GẢ CHO VAI ÁC XẤU SỐ TRONG TIỂU THUYẾT



Editor: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả
Thời gian mỗi ngày trôi qua rất nhanh, Cố Minh Châu ở nhà vui chơi quên trời đất, đến khi mẫu thân đưa cho nàng bộ hỷ phục nàng mới phát hiện bản thân sắp đến ngày gả đi.

Nghĩ đến sau này mình sẽ sống ở một nơi khác, trong lòng Cố Minh Châu dâng lên nỗi buồn mang mác, ôm lấy mẫu thân làm nũng, nói không muốn gả chồng.

Điền thị vừa bực mình vừa buồn cười, ngón tay dí nhẹ chọc vào trán nàng: “Con đó, đã lớn vậy rồi còn nhõng nhẽo.


Cố Minh Châu chu mỏ hờn dỗi: “Con có lớn vẫn là con gái của nương, vẫn là bảo bối của nương mà!”
Điền thị liếc xéo nàng: “Từ khi con tự ý quyết định đã không còn là bảo bối của ta nữa rồi.


Cố Minh Châu cứng đờ, sau đó lập tức cười lấy lòng, ôm cánh tay Điền thị mè nheo, ngữ khí kéo dài: “Nương, con biết sai rồi ~”
Con gái lớn phải gả cho người ta, vợ chồng Cố Triệt mang con trai trở về kinh thành.

Vì gả cho Hoàng thất, Cố Triệt trở thành nhạc phụ tương lai của Hoàng Tử, dọc đường đi không ai dám cản đường, tốc độ nhanh hơn lúc trước đi rất nhiều, dù vậy cũng phải mất một tháng rưỡi mới đến kinh thành.

Mà khi đó, mọi chuyện đã định xong hết rồi.


Bọn họ trở về chẳng qua là chỉ thêm hai người giúp Cố Minh Châu chuẩn bị hôn sự mà thôi.

Dĩ nhiên vợ chồng Cố Triệt rất giận nhưng không đành lòng mắng nữ nhi nên một thau lửa giận đành trút lên người Hàn Mẫn.

Sau lại nghe thêm chuyện hắn chọn ngày cưới mà không tính đợi nhạc phụ nhạc mẫu trở về.

Bọn họ càng nhìn hắn không vừa mắt.

Cũng khó trách Hàn Mẫn, cưới vợ thôi mà trải qua muôn vàn khó khăn đến vậy.

Cố Minh Châu nghĩ đến cảnh này nhịn cười không được, mi mắt cong cong cười ngọt ngào, cười đến mức lòng Điền thị mềm nhũn, vuốt mái tóc đen của nữ nhi than nhẹ: “Ít ngày nữa phải gả chồng rồi, con đừng trẻ con như vậy.


Cố Minh Châu gật đầu cười: “Mẫu thân, người yên tâm đi, Minh Châu của người đi đâu cũng có thể sống tốt được.


Điền thị càng không yên lòng, trong lòng thầm than một câu chẳng trách người đời nói con cái là một cái nợ.

……
Qua mấy ngày sau, rốt cuộc cũng tới ngày đại hôn.


Cố Minh Châu không biết khi người ta thành thân thì có cảm giác gì, còn nàng chỉ cảm thấy không ổn —— vừa đói vừa mệt.

Từ nửa đêm đã bị đánh thức, vừa tắm gội vừa xoa bóp lăn lộn đủ thứ, lúc sau còn se mặt làm nàng đau muốn khóc, đến khi mặc áo cưới mang mũ phượng nặng nề lại đội khăn voan, chỉ ngồi yên không thôi cũng mệt.

Một hồi lăn lộn như vậy, mẫu thân còn không cho nàng ăn gì, nói là để cho nàng giữ dáng, miễn cho to bụng lại khó coi.

Cố Minh Châu:……
Thôi thôi thôi, nhanh lên đi, mệt quá rồi.

Đến lúc mơ màng thì được đại đường đệ cõng lên, mẫu thân lưu luyến nắm chặt tay nàng khóc không thành tiếng luôn miệng gọi Châu Nhi như khi còn nhỏ.

Cuối cùng Cố Minh Châu cũng hiểu được cảm giác gả chồng, nàng được cõng bước ra cửa không giống như tự mình đi, nàng muốn quay đầu nhìn lại mẫu thân, nhưng nàng quên khăn voan trên đầu, ngoài màu đỏ ra nàng chẳng thấy gì.

Điền thị nhẹ nhàng nắm tay nàng, thấp giọng khóc nói: “Đừng động, Minh Châu của nương ngoan lắm, sau này mặc kệ thế nào con cũng phải sống thật tốt, biết chưa?”
Cố Minh Châu hít hít cái mũi, giọng mũi nặng nề vâng một tiếng.

Điền thị lại nói: “Mẫu thân và phụ thân con chỉ mong tỷ đệ các con cả đời vui vẻ bình an, đặc biệt là con, sau này là thê tử người ta không còn giống khi ở nhà…… Châu Nhi, phụ thân và mẫu thân sẽ mãi mãi ở phía sau con, con đừng sợ, có biết không?”
“Vâng, con biết rồi.


Mắt Cố Minh Châu đẫm lệ miệng vẫn tươi cười.

Đây là ông trời đang bù đắp cho nàng sao.

KHẢ KHẢ: Chuẩn bị sao nhe chị em, tới sắp động phòng rồi :)))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi