Chùa ở Đại Tề hương khói thịnh vượng, có nhiều tín đồ, nhưng hạt xá lị không phải muốn là có được, còn phải dựa vào cơ duyên.
Hôm nay, Thư Thanh Đồng đã chiếm được rất nhiều sự chú ý, phủ Tướng quân mang vật này ra, càng khiến cho người ta cảm nhận được đẳng cấp tướng phủ như Thư gia, vừa có khí phách ngút ngàn, lại có cả lòng trắc ẩn, từ bi. So với vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ thì hạt xá lị lại càng có giá trị hơn trong số đồ vật được đấu giá để cứu trợ thiên tai.
Nội quan báo tên và giá khởi điểm, kinh Phật chép tay một quyển, xá lị một viên, một trăm lượng.
Trịnh Vân Hạm lại gần Nhị ca: "Đây là giá khởi điểm thấp nhất tối nay đúng không, nếu Thư tỷ tỷ mà đi buôn bán, nhất định là một thương nhân tốt."
Trịnh Dục Trừng lắc đầu: "May mà nàng ấy không buôn bán."
Trịnh Vân Hạm cũng không tranh luận, rất hào hứng ra giá năm trăm lượng, cười với Thư Thanh Đồng.
Người ra giá không ngớt, giá cả dần tăng lên, đột nhiên một người bước ra, tay cầm một chiếc quạt, chắp tay cúi đầu với Thịnh Võ Đế, sau đó xoay ra nói với mọi người: "Gia mẫu tin Phật, hôm nay tình cờ gặp được bảo vật như vậy, tại hạ không thể bỏ lỡ. Để tránh làm mất thời gian, nếu những vị đại nhân ngồi đây muốn ra giá, không bằng trực tiếp nói ra giá cao nhất trong khả năng của mình, tại hạ sẽ bỏ ra giá cao hơn thế."
"Nhị ca, đây là ai vậy?" Trịnh Vân Hạm cầm vỏ hoa quả, chỉ chỉ người đang đứng đó.
Trịnh Dục Trừng ngước mắt lướt qua, nhẹ nói: "Thế tử của phủ Tín Ninh Hầu, Chu Tiên Vọng." Thấy nàng vẫn còn nghi hoặc, lại bổ sung thêm: "Hai năm trước, phủ Tín Ninh Hầu từng đến phủ Tướng quân, hỏi cưới Bát cô nương Thư gia về làm Thế tử phi, nhưng không thành."
Trịnh Vân Hạm thầm nghĩ: Thảo nào.
Nếu như muốn mua, ngồi tại chỗ ra giá là được, quyết định đứng dậy lộ mặt, bày ra dáng vẻ "tùy các ngươi ra giá bao nhiêu, ta sẵn sàng bỏ ra nhiều hơn", rất là khoa trương.
Nàng trộm nhìn Thư Thanh Đồng, tuy thấy nàng ấy không có vẻ tức giận, nhưng nhất định không tính là vui vẻ, không khỏi thì thầm: "Nếu đã không nên duyên, cần gì phải uổng công như vậy để càng thêm lúng túng."
Có người nói ra một cái giá cao, quả nhiên bị Chu Tiên Vọng ra giá cao hơn ép xuống, khi đôi mắt phong lưu chứa ý cười liếc đến vị trí của Thư gia, thì chỉ nhìn vào bóng dáng của một mình Thư Thanh Đồng.
Người của Thư gia đều lộ vẻ mặt không vui.
Trịnh Dục Tinh cười ha ha: "Núi này vẫn còn núi cao hơn."
Thư Nghi Khưu cau mày: "Trịnh Vệ suất, mời nói năng cẩn thận."
Thấy Trịnh Dục Tinh muốn phản bác, Thái tử đột nhiên nói: "Nếu có người đến cầu thân Trịnh cô nương không thành công, có ý định muốn khiêu khích, ngươi định làm thế nào?"
Trịnh Dục Tinh nghe vậy, cười cà lơ lất phất: "Thần chỉ có thể thấy hắn lần nào thì đánh lần đó thôi."
Thái tử biết tính cách của hắn, nhưng cười không nói.
Thư Nghi Khưu và Trịnh Dục Tinh làm cộng sự đã lâu, hôm nay, lần đầu tiên có tiếng nói chung, lúc này, hắn rất muốn bẻ gãy răng cái tên Chu Tiên Vọng này.
Sau vài vòng, giá cả đã lên tới hai mươi tám nghìn lượng, Chu Tiên Vọng cúi đầu với người bỏ cuộc, làm tròn lễ độ.
Thư Dịch Hằng rất muốn đánh người: "Tên tiểu tử thối này thành tâm hướng Phật chỗ nào, rõ ràng là có ý đồ đen tối, sau này muội cẩn thận hắn vào, chỉ sợ hắn cầu thân không thành công, vẫn còn tâm tư gian trá."
Ban đầu, Thư Thanh Đồng thấy Chu Tiên Vọng đúng là có chút không thoải mái, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ thông, thậm chí còn an ủi Thư Dịch Hằng: "Hắn muốn bỏ tiền cứu nạn, cần gì ngăn cản."
Thư Dịch Hằng vẫn còn tức giận, Thư Thanh Đồng lại nói: "Vừa nãy chính hắn nói, cho dù mọi người có ra giá cao bao nhiêu, hắn nhất định bỏ ra nhiều hơn. Tên ngốc nhiều tiền thế này, không làm thịt hắn thì thật có lỗi với bách tính gặp nạn."
Gần như ngay sau khi Thư Thanh Đồng dứt lời, Trịnh Vân Hạm nhanh nhẹn đứng dậy, trên mặt nở nụ cười hồn nhiên, ra giá: "Một trăm nghìn lượng."
Ầm một cái, yến tiệc náo nhiệt trở lại.
Vệ Nguyên Châu trực tiếp cười ra tiếng. Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng miết miệng chén, như thể đang vuốt ve đôi môi hồng hào, tươi tắn của một thiếu nữ.
Thư Thanh Đồng vốn dĩ đang nhìn Trịnh Vân Hạm, nhưng lại phát hiện một cung nhân bên cạnh Trịnh Vân Hạm cúi đầu, rời khỏi yến tiệc, nhanh chóng đi đến bên cạnh Trịnh Dục Đường, nói nhỏ mấy câu.
Trịnh Dục Đường nhẹ gật đầu, vô tình đụng phải ánh mắt của Thư Thanh Đồng nhìn qua đây.
Hai người nhìn nhau thoáng qua, Trịnh Dục Đường cong khóe miệng, dứt khoát rời tầm mắt. Trong khoảng thời gian chỉ bằng một cái chớp mắt, nhưng trong lòng Thư Thanh Đồng lại vang lên một âm thanh rõ ràng: là hắn bảo Trịnh Vân Hạm ra giá.
Chu Tiên Vọng tưởng rằng mọi người đều biết chuyện của Hầu phủ và phủ Tướng quân, lúc này sẽ không có ai đứng ra làm mất mặt, vì vậy, khi nói chuyện vô cùng oai phong lẫm liệt.
Thư Thanh Đồng từ chối lời cầu thân của hắn, hắn liền bày ra dáng vẻ mập mờ si tình với nàng, để xem vị phu hôn phu tương lai của nàng ta, Hoài Chương Vương của Đại Tề, có muốn cùng hắn đấu một trận hay không!
Vốn dĩ mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, giá cả trước mắt đều bị hắn ép xuống, vị Hoài Chương Vương kia lại chẳng có động tĩnh gì.
Nhưng từ đâu lại nhảy ra cái giá một trăm nghìn lượng vậy!?
Bệ hạ chỉ lấy danh nghĩa cá nhân, bỏ ra năm mươi nghìn lượng, Hoài Chương Vương cũng ép giá ở mức thấp hơn Bệ hạ.
Những người khác ra giá sao có thể cao đến một trăm nghìn lượng?
Chu Tiên Vọng đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm cô nương vừa được Bệ hạ khen ngợi, chỉ thấy đối phương đang nhịn cười, đôi mắt vốn long lanh xinh đẹp, lúc này lại giảo hoạt khiến người ta chán ghét, dường như đang nói: Ngươi tăng đi, lại tăng đi.
Chu Tiên Vọng bình tĩnh lại, cười mà như không: "Trịnh cô nương, Bệ hạ còn đang nhìn đấy, cô nương ra giá một trăm nghìn lượng, chẳng lẽ có thể thật sự lấy ra sao?"
Trung Liệt Hầu khó thở, nhưng lúc này không thể cản nổi đứa con gái ngoan nữa rồi!
Trịnh Vân Hạm tránh nặng tìm nhẹ: "Làm chuyện tốt vì bách tính, sao có thể chê nhiều chứ."
Chu Tiên Vọng siết chặt chiếc quạt trong tay: "Được, một trăm năm mươi nghìn lượng !"
Khuôn mặt của người hầu phía sau đầy lúng túng, muốn kéo Thế tử lại, rốt cuộc, Tín Ninh Hầu cũng sắp lật bàn rồi.
"Hai trăm nghìn lượng." Trì Hàm Song nhanh chóng theo chân bạn tốt đứng dậy, đem Chu Tiên Vọng dồn vào hố chết.
Trịnh Vân Hạm cùng nàng chớp mắt, cười xấu xa.
Thư Thanh Đồng bật cười, ánh mắt Thư Dịch Hằng sáng lên: "Không hổ là nàng."
Cổ họng của Chu Tiên Vọng cuộn trào, trầm giọng nói: "Hai vị cô nương đang gây rối sao? Bệ hạ đang ở trước mặt mà lại ra giá bừa bãi, đến lúc đó không bỏ tiền ra được, thì chính là tội khi quân." Nói xong, vái Thịnh Võ Đế một cái.
Trì Hàm Song mới không chịu để yên, nàng từ nhỏ được chiều quen rồi, cãi nhau chính là sở trường: "Câu này của Thế tử thật không có đạo lý, vừa nãy, Thế tử đã nói, nếu ai muốn mua thì có thể tùy ý ra giá, ngài nhất định sẽ ra giá cao hơn. Như bây giờ có người ra giá, Châu Thế tử cứ việc tăng lên là được, nếu cứ ngừng lại như vậy, người khi quân chỉ sợ là công tử rồi." Nói xong, nàng cũng học theo, vái một cái về hướng Thành Võ Đế.
"Hàm Song." Kính An Bá mắng nàng một câu lấy lệ.
Trì Hàm Song lè lưỡi, bước xuống bậc thang mà phụ thân cho, để lại một mình Chu Tiên Vọng lúng túng.
Thịnh Võ Đế nhịn cười, cho Hoàng Hậu một ánh mắt. Hoàng Hậu ngầm hiểu, ôn hòa nói: "Chuyện cứu trợ thiên tai, cứu ngắn không cứu được dài, đối với bách tính mà nói, trước mắt cần triều đình cứu trợ để vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng nếu muốn Đại Tề hưng thịnh, quốc thái dân an, thì không thể chỉ dựa vào sự cứu tế liên tục của triều đình, mà phải dựa vào bách tính Đại Tề tự lập tự cường."
"Buổi từ thiện hôm nay không chỉ vì bách tính chịu thiên tai, mà cũng vì tránh cho quốc khố thất thoát, thiệt hại nặng nề, các vị đều bỏ ra chút sức lực của mình, mọi người gom góp lại, có thể nói, đối với lần cứu trợ thiên tai này là đủ rồi."
Ý là, Bệ hạ không muốn các ngươi khuynh gia bại sản, càng không cần nhằm vào thể diện của ai.
Hoàng Hậu cười nói: "Chu Thế tử thấy sao?"
Lúc này, Chu Tiên Vọng cũng không dám nói mấy câu như "ai muốn mua đều có thể ra giá, hắn nhất định sẽ ra giá cao hơn", xấu hổ cười: "Nương nương nói phải."
Trịnh Vân Hạm cũng cơ trí, nhanh chóng nhận lỗi theo: "Thần nữ làm loạn, mong Bệ hạ và nương nương tha thứ, Chu Thế tử tìm mua xá lị và kinh Phật vì mẫu thân, là tấm lòng hiếu thảo, hào phóng vét sạch túi vì bách tính gặp nạn, là một tấm lòng chân thành, mong Chu Thế tử không tính toán với tiểu nữ." Trong lời nói đã đem động cơ của hắn và Thư Thanh Đồng xóa sạch sẽ.
Chu Tiên Vọng hoàn toàn không muốn để ý đến nàng.
Thái tử đột nhiên cười nói: "Chu Thế tử đối với bách tính gặp nạn còn hào phóng, sao lại có thể so đo với Vân Hạm muội muội chứ."
Chu Tiên Vọng cứng đờ, cuối cùng nặn ra một nụ cười khó coi: "Điện hạ nói phải, Trịnh cô nương không cần để trong lòng."
Đến đây, rắc rối này trôi qua như vậy.
Trịnh Dục Tinh nghiêm túc lên, cung kính nói: "Điện hạ anh minh thần võ, hạ thần bái phục."
Thái tử liếc hắn một cái, khẽ chế nhạo: Tiểu tử thối.
Lúc này, Trịnh Dục Đường đứng ra, biểu thị màn đấu giá vừa nãy bị quấy rối, không bằng tổ chức lại từ đầu, mọi người không có ý kiến khác. Chu Tiên Vọng lúng túng lùi về vị trí của Tín Ninh Hầu phủ, bị phu nhân Tín Ninh Hầu tức giận kéo xuống ngồi, nhỏ giọng dạy dỗ mấy câu.
Lần này, không khí bình thường hơn nhiều, có Chu Tiên Vọng náo loạn, cộng thêm lời Hoàng Hậu nói, giá tiền lần này đã giảm xuống rõ ràng, cuối cùng, hạt xá lị và kinh Phật được con gái Tả tướng Thương Di Quân mua với giá chín nghìn tám trăm lượng.
Ngồi cách đó vài chỗ, Thương Di Quân nháy mắt với Thư Thanh Đồng. Nàng biết những đồ vật mà Thư Thanh Đồng bỏ ra đều được nàng ấy rất quý trọng. Vì vậy, trước khi đấu giá, nàng đã nói sẽ tìm cách mua chúng, đợi đến sinh thần tiếp theo của Thư Thanh Đồng thì tặng lại cho nàng ấy.
Thư Thanh Đồng nhìn Thương Di Quân hồi lâu, lần đầu tiên không đáp lại cử chỉ của nàng ta, mượn động tác uống trà, từ từ cụp mắt, như đang che giấu suy nghĩ của mình.
Đã mua bán xong, đến lúc đem vật này mang đi, An Âm Công chúa nháy mắt ra hiệu cho cung nữ đứng cạnh đài đấu giá, cung nữ nhẹ gật đầu, đi lấy kinh Phật và hạt xá lị.
Sau đó, khi cung nữ nhấc gáy sách lên, một tờ giấy bay ra từ trang kinh nào đó, dưới con mắt nhìn chằm chằm của bao người, rơi xuống đài đấu giá.
Cung nữ thấy vậy, tò mò nói: "Ồ, đây là cái gì?"
Âm thanh này thu hút ánh mắt của Đế Hậu và mọi người.
Ngồi dưới, Thư Dịch Hằng nhướng mày: "Kinh văn mang đi từ thiện sao lại kẹp thứ khác bên trong? Trước khi muội mang ra không kiểm tra lại sao?"
Hắn biết ngày thường muội muội còn có thói quen viết thơ để làm thẻ đánh dấu sách, nhưng trước mặt mọi người bán từ thiện, bên trong không nên kẹp đồ vật cá nhân, nếu bên trong là mấy cái chuyện nữ nhi nảy ý xuân hoặc là mấy lời không đứng đắn, cái này có thể liên lụy đến toàn bộ Thư gia.
Thư Thanh Đồng cúi đầu, trầm mặc không nói, dáng vẻ có chút kỳ quái.
Trịnh Dục Đường đang muốn đi nhặt, nhưng An Âm đã nhanh hơn hắn một bước, cầm tờ giấy lên, dần nở nụ cười tươi: "Nghe nói Thư cô nương tài hoa hơn người, mấy màn bán từ thiện hôm nay, càng khó thẳng thắn, cởi mở, chắc Thư cô nương không định viết cái gì mà người ngoài không thể nhìn chứ?"
Trịnh Vân Hạm cảm thấy không đúng, Thư Thanh Đồng không giống người sơ ý như vậy, cho dù thực sự là không cẩn thận kẹp tờ giấy vào kinh văn, khả năng lớn là thư từ hoặc tùy bút, nếu là vật riêng tư của cô nương, người bình thường ít nhiều cũng chú ý đến, thậm chí còn giúp che giấu. Nhưng bộ dáng vội vã, cuống cuồng, muốn vạch trần nội dung bên trong của An Âm Công chúa, vô cùng kỳ quái.
An Âm nóng lòng mở tờ giấy ra, đôi môi đỏ mọng cong lên chưa được bao lâu, bỗng nhiên nghiêm mặt.
Lát sau, một bàn tay thon dài duỗi ra từ bên cạnh nàng ta, đem tờ giấy đi.
Thư Dịch Hằng vẫn luôn mồm gặng hỏi, nhưng Thư Thanh Đồng làm như không nghe thấy gì hết, ánh mắt dõi theo tay của Trịnh Dục Đường, bàn tay đặt trên bàn dần nắm chặt.
Trịnh Dục Đường nhìn lướt qua, đôi môi đang mím nhẹ dần cong lên, chậm rãi đi đến trước mặt Đế Hậu, hai tay dâng tờ giấy lên.
Tâm trạng của Thư Thanh Đồng hơi thay đổi, hơi thở dồn dập, nhẹ cau mày.
Thịnh Võ Đế nhận lấy tờ giấy từ tay nội quan, khi nhìn rõ trên tờ giấy viết gì, ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc, sau đó dần trở nên phức tạp.
Trong yến tiệc là bầu không khí yên lặng, đã có người nhạy bén cảm nhận thấy tờ giấy rơi từ trang kinh văn kia không bình thường, chẳng lẽ trên đó viết mấy lời phản loạn?
Đôi mắt của Thịnh Võ Đế nhìn từ trên xuống dưới, đọc lại mấy lần, cuối cùng nhìn về phía vị trí của phủ Trấn Viễn Tướng quân, giọng điệu trầm xuống: "Bài thơ này, là ai viết?"