GẢ CHO VAI ÁC XẤU SỐ TRONG TIỂU THUYẾT



Edit: Khả Khả
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Hàn Mẫn và Thái tử phản ứng đầu tiên tiến lại chỗ Cố Minh Châu và Bùi Liên Nhi, vẻ mặt hai người đều nôn nóng, đương nhiên điều kiện bản thân Hàn Mẫn có hạn, mặc dù dùng sức chuyển động xe lăn nhưng vẫn chậm hơn Thái tử.
Lòng Hàn Mẫn sốt ruột, động tác cũng trở nên gấp gáp, nhưng dù gấp thế nào hắn cũng không thể nhanh hơn được, khiến lòng càng thêm nóng nảy, nơi đây thời tiết mát mẻ vậy mà một đoạn đường ngắn lại khiến hắn đổ mồ hôi, gương mặt tái nhợt có chút hồng hồng.
Cố Minh Châu buông tay Vương Yên Nhiên ra, bước đến chỗ Hàn Mẫn, nhìn hắn mướt mồ hôi, mặt ửng hồng, giọng nói nhả ra vô cùng nhẹ: “Sao An Vương điện hạ lại đến đây?”
Hàn Mãn không trả lời nàng, tỉ mỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng không có việc gì hắn mới thở nhẹ trong lòng, nhưng lại không yên tâm thấp giọng hỏi nàng có việc gì không.
Cố Minh Châu lắc đầu ý bảo mình không việc gì, ánh mắt hơi rũ xuống, môi nhẹ nhàng mấp máy nhìn kiểu nào cũng thấy bị ức hiếp, vô cùng đáng thương.
Thái tử ở bên kia cũng xem xét Bùi Liên Nhi, chẳng qua là tình hình vừa rồi nàng không giống người bị hại ngược lại là người gây chuyện, cho nên Thái tử không có mặt mũi mở miệng hỏi nàng có bị gì hay không, hắn quay lại nhìn về phía Hàn Mẫn và Cố Minh Châu cười: “Cố cô nương có sao không?”

Không đợi Cố Minh Châu trả lời, hắn lại nói: “Hôm nay Cố cô nương hoảng sợ rồi, chỗ của Cô có một tòa san hô đỏ, vừa lúc có thể đưa cho Cố cô nương xem như an ủi.”
Ánh mắt Hàn Mẫn lạnh xuống, ở giữa sân mọi người đưa mắt nhìn về phía Thái tử dù ít dù nhiều cũng đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Cố Minh Châu vẫn không chút ngạc nhiên, vì nàng đã sớm đoán được.
Trong tiểu thuyết cũng từng miêu tả trường hợp tương tự, hơn nữa không chỉ một lần.

Nói chung là khắp kinh thành này những quý nữ nhà quan chẳng ai ưa Bùi Liên Nhi.

Cứ mỗi lần như vậy Thái tử sẽ xuất hiện kịp lúc chống lưng cho nàng ta rồi ra tay giải quyết hậu quả.

Nếu Bùi Liên Nhi có lý thì hắn sẽ lấy danh nghĩa giải quyết công bằng mà xử phạt đối phương, còn nếu Bùi Liên Nhi đuối lý thì hắn sẽ ném vài đồ vật quý giá ra cho xong chuyện giống như hiện tại đang làm với Cố Minh Châu.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy nam chính vô cùng sủng nữ chính, nhưng Cố Minh Châu lại thấy, cách làm của Thái tử ngu xuẩn vô cùng, giống như vừa gặp được nữ chính là hắn vứt luôn não đi, đường đường là một Thái tử đương triều mà không phân rõ trắng đen, cũng khó trách sau này vì chân ái mà bỏ Phụ thân, tổ mẫu và cả ngai vàng.

Vừa nhìn Thái Tử, Cố Minh Châu biết khả năng cao hắn sẽ làm như vậy, cho nên nàng không ngạc nhiên cũng không tức giận.

Đồ Thái tử đưa thì nàng nhận, còn lại không nói gì thêm.
Thái tử không để ý, hoặc là nói hắn không thèm để ý.

Hắn chào hỏi qua Hàn Mẫn rồi nắm tay Bùi Liên Nhi rời đi.
Nhóm người Thái Tử vừa rời đi, Hàn Mẫn ở phía sau tái mặt bảo Cố Minh Châu đi cùng hắn.
Cố Minh Châu không nghe lời, bên cạnh còn có Vương Yên Nhiên, Cố Minh Châu tiến về trước nhìn nàng, quả nhiên gương mặt đầy lo lắng, Cố Minh Châu cười với nàng trấn an, đợi Vương Yên Nhiên gật đầu đáp lại Cố Minh Châu mới ngoan ngoãn đi theo Hàn Mẫn.
Thời gian dây dưa này, khiến sắc mặt Hàn Mẫn càng kém hơn.

Cố Minh Châu đương nhiên biết, nhưng tâm trạngcủa nàng cũng chẳng ra sao nên làm bộ không nhìn thấy, cúi đầu đi theo sau xe lăn của hắn.
Lưu đại nhân vừa mới tiễn Thái tử ra về xong liền chạy tới Hàn Mẫn nhận lỗi
Nói về sai thì Lưu đại nhân cũng chẳng sai gì mấy, nhưng sự việc phát sinh ở nhà hắn, nói thế nào hắn cũng có trách nhiệm, bởi vậy hắn không thể không tạ lỗi với Thái Tử và Hàn Mẫn.
Hàn Mẫn tuy rằng tức giận nhưng hắn không phải là người không biết lý lẽ, không thể làm ra chuyện giận chó đánh mèo, hắn không nhận lời tạ lỗi của Lưu đại nhân, chỉ nói: “Lỗi không phải ở ngươi, ngươi không cần tự trách.”
……
Lưu đại nhân nhìn thái độ đối lập của Thái tử và Hàn Mẫn, thầm than với đại nhi tử mình: “An Vương điện hạ này, thật đáng tiếc….”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi