Sau khi về phủ, Trịnh Vân Hạm ngồi chờ Trịnh Dục Đường trở về, nhưng hôm nay có chút không bình thường, đã qua thời gian hắn về nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Trịnh Vân Hạm không yên lòng, trước khi đi ngủ vẫn nghĩ ngợi, sau khi gặp Đại ca, phải dặn huynh ấy tới đây không được phô trương, thuận tiện thăm dò huynh ấy yêu thích cô nương như thế nào, nhanh chóng cưới thê tử.
Trong lòng có tâm sự, nàng ngủ không yên, vừa qua giờ Dần đã bị Chân Nhi đánh thức.
Trịnh Vân Hạm giật mình tỉnh dậy, ôm ngực nhìn quanh phòng, mù mờ nói: "Ta còn tưởng phòng sập rồi..."
Chân Nhi và Thiện Nhi ngồi chỉnh tề trước giường nàng, một người nắm tay trái của nàng, một người nắm tay phải của nàng.
Thiện Nhi: "Cô nương, bên ngoài... xảy ra chút chuyện, cô phải bình tĩnh."
Chân Nhi: "Chỉ sợ là cùng với sập phòng không khác là bao..."
Trịnh Vân Hạm buột miệng nói: "An Âm Công chúa đến cướp hôn rồi!?"
Hai người sững sờ, cùng lắc đầu.
Thiện Nhi: "Đêm qua, Đại công tử... cả đêm không về."
Trong lòng Trịnh Vân Hạm run lên, lẩy bẩy nói: "Huynh, huynh ấy làm sao vậy..." Bị trói? Bị sỉ nhục? Hay là đột nhiên bỏ mạng...
Chân Nhi: "Đã đi luôn đến nha thự làm việc rồi."
Trịnh Vân Hạm: ?
Thiện Nhi: "Nhưng... bên ngoài có vị nữ tử, nói rằng đêm qua cùng công tử... hôm nay theo ý của công tử đến Hầu phủ, vào viện của công tử..."
... ...
Trịnh Vân Hạm vội vàng rửa mặt chải đầu, ra khỏi Gia Nhu cư.
Sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, đèn đuốc trong viện của Trịnh Dục Đường sáng trưng, có thể thấp thoáng nhìn thấy trong viện của Đại ca quả nhiên có người hầu ra vào, như đang thu dọn phòng.
Trịnh Vân Hạm dẫn theo tì nữ tiến vào, người hầu thấy nàng lần lượt hành lễ, nàng muốn hỏi thăm tình hình bên trong một chút, còn chưa mở miệng, cách đó không xa, một giọng nói ôn nhu truyền đến: "Là Thất cô nương sao?"
Trịnh Vân quay đầu nhìn, chỉ thấy một mỹ nhân thanh tú đứng trước cửa thư phòng của Đại ca, mặc váy màu vàng nhạt, búi tóc rủ xuống yêu kiều, ánh mắt chứa vẻ thùy mị làm người khác rung động.
Nữ nhân này chính là người khiến Đại ca luôn ngay thẳng, chính trực của nàng một đêm không về, Hàng Nhã cô nương.
Hàng Nhã cười nhẹ, vừa mới tiến lên một bước, Trịnh Vân Hạm liền xoay người bỏ chạy thục mạng.
Hàng Nhã sững sờ tại chỗ, sờ lên mặt của mình: Ta dọa nàng sợ sao?
Trịnh Vân Hạm chạy liền ra khỏi phủ.
Lúc này, chỉ có mấy tiệm nhỏ mở cửa kinh doanh, chủ yếu kiếm tiền từ những người qua đường và những người vội vã đi làm. Càng là những cửa hàng lớn thì càng mở cửa muộn, đều áng chừng thời gian để khách hàng đợi.
Trong một quán trà sơ sài, Trì Hàm Song kéo cơ thể mệt mỏi, cố căng mí mắt nặng trĩu, nói một câu mà ngáp ba lần: "Đây là... chén trà sớm nhất... mà ta đã từng uống..."
Nàng nhìn xung quanh: "Lần trước ta uống trà ở "nhã phòng" giản dị, gió thổi tám hướng này, chắc là chuyện từ đời trước rồi nhỉ..."
Trịnh Vân Hạm kể lại cho nàng nghe chuyện huynh trưởng cả đêm ở bên ngoài còn dẫn theo nữ nhân về, cúi gằm mặt, trông rất thiếu sức sống.
Trì Hàm Song muốn đập bàn cho nàng tỉnh lại, nhưng nhìn thấy vết dầu mỡ bóng loáng bết dày trên bàn, lặng lẽ thu tay, nói lời sâu xa: "Tuy ngươi luôn cố gắng bù đắp cho huynh trưởng không có mẫu thân bên cạnh, nhưng rốt cuộc ngươi cũng không phải mẫu thân, chỉ là muội muội, Mấy vị huynh trưởng của ngươi đang trong độ tuổi sức lực dồi dào, ta thấy dáng vẻ của ngươi, giống như mẫu thân phát hiện ra con trai ngoan ngoãn của mình đột nhiên thông hiểu chuyện nam nữ vậy, trong đầu tự tưởng tượng ra những việc không chính đáng, đó là điềm báo sắp trở thành bà mẹ chồng ác độc đấy!"
Thấy bạn tốt vẫn thờ ơ, Trì Hàm Song cắn răng nói lời độc ác.
"Nam nhân đối với mấy chuyện này, ngươi không thể ôm quá nhiều hy vọng. Nói ra có lẽ ngươi không thích, có những lúc, mấy chuyện tranh cao thấp giữa nam nhân rất kỳ lạ, ví như người nào đó mười ba tuổi đã thử thú vui của người trưởng thành, khi nhìn vào những người bạn lớn hơn hắn, sẽ cảm thấy bản thân tuy tuổi tác nhỏ hơn vài năm, nhưng nói về sõi đời có thể ngẩng cao đầu liếc nhìn mọi người..."
"Không nói đâu xa, Hoài Chương Vương đã qua một nửa nhược quán(*) nhưng đến nay vẫn chưa có nữ nhân nào, rất nhiều người ngầm suy đoán hắn đã bị thương chỗ đó trên chiến trường, không thể giao hợp. Nhìn dáng vẻ bá đạo của hắn, nói không chừng đang âm thầm khám bệnh tìm thuốc đấy, về phương diện này, nam nhân rất coi trọng tôn nghiêm."
(*) Nhược quán chỉ nam giới khoảng 20 tuổi.
"Lệnh huynh đúng là ngay thẳng, nhưng huynh ấy cũng có tầm hai ba người bạn tốt chứ, bạn tốt nói chuyện với nhau, cũng không tránh khỏi mấy lời thô tục đi? Ngươi thử nghĩ xem, lệnh huynh tài trí hơn người, đối đáp nhanh nhẹn, nhưng trong chuyện này lại thiếu kinh nghiệm nên chỉ có thể im lặng, bỗng dưng trở thành dư thừa, người tích cực làm mọi việc như huynh ấy, có cơ hội đều muốn thắng, không có cơ hội cũng liều mạng tạo ra để chiến thắng về..."
Trịnh Vân Hạm ngẩng đầu, nhìn nàng một cái.
Trì Hàm Song bình tĩnh: "... Phong độ, tìm một nữ tử xinh đẹp để cùng nhau nghiên cứu thú vui của người trưởng thành, hoàn toàn có thể hiểu được."
Để tăng ngữ cảnh, Trì Hàm Song chịu đựng dầu mỡ, gõ lên mặt bàn, mỗi chữ một tiếng: "Kiểu suy nghĩ mẫu thân già này của ngươi, rất nguy hiểm đấy."
Trịnh Vân Hạm nhìn nàng một cái lại nhìn thêm một cái, cuối cùng rầu rĩ nói: "An Âm Công chúa chắc là nhìn trúng Đại ca của ta rồi."
Quán trà vào sáng sớm không có mấy người, khi hai người đều im lặng, thậm chí còn nghe rõ tiếng người ngựa qua lại bên ngoài và tiếng chưởng quầy trách mắng tiểu nhị trong tiệm.
Trì Hàm Song há miệng, lát sau, nàng rướn người, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bạn tốt: "Rất xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi rồi, lệnh huynh còn thiếu bao nhiêu nữ nhân? Cần ta giúp đỡ huynh ấy bổ sung thêm vào hậu viện không? Theo quan điểm của ta, muốn Đại ca ngươi vượt qua đại nạn này, cần phải dựa vào vị tẩu tẩu tương lai không biết nhà ở nơi nào của ngươi mới được! Cưới hỏi đàng hoàng, nàng ta còn dám cướp hôn hay sao?"
Trịnh Vân Hạm nâng khóe miệng, cười một cái, không có sức lực trả lời.
Nếu như Đại ca thật sự thừa nhận Hàng Nhã cô nương, thì nàng ấy chắc chắn là người tốt, trở thành tẩu tẩu, Trịnh Vân Hạm cũng không có ý kiến.
Nhưng Hàng Nhã xuất hiện vào lúc mấu chốt này, làm nàng cảm thấy rất kỳ lạ, lại thêm việc An Âm thăm dò, khiến nàng hoảng sợ.
Ngoài kỳ lạ và hoảng sợ, nàng còn bỡ ngỡ nhận ra "huynh trưởng cũng có tình yêu nam nữ như nam nhân bình thường".
Mọi chuyện chồng chất đến, nàng cần thời gian để tiếp nhận, vì vậy mới tìm bạn tốt để trút bầu tâm sự.
Hai người rơi vào trạng thái trầm lặng.
Quán trà đơn sơ, chỉ di chuyển vài tấm ván gỗ ngăn cách thành chỗ ngồi sát đường, lấy rèm làm cửa, ngoảnh đầu là có thể nhìn thấy cảnh đường phố rộng rãi.
Trên đường cũng không có nhiều người lắm, chủ yếu là xe ngựa qua lại, không phải rời thành buôn bán thì cũng là đưa quan lại lên triều, bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa quen thuộc chạy qua, Trịnh Vân Hạm kinh ngạc, lấy chén trà che mặt: "Xe ngựa của An, An Âm Công chúa!"
Khi Trịnh Vân Hạm rời khỏi Tào phủ, đặc biệt nhớ rõ xe ngựa của An Âm Công chúa, nghĩ rằng sau này phải tránh xa.
Trì Hàm Song bất giác nhìn theo, không thấy xe ngựa của An Âm Công chúa, nhưng lại nhìn thấy chiếc xe ngựa đằng sau: "Ơ? Sao lại là xe nhà nàng ta?"
Nghe thấy Trì Hàm Song nói, nàng hoài nghi hỏi: "Ai?"
Trì Hàm Song: "Ta không để ý An Âm Công chúa, nhưng chiếc xe vừa đi qua là của phủ Tả tướng, ta thấy Thương Di Quân từng ngồi."
Phủ Tả tướng, Thương Di Quân?
Trì Hàm Song lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sáng sớm thế này lại ra ngoài..."
Phản ứng đầu tiên trong đầu Trịnh Vân Hạm là chuyện Thư Thanh Đồng ra mặt giúp nàng lúc hoa yến ở Tào phủ.
Thư Thanh Đồng và con gái của Tả tướng là bạn thân, vì vậy An Âm Công chúa tìm đến Thương Di Quân?
Trịnh Vân Hạm muốn đuổi theo nhìn, xác nhận lại, vừa đứng dậy, ghế ngồi làm bằng trúc bóng loáng sập xuống, chân bước trượt—cả người nàng ngã ngửa về sau!
Tấm gỗ ngăn cách chỗ ngồi được bố trí có thể di chuyển tách rời, như vậy có thể linh hoạt thay đổi độ rộng của chỗ ngồi, đáp ứng mọi số lượng khách.
Rầm một tiếng, tấm gỗ bị bật ra khỏi khe cắm, hai tiếng hét của thiếu nữ cùng vang lên, lại một tiếng động nữa, tấm gỗ đập vào chiếc bàn thấp bên cạnh, nghiêng ngả ở đó rất buồn cười.
Càng buồn cười hơn là, Trịnh Vân Hạm đang nằm trên tấm gỗ đó, một bên cảm nhận ngũ tạng đau đớn, một bên đối mặt với nam nhân từ trên cao liếc nhìn, cầm chén trà chậm rãi đến bên cạnh nàng.
Khi nhìn rõ người ngồi cách vách là ai, chân Trì Hàm Song run rẩy, chậm rãi lấy tay che miệng.
Tại sao Hoài Chương Vương lại xuất hiện ở đây!?
Ngồi ở bàn bên cạnh, là một ông già tầm sáu mươi tuổi, việc này không dọa đến Vương gia, nhưng làm ông rất hoảng sợ, ôm ngực thở gấp, bờ vai lên xuống.
Vệ Nguyên Châu nâng mắt nhìn chủ tiệm và tiểu nhị đang khẩn trương, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Trịnh Vân Hạm, bị xách lên đứng vững giống như gà con, khi bừng tỉnh sau cơn hoảng hốt, nàng dường như nhìn thấy vẻ cười nhạo trong mắt của nam nhân.
Đợi chủ tiệm đến gần, Vệ Nguyên Châu đã mở miệng: "Đều quen nhau, làm phiền bỏ tấm vách ngăn đi, bàn cũng ghép lại."
Cái tiệm này rõ ràng thường xuyên như vậy, không ý kiến gì mà bắt đầu làm việc, chỗ ngồi lập tức rộng gấp đôi.
Bầu không khí, rất lúng túng.
Trì Hàm Song nhớ lại lời mình vừa nói, tự động đến núp đằng sau Trịnh Vân Hạm.
Vệ Nguyên Châu liếc nhìn Trịnh Vân Hạm một cái: "Không bị thương chứ?"
Trịnh Vân Hạm kiên định lắc đầu.
Vệ Nguyên Châu nhíu mày: "Nội thương có thể nặng, có thể nhẹ, không được kìm nén."
Trịnh Vân Hạm lại lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không có việc gì."
Nàng vẫn chưa quên vừa nãy mình định làm gì, đang muốn mở miệng xin lỗi rời đi, thì thấy Vệ Nguyên Châu đã ngồi xuống, thong thả nói: "Không việc gì thì cùng ngồi xuống ăn điểm tâm sáng."
Trịnh Vân Hạm ngây người, nàng vừa nói là mình không sao hết, không phải nàng rảnh rỗi không có việc gì làm!
Đang vội đi, nàng buột miệng nói: "Có việc!"
Vệ Nguyên Châu nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy làm phiền Tôn lang trung chẩn bệnh cho Trịnh cô nương."
Hai má Trịnh Vân Hạm đỏ bừng, nàng nói là có việc phải, không phải là cơ thể có vấn đề!
Lại bất giác nghĩ, tại sao hắn lại ở quán trà không xứng với thân phận chút nào để khám đại phu vào sáng sớm thế này!?
Hay là...
Đột nhiên đụng phải ánh mắt sâu thẳm của nam nhân, hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Trịnh Vân Hạm run sợ, giống như lần đầu nhìn thấy Hoài Chương Vương không thương tiếc gì, yêu cầu nàng đua ngựa.
Chọc tới hắn, không ăn một gậy vừa đấm vừa xoa thì không thể đi.
Nói xấu sau lưng người khác quả nhiên sẽ gặp báo ứng, nội dung câu chuyện còn xấu hổ như vậy... Vừa nãy hắn ở cách vách, những lời đó có lẽ đều nghe thấy rồi.
Trì Hàm Song đã co thành quả bóng sau lưng nàng.
Tuy Trì Hàm Song hay kể với nàng mấy chuyện bên ngoài, nhưng chưa từng tung tin ác ý để hại ai, lúc nào cũng nói cho sướng miệng trước, sau đó thì quên hết. Nếu hôm nay không phải bị mình lôi ra nói chuyện, nàng ấy cũng không phải gặp tình cảnh bây giờ.
Nhưng tại sao lại là hắn...
Lúc này, Trịnh Vân Hạm chỉ muốn tìm một cái bao tải trùm lên mặt mình, sau đó đến gần nói với hắn: Đánh đi, đánh xong rồi thả ta đi được không?
Sau đó, Vệ Nguyên Châu nhìn thấy thiếu nữ sợ hãi đến mức hai má ráng hồng, mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn ngồi xuống. Khi chìa tay cho Tôn đại phu khám, ánh mắt long lanh sáng ngời anh dũng nhắm lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, giống như dáng vẻ của học sinh chọc tức phu tử rồi bị phạt đánh vào tay vậy.
Cuối cùng, Vệ Nguyên Châu cũng không nhịn được, mượn động tác cúi đầu uống trà, đè khóe miệng đang giương lên xuống.
Cùng lúc đó, có cái đầu thậm thụt sau lưng Trịnh Vân Hạm, Trì Hàm Song nhìn thấy rõ ràng phản ứng của Vệ Nguyên Châu, trong mắt nam nhân lấp lánh, ý cười trên khóe miệng, nàng chau mày, đột nhiên cảm thấy hôm nay các nàng không hẳn là cùng đường.
Trì Hàm Song thấy bầu không khí có chút gượng gạo, cười hòa giải: "Sao Vương gia mới sáng sớm đã đến đây rồi?"
Khi Vệ Nguyên Châu nhìn sang Trì Hàm Song, ý cười trong mắt nhạt đi rõ rệt, "Ồ, tuy bình thường Bản vương có dáng vẻ uy phong bá đạo, nhưng cũng phải có lúc đi khám bệnh tìm thuốc chứ."
Trì Hàm Song: Ta không nên mở miệng.
Trịnh Vân Hạm ấn đầu bạn tốt về, chắn trước nàng, đón ánh mắt không vui vẻ gì của Vệ Nguyên Châu, bình tĩnh nói: "Vương gia mang bệnh, quả thực làm người khác thương tiếc, cơ thể tiểu nữ vẫn khỏe, không làm phiền Vương gia nữa..."
"Quán trà này cách âm không tốt, giọng nói của Trịnh cô nương đặc biệt dễ nghe, cho dù Bản vương không có ý nghe trộm, nhưng vẫn bị bắt phải nghe..."
Vệ Nguyên Châu nở một nụ cười ôn nhu, "Sau khi về Trường An, An Âm Công chúa tạm thời vẫn chưa có chỗ ở, phủ của Bản vương quanh năm quạnh quẽ, Bệ hạ mới ân chuẩn cho nàng ấy đến phủ Hoài Chương Vương ở, bầu bạn với mẫu thân của Bản vương, đây không phải trùng hợp sao, vừa nãy Bổn vương hình như nghe thấy Trịnh cô nương nói cái gì mà cướp..."
Hai giọng nói đồng thanh: "Chúng tiểu nữ không nói gì hết!"
Ánh mắt của Vệ Nguyên Châu liếc qua hai người, dừng trên người của Trịnh Vân Hạm.
Trịnh Vân Hạm bị Vệ Nguyên Châu nhìn đến mức ngượng ngùng, trong đầu sực nhớ đến hai chiếc xe ngựa vừa nãy, nghĩ đến đây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào mắt của hắn.
"Nói đến đây, trước mắt có một việc, Vương gia đi làm mới thỏa đáng."
Ánh mắt nàng sáng rực, dần tiến lại gần, mang theo giọng điệu thần bí: "Vương gia, cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, tỏ lòng hiếu thảo, đều dựa vào hành động này!"
Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Dục Đường: Về chuyện này...
Thư Thanh Đồng: Hừ! Cút!
Trịnh Vân Hạm: Hừ! Cút!
Trịnh Dục Tinh: Hừ! Cút! ! ! (Hệ thống: Bạn nhận được một trăm nghìn tấn khinh thường đến từ học sinh nội trú!)
Vệ Nguyên Châu: Rất thú vị.
Trì Hàm Song: Huynh ấy có cơ hội đều muốn thắng, không có cơ hội cũng tạo ra để chiến thắng về diễn kịch!