùng Nhạc Tuấn Trúc nói một tiếng, liền đi xuống vào cửa tiệm.
Tôn Kim Kim bất ngờ nhìn thấy nàng, "Nhưng có thể nhìn thấy cô cũng tốt, đỡ cho ta lại chạy tới đặc biệt nói với cô."
Nghe lời này của nàng, Tiết Đông Mai kỳ lạ hỏi, "Làm sao vậy Kim Kim, có chuyện gì sao?"
Tôn Kim Kim nói, "Cha ta muốn đưa ta đi Nhữ Châu kiểm tra sổ sách, dự định trước để cho ta đi theo ông một thời gian, ta muốn đi."
"Nhanh như vậy! Khi nào đi, ta đi tiễn cô." Tiết Đông Mai lưu luyến không rời nói.
"Không cần, ta không thích loại cảm xúc ly biệt này, dù sao ta còn sẽ trở về, đến lúc đó mang cho cô đồ ăn vặt Nhữ Châu."
Hai người nhìn nhau cười, nhận ra ánh mắt thoải mái của nàng, Tiết Đông Mai cầm tay nàng, "Kim Kim, cô nhất định sẽ hạnh phúc, tương lai nhất định sẽ có người thật sự thích cô đang chờ cô."
"Vậy thì ta mượn lời tốt lành của cô!" Kim Kim nghiêng đầu, nhìn nàng chớp đôi mắt, khí phách nói, "Được, không nói những thứ này, cô tới chọn quần áo, coi như món quà chia tay ta tặng cô."
"Không cần, ta.." Tiết Đông Mai muốn nói lời từ chối, liền nhìn thấy Tôn Kim Kim trừng mắt với nàng, nàng bật cười nói, "Được, ta sẽ chọn một bộ."
Trang phục may sẵn trong cửa tiệm đều có màu sắc rực rỡ và xinh đẹp, hiện tại cũng không thích hợp với nàng.

Nhìn thấy bên cạnh trên kệ có hai bộ y phục mẹ con màu sơn trà và màu hồng nhạt, Tiết Đông Mai nói, "Ta muốn bộ này, vừa lúc trở về có thể đưa cho mẹ và San San."
Tôn Kim Kim bảo chưởng quầy đi lấy xuống, "Cô thật đúng là mọi chuyện đều nghĩ cho các nàng."
Tiết Đông Mai cười nói, "Lấy tâm so tâm, mẹ đối với ta cũng rất tốt, giống như con gái ruột."
"Đừng ở trước mặt ta khoe khoang." Tôn Kim Kim uy hiếp nói, "Cô tốt nhất cả đời đều vui vẻ như vậy, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho Nhạc Tuấn Trúc."
Tiết Đông Mai nở nụ cười thành tiếng, lấy vai mình đụng vào vai nàng.
Lúc ly biệt trái tim Tiết Đông Mai không khỏi trùng xuống, lần từ biệt này, cũng không biết khi nào Tôn Kim Kim mới có thể trở về.

Nhìn nàng chẹp miệng sắp phủ một bầu không khí thương tâm, Tôn Kim Kim tức giận nói, "Được rồi, cất đi.

Mau nhanh lấy y phục cho ta."
"Kim Kim!"
"Ta không phải một hai năm không trở lại, cha ta nói nếu thuận lợi, không chừng được một tháng bọn ta sẽ trở lại, cho nên không có gì phải khổ sở.

Được rồi, đi nhanh đi, ta cũng phải trở về để thu xếp."
Tiết Đông Mai gật đầu, "Vậy cô một đường chú ý an toàn, tục ngữ nói nghèo gia phú lộ, bên ngoài nhất định đừng ủy khuất chính mình."
Tôn Kim Kim nghe vậy, khí phách mà cười một tiếng, "Thật là trò cười, Tôn gia bọn ta nghèo khi nào.

Được rồi đừng dong dài, cho ta chừa một chút ấn tượng tốt được không!"
Tiết Đông Mai bị nàng lời nói chọc cười, "Vậy được rồi, ta đi trước."
Nàng lưu luyến mỗi bước đi lên xe ngựa.
Bên trong xe Nhạc Tuấn Trúc đang chờ nàng, nhìn mặt nàng khó coi, hỏi, "Làm sao vậy, không phải nhìn thấy Kim Kim sao?"
Tiết Đông Mai ôm y phục, bi thương gật đầu, "Kim kim muốn đi Nhữ Châu, nói là cùng đi với phụ thân nàng, hai ngày này liền đi rồi.


Nàng còn không cho bọn muội tiễn."
"Có lẽ ở Nhữ Châu cũng có sản nghiệp của Tôn gia, nhưng bọn họ chủ yếu làm ăn ở Vũ Châu, cho nên có lẽ rất nhanh sẽ trở lại."
"Muội biết, chỉ là nàng đi một thời gian dài như vậy, muội cảm thấy có chút luyến tiếc.

Tuấn Trúc huynh, huynh nói Kim Kim và Tưởng thiếu gia thật sự chỉ có thể như vậy sao? Muội cảm thấy thật buồn cho nàng."
Nhạc Tuấn Trúc trầm tư một lát, "Chuyện này chủ yếu còn ở trên người Tưởng Duệ Kỳ, nếu không ngày mai ta đến học viện, cùng hắn nói chuyện? Nhưng cởi chuông còn cần người buột chuông, chúng ta là người ngoài, cũng chỉ có thể nói, thực tế suy nghĩ như thế nào, còn do bọn họ quyết định."
Tiết Đông Mai thở dài, "Cũng chỉ có thể như vậy."
Trong lòng nàng ghi nhớ chuyện này, ngày hôm sau buổi chiều sớm liền chờ ở cửa phủ.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng Nhạc Tuấn Trúc, Tiết Đông Mai chạy chậm qua, tiếp nhận túi trong tay hắn, ân cần hỏi, "Thế nào?"
Nhạc Tuấn Trúc đang đắc ý khi thấy nàng chủ động, nghe vậy nghi ngờ hỏi, "Cái gì thế nào?"
"Tưởng thiếu gia, huynh hôm nay cùng hắn nói sao? Cuối cùng thế nào?" Tiết Đông Mai sốt ruột hỏi.
Sự tình phát triển không tốt lắm, Nhạc Tuấn Trúc cũng không dám chọc nàng, chỉ phải ăn ngay nói thật, "Ta hôm nay cùng Tưởng Duệ Kỳ nói.

Nói xong lúc sau hắn liền từ học viện rời đi, chạy tới Tôn gia tìm Kim Kim."
"Sau đó?"
"Sau đó, Tôn Kim Kim đã sớm rời đi trước, tối hôm qua đã cùng Tôn lão gia đi rồi."
Nhìn trong mắt nàng thất vọng, Nhạc Tuấn Trúc an ủi nói, "Có thể là nàng sợ muội và Nhiễm Linh Hoa cùng đi tiễn nàng, mới đi trước."
"Không phải." Tiết Đông Mai kiên định nói, "Là muội xem thường quyết tâm của nàng.

Kim Kim sớm cùng muội nói, hiện tại nàng muốn buông Tưởng thiếu gia.

Là muội cảm thấy cũng nhiều năm như vậy, cho dù thật sự buông tay, cũng không phải một sớm một chiều.

Không nghĩ tới nàng nghiêm túc như vậy, nói buông, liền thật sự buông."
"Ta cảm thấy có lẽ không thể nào.

Hôm nay ta thấy sắc mặt Tưởng Duệ Kỳ, giống như hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nếu hắn hồi phục lại tinh thần, đối với Kim Kim chủ động một chút, kết quả còn chưa biết.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi