GẢ CHO VAI ÁC XẤU SỐ TRONG TIỂU THUYẾT



Edit: Khả Khả.
Thời gian trôi qua mau cũng đến ngày Cố Minh Châu về nhà mẹ đẻ.
Hôm nay đôi phu thê thức dậy từ rất sớm, bọn họ đến chỗ Hoàng đế và Thái hậu để thỉnh an, sau đó mang theo một đống đồ ban thưởng ra cửa cung, xe ngựa lọc cọc lắc lư chạy về hướng Cố gia.
Từ sáng sớm, trên dưới Cố gia đã đứng ở trước cửa nghênh đón cô nương nhà họ trở về.
Xa xa Cố Minh Châu đã biết người nhà mình sẽ đợi ở cửa, trong lòng nôn nóng không yên.

Xe ngựa chưa kịp dừng hẳn nàng đã vội nhấc váy nhảy xuống, người ở phía sau gọi thế nào cũng không nói được nàng.


Hàn Mẫn bất đắc dĩ đành phải xuống xe, đợi trở về sẽ nhắc nhở nàng sau.
Kết quả khi hắn vừa xuống xe ngựa thì thấy Vương phi của hắn bị Cố lão thái thái ôm riết không buông, ba vị phu nhân của Cố gia vây quanh, dưới chân còn có một đám củ cải nhỏ nhảy tới nhảy lui đòi ôm lấy nàng.
Sau đó hắn lại thấy ba vị lão gia của Cố gia tuy không lại gần nhưng ánh mắt đều rơi trên người Cố Minh Châu.
Nói tóm lại, không một ai quan tâm hắn là tân hiền tế của Cố gia.
Tân hiền tế: Rể mới.
À, cũng không phải là không có người, rốt cuộc cũng có một tiểu nha đầu chạy đến trước mặt hắn.
Hàn Mẫn liếc mắt có thể nhận ra tiểu nha đầu này là nữ nhi duy nhất của Đại phòng Cố Minh Trân, nhỏ nhất nhà, năm nay vừa tròn sáu tuổi.

Cố Đại phu nhân tuổi lớn sinh đẻ hơi khó khăn nên lúc nàng sinh có chút tổn hại thân thể.

Bọn trẻ của Cố Nhị phu nhân là bướng bỉnh nhất, Cố Tam phu nhân lúc đó chỉ lo tiếp quản nhà cửa, Cố lão phu nhân tuổi lớn không còn nhanh nhạy, cuối cùng nhiệm vụ chăm sóc đứa trẻ này dừng ngay trên người trưởng tỷ là Cố Minh Châu.
Cũng vì vậy dù cách biệt tuổi tác nhưng quan hệ tỷ muội họ vô cùng thân thiết.

Khi Cố Minh Châu xuất giá cũng là tiểu nha đầu này khóc lóc thảm thiết nhất không để cho nàng đi.

Hàn Mẫn nhớ tới liền có chút tò mò, Cố Minh Châu trở về sao nó không vây quanh nàng mà lại chạy đến nhìn hắn.

Hàn Mẫn lộ ra vẻ hiền lành mỉm cười: “Sao Minh Trân lại nhìn ta?”
Cố Minh Trân nghiêng đầu học theo người lớn bộ dạng chắp tay sau lưng, ưỡn chiếc bụng nhỏ lên, giọng nói non nớt trong trẻo: “Minh Trân tới xem tỷ phu, xem tỷ phu có phải vô cùng đẹp giống như tỷ tỷ nói không.”
Ý cười trên mặt Hàn Mẫn càng thêm phần dịu dàng: “Vậy muội cảm thấy thế nào, tỷ phu có đẹp không?”
Cố Minh Trân gật đầu, hai nụ hoa trên đầu run run đáng yêu cực kỳ, nàng vẩy bàn tay búp măng nho nhỏ nói: “Thấy huynh đẹp như vậy, Minh Trân tha thứ cho huynh tội cướp tỷ tỷ của Minh Trân.”
Hàn Mẫn mím môi nhịn cười, lần đầu tiên có đứa trẻ đáng yêu đến vậy, hắn nghĩ đến sau này hắn và Cố Minh Châu có một nhi nữ đáng yêu như vậy thật tốt biết mấy, tốt nhất là giống Cố Minh Châu, nó sẽ là tiểu Minh Châu.
Hắn còn đang ảo tưởng, ngay lập tức Cố Minh Trân bất ngờ thêm vào một câu: “Nhưng mà tỷ phu, huynh phải bảo dưỡng cái mặt cho tốt nha, nếu sau này xấu đi tỷ tỷ của ta sẽ không thích huynh nữa.”
Nàng còn học bộ dạng thở dài của người lớn, bộ dáng của một tỷ tỷ không còn cách nào, dáng vẻ trông thì đáng yêu nhưng lời nói thì Hàn Mẫn không thấy đáng yêu chút nào.
“Tỷ tỷ ta đó thích người xinh đẹp, nếu mà xấu tỷ ấy lười để mắt đến.”

Hàn Mẫn: “……”
Cố Minh Trân nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của tỷ phu, lời nói thâm sâu:” Tỷ phu nhất định phải nhớ chăm chút cho bản thân mình nha.”
Vừa nói, Cố Minh Trân còn gập ngón tay chỉ mấy cửa hàng son phấn mà nàng yêu thích, vô cùng rộng lượng đề cử cho Hàn Mẫn, kêu hắn nhất định phải mua về nhà dùng.
Hàn Mẫn: “……”
Vẻ tươi cười dần biến mất, nếu tiểu hài nữ đều là dạng này thì hắn không cần nhi nữ.
Hắn muốn nhi tử, chắc chắn là như vậy, lúc rảnh rỗi không có việc gì còn có thể đánh một trận.
Còn nhi nữ, đánh không được mắng cũng không xong, tuyệt đối không được trêu chọc vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi